Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 46

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

46 Chương 46

Sáng sớm hôm sau:

– Lệnh Hồ Xung, sáng rồi, mau ra đây so tài với ta. – Điền Bá Quang từ ngoài sơn động nói vọng vào. – Hắn đã nhanh chóng lên núi Tư Quá Nhai sau một đêm mệt nhoài.

– Xem ra con phải giao đấu vơi hắn rồi. – Phong Thanh Dương lên tiếng

– Vâng, thưa Phong Thái sư thúc, con nhất định sẽ không làm người thất vọng.

Sau đó Điền Bá Quang và Lệnh Hồ Xung tranh tài, quả nhiên, với sự chỉ dạy của ông, võ công của Lệnh Hồ Xung đã tiến bộ vô cùng rõ rệt, thân pháp nhanh hơn, đường kiếm cũng điêu luyện và sắc sảo hơn. Hơn nữa, Điền Bá Quang vừa trải qua một đêm mệt nhoài người với sư nương của chàng, vì vậy mà chỉ sau 30 chiêu, hắn đã bị chàng đánh cho rơi bảo đao xuống đất. Nhìn mũi kiếm Lệnh Hồ Xung kề ngay sát cổ mình. Điền Bá Quang thất thểu chán nản lên tiếng:

– Lão tiền bối Phong Thanh Dương kiếm thuật như thần, trên thế gian không ai địch nổi, tiểu tử thối, ngươi thật có phúc 3 đời đó, xem ra từ nay ta đã không còn là đối thủ của ngươi nưa rồi.

Lệnh Hồ Xung thu kiếm về nói:

– Thôi đi Điền huynh, chẳng quá ta được thái sư thúc chỉ bảo vài đường, bản thân tự biết vẫn còn thua kém ngươi rất xa. Chẳng qua may mắn thắng ngươi trong 30 chiêu này thôi.


– Khiên tốn là rất tốt, xem ra ta phải đi rồi. Dù sao thì đêm qua ta cũng được toại nguyện rồi, có chết cũng không hối tiếc. Haha

– Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì??

– Không…không có gì, thôi ta đi đây.

– Khoan đã. – Phong lão tiền bối lúc này lên tiếng

– Tiền bối, người còn dặn dò gì sao?

– Phải, tiểu tử, ta ân cư trên núi này đã nhiêu năm, thế gian tưởng ta đã chết lâu lắm rồi, ta không muốn vì chuyện lần này mà gặp phiền phức, ngươi hiểu ý ta chứ?

– Tại hạ đã hiểu ý người, tại hạ xin lấy danh dự ra để thề sẽ không tiết lộ một nửa lời tất cả những chuyện liên quan đến Phong Thanh Dương.

– Tốt, ngươi có thể đi được rồi.


Bóng Điền Bá Quang khuất đi rồi, Lệnh Hồ Xng mới chạy vào quỳ sụo xuống chân ông và nói:

– Đa tạ thái sư thúc đã cứu mạng con. Lại truyền dạy kiếm thuật, đại ân đại đức của người con suốt đời không quên. / Đứng lên, đứng lên / Đa tạ thái sư thúc.

– Con còn cách kiếm thuật thượng thừa xa lắm.

– Thái sư thúc, đồ tôn to gan muốn xin thái sư thúc truyền dạy lại tất cả kiếm pháp của người cho con.

– Tốt, vậy ta sẽ truyền cho con một bộ kiếm pháp vô địch thiên hạ đã thất truyền trong giang hồ đã lâu của một cao nhân có tên là Độc Cô Cầu Bại, bộ kiếm phá này tên là Độc Cô cửu kiếm

– Độc cô cửu kiếm…

Trong lúc đó, Nhạc Bất Quân cùng phu nhân đang ngồi uống trà tại một quán rượu dưới thị trấn thì có hai người bước vào khiến ông giật mình, nhưng rất may bọn chúng không nhận ra vợ chồng họ. Hai người đó đi đến quầy:


– Hai vị khách quan ăn cơm hay là ở trọ.

