Trở về truyện

Sóng Gió Thế Gian - Chương 16: Hai Nàng Hầu

Sóng Gió Thế Gian

17 Chương 16: Hai nàng hầu

Thấy hai con cáo đang hướng ánh mắt cầu cứu Quang Minh trong tình thế khẩn cấp khiến trong lòng cậu nôn nóng muốn cứu chúng làm trỗi dậy Thần lực đang ngủ say trong cậu, nguồn năng lượng được đánh thức tuôn chảy khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể Minh khiến cậu cảm thấy khỏe khoắn lạ thường. Cậu bèn vận Thần lực triệu hồi vũ khí của riêng mình có tên gọi là "Bá Vương Kiếm". Quang Minh cầm thanh kiếm tỏa ra màu vàng kim xông tới chỗ con quỷ để giải cứu hai cáo đỏ.

Con quỷ mải miết đuổi theo đồ ăn của mình thì bỗng nhiên có tiếng xé gió hướng về phía mình, nó quơ kiếm lên chặn thì phát ra tiếng "keng" khiến nó bất ngờ nhảy lui về đằng sau thì phát hiện kẻ đánh lén mình là một thằng nhóc trông có vẻ thư sinh, con quỷ hậm hực lên tiếng:

- Tên kia, ngươi thực ra là ai? Tại sao cản đường làm mất miếng ăn của ta?

Được cứu, hai con cáo nép sau người Quang Minh, cậu cất tiếng:

- Loài ma quỷ các ngươi tự tung tự tác ở đây quá đủ rồi, giờ thì hãy cút đi. Ta tha mạng cho đó.

Con quỷ ngạc nhiên trước giọng điệu không biết sợ là gì của gã thư sinh, nó nói:

- Con người trông thấy bọn ta đã chạy văng mất dép, huống hồ thằng oắt con ngươi không thấy sợ sao còn ở đó già mồm?

Minh cười hì nói:


- Hừ, Chúa tể các ngươi quậy phá cõi nhân gian này khiến Trời căm phẫn mới cho King of Heroes xuống diệt các ngươi, đợi khi con trai ta ra đời và khi lớn lên nó sẽ thay mặt ta diệt các ngươi.

Con quỷ cười nói:

- Hừ, tưởng ai xa lạ hóa ra ngươi là tên Thiên tử Tịnh Quang chuyển kiếp xuống trần à? Hèn chi giọng điệu tự tin gớm, ta nghe nói ngươi có hai người vợ, cô vợ Vô Ưu của ngươi cũng ở đây à?

Minh đáp:

- Đừng nhiều lời, ta thừa biết ngươi hỏi là có nguyên do, ngươi định giết nàng để ngăn chặn con trai ta ra đời, đúng không?

Con quỷ nói toạc ra luôn:

- Vậy thì sao nào?

Quang Minh nói:


- Giết ngươi thôi!

Dứt lời, Minh cầm kiếm xông tới, con quỷ vội quơ kiếm đỡ, trong vòng mấy chục chiêu con quỷ từ thế yếu sang thế thượng phong làm Minh chới với, con quỷ vừa đánh vừa cười:

- Ha ha... kiếm pháp của ngươi chỉ có thế thôi sao? Xem ra Kiếm Khách Quỷ ta chiến thắng dễ dàng rồi.

Minh vừa đánh vừa lui, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, hai con cáo nhìn trận đánh không khỏi lo cho Minh, một con nói:

- Chị xem chủ nhân đang bị thất thế, không khéo người thua mất.

Con kia đáp:

- Em đừng nói bậy, chị biết chủ nhân sẽ không thua đâu, chẳng qua ngài muốn đối thủ bộc lộ khinh mạn sẽ có sơ hở thì đó là lúc ngài kết liễu nó. Giờ thì im lặng mà xem đi.


Minh nghe được hai con cáo nói chuyện với nhau thì cậu đã biết chúng là ai, cậu quay qua nhìn chúng nói:

- Tiểu Thanh, em nói sai rồi, lúc này đây anh sẽ đường đường chính chính giết nó cho hai em xem.

Nghe Quang Minh nói xong, hai con trố mắt ngạc nhiên, một con nói:

- Chủ nhân, không lẽ người đã... phục hồi ký ức.

Minh mỉm cười gật đầu nói:

- Ừ, ta đã nhớ lại tiền kiếp của ta rồi, từ giờ sẽ không có gì ngăn ngại ta được nữa.

Rồi nói tiếp:

- Giờ thì xem ta làm gỏi con quỷ này nhé.

Hai con cáo nghe xong tỏ lòng cảm phục chủ nhân của mình. Quang Minh quay lại nhìn con quỷ, cậu nói:

- Tiếp tục trận đấu chứ?

