Trở về truyện

Ta Vô Tình Tạo Ra Hệ Thống - Chương 46: Bách Hợp?

Ta Vô Tình Tạo Ra Hệ Thống

46 Chương 46: Bách hợp?

Tôn lúc này thầm nghĩ: "Một đám lâu la này thật phiền toái, nếu mà làm hỏng kế hoạch của ta thì ta không ngại đại khai sát giới đâu!"

Hắn sợ nếu tất cả mười bốn nữ thần còn lại sẽ nghiêm túc chuẩn bị lực lượng để ứng chiến thì khi đó các nàng sẽ rất bận bịu, làm đếch gì còn ngồi im một chỗ cho hắn tới đánh lẻ khụ khụ.

Ánh mắt lộ lên vẻ suy tư, hắn dùng ma pháp triệu hồi ra một thế giới song song, hạt vi mô bỗng hoá thành một cái thanh niên mặc kim sắc đế bào, chỉ thấy hắn chắp tay lên tiếng nói.

"Xích Ám, bảo Thất Sát, Thất Tử cùng mấy tên còn lại giải quyết mấy con giun kia đi, nếu được thì thu phục về làm canh cửa cũng không tệ, Hậu Cung Vương Quốc cũng nên xuất thế rồi!"

Chỉ thấy bỗng trong hư không xuất hiện một người áo choàng đen kịt, hắc ám nồng đậm bao phủ lấy hắn, đeo một cái mặt nạ quỷ, bên hông là một thanh kiếm katana. Hắn cung kính quỳ xuống một chân, chắp tay nói.

"Vâng thưa chủ nhân!"

Cả người hắn ta lại biến mất vào hư vô, Tôn hắn phải đợi thời cơ nữ thần yêu hồ này ở một mình sau đó mới đánh lẻ được.

...


Cuộc nói chuyện của các yêu hồ cũng kết thúc sau đó, nữ nhân tộc trưởng yêu hồ kia nàng cũng đi đến căn phòng mình nghỉ ngơi.

Chỉ thấy đó là một căn phòng khá lớn, bên dưới có một tấm thảm đỏ trải dài, xung quanh là dáng những bức tranh hoạ về một vị mỹ nữ nào đó dung nhan cấp bậc phải nói là trên cả tạo hoá bằng với cả Linh Thần nàng.

Trên một cái bàn, có một cái đỉnh màu hoàng kim khá nhỏ gọn, đang toả ra những làn khói trắng tuyết khiến khắp căn phòng tràn ngậm mùi hương thơm của Thần Thụ (giống như trầm hương á).

Hương thơm của làn khói này khiến người ta khi hít vào cảm thấy toàn thân sảng khoái, đầu óc thư giãn dễ chịu, mọi buồn phiền hay tâm niệm tà ác bất thiện đều được tịnh hoá, linh hồn được thanh tẩy.

Chỉ thấy vị nữ yêu hồ kia nàng đi đến ngồi trên một chiếc ghế gần bàn, dáng người ể oải, không biết từ đâu lấy ra một bức tranh, nàng ta từ từ mở nó ra bỗng khuôn mặt uể oải, lo lắng, phiền muộn ấy đều biến mất, thay vào đó là vẻ mặt yêu say đắm cùng điên cuồng khi nhìn lấy bức tranh ấy, đôi mắt như có hình trái tim, cả khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cái miệng chảy ra một chút nước dãi lí nhí nói.

"Trần tỷ, tỷ vẫn đẹp như ngày nào a! Nếu không phải tỷ tu luyện theo con đường Vong Tình Đạo thì có lẽ lúc này hai chúng ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc rồi ay!"

Tôn lúc này hắn thấy cảnh này thì hơi nghi hoặc, hạt vi mô vòng ra sau lưng nàng.

Chỉ thấy trong bức tranh là một nữ nhân hệt như là người thật vậy (kiểu giống phim ấy), nàng ta đang khoả thân ngâm mình vào trong một hồ nước đầy những cánh hoa hồng và anh đào.


Mái tóc đen dài xoả xuống mặt hồ, khuôn mặt dung nhan phải nói là hơn vị yêu hồ này một chút, đôi mắt nàng màu đen tuyền, lông mi cong, cái mũi cao, đôi môi hồng hào mềm mại. Vẻ mặt nàng lúc này toát ra như chả có cảm xúc gì, dường như mọi thứ xung quanh không liên quan đến nàng.

Nàng có một bờ vai trắng tuyết, xương quai lộ ra những nét quyến rũ phong tình, bên dưới có lẽ sẽ là một đôi bầu ngực to đi (bị hoa che lấp hết gòi).