– Chưởng quầy à, thăm dò cho ta một người, hai ngày nay có phải có một vị khách họ Đinh ở đây không?

– Dạ có, ông ta ở phong bên ngoài.

Sau đó hai người đó đi về phía căn phòng đó, không hay biết rằng Nhạc Bất Quần và phu nhân đang âm thầm đi theo, bọn họ đi đến căn phong, một ngươi ăn mặc võ phục như của phái Tung Sơn ra mở cửa, do quá xa nên Nhạc Bất Quần không nhìn rõ người mở cửa là ai, nhưng hai tên kia thì ông nhận ra ngay lập tức:

– Lạ thật, Phong Bất Bình, Thành Bất Ưu hai tên nghiệt dư của Kiếm tông mất tích trên giang hồ đã nhiều năm, sao bỗng dưng lại xuất hiện ở chân núi Hoa Sơn chứ.

– Còn nữa, người ở trong phòng đó, thật ra là ai? – Nhạc Phu nhân lên tiếng

– Theo dõi chúng, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.



– Tỷ tỷ, tỷ đưa muội đến nơi này làm gì chứ? – Nghi Lâm hỏi tỷ tỷ của mình. Đông Phương cười và nói.

– Ta đưa muội đến gặp người mà muội muốn gặp nhất,

– Người nào vậy?

– Lệnh Hồ Xung / Lệnh…Lệnh Hồ đại ca.


– Ta biết, từ sau khi chúng ta cứu hắn ở Hoành Dương, muội ngày đêm nhớ mong hắn, trà không uống, cơm không ăn, hôm nay ta đến cũng coi như làm tròn tâm nguyện của muội. Ta đã bảo Điền Bá Quang lên Hoa Sơn bắt hắn xuống đây cho muội rồi. Đợi khi hắn đến…

– Tỷ tỷ, sao tỷ không nói cho muội biết. – Nghi Lâm vừa nói, nàng quay lưng đi thẳng về phía Hằng Sơn, nhưng bị Đông Phương chặn lại.

– Tỷ tỷ, Lệnh Hồ Đại ca đã có ngươi yêu rồi, muội vốn không thể so sánh với tiểu sư muội của huynh ấy, nếu sau này tỷ còn như vậy, muội…muội sẽ không gặp tỷ nữa.

Nói rồi, Nghi Lâm bỏ đi để mặc Đông Phương đứng đó với một nỗi buồn khôn tả “Muội muội à, muội không hề biết là muội có cơ hội thích một người đã là rất hạnh phúc rồi không, có rất nhiều người dù thích mà cũng không dám nói ra chỉ có thể âm thầm giấu trong lòng, muội có hiểu không”. Nàng đang miên man suy nghĩ thì Điền Bá Quang xuất hiện, Đông Phương lên tiếng hỏi:

– Người đâu.

Điền Bá Quang nhún vai xua tay nói:

– Tại hạ vô năng, không thể mời hắn xuống đây.

– Vậy ngươi không muốn sống nữa sao?

– Xem ngươi nói kìa, tại hạ đương nhiên muốn sống nhưng ta đâu còn cách nào, tại hạ đã lên Tư Quá Nhai mời hắn suốt mấy ngày liền, hắn thà bị đánh chết cũng không xuống, mời bằng văn không được, bằng võ cũng không xong, ta đâu còn cách nào khác. Ta thấy ngươi hay là cứ đưa thuốc giải cho ta, rồi mời cao nhân khác đi.

– Tư quá nhai… “Ta muốn huynh đến, đem gà béo và rượu ngon đến cho ta, hiểu không”. Xem ra ta phiải tự mình đem gà béo và rượu ngon đến cho hắn rồi.

Nói đoạn, nàng di chuyển bằng khinh công bay đi. Điền Bá Quang giật mình chạy theo nói lớn:

– Khoan đã, thuốc giải, ngươi còn chưa đem thuốc giải cho ta mà.

