Trở về truyện

Sinh Viên Và Kiếp Cave - Chương 8

Sinh Viên Và Kiếp Cave

8 Chương 8

M: Tính anh hay nổi nóng bất thường, ko ghét anh hả…

N: Những lúc đó ghét lắm chứ, nhưng Nhi vẫn thương anh…

M: sao lại thương…đáng lẽ phải ghét chứ…

N: Nếu nhi biết vì sao thương anh thì…

M: thì sao…

N: Nhi ko biết, ngoài cái tính dễ ghét đó, anh rất thương và chìu Nhi…

M: ủa! Chứ ko chìu chuộng người yêu thì chìu chuộng ai…

N: ai biết con nào đó…


M: trời…

Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp tục, trong tuần đó em xin nghỉ làm về Nha Trang với Nhi luôn…gọi điện cho pé Trang thông báo 2 đứa về, chứ ko lại trách sao đi mà ko nói…

M: Trang ơi! Nhi nói em chưa! Cuối tuần này anh về Nha Trang với Nhi đó, nói để em biết chứ ko lại trách anh…

T: Nhi nói rồi, mà khi nào anh, em đi về luôn với…

M: thật ko đó, đừng xạo anh nha, chiều tối thứ 5 đi…

T: để em sắp xếp thử, chắc về cùng anh với Nhi được đó

M: ukmh! đi chung cho vui, anh đi 1 mình ngại thấy pà…

T: ngại gì chứ, mum em vui tính lắm…


M: Cũng ngại chứ, cố gắng sắp xếp về nhen…năn nỉ luôn đó…

T: Vâng!

M: ukmh!

Tối thứ 5 3 đứa lên xe về Nha Trang, rồi bắt taxi về nhà ngoại, ngủ ở đó, sáng dậy ăn sáng cafe, ngao du Nha Trang…cảm nhận ban đầu: Nha Trang thật bình yên, con đường dọc biển (em nhớ Trần Phú thì phải – “lần đầu tiên và cũng là duy nhất ” từ đó đến giờ em đi Nha Trang, lần trước thì mẹ dẫn đi, nhưng lúc đó có 5 tuổi, chẳng biến gì cả), nó còn đẹp hơn cả đường dọc biển ở VT, ko hiểu sao VT lại được chọn là con đường đẹp nhất VN nữa…, về đó ăn cơm với ngoại, với mum pé Nhi, nói chung là vui lắm, cười nói suốt, ngoại Nhi cũng hơi khó tính, nhưng với người già thì chỉ cần 1 chút tinh ý là lấy lòng được thôi: phải lịch sự, phải thể hiện mình là người lớn, chững chạc đàng hoàng…và nên ngồi nói chuyện với pà thì sẽ lấy lòng được họ thôi, nói vài câu thì thấy, trước ngoại có theo cách mạng, thích nói về những gì đã làm trước kia, rồi ok thôi, vận dụng kiến thức mà trước đó ngồi nói chuyện với ông nội mình, ngồi chém gió chém bão với pà sau bữa ăn tối, pà với mình ngồi ở salon phòng khách…mở tv mà ko xem, chỉ nói chuyện thời pà hoạt động cách mạng…, 2 pà cháu nói chuyện mà đến nỗi pé Nhi nó phải thắc mắc (sau khi nói chuyện với pà xong, thì 2 đứa lên ban công nc) – pet thì nó ở dưới nc với mẹ…ngoại thì đi vào phòng ngủ rồi:

N: hình như anh là cháu ngoại chứ ko phải Nhi

M: sao vậy

N: cháu về mà ngoại nói được có vài câu, còn lại là ngồi nói với anh


M: chứ ko muốn anh lấy lòng ngoại àh…

N: anh ghê thật đó…

M: ko ghê sao mai mốt cưới Nhi về được hén…

N: quỹ…sợ anh luôn…

M: đùa chứ anh cũng thích nói chuyện với người lớn, nói chuyện với họ mình sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm sống + nhiều kiến thức mà ko có sách nào chỉ được…

