Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 44

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

44 Chương 44

Điền Bá Quang vừa dứt lời, thì bên trong động xuất hiện một vị cao nhân tiền bối râu tóc bạc phơ dùng khinh công di chuyển ra bên ngoài, rồi nhanh như chớp ông dùng Hữu phụng lai nghi đánh thẳng vào huyệt đạo của hắn rồi dùng dựng bồi tiếp một chưởng lực nữa khiến hắn văng ra xa cả chục thước, sự việc ngắn ngủi đó diễn ra nhanh chưa tới hai giây. Lệnh Hồ Xung đứng đó cũng hết sức bất ngờ. Chàng nhận ra đây chính là vị tiền bối đã giao đấu với mình đêm nào. Còn về phần Điền Bá Quang, tuy bị dính đòn, nhưng rất may là hắn không bị trọng thương gì cả, đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu không giờ có lẽ hắn đã hồn lìa khỏi xác. Vị cao nhân lên tiếng:

– A nói ngươi hàng chữ Thanh của phái Hoa Sơn đều chết hết rồi, ta dạy hắn có mấy chiêu, lẽ nào lại không thể giải quyết được tên tiểu tử ngươi sao?

Điền Bá Quang ngắc ngứ, hắn hoảng sợ thật sự, nháy mắt lên tiếng hỏi Lệnh Hồ Xung:

– Lệnh Hồ huynh, vị này là…

Lệnh Hồ Xung cũng ngơ ngác không kém gì Điền Bá Quang:

– Ta cũng đang định hỏi đây, vị này là… – Chàng đi đến bên cao nhân tìm lời giải thích. Đúng lúc đó Điền Bá Quang tiếp tục lên tiếng:

– Oh…Ta nhớ ra rồi, nghe nói năm đó Hoa Sơn bị ôn dịch. Có một vị Phong Thanh Dương lão tiền bối, lúc đó không có trên núi đã may mắn tránh được một tai họa lớn, lẽ nào ông chính là Phong Thanh Dương, Phong lão tiền bối.

Ông lão cười lớn nói:


– Ha ha ha, hiếm thấy trên đời còn có người nhớ đến Phong mỗ ta, hiện giờ đệ tử của Hoa Sơn càng ngày càng chẳng ra gì. Được, ngươi đã muốn thỉnh giáo ta vậy ta dạy ngươi một chút cũng không sao?

Thấy vậy, cả hai cũng hí hửng lên tiếng “Được, được, được”. Nhưng Điền Bá Quang thấy ánh mắt của ông hướng về Lệnh Hồ Xung thì xấu hổ lên tiếng chữa thẹn:

– Phong lão tiền bối, ta đi tè một chút, ông cứ từ từ dạy hắn. Học cho tốt vào nha.

– Khoan đã.

– Tiền bối, người còn gì chỉ bảo vãn bối sao.

– Tốt nhất, đêm ay ngươi nên tìm một chỗ thật thoải mái mà nghỉ ngơi, sang mai lên đây, nếu sau 30 chiêu mà hắn không hạ được ngươi, ta sẽ đích thân bắt hắn xuống núi cùng ngươi.

– Tiền bối, người nói thật sao. Được, vậy ta sẽ xuống chân núi nghỉ ngơi, sáng mai sẽ lên quyết đấu cùng hắn.

Điền Bá Quang khoái chí, ngêu ngao vác đao bước xuống núi. Bóng hắn khuất hẳn rồi, Phong Thanh Dương mới quay ra Lệnh Hồ Xung:


– Thật ra đấu vài chiêu với hắn có gì khó chứ, ta sẽ dạy ngươi 30 chiêu, những chiêu này bình thường ngươi đã học rồi, chỉ là đổi thứ tự một chút.

– Dạ vâng, đa tạ Thái sư thúc đã chỉ dạy cho đồ tôn.