Đông Phương vun vút phóng đi, tiếng nàng vọng lại phía sau:

– Đồ ngốc, thứ mà ta cho người uống đêm đó chính là thất tình lục dục, nếu ả Vương phi đó không dâng hiến cho ngươi, thì ngươi có thể sống được đến ngày hôm nay sao…

Điền Bá Quang ngớ người, hắn đã bị nàng xỏ mũi một cách đau đớn. Hắn tức giận nghĩ thầm “Khá lắm cô nương, hay đợi đấy, sẽ có ngày ta cho cô biết tay”



Trên ngọn núi Tư Quá Nhai:

– Tuổi trẻ thật là tốt, nói học là khiến cho lão già ta không tài nào ngủ được, nói ngủ là nằm lăn ra ngáy khò khò như sấm, Cũng được, ta ra ngoài hít thở không khí trong lành vậy. – Thanh Phong Dương đửng trên vực, ông hít thở không khí trong lành ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của ngọn núi Hoa Sơn.

Đột nhiên phía dưới chân núi, một thiếu niên trông rất trẻ tuổi khôi ngô và tuấn tú dùng khinh công siêu phàm của mình nhảy qua hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, từ thấp lên cao hướng thẳng tới Tư Quá Nhai, nơi ông đang đứng, thiếu niên đó chính là Đông Phương bất bại.

Chỉ vài ba cái nhún nhảy, nàng đã chinh phục được ngọn núi Tư Quá Nhai, khi Đông Phương tới gần cửa sơn động thì nàng bị chặn lại bởi Thanh Phong Dương:

– Tiểu tử ở đâu đến, khinh công đẹp lắm.

– Võ công của ông cũng rất tuyệt, vậy tiểu tử ta dây muốn cùng tiền bối ông tỷ thí vài chiêu.

Nói đoạn, nàng vứt hộp cơm ra bàn và lùi lại. Ngay lập tức Thanh Phong Dương cũng đuổi theo, tức thì một trận đấu long trời nở đất đã diễn ra, thật đúng là một cặp kỳ phùng địch thủ, cả hai ngươi giao đấu với nhau cả trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Dù cả hai đã phô diễn toàn bộ kỹ năng của mình, thế nhưng vẫn khong có cách nào để thắng được đối phương:

– Tiểu tử, ta đã phong kiếm nhiều năm, nhưng trước giờ chưa từng gặp một thiếu niên nảo mà võ nghệ lại cao cường như của ngươi. Ngươi nói đi, ngươi tới Hoa Sơn với ý đồ gì? Không phải để đánh nhau với lão phu chứ?

– Nếu ta nói t tới đưa cơm, ông có tin không? – Đông Phương cười lớn nói

Nói đoạn, Đông Phương lao vút lên trước cửa hang động và gọi lớn:

– Lệnh Hồ Xung, ngươi ra đây cho ta.

Lệnh Hồ Xung chạy ra khỏi sơn động, chàng bất ngờ khi người đó là Đông Phương:

– Đổng huynh đệ, sao lại là huynh?

– Thái sư thúc, huynh ấy là bằng hữu của đồ tôn, đã từng cứu mạng con.

– Ta đến để thực hiện lời ước hẹn của ta, thật không ngờ ngươi bị nhốt ở trên Tư Quá Nhai này thật, nếu là vậy, ta chỉ đành mang gà béo và rượu ngon đến cho ngươi thôi. Không ngờ vừa đến đây lại gặp vị tiền bối này, ông ta là Thái sư thúc của ngươi thật à?

– Xung nhi, quả là như vậy à?

– Không phải như vậy thì là thế nào, cơm và thức ăn đã bị ông làm cho nguội cả rồi, lát nữa ông không được ăn.

– Đổng huynh đệ, không được vô lễ. Tháo sư thúc của ta là cao nhân tiền bối, ta không cho phép huynh ăn nói như vậy.

– Thôi đi, thôi đi, nếu đã quen biết, thì không cần phải nói nhiều. Hai người nói chuyện đi, ta đi hóng gió một lát.