"Trần tỷ tỷ, Vân nhi yêu tỷ tỷ lắm a!" Chỉ thấy nàng yêu hồ kia cầm lấy bức tranh cọ cọ vào má mình nói.

Tôn lúc này nghi hoặc trong đầu hắn đã có hai từ giải đáp.

Bách hợp!

"Ay, nàng đừng lo! Rồi ta cũng sẽ thu cái Trần tỷ tỷ kia thôi!"

Bỗng lúc này sau lưng Thanh Vân nàng vang lên một tiếng của nam nhân, trong giọng mang theo một chút ý vị thâm trường.
Lông tơ cùng mười cái đuôi cáo của nàng dựng cả lên như một chú cún bị dẫm phải đuôi. Bức tranh nhanh chóng được cất đi, tu vi cùng năng lượng bộc phát đánh một chưởng về phía sau lưng.


Hắn thấy nàng bị mình hù cho như vậy thì khá buồn cười, đúng là nữ nhân này có tật giật mình a. Tay phải nhàn nhạt phất một cái, quả cầu năng lượng từ một chưởng của nàng nhanh chóng bị tiêu tán, ánh mắt hài hước nhìn nàng.

Nàng lúc này vừa giận vừa sợ, giận vì không ngờ có một ngày sẽ có một tên nam nhân vào tới tận trong đây mà không bị một ai phát hiện, sợ vì bí mật của nàng bị tên kia biết.

Nhìn chằm chằm vào thân ảnh tên nam nhân kia, chỉ thấy hắn cả người mặc một bộ bào vàng kim, mái tóc ba màu xoả dài ngang lưng, đôi mắt đầy hứng thú và hài hước nhìn nàng, tay thì chắp ra sau lưng như một vị cao nhân thâm bất khả trắc.
Giọng điệu mang theo chút run sợ cùng tức giận nhìn hắn nói.

"Ngươi là người phương nào? Không sợ chết khi vào đây sao?"

Hiển nhiên nàng cũng khôn ngoan không lựa chọn tiếp tục động thủ, không thấy hắn chỉ nhẹ nhàng phất một cái tay có thể dễ dàng hoá giải chưởng pháp của nàng sao? Vì thế nàng xác định tu vi tên này cao hơn mình, vượt ra khỏi phạm trù của Thần rồi.

Hắn nghe vậy thì không biết lấy từ đâu ra một cái quạt phất tay một cái, sau đó cứ phe phẩy phe phẩy nhìn như một tên công tử phong trần tuấn lãng. Cộng thêm cái bản mặt đẹp trai đấy không biết sẽ có bao nhiêu cô nương vì hắn mà rụng trứng nguyện là một nô tỳ đi theo hầu hạ và sinh bảo bảo cho hắn.

Chỉ thấy hắn cất tiếng nói.

"Nàng nhìn không gian xung quanh xem, có ai đến đây không? Ta là người phương nào ư? Hừm...có lẽ sẽ là phu quân của nàng đi!" Thanh niên không chút liêm sỉ nào mà nói như thật.
Trong lúc nàng mải mê đắm chìm vào cái bức ảnh thì hắn đả phong toả không gian và đưa nàng vào thế giới song song rồi. Nàng ta thế mà cũng chả có phát hiện được.

Nàng lúc này nghe hắn nói là phu quân của mình thì muốn một chưởng vỗ chết hắn, nhưng cảm thấy không gian xung quanh đã bị phong tỏa và mình như đang ở một thế giới khác thì dừng ngay cái hành động của mình lại, ánh mắt càng thêm cảnh giác nhìn về phía hắn.

"Ngươi là một trong liên minh của bọn Long tộc?" Nàng giọng điệu tràn ngậm cay đắng và hối hận hỏi hắn.


Nàng lúc này cũng ý thức được là do mình quá chủ quan, cứ tưởng sẽ không bao giờ có được một tên nào lẻn đến tận vào phòng của mình mà không bị phát hiện, giờ thì hối hận cũng đã muộn, nàng cắn răng dù là chết cũng phải lôi tên này theo cùng.
Hắn thấy nàng căng thẳng và hiểu lầm như vậy thì cũng lên tiếng giải thích.

"Đừng đem ta so sánh với mấy con giun đó, bọn chúng còn chưa đủ tư cách liếm giày của ta đâu chứ nói gì đến ta tham gia liên minh của bọn chúng!" Giọng điệu tràn đầy vẻ kiêu ngạo cùng hùng hồn bá đạo.

Nàng nghe vậy thì sững sờ một chút nhưng cảnh giác đối với hắn vẫn còn rất nhiều, mị lực vận chuyển đến cực hạn mong muốn có thể mê hoặc hắn.

Hắn thấy như vậy thì phì cười, ánh mắt mong chờ xem thử nàng có thể mê hoặc được hắn đến hay không.