Con quỷ đáp:

- Ngươi tự tin quá đấy thằng nhóc!


Quang Minh vận Thần lực tạo thành một quả cầu vàng kim sáng chói, hướng về con quỷ, cậu nói to:

- Kết thúc rồi! Liệu mà đỡ đòn của ta đi nhé, chiêu thức này có tên là "Mãn Hoa Thiên Vũ" mà ta đã dày công học khi còn chưa chuyển sinh xuống cõi này đó. Giờ thì chết đi.

Nói xong cậu quăng quả cầu vàng kim lên không trung, Kiếm Khách Quỷ còn đang ngơ ngác chưa hiểu chiêu thức này thì quả cầu phát nổ bắn ra vô số tia sáng hướng tới mục tiêu, con quỷ quơ kiếm đỡ và hét to:

- Hừ, trò trẻ con.

Minh cười lớn:

- Ha ha ha, ngươi đỡ đi rồi sẽ biết!

Con quỷ toan đỡ thì bị các tia sáng xuyên qua làm gãy kiếm khiến nó hết hồn, không còn đường tháo lui, con quỷ đã bị vô số tia sáng đâm xuyên qua người khiến rú lên một tiếng á dài rồi tan biến đi.

Bá Vương Kiếm đang cầm trong tay biến mất đi, Minh thở phào một tiếng nhẹ nhõm:

- Cuối cùng cũng xong!

Quay qua thì thấy hai con cáo biến thành hai người con gái đẹp từ lúc nào đang phủ phục quỳ xuống cúi rập đầu nói:

- Chúng em cảm tạ chủ nhân đã gia ân cứu mạng!

Quang Minh ra dấu miễn lễ cho họ, cười nói:

- Đứng dậy đi, hai em là người hầu của ta và cũng là thị nữ của hai cô vợ ta, chúng ta là người một nhà nên không cần phải đa lễ như thế.

Hai cô gái cảm tạ chủ nhân của họ rồi theo Quang Minh về nhà ngoại cậu, trên đường về cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Minh hỏi duyên cớ:

- Hai em xuống trần khi nào vậy?

Tiểu Thanh đáp:

- Em xuống cùng lúc với phu nhân Vô Ưu, còn...

Tiểu Ngọc tiếp lời:

- Em thì xuống cùng với phu nhân Hiểu Khê.

Minh gật đầu:

- Uhm, vậy tính ra hai đứa cùng tuổi với Thùy Trang với Thúy Diễm.

Rồi hỏi tiếp:

- Mà sao hai đứa bị con quỷ đó rượt vậy?

Tuổi Thanh trả lời:

- Tụi em kiếm gì đó bỏ bụng chút à, rồi chẳng may đụng độ gã đầu trâu mặt ngựa ấy.

Quang Minh mỉm cười:

- Hóa ra là đi ăn đêm.

Tiểu Ngọc cất lời:

- Tụi em tính sẽ găp ngài kể mọi chuyện nhưng ngài đang bận làm tình với phu nhân Hiểu Khê nên chúng em lại thôi.

Nghe tới đó, khuôn mặt Minh đỏ lên, cậu nói:

- Hai đứa xem lén anh với Thúy Diễm làm "chuyện đó" ah?

Tiểu Ngọc đáp:

- Vâng, xem đến lúc Ngài phá trinh phu nhân và dập cô ấy bành bạch thì bụng em đói mới rủ chị Tiểu Thanh kiếm đồ ăn chị ha?

Tiểu Thanh nghe em gái nói cũng không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, quay sang Quang Minh thì thấy chủ nhân đang há hốc mồm nên nàng vội nói đỡ:

- Tiểu Ngọc, dù sao đây là chuyện riêng tư chốn khuê phòng sao em có thể nói huỵch toẹt ra như vậy được?

Tiểu Ngọc nói:

- Có sao đâu ạ? Không chừng lát nữa chủ nhân cũng làm thế với hai thiếu nữ còn trinh nguyên phơi phới tuổi trẻ như chúng ta đây, không lẽ lúc nãy chị không nghe phu nhân nói chúng ta mỗi người còn phải sinh cho chủ nhân hai người con à?

Quang Minh nghe xong cứng họng chẳng biết nói gì với cô nhóc hồ ly mới mười tuổi này, còn Tiểu Thanh vốn dĩ điềm đạm, ôn nhu nghe xong mặt nàng đỏ như gấc chín chẳng biết nói gì tiếp theo. Giây lát bớt ngượng ngùng, Quang Minh nói:

- Chuyện đó để sau này nói tiếp, giờ thì cả hai mau đi với anh nào!

