2 Chương 2
“Dưới trướng Thánh Dụ hoàng hậu, tất cả nam nhân đủ tuổi chưa lập gia đình đều sẽ đến, lần này con đừng viện cớ tạm thời không tìm được chỗ ngủ.”
“Vâng vâng vâng, mẫu thân đại nhân của con.”
“Nếu bình thường con không cư xử với người ngoài bằng khuôn mặt lạnh lùng, sẽ không có đàn ông nào không tiến tới bắt chuyện đâu.”
Tô Thanh Ly vẻ mặt xấu hổ, nguyên chủ bởi vì không có ham muốn với nam nhân nên mới bày ra bộ mặt lạnh này, phải mất mấy ngày mới quen được nam nhân ở đây.
“Vĩnh An Hầu, Vĩnh An Hầu thế nữ đến.”
“Ly Nhi, ta đến thỉnh an
hoàng hậu, tiểu bối các con có thể ở chỗ này.”
“Vâng, mẫu thân.”
Bình thường gặp mặt kiểu này trong yến tiệc theo tình tiết sẽ là, để tiểu bối giao lưu cảm tình trước, bản thân hoàng hậu sẽ xuất hiện sau cùng.
“Thế nữ ngồi bên này.” Công công bên cạnh nói.
“Nhìn kìa, đó có phải là Vĩnh An Hầu thế nữ không, khuôn mặt thật tuấn tú, nhưng quá lạnh lùng.”
“Đừng nghĩ tới, nghe nói tính cách thế nữ lạnh lùng, trong nhà không phu quân không người hầu, tuổi này Vĩnh An Hầu cũng lo lắng muốn chết.”
“Đây cũng là lời đồn đại, nói không chừng là thế nữ giữ mình trong sạch.”
“Đó cũng không đến phiên ngươi a, nhìn xem bộ dạng của bản thân ngươi đi.”
Vẻ mặt Tô Thanh Ly lạnh lùng không nói gì, người luyện võ tai thính mắt tinh, những người đó nói to như vậy sợ mình không nghe thấy sao?
Trong yến tiệc hoa xuân, phía bên trái là một số quý nữ, phía bên phải còn lại là một số nam tử đến tuổi, ngồi theo chỗ đã được phân biệt sắp xếp.
Tô Thanh Ly nhìn nam nhân ở phía đối diện nhân đã đến, nhưng tạm thời không nhìn thấy người của Diệp gia.
Đột nhiên có một ánh mắt, Tô Thanh Ly nhìn theo ánh mắt thấy được con trai của thừa tướng đang ngồi ở bàn đối diện- Bạch Dật Chi.
Một thân bạch y, chi lan ngọc thụ, một công tử nhẹ nhàng như vậy, đây không phải là nam chủ trong chính cung của nữ chính sao, đúng là rất đẹp trai.
“Nhìn đi, đó là Bạch Dật Chi, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành.”
“Thật là xinh đẹp a, nhưng Vĩnh An Hầu thế nữ ngồi đối diện hình như không có một chút phản ứng nào, đúng là tính cách lãnh đạm.
“Cái này ngươi chưa biết rồi...” Vài người vây quanh xì xào bàn tán.
Những người này thật là nhiều chuyện, Tô Thanh Ly nghĩ, nàng khó có thể kìm được vẻ mặt lạnh lùng, trước tiên ra ngoài đi dạo một lát, nói không chừng có thể gặp được Diệp Cảnh Lan.
"Hắn không phải là con trai trưởng của Diệp gia sao? Sao lại thành như vậy?”
“Suỵt! Bây giờ quản gia của Diệp Thượng Thư là Từ Thị, nghe nói địa vị của Diệp Cảnh Lan trong nhà còn không bằng con chó.”
"Nhìn vết sẹo trên trán của hắn đi, còn cường tráng như vậy, ngươi nói xem quý nữ nhà ai nhìn trúng hắn chứ?”
“Nghe nói Từ Thị muốn gả hắn cho Dự Hầu, trong nhà Dư Hầu không phải đã có mười tám phu quân người hầu rồi sao?”
“Đúng vậy, đã gần năm mươi tuổi rồi, Diệp Cảnh Lan cũng thật đáng thương.”
“Nhìn xem, hắn đi tới rồi, quả nhiên thô bỉ.”
Tô Thanh Ly vừa đứng dậy muốn đi tìm Diệp Cảnh Lan, liền nghe thấy cách đó không xa có một đám người đang bàn tán về người nào đó, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt với một vị nam tử áo xanh.
Tô Thanh Ly sửng sốt, người này thật đẹp trai, khuôn mặt như đao gọt dũa đường nét rõ ràng, sắc bén lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen tuyền, thân cao chân dài, trên lông mày bên phải có vết sẹo do kiếm gây ra khoảng nửa ngón tay, khiến nam nhân này có vẻ càng nguy hiểm và hấp dẫn hơn.