"Mê Hồn!" Một tiếng nói thánh thót vang lên.

Chỉ thấy cả người Thanh Vân mị lực toả ra khủng khiếp, cho dù là Thần Đế nhìn vào cũng bị thất thần khựng lại trong vài giây, đừng nhìn thấy vài giây đó là ngắn, cảnh giới Thần trong chưa đến tỷ tỷ tỷ cái sát na ngươi không cẩn thận bất cẩn thì cũng đủ bị người ta diệt rồi.
Nhưng hắn lúc này nhìn nàng chỉ càng thấy nàng đẹp và quyến rũ hơn mà thôi.

Vô hiệu hoá mọi trạng thái gây bất lợi!

Độc Tôn Nhãn!

"Có lẽ ta là nam nhân đầu tiên nàng dùng mị lực mê hoặc nhỉ?" Hắn cười nói.

Nàng thấy hắn không có bị mị lực của mình mê hoặc mà con hỏi ngược lại thì cảm thấy...không thể diễn tả nữa a.

Đúng thật hắn là nam nhân đầu tiên nàng dùng mị lực để mê hoặc, bởi vì hắn đã biết quá nhiều bí mật của nàng và cả hắn thật sự rất đáng chết nhưng nàng vẫn im lặng không có nói gì, cả người vẫn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào dù biết mình đánh không lại.

Hắn thấy không khí có chút im lặng và căng thẳng thì bơi khó chịu một chút, phất cái tay khiến nàng cả người vô lực ngã xuống. Nhanh chóng dịch chuyển đến ôm lấy bờ eo của giai nhân, thuận tiện còn bóp cái mông nàng một cái.
"Ngươi..." Nàng tức muốn nổ phổi, tự nhiên cảm giác được cả cơ thể mình năng lượng không thể thôi động, tu vi thì biến mất bây giờ nàng chả khác gì một con cá nằm trên thớt mặc cho hắn tùy ý bày bố.

Hắn liếm liếm cái môi đánh giá lại cơ thể nàng, chỉ thấy hai đôi bạch thỏ to như hai quả núi nhỏ (cỡ F) do mặc cái áo yếm nó thắt lại nên chỉ còn cỡ C. Da thịt trắng nõn nà đúng chất hồ ly tinh, cái mông thì to bự vểnh lênh, vỗ đét đét chắc sướng tay lắm.

Đôi mắt nàng màu ngọc bích, cái mũi xinh cao cao, đôi môi mềm mại ngọt ngào quyến rũ khiến người ta nhìn vào muốn cắn một ngụm, người nàng toát ra một loại khí chất ừm thì ta cũng không biết miêu tả như thế nào nhưng tên nam nhân nào khi gặp phải nàng thì dục tâm cùng chiếm hữu sẽ nổi lên, muốn bắt nàng phải quy phục dưới hán của mình sau đó thoả sức chà đạp, vả lại nàng còn trong rất quyến rũ và hấp dẫn như một quả đào căn mọng chín ngọt.
Người ta nói ranh ma như hồ ly, gian xảo như hồ ly, đa tình như hồ ly nhưng chung quy vẫn là mê hoặc quyến rũ lòng người như hồ ly.

Nhìn cái môi đỏ mềm mại của nàng, hắn không nhịn được nữa mà cuối xuống hôn lấy. Một cảm giác mềm mại, ngọt dịu chạm vào đầu lưỡi khiến hắn càng tham lam hơn nhấm nháp bờ môi của nàng.

"Ưm ưm!"

Nàng bị hắn hôn thì chả có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nụ hôn đầu đời của mình mất đi. Nước mắt lăn dài trên má, nụ hôn đầu của nàng tính là sẽ để dành cho Trần tỷ tỷ nhưng bây giờ thế mà bị tên nam nhân thối này cướp đi, chả vui chút nào.

Hai tay cứ đánh đánh vào ngực hắn nhưng chả có tí lực nào, cái đó càng khiến hắn kích thích hơn.

Đầu lưỡi đẩy cái hàm răng bạch ngọc của nàng ra, cái lưỡi như con cá trạch luồng lách đánh võng khắp cả cái miệng nhỏ của nàng, từng đợt hương tân ngọc dịch trong miệng giai nhân bị hắn cướp đi. Cái lưỡi nhỏ của nàng bị hắn nhấm nháp khiến cho nó như là xấu hổ cố tránh đi cái đầu lưỡi bá đạo của hắn.
"CHỤT CHỤT CHỤT CHỤT!"

Tiếng hôn môi vang lên, hắn hôn đến khi nàng sắp thở không nổi thì mới nhả ra, để lại sợi nước bọt rơi xuống, cái môi nhỏ của nàng đỏ sưng rỉ chút máu, thở hổn hển như một chú cún khát nước trong ngày hè nóng.