N: anh tinh tế thật đó…

M: cái này do luyện công với ông nội anh đó chứ, về nội, 2 ông cháu hay ngồi nc này lắm…

N: hèn gì tính anh già như ông cụ…

M: ủa mà trang đâu em, sao ko lên đây, 8 chơi…đâu có lúc nào được thoải mái thế này…

N: 2 ở dưới với mẹ đó, để xem xuống xem sao, rồi gọi 2 lên chơi luôn…

M: ukmh! nhanh nha, xuống đi anh hút điếu thuốc…

N: hút quài…lấy Nhi về rồi anh phải bỏ thuốc đó…


M: ukmh! có lẽ sẽ bỏ, nhưng ko phải thời điểm này, thôi em xuống đi…

N: dạ…

Ngồi đó tỉ tê với điếu thuốc, cảm giác thật thoải mái, cuộc sống ko bộn bề như sg,lâu lâu được như thế này thật đã…cảm giác nói chung rất là đã…

Rồi pé trang đã lên, 3 anh em ngồi nc, nói đủ thứ trên đời, riêng pé trang thì vẫn thấy nét mặt đượm buồn, rất suy tư âu lo…ngồi đến hơn 11 giờ thì mum gọi pé Nhi vào ngủ, về nhà thì Nhi ngủ vớ mum, còn Trang thì ngủ với ngoại, em thì nãy mum nói rồi, nằm salon nha con, ờh thôi chịu thôi, salon vậy, ngoại chỉ có mình mẹ pé Nhi là con gái + út, mấy cậu ở trên thì đã lấy vợ, rồi qua Úc ở hết rồi, chỉ có ngoại là ở lại, ngoại có nói ” ở đây còn mồ mã ông pà, còn có ông ngoại pé Nhi, pà qua đó luôn thì ai chăm sóc mồ mã, sống ở đâu pà chết ở đó, pà ko đi đâu cả “, người già là vậy đó, họ sống ko chỉ vì mình, vì cái gọi là cái tình nữa, có sống có chết, thì cái tình vẫn là thiêng liêng là tất cả với họ…pé Nhi ngồi 1 lát nữa rồi qua phòng mum ngủ, còn lại chỉ mình với pé Trang…thấy nét mặt em nó đượm buồn, gặng hỏi…

M: Trang, có chuyện gì vậy em, mấy ngày nay anh thấy em sao đó, cứ như là người mất hồn…

T: Cũng có 1 số chuyện anh, em buồn lắm, thất vọng lắm…

M: anh đã về nhà em rồi, xem anh là người trong nhà được chứ, có gì kể anh nghe đi…anh ngồi đây để em tâm sự đó…

T: ước gì em có 1 người anh như anh từ trước…

M: thôi nào, anh nghĩ nói ra hết em sẽ đỡ buồn hơn đó…

Nét mặt trang vẫn như thế đượm buồn, ngồi bệt xuống nền nhà ban công, mặt cuối xuống, trán tựa vào đầu gối, hình như em nó đang khóc…

M: sao vậy trang…nói anh nghe đi…

T: em ko biết nữa, vừa nói nước mắt vừa rơi…

M: mình đã là người 1 nhà rồi, đừng dấu anh, có gì thì mình cùng giải quyết…

T: khóc to hơn 1 chút, lần này mình nghe những tiếng nất nghẹn ngào từ trong cổ họng pé trang

M: em nói đi…sao vậy…

T: con trai là vậy sao anh…ai cũng như ai hết…

M: em cãi nhau với người yêu àh…

T: em buồn lắm, đàn ông chỉ là thế, cũng chỉ là bọn súc sinh

M: ukmh! đàn ông là thế…(mình muốn cãi lại lắm, nhưng thôi ko nên, cãi thì làm được gì bây giờ, phải im lặng để nghe em nó nói chứ, con gái là vậy đó: nếu nó nói được thì sẽ nguôi ngoai hơn)

