Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 153

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

153 Chương 153

Doanh Doanh đảo mắt nhìn bọn chúng một lượt, nàng dừng lại trước tên thủ lãnh đang tái mét mặt lên tiếng:

– Ta hỏi các ngươi, ai đã sai các ngươi tới đây hại phái Hằng Sơn, và những đệ tự của phái hiện giờ đang ở đâu?

Tên thủ lãnh cuống quýt trả lời:

– Là Nhạc Bất Quần thưa Thánh cô, hắn không biết kiếm đâu ra Hắc Mộc lệnh, sau đó tìm đến chúng tiểu nhân, bắt chúng tiểu nhân bỏ thuốc mê mang hết bọn họ lên Hắc Mộc Nhai, đã đi từ đêm qua rồi. Hắn còn hứa xong việc sẽ truyền Tịch tà kiếm pháp cho chúng tiểu nhân, nên chúng tiểu nhân mới làm liều. Mong Thánh cô tha mạng.

Doanh Doanh giật mình, tại sao Nhạc Bất Quần lại có Hắc Mộc Lệnh, vậy thì những ni cô kia gặp nguy hiểm rồi, Doanh Doanh không thèm để ý tới lời van xin của bọn chúng mà chỉ nhìn chúng với con mắt căm hờn, tức giận. Một khi nàng đã ra tay trừng phạt hay xử tội chúng thì ít nhất chúng sẽ thân tàn ma dại. Mà đây không phải là một trừng phạt nhẹ nhàng. Nàng sẽ xử chúng một cách quyết liệt. Tội của chúng tày đình, dẫu có bị nhúng vào vạc dầu sôi chục lần, chết đi sống lại trăm lần, vẫn không sao xứng cho được với tội ác và đau đớn mà chúng đã đưa tới cho nàng. Chúng đã cả gan xâm phạm tới người nàng khi nàng chưa cho phép hoặc trước khi nàng đồng ý thì chúng phải chết. Có vậy thôi. Không cần biết trước đó bọn cướp này đã làm tội ác gì, với ai, nhưng hễ đụng tới người Doanh Doanh là chúng sẽ bị thiêu sống cho đến khi thành tro bụi! Thấy mặt nàng lạnh lùng, mờ như sương mà mắt lại lấp loáng giận dữ thì bọn cướp sợ quá, tiếp tục thay phiên nhau van xin:

– Thánh Cô … Xin người tha cho chúng con, để phước lại cho đời sau…

– Con kính lạy thánh cô. Con xin thánh cô tha mạng.

– Chúng con biết tội chúng con rồi. Cúi lạy công nương thí ân cứu mạng.


– Con lạy thánh cô. Con ngàn lạy công nương. Xin tha tội cho chúng con.

– Con lỡ xâm phạm tới thánh cô. Tội con đáng chết. Nhưng con còn có mẹ già, em thơ…

Doanh Doanh để ngoài tai những lời lạy lục đó. Lòng nàng đã quyết. Có trời cũng không làm nàng thay đổi. Cái nỗi đoạn trường mà nàng đã phải trải qua há phải là trò chơi ngắn ngủi của chúng? Nàng lạnh lùng cầm bó đuốc trên tay rồi đóng cửa lại trước tiếng gào thét van nài thảm thiết của chúng. Doanh Doanh nhìn ngọn đuốc bùng cháy dữ dội rồi lạnh lùng châm vào đống củi đã tẩm dầu. Ngọn lửa bùng cháy lên dữ dội, thiêu đốt cả sự tức giận của nàng.

Hai người nhanh chóng rời xuống chân núi Hằng Sơn, xuống đến chân núi, Doanh Danh hơi ngần ngự, trong chuyện này chính nàng cũng là người có lỗi khi đã tự buông thả bản thân mình vào cuộc vui của bọn chúng. Thôi thì dạ chúng một trận cũng đủ rồi, nghĩ vậy, Doanh Doanh quay sang Lệnh Hồ Xung:

– Xung ca, huynh quay trở lại cứu bọn chúng ra đi.