– Vậy ngươi nhớ cho rõ, chiêu thứ nhất Bạch hồng quán nhật, sau đó là Hữu phụng lai nghi, tiếp đó là kim nhạn hoành không tiếp nữa là Tiệt kiếm thức sau đó là Húc nhật sơ thăng, phong bạn lưu vân, Yên vũ phiêu diêu thượng tùng nghênh khách, vãn nguyệt lang tinh, Hàng nhan yên minh, chung cổ tề minh…

Lệnh Hồ Xung nghe Phong Thanh Dương lão tiền bối nói rồi nhẩm lại một loạt các chiêu thức mà ông vừa mới nói ra, tất cả các chiêu thức mà thường ngày chàng vẫn thường hay luyện:

– Lệnh Hồ Xung, muốn nhớ 30 chiêu này không dễ, 30 chiêu này phải đánh liền một mạch, với tu vi hiện giờ của ngươi, thật là không dẽ, ngươi đánh thử cho ta xem.

– Dạ được, để con thử.

Lệnh Hồ Xung ra bãi đất trống, đánh thử một mạch hơn mười chiêu, đánh đến chiêu Hữu phụng lai nghi thì khựng lại, cảm thấy khó đánh tiếp nên chạy đến bên ông:


– Tiền bối, chiêu Bạch hồng quán nhật và Hữu phụng lai nghi không thể đánh liền, chúng không khớp được với nhau.

– Trời, thật là Ngốc, ngốc quá, thảo nào ngươi là đệ tử của Nhạc Bất Quần, kiếm thuật nếu cứ cứng nhắc, thì không thể sử dụng được, mà phải thiên biến vạn hóa, tùy cơ ứng biến. Chiêu Bạch hồng quán nhật của ngươi vừa nãy mũi kiếm hướng lên cao, lẽ nào ngươi không biết thuận thế kéo xuống dưới sao, mặc dù trong kiếm thuật thật ra không có như vậy, nhưng lẽ nào ngươi không biết sáng tạo. Tùy cơ ứng biến sao?

– Đúng rồi, tiền bối, lời người dạy quả là vô cùng sáng suốt, sao con lại không nghĩ ra chứ.

Sau đó Lệnh Hồ Xung ra múa lại những chiêu thức vừa nãy. Phong Thanh Dương đứng xem lên tiếng:

– Đúng thì đúng rồi, nhưng chiêu thức cứng nhắc quá, không được mềm mại lại còn rất vụng về, đấu với ao thủ thì đương nhiên là không được rồi, nhưng với tên tiểu tử này thì có thể được, đêm nay con không được ngủ, chăm chỉ luyện thật nhuần nhuyễn những chiêu thức này cho ta, ngày mai nếu còn thua hắn, thì tốt nhất đừng nhìn mặt ta nữa.

– Vâng, thưa thái sư thúc.

Điền Bá Quang xuống chân núi, hắn chui vào một cái động nhỏ định nghỉ ngơi, nhưng rồi cũng không tài nào ngủ được, Lệnh Hồ Xung có cao nhân chỉ bảo, xem ra hắn khó lòng mà thắng nổi, nếu không lấy được thuốc giải, cuộc đời chơi gái của hắn sẽ chấm dứt sao, trời ơi, thật là bi thảm. Đang miên man suy nghĩ tiêu cực, hắn sực nhớ đến vũ khí lợi hại hắn chiếm được, đó chính là cái áo yếm của Nhạc phu nhân. Hắn lôi ra rồi lại đưa lên mũi hít hà. Những hình ảnh cuồng loạn của nàng và Lệnh Hồ Xung ùa về trong tâm trí hắn khiến hắn thấy rạo rực, con cặc của hắn trở nên cứng ngắc, đội lên to tướng dưới đũng quần. Ôi, cặp vú đó, bộ mông đó, cái miệng lả lướt của nàng khiến hắn như muốn phát điên. Hắn mở choàng mắt, trong lòng thầm nghĩ “Ninh Trung Tắc không lẻo mép như Lệnh Hồ Xung, ta hoàn toàn có thể uy hiếp được nàng ta, không biết ngày mai có lấy được thuốc giải hay không, nhưng trước khi chết ta cũng phải lên giường với nàng một lần”. Nói đoạn, hắn mỉm cười chạy như bay về phía núi Hoa Sơn, lúc này trời đã tối hẳn. Trong khi đó, trên hang động trong Tư Quá Nhai, Lệnh Hồ Xung vẫn đang miệt mài luyện kiếtruyenc.comời về đêm đã đen kịt, các đệ tử đều đã ngủ say, chỉ còn hai căn phòng là có ánh nến chiếu sáng, không biệt vợ chồng Nhạc Bất Quần ngủ tại phòng nào, và khó khăn lớn nhất của hắn là làm sao để gặp riêng được nàng mà không bị Nhạc Bất Quần phát hiện, vì hắn thừa biết, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của ông. Điền Bá Quang tìm đến căn nhà lớn hơn được ánh nến chiếu sáng. Từ trên nóc nhà, hắn khéo léo cậy viên ngói ra và nhìn xuống dưới. Anh sáng trong căn nhà hắt ra khe hở nhỏ, Thì ra đây chính là đại điện của Phải Hoa Sơn là nơi mà Chưởng môn nhân một mình luyện kiếm, Nhạc Bất Quần lúc này vẫn đang miệt mài luyện kiếm, không hề hay biết mình đang bị theo dõi bởi Điền Bá Quang. “Tuyệt vời, Nhạc Bất Quần đang luyện kiếm tại đây, tức là phu nhân của hắn đang ở một mình, như vậy chỉ cần tìm ra nơi nàng đang ngủ là xong, đúng là trời giúp ta mà” Điền Bá Quang khẽ nở một nụ cười dâm dê đê tiện. Hắn đứng dậy và nhìn quanh, con một căn nhà nhỏ hơn vẫn còn ánh đèn, không lẽ đó chính là nơi ở của Nhạc phu nhân. Mặc kệ, cứ đến đó trước đã.

