Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 155

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

155 Chương 155

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cưỡi ngựa chạy như bay về hướng Hắc Mộc Nhai, đi được nửa ngày thì họ bị chặn lại bởi Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng. Căn nguyên từ sau khi bị Điền Bá Quang lấy mất đời con giá, Lam Phượng Hoang cứ bám riết lấy hắn, ngày đêm bắt hắn phục vụ nhu cầu cầu của ả, Điền Bá Quang không còn cách nào khác, tối hôm đó hai người kéo nhau xuống núi, thuê một nhà khách trọ để hành lạc, nhờ vậy mà thoát khỏi đại nạn trên núi Hằng Sơn. Sau một đêm hành lạc, tờ mờ sáng, hai người định kéo nhau về thì gặp đoàn người Ma Giáo đi ra từ núi Hằng Sơn, đoán là co chuyện chẳng lành, bọn họ âm thầm bám theo, đến khi Nhạc Bất Quần xuất hiện thì hai người đã hiểu nguyên do. Nhưng vì sợ Tịch tà kiếm pháp của Nhạc Bất Quần nên không dám manh động, chỉ âm thầm theo dõi. Thấy đám người đó lôi toàn bộ đệ tử của Hàng Sơn đổi hướng lên Hoa Sơn thì Lam Phượng Hoàng và Điền Bá Quang bàn nhau quay về tìm Lệnh Hồ Xung, thật may mắn khi họ gặp hai người đúng lúc. Nếu không, có lẽ Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung đã chạy thẳng lên Hắc Mộc Nhai rồi.

Đám người kia sau khi vui vẻ với Nghi Ngọc, Nghi Lâm và các đệ tử phái Hằng Sơn một đêm tơi bời, đê mê, sáng sớm hôm sau bọn chúng đã lạnh lùng trói các nàng lại và áp tải đến chân núi Hoa Sơn. Vừa tới chân núi, Nhạc Bất Quần đã xuất hiện. Gã Hưởng chủ ngỏ ý đã hoàn thành nhiệm vụ, và muốn Nhạc Bất Quần cho xem Tịch tà kiếm pháp. Nhạc Bất Quần không nói gì chỉ khẽ mỉm cười rồi rút kiếm lướt qua một vòng, thân pháp hắn nhanh như chớp, khiến bọn chúng không kịp nhìn thấy gì thì mỗi tên đều đã bị một nhát kiếm cứa vào cổ, chết mà không kịp kêu lên một tiếng. Sau đó, Nhạc Bất Quần mở cửa xe, tống tất cả bọn họ vào một hang động ở gần đó, sau đó lấp đã xuống giấu kín bọn họ vào đó. Rồi mỉm cười đi lên Tư Quá Nhai.

Ở Tung Sơn, Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi cũng nhận được tin báo, Nhạc Bất Quần triệu tấp tất cả các Chưởng môn nhân của các phái kia thăm Tư Quá Nhai để học bí kíp thất truyền của môn phái họ. Lo sợ Nhạc Bất Quần sẽ không tha cho mình, bọn chúng âm thầm lên kế hoạch ám sát toàn bộ đám nhân sĩ võ lâm trong đó.

Nhóm người Lệnh Hồ Xung tới chân núi Hoa Sơn, bọn ho chia ra, Lam Phượng Hoàng và Điền Bá Quang một cặp, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh một cặp đi tìm bọn họ. Họ chia ra làm hai hướng, bới tung cả chân núi Hoa Sơn lên, moi móc khắp các sơn động mà vẫn không tìm thấy gì. Điền Bá Quang mệt mỏi ngồi nghỉ ở góc núi cuối cùng, hắn đang than vãn thì bỗng dưng hắn khịt khịt mũi, quanh đây đầy mùi dâm khí và tinh dịch, không lẽ có cặp tình nhân nào đang hú hí quanh đây. Mũi của Điền Bá Quang rất tích. Hơn nữa cái mùi ngai ngái này ngày nào mà hắn chả ngửi vài lần nên nhận ra ngay. Hắn khịt mũi đi theo mùi hương đặc trưng này đến một hang động bị bịt kín đá, Lam Phượng Hoang lẽo đẽo đi theo sau tỏ vẻ ngạc nhiên. Điền Bá Quang vận công đánh một Chưởng, một viên đá bị hắn đánh vỡ vụn, hắn nhìn vào trong thì thấy Nghi Ngọc, Nghi Lâm và những người còn lại đang bị trói ở đó. Bọn họ nhìn thấy Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng thì vui mừng khôn xiết, cứ ú ớ trong miệng. Lam Phượng Hoàng và Điền Bá Quang vội vàng khuân đất đá và cứu bọn họ ra. Thật may mắn khi đám tinh trùng và dâm khí của bọn họ vẫn vương vãi trên người của bọn họ, nhờ vậy mà Điền Bá Quang mới phát hiện ra và cứu họ.

