Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 110

Sau Ánh Hào Quang

110 Chương 110

– Em tên gì? – Tuyến hỏi, miệng hắn không rời khỏi núm vú người con gái tuyệt đẹp trước mặt.

– Dạ, em là Nguyệt Vy. – Cô ta nói nhỏ.

– Tên đẹp… Người cũng đẹp… Lâu rồi anh mới quay lại đây… Vậy là hai đứa mình có duyên rồi.

Nhật Vy bật cười trước lời nhắn nhủ sáo rỗng của hắn. Tâm trạng cô đang rất hồi hộp. Cô đã chờ ở đây 3 ngày, tiếp 28 người đàn ông xa lạ, thấp kém. Hai mươi tám người, xử lý tay, dùng miệng và dùng cả âm hộ mình để thỏa mãn cho họ. Tất cả chỉ để chờ gã này. Giờ đây, cô sẽ dùng thân xác mình một lần cuối, lần thứ 29 để thỏa mãn hắn và hoàn thành nhiệm vụ. Nhật Vy cảm nhận hai núm vú nàng ray rứt, săng cứng lại trong miệng và trong lòng bàn tay của hắn.

Hai tay cô vò mái tóc của hắn, miệng hé mở rên khẽ, nhưng đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo dán chặt lên chiếc cặp da đen để trong góc phòng. Ngoài dự kiến của Bắc và Trúc, hắn xách cả chiếc cặp da đựng laptop theo mình, không gửi trong locker như mọi người. Cô suy tính mọi khả năng và kết quả. Chỉ còn một cách…

Nhật Vy quỳ xuống đất, le lưỡi liếm dọc dương vật của hắn. Cô liếm quanh cái đầu tím bầm to sụ như cái nấm, rồi nuốt nó vào miệng mình, từng chút một.

– Ahhh… Em giỏi quá… Ráng đi… Lát anh cho cưng nhiều tiền nha…

Nhật Vy không trả lời, chỉ cố gắng suy tính các bước kế tiếp… Cô cảm nhận vật đó nhanh chóng căng lên trám kín cả miệng cô. Cô xé chiếc bao cao su ***g vào nó, vuốt căng đến gốc.


Tuyến đè ngữa cô lên chiếc giường matxa, hai chân cô mở rộng, mặc hai mép âm hộ căng mọng của mình phơi bày trước mặt hắn. Hắn mím môi nhét đầu dương vật mình chen vào giữa hai mép âm hộ cô. Nhưng nó hoàn toàn khô khan không chút cảm xúc. Hắn lại nhổ nước miếng vào tay mình, trét vào trong người cô, rồi lại nhét vào. Nhật Vy mím môi, cảm nhận dương vật của gã chui hết vào trong mình.

Tuyến gồng người lên hì hục nhấp, hai tay bấu véo hai vú mơn mởn của cô. Nhật Vy mím môi cố chịu đựng, cô đã quen dần sự thô bạo của những người đàn ông tới đây. Cũng đúng thôi, đi chơi gái, chủ yếu là cho mình, chẳng ai rảnh đi quan tâm cảm xúc của những ả buôn son bán phấn. Mặt hắn đỏ bừng, chợt rút phăng dương vật mình ra, rút chiếc bao cao su ném đi, leo phắt lên giường nhét dương vật vào miệng cô. Nhật Vy biết hắn muốn làm gì, cô mút lấy nó, cảm nhận nó gờn gợn cơn tuôn trào, những đợt tinh trùng ồ ạt trong cuống họng cô. Nhật Vy lẳng lặng nuốt hết, mút sạch sẽ dương vật cho hắn. Sau chiều hôm đó, không còn thứ gì có thể được xem là kinh tởm đối với cô.

– Anh nằm xuống nghỉ mệt, em matxa cho khỏe, rồi về. – Cô nói nhỏ.

– Ừ… – Tuyến cười toe toét.

Hắn nằm sấp xuống, úp mặt vào cái lỗ trống trên giường, hai mắt lim dim thỏa mãn.

– Em đi lấy chút đá nóng chườm cho anh nhé. – Nhật Vy hơi hồi hộp chờ đợi.

Hắn không nói gì, chỉ nằm yên đó. Cô choàng lại chiếc áo khoát, rồi mím môi đi vòng đến chiếc cặp da trong góc phòng. Nhật Vy lặng lẽ bước ra ngoài, không quên đóng cánh cửa phòng sau lưng mình.

Tuyến thiu thiu ngủ, chợt hắn bừng tỉnh bật dậy nhìn ngay vào góc phòng. Trống rỗng. Chiếc laptop đã mất.


– Khốn nạn… Con điếm…

Tuyến tông cửa lao ra. Đến ngay thành cầu thang, hắn hét lên inh ỏi.