Hắn liếm mép, cảm nhận những dư vị còn sót lại đọng trên khoé miệng. Hai tay bắt đầu giải khai y phục của nàng, nàng cũng chỉ có thể khóc lóc phản kháng xin tha nhưng hắn làm như không thấy, bây giờ muốn nàng thuần phục thì chỉ có cách khiến nàng lên đỉnh Vu Sơn.

Không do dự, hắn cuối đầu xuống cái hán của nàng. Chỉ thấy đó là một cái khe âm hộ trơn bóng không một cọng lông (bạch hổ) nhưng điều này càng làm hắn cảm thấy thích thú bởi vì hắn thích nhất là mấy nữ nhân không lông trong rất đẹp mắt.

Hai cái mép âm hộ của nàng đang thẹn thùng khép chặt lại nhưng nó đang rỉ ra chút chất nhờn có lẽ là nàng đang động tình đi. Phía bên trên là cái hột le hồng hào đang cương cứng, hắn thè đầu lưỡi ra bắt đầu liếm láp xung quanh.
Nàng cảm nhận được chỗ xấu hổ của mình đang bị hắn dùng cái lưỡi ma quái kia liếm láp thì rợn hết cả người, những luồng khoái cảm sung sướng truyền đến não nàng nhưng bên ngoài vẫn hét lên khóc lóc cầu xin hắn.

"Ô ô đừng liếm chỗ đó mà huhu nhột lắm a a huhu!"

Nơi đó nàng chỉ muốn dành cho Trần tỷ tỷ của mình mà thôi, nhưng trước dâm uy và kĩ thuật điêu luyện ba đời vét máng của hắn khiến nàng thoáng chóc lên đỉnh.

"Á á ta ra huhu a a!"

Nàng đây là lần đầu tiên bị một người khác làm lên đỉnh, bởi vì nàng cũng thường xuyên thủ dâm nha. Đừng tưởng rằng đến cảnh giới Thánh nhân thì thất tình lục dục sẽ biến mất, vốn dĩ thất tình lục dục là bản năng nguyên thủy cùa muôn loài, không thể xoá hay mất đi được mà chỉ có thể kiềm chế hoặc làm ngơ như xem nó không tồn tại.
Một dòng nước ấm từ bên sâu trong hang nàng bắn ra phun vào miệng của hắn, hắn cũng há cái miệng của mình ra mà húp sạch dòng nước thánh tình yêu ấy.

Sau một lúc húp sạch sẽ thì hắn tiếp tục kích tình nàng, cái lưỡi trơn trượt chui vào bên trong hang nhỏ của nàng, ngọ nguậy xung quanh thành thịt khiến cho nàng sướng như điên hận không thể nhét cả cái đầu của hắn vào bên trong âm đạo của mình.

Cứ mỗi khi đầu lưỡi chọc trúng phải cái màn mỏng thì hắn lui lại, chỉ chọc chọc xung quanh.

"Ưm ưm mạnh chút nữa a đúng rồi là chỗ đó ưm ưm hảo hảo ngươi thật tuyệt!" Nàng trợn mắt há miệng rên rỉ.

Sau đó là liên tiếp hắn làm cho nàng lên đỉnh thêm ba lần nữa thì mới ngẩng đầu lên hít thở, nhìn thấy nàng lúc này như một con cáo nhỏ yếu ớt xụi lơ vô lực nằm trên sàn nhà. Cái miệng thì há ra để hít thở, khuôn mặt thì đỏ bừng bừng tràn đầy thoả mãn.
Hắn trường lên người nàng, há miệng ra bú mút lấy cái nhũ hoa hồng hào kia, tay còn lại thì xoa nắn bầu vú bên kia.

"CHỤT CHỤT CHỤT CHỤT!"

"Ưm ưm cho ta nghỉ một chút đi mà sướng quá a a!" Nàng bị hắn kích tình tiếp thì rên rỉ cầu xin nhưng thân thể cùng vẻ mặt đã bán đứng đi lời nói của mình.

Chỉ thấy nàng không biết lấy lực đâu ra hai tay cầm lấy cái đầu hắn ép mạnh vào ngực mình như muốn hắn phải bú mút mạnh hơn.

Tôn thấy vậy thì mỉm cười trong lòng, có lẽ nàng sắp thuần phục rồi, chỉ cần toả ra một chút dâm uy nữa thôi.

...

Đạo hữu nào có lòng ủng hộ thì thông tin đây ạ:

Số TK: 15220071522007

HOANG ANH TUAN

Ngân hàng MB Bank ạ.

MoMo: 0383647507

Cảm ơn tất cả đạo hữu!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.