T: em ko tin ai hết…

M: kể cả anh sao trang…

T: ngồi im lặng, rồi lại khóc, rồi lại nất lên từng tiếng…

M: em khóc, lại khóc…mình xích qua chỗ pé trang, dựa vào vách tường, ngồi cùng chiều với pé nó, lúc nãy là ngồi đối diện, đưa tay qua, siết nó 1 cái thật chặc và nói nhỏ vào tai nó: em nói cho anh biết, vì sao lại vậy, em tin ở anh chứ, đúng ko trang

T: tại sao lại vậy chứ anh

M: bình tĩnh! kể anh nghe đi

T: khóc nữa, lại nghe tiếng nất nữa, lần này thì mình thật sự thấy…buồn theo em nó rồi đây ” anh ko được nói với ai, kể cả pé Nhi ”

M: anh hứa, em biết tính anh rồi mà…a ko phải…

T: em bị lừa rồi anh…

M: em nói đầu đuôi anh nghe xem…

T: vừa nói vừa nất, em quay lại với người yêu cũ, tụi em vẫn đang vui vẻ với nhau, anh cũng hay zẫn em đi zới thiệu với bạn của ảnh, đi đâu chơi với cty, ảnh cũng dẫn em đi theo…

Hôm đó em với ảnh đi xem phim xong, thì bạn trong cty ảnh gọi đến Phương Đông chơi, nói là zẫn em đi chung luôn, vì ai cũng zẫn theo người yêu hết, đến bar thì có sếp của ảnh nữa, ai cũng có cặp, chỉ có sếp của ảnh là ngồi 1 mình, nhưng xung quanh là mấy em phục vụ, chơi tới 1 giờ sáng thì ai cũng về hết rồi, sếp bảo ảnh ở lại chơi thêm rồi bàn công việc với anh ấy luôn, em nghe được là: do trưởng phòng kinh doanh cty xin nghĩ nên sẽ cất nhắc ảnh lên trưởng phòng, vì hiện tại là 2 phó phòng…ngồi nói chuyện đó em cũng vui với ảnh luôn, sếp thì cứ gọi thêm rượu và em với ảnh, với sếp ảnh ngồi uống…, uống được 1 lát thì em mệt quá nên gục lúc nào ko biết, sáng dậy thì thấy em đang nằm trong ks với sếp ảnh…

M: ukmh! em nói tiếp đi…

T: em hoảng quá, vội mặc đồ vào và chạy ra gọi điện cho ảnh, nhưng điện thoại ko gọi được, em gọi taxi chạy về phòng, rồi về đó nằm rồi nghĩ lung tung cả lên, tối đó em gọi điện cho anh ấy thì được, em hỏi ảnh sao hôm qua lại như vậy, ảnh nói ảnh ko biết nữa, ảnh cũng gục tại bàn, rồi em hỏi ảnh có biết chuyện gì đêm qua ko, ảnh nói ảnh ko biết, rồi em chửi ảnh trong điện thoại…em vào phòng rồi nằm đó khóc…

M: là vậy thật hả pé Trang, anh nghĩ em nên dấu chuyện này đi…

T: em cũng nghĩ là sẽ dấu ảnh, ko cho ảnh biết, tối hôm sau ảnh gọi em ra và đi cafe với ảnh, ảnh hỏi em đủ thứ hết, rồi hỏi tối đó em ngủ ở đâu, hỏi nhiều lắm, em chỉ nói là em ngủ ở ks 1 mình, rồi anh thắc mắc, hỏi cứ như tra xét em…, em buồn lắm, em định sẽ cố dấu chuyện này luôn, nhưng ảnh cứ hỏi, rồi tra xét đủ điều, em mệt lắm, nên em nói đi về…sau hôm đó thì ngày nào sếp ảnh cũng gọi điện cho em, em ko nghe, rồi nhắn tin cho em với lời lẽ dung tục lắm anh…” đi với anh 1 đêm nữa nha…” ông ta thật là trơ trẽn…