Điền Bá Quang định bước đi thì nhìn thấy một bóng đen chạy vụt ra khỏi ngôi nhà mà Nhạc Bất Quần đang luyện kiếm. “Ha ha đúng là trời giúp ta, có thêm tên tiểu tử này nữa thì nàng sẽ càng nhanh chóng thuộc về ta” Hắn mỉm cười thầm nghĩ rồi phóng người bay vút đuổi theo, tên kia chạy được khoảng một trăm mét thì bị hắn bắt kịp. Thì ra đó là Lao Đức Nặc, nhìn thấy Điền Bá Quang, hắn giật mình sợ hãi:

– Ngươi…ngươi là ai? Tại sao dám đột nhập phái Hoa Sơn ta?

– Câu này, phải để ta hỏi ngươi mới đúng, thân là đệ tử phái Hoa Sơn, mà dám rình trộm sư phụ luyện kiếm, ngươi phạm phải điều đại kỵ của môn quy, lẽ nào không sợ Nhạc Bất Quần phát hiện, thì tính mạng ngươi khó giữ hay sao?

– Ta…ta liều mạng với ngươi.

Nói đoạn, Lao Đức Nặc rút kiếm tấn công Điền Bá Quang, nhưng hắn sao có thể đánh được Điền Bá Quang, chỉ sau vài chiêu thức, hắn đã bị đao pháp của Điền Bá Quang đánh cho bầm dập rồi.


– Nào, để ta dẫn ngươi vào trong xem Nhạc Bất Quần trị tội ngươi như thế nào?

– Đừng, xin đại hiệp tha mạng, nếu để sư phụ biết, tôi sẽ khó mà toàn mạng. – Lao Đức Nặc hoảng sợ van xin.

– Haha, biết rõ Nhạc Bất Quần nghiêm khắc như vậy mà ngươi vẫn dám theo dõi, xem ra ngươi chán sống thật rồi. Đi

Nói đoạn, hắn lôi xềnh xệch Lao Đức Nặc về hướng đại điện:

– Đại hiệp, xin người tha mạng, chỉ cầ người không tố cáo tôi, tôi sẽ làm mọi điều người muốn.

– Thật sao? – Điền Bá Quang đắc ý mỉm cười dừng lại.

– Thật, tôi hứa mà? – Lao Đức Nặc mừng rỡ.

– Được, vậy mau đưa ta đi gặp sư nương của ngươi, ta có chuyện muốn nói với nàng ta.

– Đại hiệp, người cần gặp sư nương tôi để…làm gì?