Nói đoạn, Phong Thanh Dương tiền bối bỏ đi, để mặc hai người ở đó. Lệnh Hồ Xung dẫn Đông Phương vào sơn động, hai người ngồi uống rượu hàn huyên. Rượu mà Đông Phương mang đến quả thực rất ngon, Lệnh Hồ Xung cứ uống hết ly này tới ly khác:

– Nào, đổng huynh đệ, cạn môt ly.

Đông Phương bất bại cầm bát rượu hắt xuống đất, điều này khiến Lệnh Hồ Xung bất ngờ.

– Đổng huynh đệ, ta lại có lỗi gì với huynh sao?

– Ta nói nam nhân trong thiên hạ này vốn chẳng phải là loại tốt lành gì?

– Huynh nói gì lạ vậy, huynh không phải là nam nhân sao? – Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa uống rượu.

– Ngươi…ngươi đừng có đổi chủ đề, ta hỏi ngươi, không phải ngươi có tiểu sư muội của ngươi rồi sao? Sao lại còn đi dụ dỗ tiểu nico đó chứ

– Tiểu nico?

– Ngươi có biết, cô ấy vì ngươi mà sống rất đau khổ không? – Nàng tiếp tục

– Huynh nói Nghi Lâm tiểu sư muội à? Muội ấy sao rồi.

– Giống như bị ngươi cho uống canh mê hồn vậy, ngủ cũng không yên, ăn cũng không ngon, bây giờ một lòng một dạ nghĩ đến ngươi. – Đông Phương vừa nói, vừa đứng dậy đi ra khỏi bàn.

– Không phải chứ, ta đã chẳng nói với muội ấy là chúng ta không thể ở bên nhau được rồi hay sao? Mà sao huynh lại quan tâm đến muội ấy như vậy, lần trước ở Quần Ngọc Uyển huynh còn không thèm hỏi mà.

– Vì ta là đại ca của muội ấy.

– Đại ca, kết bái à?

– Là huynh muội ruột, bọn ta thất lạc đã nhiều năm, may sao ta đã tìm lại được, nhưng bây giờ muội ấy sống rất đau khổ. Ta chỉ hy vọng muội ấy sống tốt, ngươi có hiểu không?

– Hiểu rồi, vậy phiền huynh nói với muội ấy, ta không thể đến với muội ấy, vì trái tim ta không dành cho muội ấy, huynh hiểu ý ta chứ? Ta cũng rất buồn, ta thích tiểu sư muội, nhưng bây giờ muội ấy đã có Lâm sư đệ rồi, đâu cần ta nữa.

– Vậy sao? Tiểu sư muội của ngươi không còn thích ngươi nữa sao?

– Thôi không nói tới những chuyện tình cảm thướt tha đó nữa, ta đi luyện kiếm đây.

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Đông Phương lại mang cơm lên cho Lệnh Hồ Xung, nàng còn chỉ bảo chàng rất nhiệt tình về cách luyện kiếm, các chiêu thức trong NNKP, Lệnh Hồ Xung thấy lạ là tại sao Đông Phương lại nắm rõ chiêu thức của NNKP như vậy, nhưng chàng không tiện hỏi han. Hôm nay cũng vậy. Đông Phương và Lệnh Hồ Xung cùng nhau luyện kiếm từ sáng cho tới tận chiều, quên cả cơm trưa, hai người mệt nhoài nằm ra một phiến đá:

– Đã lâu rồi chưa được đánh vui như vậy. – Lệnh Hồ Xung vừa thở vừa nói.

– Thật ra bản thân kiếm thuật của ngươi rất lợi hại, nếu ngươi siêng năng lĩnh hội thêm, có thể xếp vào hàng cao thủ rồi đó.

– Đa tạ Đổng huynh đệ đã khen.

– Nhưng mà…

– Nhưng sao?

– Đến lúc đó, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.

