Trở về truyện

Tam Công La Mật Quyền - Chương 57: Giử Bùa Trấn Yếm

Tam Công La Mật Quyền

57 Chương 57: giử bùa trấn yếm

Trong thành thái tử phi Miên Giang cũng đang chuyển dạ, thái y từ kinh thành Phật Thệ được thái tử cử vào đã sẵn sàng trợ giúp thái tử phi vượt cạn. Hiền cô thánh giáo Nê Mị rất lo lắng, cô đến quỳ bên cái xác khô cứng của Phạm La rồi trút bầu tâm sự:

- chàng là kẻ tình lang bạc bẽo, nhiều lúc ta hận chàng, tim ta như thắt lại. Giờ chàng bỏ thiếp bơ vơ lạc lõng như thế này, phó thác cho thiếp một sứ mệnh nặng nề . Ôi Phạm La ta yêu chàng nhiều hơn cả bản thân, ta hận chàng, ta hận chàng, chàng biết không?

Miên Giang gốc là một sơn nữ, lại là người chuộng kiếm cung nên sức khỏe có phần hơn người. Minh chúa cứng đầu không chịu hạ phàm, làm Miên Giang vật vã nhiều canh giờ. Khi tiếng tù và làm kinh động khắp chốn báo hiệu hoàng đế sa băng, thánh chúa mới chịu cất tiếng khóc chào đời.

Chốc lát đã thấy quan nội hầu quỳ phủ phục bên ngoài, cất tiếng gọi vào trong:

- hoàng hậu Miên Giang vạn tuế, hạ thần cung thỉnh người cùng thái tử hồi kinh.

Miên Giang xua tay cho thái y ra ngoài, tự thân bồng thái tử vào mật thất rồi đi vào mật động. Nàng trao thái tử cho Nê Mị bồng, rồi khấu đầu trước xác Phạm La, xin người gia ân cho hai mẹ con nàng. Mị bế nội tôn tân minh chúa, đặt trước mặt La, cậu bé quơ tay như muốn nội tổ bồng bế.

Bất giác, một dòng lệ nơi hốc mắt sâu hoắm của Phạm La trào tuôn.

Mị và Giang trông thấy mà tâm linh rúng động, hai người biết hồn La vẫn còn lẫn khất đâu đây. Người sẽ che chở cho những ai từng là người thân yêu quý của người

Mị cầm ngọc bội truyền quốc và long ấn, đặt vào tay thái tử. Bàn tay non nớt và nhỏ xíu kia cứ như đã quen thuộc với bảo vật từ lâu, nay được quay về cố chủ

Triệu Quốc Huân đưa tay bấm độn, ông đăm chiêu khá lâu, gương mặt phúc hậu kia đang có nhiều điều trầm ngâm. Lộc không dám hỏi sợ cắt ngang dòng suy nghĩ của thầy, Huân bước đi về phía đường lớn, ông ra hiệu cho Lộc không vào thành. Hai thầy trò cứ thế mà rong ruổi tiếp xuống phương nam

Huân hỏi Lộc nhiều về nước Trảo Oa, về những chuyến hải hành dài ngày trên biển. Những câu chuyện ly kỳ, những điều mới mẻ được hai thầy trò trao đổi vô cùng sôi nổi. Huân cất giọng:

- ta đã tới Phù Nam rồi, giờ con là người hưởng đạo cho ta nhé

- thưa thầy ở Phù Nam tộc Trảo Oa sống rất đông đúc, đều là đồng hương với đệ tử, xin sư phụ chớ lo

Ở Phù Nam dấu ấn của kinh Vệ Đà khá rõ nét, vì vua của xứ sở này là một người có gốc Thiên Trúc. Những chạm trổ và điêu khắc các thần Phạn Thiên la liệt, đền đài và cung điện nhuốm màu không gian huyền bí. Lộc líu lo với các đồng hương về vị sư phụ của mình, y tự hào vì dáng vẻ thần tiên hiếm gặp ở sư phụ. Đạo tiên ở Phù Nam là một điều vô cùng mới mẻ và xa lạ

Chọn một gò cao, nơi muôn chim hội tụ, cây cỏ tối tươi, lại có sông lượn quanh phía trước. Huân bài hương án ra, trịnh trọng quay đầu về phương bắc khấn vái.

Huân bảo Lộc thuê người đào một cái giếng thật sâu, đám thợ làm cật lực hai ngày mới thấy được mạch nước. Khi mạch nước vừa tuôn, Huân bảo họ hãy bịt kín lại. Ông trả bạc cho đám thợ ra về, trước lúc chia tay ông tặng mỗi người một vò rượu.

Lộc lúc này mới bộc bạch những điều định hỏi từ lâu, về những quyết định vô cùng kỳ lạ của sư phụ. Huân từ chối trả lời, ông mời Lộc ngồi xuống cạnh mình. Khi Lộc đã ngồi nghiêm chỉnh trước mặt ông, bất ngờ ông cuối người vái tạ Lộc 3 lạy rồi nhảy nhanh xuống giếng. Lộc kêu la thảm thiết, rồi đi tìm đám thợ đào giếng leo xuống cứu sư phụ.

Y chạy đi tìm người suốt đêm đó mà không gặp được một ai xung quanh bốn bề là rừng, quá mệt y lết ra được tới đầu đường rồi ngất xỉu. Một bà lão đã cho y ít nước rồi hỏi chuyện:

- xem người không phải ở vùng này sao dám vào rừng thiêng của Lai Đế vậy

- ơ hôm qua chỗ này đông đúc lắm mà, còn có người đào giếng thuê nữa mà?

Bà lão nhìn Lộc hồi lâu rồi cười, bà chầm chậm nói:

- ta sống ở đây đã 70 năm, đây là bìa rừng Lai Đế, không ai ở gần đây trong phạm vi 10 dặm cả. Những người thợ kia mà mi gặp họ là thổ thần đấy. Mà sao mi lại sai khiến được họ vậy?

- sư phụ ta, người bảo ta mời họ, họ nhận lời ngay

- vậy thì sư phụ mi là bạn bè với Lai Đế à, thật hỗn xược

-ta nói thật đó, giờ sư phụ nhảy xuống giếng, ta đi tìm người cứu ông ấy lên

- ông ấy sai khiến được thổ thần, thì khắc ông ấy tự lên được

Lời bà lão vừa dứt thì bà cũng biến mất, chỉ còn Lộc lẻ loi nơi bìa rừng thanh vắng

Lộc lại thấy sư phụ chìa tay về phía mình, ông dắt Lộc trở về nơi thị tứ. Lộc hỏi:

- sư phụ chết thật rồi ư

- đúng, ta cầm cái lệnh phù trấn yếm đi theo, ta phải ở đó để canh giữ không cho ai đụng đến

- thế từ nay đệ tử phải làm thế nào mới có được đạo

- đệ tử đã có rồi đó, giờ là lúc ngao du sơn thủy

Sự thật thì Lộc cũng đã chết vì kiệt sức, y làm các thổ thần cảm động vì quá hiếu kính với sư phụ, nên đã hồi dương cho y và phà vào người y linh khí tiên đạo

Lộc rơi lệ, y thẩn thơ như đứa trẻ vừa lạc mẹ:

- sư phụ chưa trả lời đệ tử những điều còn đang dang dở

- bí mật luôn thúc đẩy con người khám phá, đệ tử khi biết hết rồi sẽ chẳng còn lại lý do gì để ở lại chốn nhân gian. Hãy đi soi rọi từng góc khuất, rồi tự kiếm chứng lúc đó sẽ nhìn thấy sự thật

-

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.