– Sao ngươi hỏi lôi thôi nhiều quá vậy, rốt cuộc người muốn dẫn ta đi hay để Nhạc Bất Quần lấy mạng.

– Được…đại hiệp…người đừng nóng, tôi sẽ dẫn người đi.

Lao Đức Nặc dẫn Điền Bá Quang một đoạn khá xa rồi dừng lại ở chính căn phòng có ánh đèn sáng còn lại của phái Hoa Sơn, hắn dừng chân trước cửa rồi quay lại nói với Điền Bá Quang:

– Đại hiệp, đây chính là nơi nghỉ ngơi của sư phụ và sư nương tôi, tôi đã dẫn người đến đây rồi, người có thể thả tôi ra được không?

– Thả cái gì, nếu ngươi lừa ta thì sao, đứng yên ở đó. Nhạc phu nhân, tại hạ có chuyện muốn nói. – Hắn nói vọng vào bên trong.

Nghe tiếng nói vọng từ ngoài vào, Nhạc phu nhân giật bắn mình, nàng vội vàng rút con cặc giả được đẽo bẵng gỗ ra khỏi lồn rồi giấu xuống gậm giường, sau đó nàng vơ vội chiếc áo choàng khoác lên người, lấy dây vải buộc ngang hông, búi lại mái tóc rồi lấy lại bình tĩnh đi ra mở cửa.

Cánh cửa hé mở, vừa nhìn thấy Nhạc phu nhân trong bộ dạng như vậy, mắt Điền Bá Quang đã sáng rực lên rồi, không biết bên trong nàng có mặc gì không đây. Nhạc phu nhân nhìn thấy Điền Bá Quang cũng không khỏi giật mình lên tiếng:

– Điền Bá Quang, ngươi tới đây làm gì? Sao lại bắt giữ đệ tử của bổn phái.

– Sư nương cứu con.

Lao Đức Nặc chỉ kịp kêu lên như vậy thì bị Điền Bá Quang bóp miệng nhét vào một viên linh dược, hắ không kịp phản ứng, nuốt trọn viên thuốc đó vào bụng.

– Đồ khốn kiếp, ngươi cho ta uống cái thứ gì vậy.

– Haha, lát nữa rồi ngươi sẽ biết.

Nói xong, Điền Bá Quang điểm luôn vào một huyệt đạo sau gáy khiến hắn ngã gục xuống rồi bất tỉnh ngay tại chỗ. Nhạc phu nhân chỉ kịp hết lên “Đức Nặc…” thì đã bị Điền Bá Quang ngăn lại:

– Nhạc phu nhân, đệ tử của nàng đã trúng phải chất kịch độc của Điền Bá Quang ta, ngoài ta ra, trên đời này, không ai có thể cứu được hắn.

– Ngươi…rốt cuộc ngươi muốn gì??

– Ta muốn trao trả lại cố chủ một báu vật.

Điền Bá Quang vừa nói, tay hạ thanh đoản đao xuống và lôi ra chiếc áo yếm của Nhạc phu nhân, đưa lên mũi hít một hơi thật dài, vừa nhìn thấy chiếc áo yếm, nàng nhật ra ngay nó là của mình, đồng thời nàng biết chuyện hôm đó của nàng và Lệnh Hồ Xung đã bị tên dâm tặc này phát hiện, bất giác nàng đỏ bừng cả mặt.

– Ngươi…hôm đó…

Khuôn mặt ửng hồng trông nàng càng quyến rũ trong bộ áo choàng hững hờ khiến cho Điền Bá Quang càng tăng thêm phần hưng phấn và kích thích, hắn khoái chí cười lớn:

– Đúng..hôm đó ta lên thăm Lệnh Hồ Xung và vô tình bắt gặp cảnh tượng hoang dã và cuồng lạc của hai người. Thật không ngờ, đường đường là phu nhân của Nhạc Bất Quần lại vụng trộm, lén lút làm ra chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ này với đệ tử của phu quân mình…nàng thử nghĩ xem, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, thì thah danh của phái Hoa Sơn, của Nhạc Bất Quần sẽ thế nào. – Điền Bá Quang vừa nói, vừa tiến sát nàn, đi vòng quanh thăm dò.

