Trở về truyện

Sắc Hiệp Mỹ Ký - Chương 39: Áp Sát Đột Kích

Sắc Hiệp Mỹ Ký

39 Chương 39: Áp Sát Đột Kích

Vương Khiến ôm ngực, lại tiến về sảnh chính, liền ra hiệu cho tên MC đang ngây ngốc trên kia.Tên MC giật thột ngay lặp tức liền đưa micro lên miệng nói:

“ Đại Hội Tranh Tài chính thức bắt đầu!”

Tiếng ồ lên rầm rã diễn ra ở trên khán đài, tất cả thí sinh đều mang chiến ý nhìn người kia. Tuy nhiên một bộ phận đều đã tự rời khỏi sàn đấu, đơn giản vì khu vực đó có Hoàng Kiên – Thái tử Hoàng tộc, ai lại dám đối đầu với hắn. Hầu như trước khi cuộc thi bắt đầu, các học viên thì được các viện trưởng nhắc nhở còn tán tu khẳng định đã bị mua chuộc hẳn hoi.

Hoàng Kiên vẫn đang căm tức nhìn tên Vũ Thánh đang lơ lửng trên không.

Lại dám đả thương ta, ngươi thật muốn tìm đường chết!

Rất nhanh chóng trên sân chỉ còn lại khoảng một trăm người, đơn giản vì năm nay chênh lệch rất lớn. Từ khi vòng loại diễn ra ở địa phương, các linh giả có triển vogj đều biến mất không rõ tung tích, chỉ còn mấy tên nhãi nhép và vài thằng đặc biệt được chăm sóc bởi các vị cao thủ.

Ở một góc sàn đấu, tất cả khán giả đều rớt hàm xuống đất, một thiếu niên mặc áo lam cưỡi một con Thanh Long chấn lui tới mấy chục người. Người thanh niên ở sau Lãnh Vương bỗng nhiên thốt lên một câu nói:

“ Dạ Kim Long? Không ngờ sau hai năm ngươi chỉ đến đây! Thật quá thất vọng!”

Dường như giờ ai thấy cảnh này cũng chỉ nghĩ đến hắn chính là quán quân nhưng bên kia hạng nhất Duy Mã cũng không kém cạnh, hắn phối hợp với linh thú Âm Dơi của mình cũng làm số lượng người ít đi vài phần.

Chỉ sau một canh giờ, số lượng người trên sân chỉ còn đúng mười bảy người, ai ai cũng thở hổn hển vì mệt mỏi duy nhất chỉ còn tên Hoàng Kiên vẫn đứng yên phẩy phẩy cái quạt trên tay. Nhưng dường như chẳng ai muốn chiến đấu nữa.

Sự kiên nhẫn của Hoàng Kiên có hạn, ngay lập tức chỉ bừa vào một tên mặc một cái áo khoác xám gần sát biên đài, hắn ngông nghênh:

“ Ngươi ! Ngươi đó! Khôn hồn thì bước xuống dưới đài đi! Bổn thái tử không muốn chờ đợi thêm cái gì nữa!”

Lâm Thạch ở trên phòng trung tâm, bất mãn:

“ Thái tử này quá kiêu ngạo! Sợ là không làm nên đại sự!”

Lão vừa dứt lời thì bỗng nhiên tiếng hét thảm thiết của Hoàng Kiên vang lên, lão nhìn chằm chằm vào Hoàng Kiên, hắn đang ở dưới đài, ôm cách tay đã cong vẹo đi. Hắn ấm ức nhìn lên Vương Khiến, chỉ thấy gã khẽ lắc đầu, hắn mắt đỏ nhìn tên thanh niên hồi nãy rồi liền đi ngay ra khỏi sàn đấu.

Tên MC như tỉnh ngủ nói:

“ Đã chọn ra mười sáu người lọt vào vòng cuối cùng!”

Sau đó khán giả cũng lần lượt ra về, các chủ trì cũng không nán lại. Lãnh Vương lúc này liền nhìn ra tên Lưỡng Diện, chỉ thấy hắn nở lên một ánh mắt dâm tà, sau đó liền phóng đi mất còn thanh niên che mắt thì không thấy được.

Lưỡng Diện phóng ngay đi theo một người phụ nữ, chỉ lát sau người phụ nữ liền dừng lại trước một căn nhà nhỏ, vừa bước vào thì liền có một lực nhẹ khiến cô không thể di chuyển. Đây là mật đạo cô tạo ra từ mấy tháng trước, cô biết có người theo dõi nên liền bước vào đây lẩn trốn, không ngờ.

Người phụ nữ có một khuôn mặt phải nói là tuyệt trần, đôi má có chút ửng hồng, qua bộ áo khoác nhẹ của cô cũng tôn lên mấy phần xinh đẹp, đầy đặn. Khuôn mặt có chút quen thuộc, nàng chính là viện trưởng của Học Viện Quốc Phủ - Minh Thu. Bất ngờ một lường khí nóng phả vào tai cô khiến cả người cô nóng ran, một giọng nói liền vang lên:

“ Ây da, thê tử, sao nàng lại trốn đi vậy?”

Minh Thu liền quát:

“ Ngươi là ai? Ta không phải thê tử của ngươi!”

“ Ấy ấy, sao nàng nói vậy, há chẳng phải hai năm trước nàng cho Minh Nguyệt đến dẫn ta về ăn hỏi đấy sao!”

Giọng nói vang lên làm cô nghẹn họng, nhưng cô vẫn rắn thêm một chữ:

“ Dương … Lâm !”

Sau đó liền cứng đơ lại, hai bàn tay tham lam bỗng nhiên thò vào áo của cô, nhẹ nhàng di chuyển đến hai quả đồi, người Minh Thu không thê nóng hơn, cô bức ra nhưng không thể bức được, một Linh Tôn nhưng cô cũng không thể thoát ra. Cô liền lặp thức triệu hồi linh thú nhưng chân khí liền tiêu tan, cô ngạc nhiên:

“ Linh Tôn! Á ….!”

Minh Thu mới nói được nửa câu thì bàn tay lại bóp một phát vào ngọn núi đồ sộ của cô. Lâm khè khè:

“ Không ngờ thê tử của ta lại có ngọn núi Trường Sơn giữa ngực thế này, có cần ta bứt ra không nhỉ ! Hắc hắc!”

Hắn vừa thả lỏng, Minh Thu lập tức quay người lại tính dùng lực đánh vào người hắn, nhưng liền bị áp vào tường, cô mập mờ nhìn thấy khuôn mặt hắn nhưng lại không thể thấy rõ. Cô cố gắng mở mắt nhưng miệng cô bỗng nhiên mở ra một luồng nóng ẩm liền lập tức xông đến. Cô bất lực dùng hai bàn tay nhỏ bé đánh liên tục vào vai hắn, nhưng chỉ là bất lực. Hắn thả miệng cô ra, cười dâm đãng:

“ Vợ ơi! Cho ta thưởng thức đi nào! Hai năm rồi!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.