– Doanh Doanh, muội nói thật chứ? – Lệnh Hồ Xung mừng rỡ, chàng cũng không thực sự nhìn bọn chúng bị nướng chín một cách dã man như vậy.

Thấy Doanh Doanh gật đâu, Lệnh Hồ Xung chỉ chờ có thế, dùng khinh công phóng vút lên trên núi. Lúc này, ngọn lửa đã bốc lên đến nóc nhà, cháy ngùn ngụt rồi. Lệnh Hồ Xung vận nội công, chàng thi triển hấp tinh đại pháp, hút toàn bộ số nước dưới giếng lên trời rồi đổ ập xuống ngọn duốc khổng lổ để dập lửa. Ngon lửa đang cháy vùn vụt bị dập tắt bởi thác nước ngay lập tức. Chàng dùng chưởng đánh vỡ tung cánh cửa. Cả lũ lố nhố chạy ra ngoài, mặt mũi tên nào tên nấy đen thui, cháy xém, tóc tai bị ngọn lửa thui trội, chim cò trụi sạch lông, đã có đứa bị bỏng nặng, có đứa sợ quá ngất lịm bên trong. Thấy mình bất ngờ được cứu thoát, cả lũ mừng như bắt được vàng, vội vàng quỳ mọp xuống chân chàng:

– Đa, tạ Lệnh Hồ đại hiệp ra tay cứu mạng, đại ân đại đức này chúng tiểu nhân sẽ không bao giờ quên.


– Không phải ta cứu các ngươi, chính là Thanh cô đã nương tay tha mạng. Tốt nhất các ngươi hãy cút khỏi giang hồ, trở về quê mà làm người lương thiện. Nếu để ta và Doanh Doanh bắt được lần nưa, thì sẽ không ai cứu được các ngươi đâu.

– Đa tạ Lệnh Hồ đại hiệp, đa tạ ơn không giết của Thánh cô. Chúng con xin hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trên giang hồ nữa.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh tức tốc thẳng hướng Hắc Mộc Nhai nhằm đuổi kịp xe ngựa chở Nghi Ngọc, Nghi Lâm và các đệ tử của Hằng Sơn. Toàn bộ bọn người Nghi Ngọc, Nghi Lâm bị trói tay, bịt miệng, họ bị nhốt vào hai chiếc xe ngựa. Đi được nửa đường đến Hắc Mộc Nhai thì Nhạc Bất Quần xuất hiện, hắn dùng tấm Hắc Mộc Lệnh, ra lệnh cho đám người bọn họ đổi hướng đưa đệ tử phái Hằng Sơn lên Hoa Sơn. Đám người tùy tòng áp tải bọn họ gồm 12 tên, chúng chia ra 6 người canh giữ một xe, do có Hắc Mộc Lệnh Nhạc Bất Quần đưa ra, bọn chúng không dám cãi mệnh, đổi hướng xe lên núi Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần nhanh chóng trở về Hoa Sơn trước để dự liệu. Trước khi đi, Nhạc Bất Quần còn cẩn thận dặn dò tên Hương chủ ở đó răng phải thật thần tốc, hơn nữa tuyệt đối giũ bí mật, và được phép giết tất cả những kẻ nào cản đường. Nhạc Bất Quần làm vậy chủ yếu để đổ mọi tội lỗi lên đầu NNTG, để sau này hắn có thể dễ bề thôn tính hơn.

Bọn Chúng đi cả ngày trời, tối đến chúng vào hẳn một sơn trang rộng lớn dọc đường để nghỉ ngơi. Do Trang chủ sơn trang trông bộ dạng tà ác của chúng, tỏ ý nghi ngại thì ngay lập tức chúng rút kiếm tàn sát toàn bộ gia nhân của Sơn trang, già trẻ lớn bé đều bị giết sạch, không chừa một ai. Chỉ một lát, cả sơn trang đã nhuộm đỏ mau tươi. Cảnh tượng thật hãi hùng. Ngay sau đó, đám người này thu dọn xác của bọn họ đào xuống một cái hố và chôn họ ở đó.

