Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 111

Sau Ánh Hào Quang

111 Chương 111

Nghe lời nói của chúng làm Nhật Vy rùng mình. Chúng trải thẳng dưới đất một chiếc áo mưa ngang hết con hẻm. Cô mím môi nằm xuống, nhắm mắt lại, cầu mong chuyện này chấm dứt sớm. Bàn tay nhỏ bé của cô che ngang miệng mình, hai chân co lại mở rộng ra. Cô có thể nghe tiếng nuốt nước miếng ừng ực, những hơi thở nặng nề bao quanh mình.

Một thân thể nặng nề đè lên cô. Mùi mồ hôi lâu ngày xen lẫn mùi rượu làm cô phải bịt mũi mình lại. Gã đàn ông trung niên đó vò nắn hai vú cô, miệng mút chùn chụt say mê. Dương vật gã căng cứng, rỉ nước cọ khắp nơi giữa hai chân cô. Hắn thở hồn hộc, tay đưa xuống lấy đầu dương vật mình cố nhét vào âm hộ cô. Hàng lông mày cô nhíu lại, cảm nhận vật kinh tởm đó đi sâu vào trong người mình. Hắn nắc hùn hục không được bao lâu đã xuất tinh ào ạt trong người cô.

– Thằng Phiên… Tới mày…

Tám thằng nhỏ đen đúa xung quanh hâm mộ nhìn đàn anh của chúng hì hục giải quyết trên thân thể tuyệt đẹp của cô gái lạ mặt. Đối với chúng, cơ thể đàn bà không quá xa lạ, nhưng những thứ chúng thấy và được chạm tới đều chảy xệ, nhão nhẹt. Hôm nay chúng mới thật sự phấn khích thưởng thức sắc đẹp của một người phụ nữ đích thực.

Thằng nhỏ chạc 16 tuổi, ốm nhom, vừa hì hục thúc dương vật vào người Nhật Vy, miệng vừa mút hai núm vú nàng say mê.

– Ahhhh…

Nó bật người lên, rên dài. Dương vật phóng xuất lượng tinh trùng nhiều gấp đôi gã trung niên kia. Hắn đỏ bừng, đứng dậy, mắt kịp nhìn xuống hai mép âm hộ đỏ hồng của Nhật Vy, dòng tinh trùng trắng đục tràn xuống áo mưa. Ngay lập tức một thằng nhóc khác trám kín âm hộ của cô.

– Reng… Reng… Reng…


– Đưa cho tôi…Đưa cho tôi…

Gã đàn ông trung niên vui vẻ đưa chiếc điện thoại sang cho cô.

– Alô.. Anh là… Bắc… Anh mặc áo màu gì? Biển số xe… Ok… Đợi chút… – Nhật Vy nói giọng run run, mặc thằng nhóc đen đủi đang bám cứng hạ thể của cô.

________________________

Bắc bồn chồn đi qua đi lại. Anh mong chờ việc này đã lâu. Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

– Eh… Cầm lấy….

Bắc quay phắt lại. Trước mặt anh là một thằng nhóc chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc quần sọt cởi trần, tay xâm trổ xanh lè. Nó đưa cho anh một chiếc cặp da đen. Bắc ngay lập tức nhận ra nó, anh đón lấy. Thằng nhỏ như rất gấp, quay đầu bỏ chạy vào hẻm mất dạng.

Bắc choảng tỉnh mở chiếc cặp ra. Anh thở phào nhận ra chiếc laptop đó. Mục tiêu đã vào tay.


Không phải cái usb sao? Tại sao cả chiếc laptop chứ? Anh không hiểu Nhật Vy ở đâu? Thằng nhỏ đó là ai? Nhưng thời gian không cho phép anh suy nghĩ nhiều. Bắc rú ga lao nhanh vào dòng người.

________________________

Bước ra khỏi Cty Thiên Hà, Bắc thở phào nhẹ nhõm. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ giao chiếc máy đó cho ông Chen, giữ nó bên mình thật khó bảo đảm không bị cướp lại. Nếu giữ nó trong tay và bị bắt gặp, anh sẽ bị tố cáo là ăn cắp tài sản người khác. Điều tra là một chuyện, ăn cắp tài sản người khác với lý do để lấy thông tin lại là chuyện khác. Lúc đó lý lẽ chưa chắc đứng về phía anh.

Ông Chen có mối quan hệ rất lớn với lực lượng cảnh sát an ninh, ông ta ngay lập tức mang nó đi giao cho người tin tưởng.

Dọc đường đi, Bắc chợt cảm thấy bồn chồn lo lắng. Kế hoạch lần này thay đổi, thay vì lén lút sao chép thông tin, không ai hay biết, nhưng Nhật Vy lại lấy cả chiếc laptop, vô tình đẩy anh và Trúc vào tình thế nguy hiểm. Anh rút điện thoại bấm số Trúc. Tiếng reng liên tục thật lâu không có người bắt máy. Linh cảm báo cho anh một mối hiểm nguy rất lớn đang chờ hai người.

Anh mím môi lao đi với hết tốc lực.

Cánh cửa apartment của Trúc đóng chặt, dường như không có gì bất thường. Nhưng hai mắt anh lại tập trung vào tấm thảm chùi chân phía trước, Trúc rất không thích nó bị đẩy xô lệch như vậy. Anh rút điện thoại của mình ra, bấm số ông Chen, rồi nhét lại vào túi. Bắc chậm rãi xoay tay nắm cửa, bước vào.


Hai mắt anh đỏ hồng, môi mím lại. Anh đã trở về muộn.

Trúc bị trói chặt hai tay căng ra trên ghế sofa, miệng nàng bị dán băng keo, hai mắt rưng rưng nhìn anh. Bắc thở phào nhận ra chiếc váy dài trên người nàng còn y nguyên, nàng chưa bị xâm phạm. Bắc nheo mắt nhìn ba tên da đen lực lưỡng và một người đàn ông trùm kín mặt.

– Rầm….

Đột nhiên, cánh cửa sau lưng Bắc dập mạnh. Anh giật mình quay lại. Một gã da đen khác nhăn răng cười khềnh khệch đứng chắn ngang cánh cửa.

– Các ông muốn gì? – Bắc thăm dò.

– Tự cậu biết đấy. Đồ vật đó cậu không thể lấy. Liệu hồn trả lại… Không thì hậu quả khó lường. – Gã đàn ông trùm kín mặt nói.

Bắc nhíu mày, dáng vóc lực lưỡng của người này dứt khoát không thể là Kenny. Anh nhận ra giọng nói này hơi quen, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra kẻ này.

– Tôi không hiểu ông đang nói tới cái gì? Nếu là tiền… Chúng tôi sẵn sàng trả… – Bắc cố câu giờ.

– Gỉa vờ sao? Tôi không đủ kiên nhẫn với cậu đâu. – Gã nhếch mép cười.

– Get him. – Hắn hất cằm về phía gã da đen sau lưng anh.

Hai cánh tay vạm vỡ của hắn choàng qua định ôm chặt lấy anh. Bắc đã phòng ngừa từ trước, thúc cùi chỏ ngược ra phía sau thẳng vào mũi hắn.

– Ahhh… Fuck…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.