Trong khi đó, trên Tư Quá Nhai, Nhạc Bất Quần đã triệu tập đầy đủ Chưởng môn nhân và đệ tử của các phái Hành Sơn, Thái Sơn, và cả Lục Bá cùng các đệ tử của Tung Sơn, do Tả Lãnh Thiền đã bị mù, không nhìn thấy gì nên không được mời đến:

– Thưa các vị, Tư Quá Nhai vốn là cấm địa của Hoa Sơn, nhưng không lâu trước bổn tọa đã vô tình phát hiện ra hang động này, và trong hang động bí mật này lại ẩn giấu tuyệt học đã bị thất truyền của các phái. Bổn tọa nhiều lần suy nghĩ thấy thực sự ám ảnh bản thân. Làm Chưởng môn phái Ngũ Nhạc thì không nên cất giữ những tuyệt học này làm của riêng. Nên bổn tọa quyết định mở hang động bí mật này. Bổn tọa tin rằng võ công của các vị sau này sẽ tiến thêm một bậc, xuất chúng vô cùng. Đợi khi thời cơ đến, chúng ta sẽ đoàn kết, tiêu diệt toàn bộ Ma giáo.

– Đa tạ Tổng Chưởng môn chí công vô tư. – Lục Bá lên tiếng nịnh bợ

– Đa tạ tổng Chưởng môn tác thành. – Ngọc Hinh Tử cũng a dua theo.


– Bổn tọa không làm trở ngại các vị tham quan nữa, mời.

Bọn họ sau đó lần lượt tiến vào hang động, nhìn nhức bức vẽ võ công ở trên đó, ai nấy xũng trầm trồ thán phục những võ công được khắc trên vách núi, thật là tuyệt diệu vô cùng, bọn chúng hí hửng với nhau, nếu học được những tuyệt kỹ này, Ma giáo bị tiêu diệt chỉ là một ngày không xa. Nhưng đúng lúc đó, liên tiếp những ám khí được phóng tới, nhắm thẳng vào những ngọn nến khiến nó bị tắt ngúm. Hang động tôi im, không nhìn thấy một cái gì. Nhạc Bất Quần giật mình lùi lại và nấp vào một tảng đá ở đó.

Một chút ánh sáng le lói được phát ra khi Tả Lãnh thiền rút thanh kiếm của mình ra tấn công vào Mạc Đại của phái Hành Sơn. Mạc Đại tiên sinh rút kiếm ra chống đỡ, nhưng chỉ đỡ được vài chiêu thì đã bị Tả Lãnh Thiền một kiếm đâm vào bụng, gục xuống ngay tại chỗ. Lâm Bình Chi lúc đó cũng xuất hiện, hắn rút kiếm ra chém tấn công đám đông, chiêu thức chính xác vô cùng. Đám nhân sĩ võ lâm kia rút kiếm ra chống đỡ, nhưng do quá tối, chúng không nhìn thấy gì chẳng khác gì người mù, kẻ thì bị Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi giết, kẻ thì đâm chém nhau loạn xạ, tự chém giết lẫn nhau. Cả đám quần hùng mấy trăm người trong hang động tối mịt chả mấy chốc đã bị giết sạch, không còn một ai. Chỉ có Nhạc Bất Quần đang nín thở nấp ở đó. Do không nhìn thấy gì nên lão không dám mạo hiểm.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh bước từng bước lên Tư Quá Nhai, lòng chàng đầy tâm trạng, nơi đây chôn giấu bao nhiêu những kỷ niệm đẹp đẽ của chàng và Linh San, còn cả sư nương của chàng nữa, nhưng bây giờ họ đã ra đi mãi mai, nơi đất khách quê người. Bước từng bước đến cửa sơn động, tiếng đao kiếm đánh nhau vang lên làm hai người giật mình, lo sợ các đệ tử Hằng Sơn ở trong đó, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh vội vàng chạy vào.