Nghi Ngọc và Nghi Lâm giỏi võ nhất trong đám, vì vậy bọn chúng nhốt riêng nàng ở một phòng, do tên Hưởng chủ và hai tên còn lại canh giữ. Còn những tỷ muội còn lại bị nhốt vào một phòng khác, do đám tên cuối canh giữ. Bọn chúng chọn nơi này làm nơi dừng chân tạm thời, hô sau sẽ lên đường sớm. Chỉ một nơi dừng chân tạm qua đêm mà bọn chúng sát hại toàn bộ người nhà sơn trang đó, âu thật là ác độc. Nghi Ngọc và Nghi Lâm đã tỉnh lại từ lâu, nhưng do bị trói chân tay và bịt miệng, nên hai người không nói được, chỉ ú ớ trong miệng. Ở bên ngoài hai tên kia ngồi nói chuyện với nhau:

– Này, thật không ngờ hai ni cô này không những giỏi võ mà nhan sắc lại đẹp tuyệt trần như vậy. Không thua gì Thánh cô của chúng ta.

– Còn phải nói, giá như họ không làm ni cô, ta nhất định sẽ cưới họ về làm vợ, cả ngày không cho mặc quần áo, ngày đêm vui vầy với họ. Ha ha ha.


Tên Hương chủ nghe vậy, nổi máu dâm dê lên, gọi hai tên kia lại gần, nói nhỏ:

– Các ngươi có thực sự muốn hưởng thụ hai tiểu ni cô xinh dẹp này không?

– Hương chủ nói gì lạ vậy, ai mà không muốn cơ chứ? – Cả hai tên hí hửng như bắt được vàng.

Thấy cả lũ bọn chúng cùng máu dâm dê như mình, hơn nữa, miếng thịt cừu non lại dâng đến tận miệng, nếu để ngày mai họ rơi vào tay Nhậm giáo chủ hoặc Nhạc Bất Quần thì coi như xong, không bao giờ chúng có thể nhìn thấy các nàng nữa. Nghĩ à làm, bọn chúng gọi nột ba tên kia tới, sau đó chúng đi lấy một thùng nước sạch, bỏ xuân dược mà chúng luôn mang theo bên người vào đó, rồi chia ra hai thùng nhỏ, hai tên đi vào hai phòng. Chúng lật lượt giật tấm vải bịt miệng Nghi Ngọc và Nghi Lâm ra rồi lên tiếng:

– Hai vị, tại hạ chỉ bắt buộc tuân mệnh người khác thôi, chứ hoàn toàn không muốn làm chuyện này, hai vị và những sư tỷ muội của các vị cả ngày đi đường mệt mỏi, có lẽ đã khát rồi. Hai vị mau uống chút nước cho đỡ mệt. – Hắn giả vờ tử tế.

– Ta không uống, các ngươi mau thả bọn ta ra. – Nghi Lâm cứng rắn.

– Nếu các vị không uống, thì bọn ta sẽ đổ đi vậy.

Nói xong, hắn toán cầm xô nước đứng dậy ra ngoài thì Nghi Ngọc lên tiếng:

– Khoan đã. – Nàng quay sang nhìn Nghi Lâm và lên tiếng: Nghi Lâm sư muội chúng ta phải giữ gìn sức khỏe, còn chờ Chưởng môn sư huynh đến cứu nữa. – Sau đó nàng nói với hắn: Chúng tôi uống nước.

Hắn nghe vậy thì mở cờ trong bụng, múc từng gáo nước đưa lên miệng Nghi Ngọc, nàng không chút nghi ngờ gì, hé cái miệng xinh xinh ra uống cạn gáo nước của hắn. Nghi Lâm tuy tức giận, nhưng thực sự nàng cũng khát lắm rồi, lại nghe Nghi Ngọc phân tích, nên nàng cũng há miệng ra uống nước của hắn. Hai người uống tới nửa sô nước mới thấy đã khát. Ở phòng kế bên cạnh, các tỷ muội kia cũng đã uống cạn thùng nước đó.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.