– Đừng…Điền Bá Quang..ta xin ngươi…chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. – Nàng hoảng sợ khi nghe những lời đe dọa của hắn

– Haha, nàng cũng thật là, có gan én lút vụng trộm mà lại sợ bị phát hiện sao. Thôi được rồi, ta cũng không làm khó nàng. Ta vào luôn vấn đề chính, chỉ cần nàng ngoan ngoãn chiều ta đêm nay, mọi chuyện đều có thể được giấu kín.

Nói xong, Điền Bá Quang vứt chiếc áo yếm của nàng xuống đất rồi ôm chầm lấy nàng từ phía sau, một tay hắn ôm chặt lấy eo nàng tay còn lại vân về bầu ngực nàng qua lớp áo choàng. Nhạc phu nhân cựa quậy phản đối một cách yếu ớt. Tay hắn vừa xoa bóp ngực nàng, miệng hắn thì thầm vào tai nàng “Yên tâm nhất định đêm nay ta sẽ cho nàng sướng hơn những gì Lệnh Hồ Xung đã làm cho nàng” sau đó hắn liếm lên vành tai nàng rồi cắn nhẹ một cái khiến nàng rùng mình, miệng vô thức phát ra một tiếng rên “Ưm..ư.ư..” khoái lạc. Nhac phu nhân đấu tranh tư tưởng, tên dâm tặc này đang ở rất gần nàng, không một chút phòng bị, chỉ cần một cú ra tay của nàng, hắn sẽ đi trầu Diêm Vương, nàng sẽ loại trừ cho thiên hạ một tên dâm tặc háo sắc, đồng thời, chuyện của nàng và Xung Nhi sẽ không có thêm người thứ ba biết. Thế nhưng, nếu hắn chết, thì Đức Nặc cũng sẽ chết, trời ơi, thì ra tên dâm tặc này đã tính toán rất kỹ lưỡng rồi, nàng hoàn toàn không có cơ hội để thủ tiêu hắn. Đang miên an suy nghĩ, nàng không hề để ý rằng một tay hắn đã nhanh chóng tiếp cận vùng trung tâm của nàng.

Chiếc áo choàng của nàng được hắn vạch ra, những ngón tay của hắn tiến sâu vào trong lồng ngực nàng, xoa bóp và vân vê hai bầu vú mềm mại và đàn hồi của nàng. Hai đầu ti của nàng nhanh chóng cứng ngắc lên vì sướng, ở bên dưới, bàn tay còn lại đã xoa xoa lên mu lồn ẩm ướt, ướt đẫm dâm thủy của nàng, khi ngón tay của hắn miết vaaof khe suối tiên, đồng thời lưỡi hắn liếm nhẹ lên vành tai của nàng thì Nhạc phu nhân đã không thể nào chịu nổi nữa, nàng phát ra tiếng rên nhè nhẹ:

– Ưm..ư…ngươi..đúng là..dâm tặc..mà..ư…

– Không phải nàng..cũng rất dâm…sao…chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng..mà dám ra gặp ta…nàng cũng nứng lắm rồi…đúng không.

– Ư..ưm…vào trong nhà đã…lỡ…có người nhìn thấy… – Nhạc phu nhân sợ sệt. Bức tường lí trí mỏng manh của nàng nhanh chóng bị đánh gục, nàng đã hoàn toàn đầu hàng dục vọng…

Cánh cửa được đóng kín lại, hai gười kéo nhau vào trong, ngay lập tức Điền Bá Quang xoay người Nhạc phu nhân lại rồi hôn ngấu nghiền lên đôi môi đỏ mọng, ẩm ướt và lả lướt của nàng. Nhạc phu nhan cũng chẳng phải dạng vừa, nói ngược lại, nàng còn mong chờ chuyện này hơn cả Điền Bá Quang, cứ tưởng rằng đêm nay nàng sẽ lại phải khổ sở thủ dâm với con cu giả thì thật không ngờ ông trời lại mang tên đệ nhất dâm tặc này đến cho nàng, thật đúng là buồn ngủ mà lại gặp chiếu manh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.