4 Chương 4
Tô Thanh Ly nhìn Diệp Cảnh Lan, dáng vẻ của hắn thực sự phù hợp với khẩu vị của mình, tính cách cũng không tệ.
“Diệp công tử, ngươi cảm thấy ta như thế nào?”
Tô Thanh Ly nghĩ một lúc vẫn hỏi như vậy, nếu mình cưới hắn không phải có thể thường xuyên bồi dưỡng tình cảm và sẽ đạt được mục đích ân ái sao.
“Cái này, thế tôn đương nhiên là tài mạo kinh người.” Tại sao Tô Thanh Ly lại hỏi như vâỵ, Diệp Cảnh Lan có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
“Vậy ngươi có bằng lòng gả cho ta không?”
“Thế tôn nói đùa rồi, tại hạ làm sao xứng đôi với thế nữ.” Diệp Cảnh Lan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Ly, lại phát hiện trong mắt nàng tràn đầy nghiêm túc.
“Này, đừng nghe những người kia nói lung tung, ta cảm thấy ngươi rất tốt, ta rất vừa ý ngươi, ngươi nguyện ý gả cho ta không?”
Tô Thanh Ly rất hiếm khi đỏ mặt, không dám nhìn Diệp Cảnh Lan, đây xem như là cầu hôn đi, nhưng dù sao trong thế giới này, nữ nhân chủ động, chính mình cũng nên chủ động một chút, nhưng sẽ không làm quá mức khiến hắn sợ hãi chứ.
Diệp Cảnh Lan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Thanh Ly có chút luống cuống, hắn không biết cô đang có chủ ý gì.
Chưa từng có nữ nhân nào tỏ tình với hắn, gương mặt hắn như vậy không được nữ nhân hoan nghênh, còn có thế nữ này lại dễ xấu hổ như vậy sao?
“Ngươi, ngươi không nguyện ý cũng không sao, ta sẽ không làm khó ngươi.”
Tô Thanh Ly nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Diệp Cảnh Lan có chút buồn bực, hắn hình như không hài lòng với mình, vậy sao có thể có hứng thú tình dục được.
"Không, không phải, xin hỏi thế nữ tại sao nói như vậy, là tại hạ không xứng với người.” Diệp Cảnh Lan nhìn thấy vẻ mặt Tô Thanh Ly lộ ra vẻ đau buồn, không tự chủ được lên tiếng.
Hắn dường như có một chút ma chướng, cũng không đành lòng nhìn nàng buồn, vị thế nữ này có vẻ như không giống với sự lạnh lùng vô tâm như người ngoài nói, mà có chút dễ thương.
“Vậy ngươi nguyện ý rồi, ngươi chính là mẫu người ta thích.”
Tô Thanh Ly ít thấy có chút ngượng ngùng, vành tai cũng đỏ lên, hoàn toàn không còn hình tượng của thế nữ mặt lạnh nữa.
“Ta không có ác ý, nếu như ngươi đồng ý ta liền xin hoàng hậu ban hôn, cưới ngươi làm chính phu.”
Diệp Cảnh Lan khi nghe những lời thẳng thắn như vậy cũng đã hoàn toàn đỏ mặt, trái tim đập nhanh hơn.
Nếu có người nói những lời thô tục trước mặt hắn, hắn có thể sẽ cảm thấy người đó đang cố ý sỉ nhục mình, Diệp Cảnh Lan sẽ cúi đầu im lặng.
Nhưng nàng dường như mang đến cho hắn một cảm giác khác, nhìn vào đôi mắt xấu hổ rụt rè ấy, Diệp Cảnh Lan chỉ cảm thấy trong lòng khẽ rung động.
Hắn cảm nhận được trong lòng có một cảm giác lạ thường, cúi đầu không dám nhìn Tô Thanh Ly, rõ ràng hai người cách nhau hơn một thước, nhưng giống như gần trong gang tấc.
Đột nhiên mặt hai người đỏ bừng, Diệp Cảnh Lan lập tức không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc dù bản thân đã chịu đựng trong nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một nữ nhân khiến bản thân bối rối lại còn hơi run sợ.
Tô Thanh Ly cảm giác bản thân dường như đã mạo phạm, nàng vẫn không thích ứng được khoảng cách giữa các từ lời nói của người xưa.