Chọc được chủ nhân khiến Tiểu Ngọc thích chí lắm cứ cười mãi, rồi cả hai theo chủ nhân mình về nhà ngoại chủ nhân. Tới nơi, Quang Minh rón rén dẫn cả hai vào phòng mình, Minh nói:

- Xin lỗi, phòng hơi chật hai em cứ tạm ở đây đừng để ngoại anh biết.

Tiểu Thanh và Tiểu Ngọc cười đáp:

- Không sao đâu ạ, chúng em nào có dám chê nơi ở của chủ nhân đâu ạ?

Quang Minh nói:

- Vậy thì tốt quá, giờ anh qua bên kia có chút chuyện, sáng mai mới về, hai em cứ tự nhiên.

Hai nàng đồng thanh "Dạ" một tiếng.

Quang Minh đi rồi Tiểu Ngọc mới nói:

- Phòng chật quá chị.

Tiểu Thanh đáp:

- Ừ, để chị hóa phép cho nó rộng thêm ra và thêm hai phòng chúng ta nữa nhé!

Tiểu Ngọc hân hoan nói:

- Hoan hô chị!

...

Quang Minh về bên giường thấy Thúy Diễm còn đang ngủ ngon lành, cậu cởi bỏ quần áo mình vứt sang bên rồi ôm nàng ngủ tiếp tới sáng.

Sáng sớm, Minh thức dậy nhìn qua bên cạnh thấy bé Diễm lõa thể ngủ ngon lành, nhìn hai bầu vú nhỏ nhắn phập phồng theo hơi thở của nàng khiến Minh nứng ngay, cậu bèn trườn lên người nàng, hai tay xoa nắn hai bầu vú cô bé, mở miệng ra ngậm bú mút vú nàng một cách say sưa, lưỡi cậu đá quanh hai đầu vú hồng nhỏ xíu ấy khiến nó cương cứng lên. Thấy nhói ở núm vú, Thúy Diễm mơ màng mở mắt thì thấy Minh đang ngậm kéo núm vú mình, Minh thấy nàng tỉnh giấc bèn nhả núm vú nàng ra, nói:

- Em... em... thức rồi...

Nàng mỉm cười:

- Sao anh không tiếp tục? Em thấy hứng lên rồi.

Được nàng khuyến khích nên Minh tiếp tục bú liếm hai bầu vú nàng, những tiếng rên nhỏ ư ử bắt đầu thoát ra khỏi miệng nàng, cơn nứng trong cô bé bắt đầu trỗi dậy

Chăm sóc hai bầu vú nàng xong, Minh trườn lên tìm môi nàng hôn và cô bé hôn trả, hai người hôn nhau say sưa, cơ thể nõn nà của cô bé mười tuổi làm Minh thêm rạo rực. Rồi cậu di chuyển xuống dưới - nơi có "hang động thần tiên" đang chờ cậu kích thích, nàng tự động dạng hai chân ra, Minh ngậm lấy mu âm hộ bé Diễm mút, cậu le lưỡi liếm vào cái khe, nước trong khe tràn ra, cô bé chụp lấy đầu cậu.

Thúy Diễm rên lên:

- Ư ư ư… Anh ơi…

Minh hỏi lại:

– Sướng không bé?

Cô bé đáp:

– Dạ… ư ư ư…

Minh tiếp tục bú cái âm hộ non nớt, bé Diễm oằn mình chịu đựng. Sau đó Minh lại trườn lên lại hôn nàng rồi đề nghị:

– Em bú côn thịt anh đi.

Nàng ngơ ngác hỏi:

– Bú làm sao anh?

Minh đáp:

– Giống anh bú em đó.

Rồi Minh nằm kế bên nàng, côn thịt dựng thẳng lên, cô bé ngồi dậy vén mái tóc dài đen mượt ra phía sau, bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm không hết côn thịt của Minh, rồi nàng le lưỡi ra liếm vào côn thịt Minh… Minh nói:

– Em liếm quanh đầu côn thịt, ngậm nó vào họng mút giống ăn kem cây vậy, đừng để răng chạm vào đau anh.

Bé Diễm trả lời:

– Dạ… Nó bự thiệt anh hen….

Minh cười nói:

– Ừ, em thích không?

Thúy Diễm thẹn thùng:

– Dạ… có…

Chỉ ít phút dạy bú côn thịt cô bé đã làm thành thạo.