– Ha ha ha, cái đó thì huynh không phải nói ta cũng biết.

– Nóng quá, mồ hôi ra ướt hết cả áo rồi, hôm nay ta lại không mang y phục. – Đông Phương vừa nói vừa lau mồ hôi trên người.

– Huynh nóng à, ta cũng nóng, đi nào. – Nói đoạn, Lệnh Hồ Xung cầm tay kéo Đông Phương đi đến một hồ nước nóng nằm ngay bên trong sơn động rộng lớn.

– Không ngờ nơi đây vẫn còn nơi đẹp như thế này.

– Đúng vậy, ta ở đây 1 năm, huynh bảo nếu khong có hồ nước nóng này để tắm, thì làm sao có thể chịu nổi chứ?

Đông Phương quay lại thì thấy Lệnh Hồ Xung đang lúi húi cởi quần áo ra từ bao giờ. Loáng một cái, Lệnh Hồ Xung đã trần truồng ngay trước mặt Đông Phương, nàng đỏ mặt nhìn vào cơ thể cường tráng và cơ bắp cuồn cuộn trông vô cùng hâp dẫn của Lệnh Hồ Xung, bên dưới là con cu to tướng và dài thưởn dù nó còn chưa căng cứng lên, thật không hiểu nếu căng lên hết cỡ thì nó sẽ vĩ đại đến cỡ nào. Đã vậy cái đầu khắc con vươn dải ra khỏi bao quy đầu, thân cu thì hồng hào và lông lá. Đông Phương mắt cứ bị dán chặt vào đó như bị thôi miên vậy:

– Sao lại nhìn nó chằm chằm như vậy, bộ của huynh không có sao? – Lệnh Hồ Xung lên tiếng làm nang giật mình quay mặt đi chỗ khác.

– Không phải, mà thôi, ngươi tắm một mình đi, ta không tắm đâu?

– Sao vậy, chẳng phải lúc đó huynh vừa kêu nóng sao?

– Bây giờ đỡ rồi, ngươi cứ tắm đi.

– Ờ, thôi vậy.

Lệnh Hồ Xung lợi dụng lúc Đông Phương không để ý bất ngờ đẩy Đông Phương xuống hồ nước rồi nhao mình phóng xuống theo. Quá bất ngờ nên nàng bị rơi xuồng hồ, chưa kị định thần lại thì Lệnh Hồ Xung liên tục hắt nước vào người nàng và trêu trọc. Bộ quần áo bị ướt vô tình để lộ những yếu điểm trên cơ thể của một người phụ nữ, bộ quần áo bị ướt ôm sát lấy cơ thể nhỏ bé của Đông Phương vào và để lộ ra bầu ngực căng tràn của nàng. Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên ngỡ ngàng, chàng nhớ lại những cử chỉ của Đông Phương lúc trước, thì ra đây là lý do mà nàng không tắm:

– Huynh…là phụ nữ sao? – Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa chỉ vào lồng ngực nàng.

– Biết vậy mà còn dám nhìn sao? – Đông Phương cho chàng một cát tát rồi quay người lại túm áo che đi lồng ngực của mình.

Đông Phương quay mặt lại, thấy Lệnh Hồ Xung vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, khuôn mặt ướt rũ rượi nước đang bốc hơi lên, búi tóc của nàng bị tuột ra xõa dài xuống quá vai để lộ ra khuôn mặt xinh như thiên thần trước mặt chàng, không cầm lòng được, Lệnh Hồ Xung tiên tới, tóm lấy một tay nàng như sợ nàng chạy đi mất, chàng nhẹ nhàng lên tiếng:

– Đổng cô nương…

Đông Phương cố xoay mặt đi, tránh tia mắt của chàng, nhưng chàng giữ cằm nàng lại khiến nàng không sao ngó đi chỗ khác được. Đôi môi nàng hé mở nhưng sao nàng vẫn không thốt được một lời nào. Mặt của hai người lúc đó giáp với nhau thật gần. Nàng đành nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mặt chàng nữa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.