– Chặng con nhỏ đó lại.. Nó ăn cắp laptop của tôi… Chặng lại.

Nhật Vy đang đi thong thả đến chân cầu thang tầng Trệt. Nghe tiếng hô của Tuyến, cô hoảng hốt chạy thẳng ra ngoài. Kế hoạch lại thay đổi lần nữa, khi cô không tìm được người cộng sự ngầm bên trong phòng locker.

Nhật Vy ôm chặt chiếc cặp trước ngực, cắm đầu chạy sâu vào con hẻm nhỏ bên cạnh tiệm matxa Thiên Thai. Cô nghe tiếng chân, la ó dồn dập sau lưng mình. Cô chạy mãi, càng chạy càng mất phương hướng với những con hẻm ngang dọc như tổ kiến bên trong này. Bất chợt cô đâm sầm vào một nhóm người.

Gã đàn ông ngã ngữa ra la chí chóe, miệng văng tục không ngớt. Hắn mặc mỗi chiếc quần short nhàu nát dơ bẩn, da đem ngăm, ngực chảy xệ. Xung quanh hắn là một nhóm choai choai cởi trần, người xâm trổ quần quện khắp nơi. Ngổn ngang dưới chân cô là mấy chai rượu, ca trà, đĩa lòng heo đổ tung tóe bê bết dưới đất.

– Bắt con nhỏ đó lại. – Người đàn ông lớn tuổi hét lên.


Nhật Vy chưa kịp hoảng hốt thì hai ba tên nhóc đứng ngang vai cô đã lao vào ôm chầm ngang người cô.

– Không… Buông tôi ra… Tôi sẽ cho mấy người tiền… Muốn bao nhiêu cũng có… – Nhật Vy cố vùng vẫy, cô quay lại phía sau nhìn lo lắng.

– Hắc hắc… Tiền hả? Dĩ nhiên là cần… Nhưng… Phải xem coi mày có bao nhiêu rồi mới tính được ! Lấy cái cặp da của nó, đưa tao.

Một thằng nhỏ dằn lấy chiếc cặp khỏi tay Nhật Vy, đưa sang gã. Gã ta kéo khóa, mắt không ngừng lướt dọc cặp đùi thon dài trắng muốt của cô dưới lớp áo khoát.

– Mẹ nó… Có đéo gì mà nói lớn tiếng… Cái của nợ này đem ra bán giỏi lắm được vài triệu. – Gã nhìn thấy chiếc laptop, chán nản ném xoạch ra nền đất.

– Không… Tôi có tiền mà… Ông trả lại tôi cái đó, cho người đi với tôi… Tôi sẽ lấy tiền cho ông… Năm mươi triệu… Được không? – Nhật Vy nói.

– Ha ha… Năm chục chai hả? – Hắn bỉu môi nhìn Nhật Vy- Mày tưởng tao là con nít hả? Mày chẳng qua là một con điếm ở Thiên Thai thôi… Mặc cái áo khoát đó chạy lông nhông ngoài này… Chắc ăn cắp đồ của khách rồi đây mà… Năm chục chai… Buồn cười… Tao đem mày nộp lại cho thằng khách đó, có khi còn đòi được 500 ngàn đó. Coi bộ hợp lý hơn đó. Ha…

Tiếng cười của gã đột nhiên tắt nghẽn, miệng cứng đờ, hai mắt hắn trợn tròn. Chiếc áo choàng đã bị cô bỏ rơi xuống đất. Trước mặt gã đàn ông lem luốc ngồi bệt dưới đất và đám nhỏ bụi đời là một thân hình vệ nữ hoàn mỹ đến trong mơ chúng cũng không tưởng tượng ra được.

– Tôi cần một cú điện thoại và chiếc laptop đó. Còn lại tùy ý mấy người…

Giọng Nhật Vy vang lên thánh thót, lọt vào tai chúng như mệnh lệnh của thiên thần. Gã đàn ông rồi rít gật đầu, tay run rẩy móc chiếc điện thoại cũ mèm dán keo ngang dọc trong túi quần đưa qua cô.

Nhật Vy mím môi bấm số của Trúc.

– Hàng về tay… Bảo cậu Bắc tới ngay quán cafe Hồng Đào gần bên Thiên Thai, có mặt trong vòng 10 phút nữa. Tới gọi.


Cô trả lại chiếc điện thoại cho gã đàn ông. Hắn thèm thuồng hai mắt dán chặt lên thân thể lõa lồ của cô.

– Đi… Lại đây… – Hắn níu tay Nhật Vy dắt cô đi theo. – Mày mày… Chặng hai đầu cho tao… Lát có thằng thay…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.