Đã rồi Minh nắm tay Thúy Diễm kéo nàng đứng dậy, cậu cho nàng chống tay vào tường, mông nhô ra, cậu cầm côn thịt đâm vào, bé Diễm ứ lên một tiếng rồi rên hừ hừ, mông cô bé nhỏ nên côn thịt vào sâu hơn và do mới lớn nên khi sướng nàng cứ mặc tình rên rỉ. Âm đạo cô bé bóp côn thịt Minh rất chặt, cậu nắc liên tục làm cô bé sướng run lên, mỗi khi Minh đâm sâu tít tận tử cung là nàng nhăn mặt lại chịu đau, chắc do côn thịt Minh to và dài quá, vết thương trong lỗ âm đạo nàng vẫn chưa lành lại, nắc chừng hơn chục phút cô bé mới trào khí ra, Thúy Diễm run hết chân và khụy xuống, sẵn đà Minh đẩy cô bé bò dưới nền, cậu xuống tấn “Khí tụ đầu côn” tiếp tục đâm vào lỗ âm đạo cô bé, chưa một lần làm tình, vậy mà Thúy Diễm thực hiện chỉ đạo của Minh rất thành thạo, có lẽ bản năng giống cái trong cô bé giúp nàng thực hiện tốt những động tác giao phối hoàn hảo.

Rồi cậu lật ngửa bé Diễm ra, cơ thể nàng thật nõn nà, mềm mại, và thật hoang sơ. Từ hai bầu vú đến cái âm hộ mọi thứ thật mới mẻ, bầu vú mềm mại bé nhỏ, núm vú hồng hào, âm hộ mũm mĩm, miệng âm hộ chúm chím cũng hồng hào, dù đây không phải lần đầu nhưng mọi thứ trên cơ thể nàng vẫn còn rất hoang sơ.

Duỗi hai chân nàng thẳng xuống, cậu đặt côn thịt vào cửa âm đạo, lỗ âm đạo nàng nhíp lại tưởng như không có thứ gì vào được, đầu côn thịt cậu thì to hơn cả lỗ âm đạo nàng, chạm cả vào hai bên đùi. Vậy mà khi Minh đẩy vào mọi thứ hai bên mép âm hộ dãn ra, miệng âm đạo mới chúm chím đó đã há rộng để ngậm côn thịt Minh một cách nhẹ nhàng, đầu rồi đến thân côn thịt rồi đến gốc mọi thứ vào hết trong nàng, Minh ngồi trên đùi nắc, cơn sướng ùa về, Thúy Diễm lại rên rỉ.

Minh đẩy chân cô bé lên tận ngực nàng, âm hộ lồi ra, côn thịt cậu vẫn trong âm đạo nàng, cậu nắc nghe bạch bạch, nhìn âm đạo nàng bẹp lại rồi giãn ra sau mỗi cái nắc thật đáng thương. Minh nắc như vậy thêm vài phút nữa thì bé Diễm lại ra, nàng run lên và rên ư ư ư gấp gáp mấy cái là âm đạo nàng giật giật và nàng ra, hơn chục phút đâm nắc mà nàng ra đến mấy lần, cô bé này đúng là sung thật, Minh cũng không cần ra cùng nàng, cậu tiếp tục nắc dù nàng mệt lã nằm lim dim.

Cậu nằm xuống sau lưng nàng, lật nghiêng nàng, cầm một chân kéo lên rồi đút côn thịt vào, cậu ra sức nắc, thế làm tình này cũng hay mà hơi khó ra nên Minh lật sấp Thúy Diễm lại, nhìn âm hộ khá rõ, cậu cầm côn thịt đâm vào và nắc xuống liên tục. Cô bé lại rên lên mà lại mệt quá rồi nên chỉ ư ư mà thôi, côn thịt cậu phồng lên, bắn vào âm đạo bé Diễm dòng tinh dịch nóng ấm, khi cậu bắn vào thì nàng giật mình, có lẽ đêm qua quá đau sau khi bị phá trinh nên nàng không cảm nhận được, giờ thì nàng đã biết được cái sướng của đàn bà, tạo hóa tạo ra côn thịt và cái âm hộ thật lợi hại. Thúy Diễm mê man nằm ngửa ra, phía dưới thì âm đạo nàng đang nhả bỏ số tinh dịch dư thừa.

Gần chín giờ sáng, ngoại nàng vào buồng thấy cả hai trần truồng ôm nhau ngủ thì bà la mau dậy ăn sáng kẻo thức ăn nguội, có lẽ ngoại nàng cũng chấp nhận chuyện này nên không làm ầm chi hết, Minh và nàng mệt mỏi ngồi dậy, cả hai lõa thể nắm tay nhau ra sau vườn tắm chung, vệ sinh cá nhân xong thì cả hai ra bàn cùng ngồi ăn sáng với hai bà ngoại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.