M: ukmh! vậy được rồi…

T: hôm sau ảnh lại đòi gặp em, em ko muốn gặp nên nói ảnh để khi khác, cứ thế rồi 2- 3 ngày như thế, thì ảnh nhắn tin cho em, và nói rằng, thôi chia tay nha em…em buồn lắm, chẳng biết sao cả, sao lại chia tay em, ảnh nói là mệt mỏi lắm rồi, em cứ như là người khác vậy đó, em nói lại là sao anh lại nghĩ vậy rồi hẹn ảnh ra cafe nc, ảnh ra gặp em, rồi nói chuyện cứ như 2 người xa lạ, điện thoại cứ kêu suốt, em lấy ra thì thấy số lạ gọi, em ko nghe máy, rồi ảnh hỏi có chuyện gì mà ko nghe, em nói người nào đó cứ gọi phá em, ảnh nói đưa điện thoại đây, nó mà gọi nữa thì anh nói chuyện cho, em ko đưa, ảnh nói em có gì đó mới ko đưa, rồi em đưa cho ảnh…điện thoại vang lên, ảnh nghe máy nhưng bên kia cúp máy, rồi tin nhắn tới – cũng số đó luôn, ảnh lấy ra đọc, ” hôm nay em rãnh ko, đi với anh, nhớ em quá, em thật là dễ thương “…đọc xong rồi ảnh lại chất vấn rồi lại xét nét em…nói là em quen ai nữa, sao lại bắt cá 2 tay như vậy, ảnh chì chiết em zữ lắm…em bực quá nên mới nói: bây giờ anh muốn nghe hết mọi chuyện ko, em kể anh nghe, đừng có nói cái kiểu sock đó với em…vẫn cái zọng

sock sock đó ” ko ngờ em lại như vậy, ko khác gì mấy con khác, đời lắm bạc bẽo khi gặp phải 1 người như em…” thế rồi…

Rồi em kể hết sự việc hôm trước cho ảnh nghe, ảnh im lặng, rồi ko nói gì, ngồi đó được 1 lúc thì 2 đứa đi về, thái độ của ảnh đã thay đổi, ít quan tâm em hơn, và sau đó thì ko hỏi thăm gì nữa: trước đó thì đi làm, thì mỗi sáng cũng nhắn cho em 1 tin, chiều tối nếu bận gì đó cũng tranh thủ gọi điện nói chuyện em 1 lát, tối nhắn tin chúc…

em ngủ ngon…nhưng giờ thì ko có nữa…thái độ của anh ấy như vậy đó sau khi em kể hết cho ảnh nghe…rồi em chủ động gọi điện cho ảnh, nhưng nói 1 vài câu rồi tìm lý do cúp máy, có một hôm thì bạn cùng công ty ảnh gọi cho em, hỏi tình hình 2 đứa sao, thấy dạo này đi chơi, nó dẫn theo con khác…em ko biết nói gì cả, im lặng…em vào phòng lại khóc…

M: rồi sau đó sao em!

T: em cặp với sếp của anh ấy!

M: em có điên ko đó, em trả thù tình bằng cách đó sao!

T: em cũng ko hiểu em nữa, em ngu quá anh…sao em lại như thế…

M: em thật là, tại sao con gái lại cứ như thế khi có 1 biến cố…

T: anh đừng hỏi em, em cũng ko biết tại sao nữa…

M: em thật là điên rồ, anh ko biết nói gì với em nữa…

T: ông ta cũng chìu em, zẫn em đi đây đó…quan tâm em nhiều lắm…

M: em nhận được từ cái gì của ông ta…

T: nó cười chua chát và nói: nhẫn, dây chuyền, điện thoại, đồ đạc trên người em, a ko thấy hả…

M: mình lặng đi khi thấy nó như vậy

2 đứa ngồi im lặng, 1 2 p trôi qua

M: em vẫn sẽ tiếp tục sống theo cách đó sao Trang…

T: thằng người yêu em là cái gì cơ chứ, 1 thằng zẻ rách, khốn nạn…

M: nhưng tại sao em phải làm vậy, sao em ngu zậy

T: em ngu, em ngu…được chưa, tụi con trai thật là khốn nạn, đàn ông các anh ai cũng như thế, thật là khốn nạn…