Khi Lệnh Hồ Xung chạy vào trong thì hang động tối mịt, nến đã bị tắt, không nhìn thấy gì, cũng may chàng có đem đá lửa dự phòng nên bật lên xem. Ánh sáng vừa lóe lên, chàng và Doanh Doanh bàng hoàng, bên dưới là đầy rẫy những xác chết của đám nhân sĩ võ lâm đầy đủ các phái. Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi đang đứng lên một đống xác lớn. Hai thanh kiếm của bọn chúng đã vấy đỏ máu tới tận chuôi. Đúng lúc đó, Nhạc Bất Quần xuất hiện tấn cong Lệnh Hồ Xung, Doanh Doanh ngay lập tức đỡ đòn cho chàng, ngọn nến bị rơi xuống đât và tắt ngúm, Nhạc Bất Quần nhanh chóng nấp vào chỗ cũ. Ngọn nến vừa tắt, phát hiện ra người vào sơn động là Lệnh Hồ Xung thì Lâm Bình Chi và tả Lãnh Thiền liền rút kiếm ra và tấn công tới tấp vào Lệnh Hồ Xung, chàng nhanh chóng rút kiếm ra, nhắm mắt lại và dùng tai ddingj dạng phương hướng, chàng thấy hai luồng gió lao tới vun vún, biết rằng Lâm Bình Chi và Tả Lãnh Thiền đã tấn công mình, bèn thi triển chiêu thức “Tổng quyết thức” trong Độc cô cửu kiếm đối phó. Thanh kiếm của chàng lao đi vun vút trong khoảng khống, tấn công tới tấp vào Lâm Bình Chi và Tả Lãnh Thiền với những luồn kiếm khí mạnh mẽ, mang theo uy lực kinh hồn. Bọn Tả Lãnh Thiền đang ở thế chủ động ngay lập tức bị chàng dồn vào thế bị động, thu kiếm về phòng thủ, liên tiếp phải chống đỡ những đòn thế của Lệnh Hồ Xung với ý thức tập trung vô cùng cao độ. Khi Lệnh Hồ Xung thu kiếm về thì bọn chúng cũng đã lùi lại cả chục bước chân. Thế mới biết Độc Cô cửu kiếm của Độc Cô Cầu Bại uy lực kinh hồn tới mức nào.

Lệnh Hồ Xung lùi lại, chân chàng dẵm phải một khúc xương khô từ năm xưa, từ bên trong khúc xương đó đột nhiên trước mắt chàng hiện ra mấy điểm hàn tinh. Những chấm này rất nhỏ bé nhưng ở trong sơn động tối tăm chẳng khác gì một chòm sao sáng ở ngoài trời. Chàng phảng phất nhìn thấy hình người và ánh kiếm. Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh bất giác bật lên tiếng hoan hô.

Giữa lúc ấy hai người trông rõ Tả Lãnh Thiền vung kiếm đâm tới, Lệnh Hồ Xung liền vung đoản côn đâm vào cổ họng Tả Lãnh Thiền. Ðó chính là chỗ sơ hở về kiếm chiêu của hắn. Ngờ đâu Tả Lãnh Thiền tuy đui mắt mà ứng biến cực kỳ thần tốc. Hắn thi hành thân pháp “Lý dược long môn” lộn ngược về phía sau. Miệng hắn còn lớn tiếng thóa mạ. Doanh Doanh cúi xuống lượm một thanh trường kiếm, nàng giao kiếm cho Lệnh Hồ Xung rồi tiếp lấy cây đoản côn ở trong tay chàng. Doanh Doanh múa tít cây đoản côn để phát ra những chấm sáng xanh. Lệnh Hồ Xung phấn khởi tinh thần, bây giờ đã đến lúc sinh tử tối hậu chàng ra tay không còn nể nang gì nữa.

Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi đều không hiểu rõ đạo lý đồng thanh hỏi:


– Có đèn lửa rồi ư?

Lệnh Hồ Xung quát lên:

– Đúng thế!

Chàng nhằm Tả Lãnh Thiền phóng kiếm đâm luôn ba nhát. Nhưng Tả Lãnh Thiền nghe gió gạt được cả ba chiêu kiếm. Lệnh Hồ Xung cảm thấy cánh tay tê chồn, một luồng hàn khí theo trường kiếm truyền vào. Trong lúc xoay chuyển ý nghĩ chàng dừng tiếng lại không nhúc nhích.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.