M: em đừng quơ đũa cả nắm như vậy…

T: anh biết gì mà nói…

M: ukmh! anh chẳng biết gì cả, nhưng anh lớn hơn em mà, kinh nghiệm sống chắc nhiều hơn em, a ko tự tin mà nói rằng anh giỏi nhất, anh biết tất cả, nhưng những gì anh biết chắc chắn nó nhiều hơn em, trải nghiệm nó nhiều hơn em…

T: ngước mặt lên nhìn mình, cười 1 cái rồi cụp mặt xuống…

M: nếu anh là a2 em, anh sẽ cho em 1 cái tát tai để em tỉnh táo lại, sao em lại đi bán mình để chỉ trả thù tình yêu…

T: anh có giỏi thì tát em đi…

M: em ngước mặt lên đi…

T: ngước mặt lên…

M: em nghĩ a ko zám à…

T: em cũng cần 1 cái tát để tỉnh táo hơn…

Bộp…

M: em ngu lắm, anh đi ngủ, mai nói chuyện tiếp, anh thât vọng về em lắm…

Đi ngủ, sáng hôm sau mọi việc vẫn bình thường, duy chỉ có pé Trang là nằm nướng trong phòng, mình cũng chẳng nói với ai sự việc tối hôm qua, cả nhà đi ăn sáng, rồi mình cafe với pé Nhi…2 đứa đi vinpearlland chơi, mình gọi điện rủ pé trang đi, pé Nhi cũng gọi nhưng ko nghe máy, thôi vậy 2 đứa đi…

Đi chơi xong rồi thì về nhà, trang nó vẫn nằm li bì trong phòng, hôm qua mình tát đau quá chăng, nhưng ko hối hận vì cái tát đó…

Tối đó trang cũng ko ra ăn cơm, ngoại với mum ko hiểu chuyện gì, bảo ra ăn thì nói mệt muốn nằm…1 ngày ko ăn uống gì cả…tối đó ăn xong thì mình với Nhi tiếp tục đi cafe, rồi về nhà rồi lên ban công nói chuyện…đến 11 giờ thì mum gọi pé Nhi đi ngủ, rồi pé Nhi đi ngủ, mình lại ngồi đó thẫn thờ, suy nghĩ…rồi gọi cho pé Trang, nhưng ko nghe, mình nhắn tin cho nó ” anh đợi em trên ban công, lên nc xí, ko ngủ nếu chưa gặp em ”

1h trôi qua, vẫn ko thấy em nó lên…mình thì cứ suy nghĩ về cái tát hôm qua, phải chăng mình quá đáng, phải chăng mình…nhiều điều lắm, nhưng thật ko uổng công mình chờ…2h pé trang lên…

T: anh chưa ngủ àh

M: a ko ngủ được

T: em đọc được tin nhắn anh rồi, cứ nghĩ anh ngủ rồi chứ, em định ra đây hóng gió rồi vào…

M: em hóng đi, anh đi vô ngủ…

T: dạ…

M: có xài laptop ko anh cất…

T: anh cất đi…

Mình thu zọn laptop rồi định xuống salon ngủ, vừa bước đi, thì trang nó quay lại…

T: cảm ơn anh vì cái tát hôm qua

M: anh xin lỗi vì cái tát hôm qua

T: sao lại vậy…

M: hỏi nhiều làm gì, anh ngủ đây

T: Thôi anh đưng chơi với em xí đi

M: nếu em thích…

T: ukmh! anh ra đây chơi với em đi

M: sao hôm nay ko ăn cơm…

T: em nằm và muốn nghĩ về những gì mình đã làm…

M: đúng hay sai em

T: em đã sai rồi, em đã xem liêm sỉ mình quá rẻ mạt…

M: ko sao cả, biết sai và sửa là tốt rồi…

T: cảm ơn anh nha!

M: anh có làm gì đâu mà cảm ơn!

T: cái tát hôm qua nó làm em tỉnh táo hơn!

M: đáng lẽ cái tát này pa em tát em mới đúng!

T: ukmh pa em, em cảm ơn anh

M: thôi đừng có nói kiểu vậy nữa, nếu đã xem a là người nhà thì đừng nói vậy…

T: dạ…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.