62 Chương 62: Xấu Hổ
Diệp Long bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Bởi vì hắn đang đứng ngắm thành phố lúc về đêm, rất đẹp, hơn nữa là cảnh biển đêm càng mê người.
Diệp Long lúc này mặc đồng phục bình thường, đơn giản làm cho người ta nhìn không ra thân phận người nam nhân này, hơn nữa không biết, hắn chính là vị nguyên soái có ảnh hưởng tới hơn phân nửa chính trị của Trung Quốc.
"Hơn mười năm, thật là không nghĩ tới. Không biết, nàng hiện tại thế nào?"
Diệp Long lúc này đang đứng trước một tiểu khu, thân hình thập phần cao lớn cũng đang khẽ run rẩy trong gió lạnh. Giờ phút này Diệp Long đang lo lắng, thật không ngờ hắn cũng biết sợ. Chẳng qua hắn lại rất muốn lập tức tìm được nàng.
Từng ấy năm tới nay, nàng nhất định chịu rất nhiều cay đắng sao? Bản thân nàng chính là một cô nhi rất kiên cường, nàng tạo cho Diệp Long cảm giác chính là một cô bé quật cường, không bao giờ chịu rơi lệ.
Nhưng là hôm nay hơn mười năm trôi qua, tiểu cô nương ngây thơ ngây ngô cõ lẽ đã biến thành một mỹ phụ thành thục diễm lệ rồi? Chẳng qua là không biết nàng hiện tại như thế nào? Có còn ở nơi này không? Đã quên mình sao? Liệu nàng có gả cho người khác hay không? Năm đó rốt cuộc mang thai con của mình?
Liên tiếp nghi vấn ở trong đầu Diệp Long vang lên. Nhưng là hắn nhưng không cách nào xác định. Ít nhất trước khi nhìn thấy nàng, hắn sẽ không biết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenF chấm c.o.m
"Chậm, ngươi! Dừng lại báo tên."
Lúc Diệp Long bước đến cửa đại môn liền bị an ninh ngăn lại, "Mặt lạ hoắc, nghĩ muốn tìm ai. Trước tiên hãy ghi danh vào đây."
Tên an ninh này đang hút thuốc chơi flappy bird trên điện thoại di động, căn bản cũng không thèm nhìn tới Diệp Long, chẳng qua là mang một quyển sách ghi danh bỏ xuống trước mặt Diệp Long.
Đối với vị an ninh tỏ thái độ ác liệt như vậy, Diệp Long cũng không có tức giận. Chẳng qua là khi hắn cầm lấy bút, tay lại đang run rẩy.
Bởi vì, trong tâm hắn vào giờ khắc này thế nhưng sợ hãi, hắn thật sợ nghe được tin tức khiến cho mình tuyệt vọng. Nhưng là, hắn rất muốn một lần nữa nhìn thấy người từng yêu.
"Trình Mẫn?" Tên an ninh thấy được Diệp Long điền tên bỗng nhiên có chút địch ý mà nhìn chằm chằm hắn.
"Chuyện gì? Nàng đã không ở nơi này rồi?"
Diệp Long trong lòng trầm xuống, Sự tĩnh táo và bình tĩnh cũng không trông thấy, bây giờ lão nhân gia đã hơn năm mươi tuổi lại giống như một người tuổi trẻ không có kinh nghiệm đang loay hoay không biết làm sao.
Tên an ninh không nhịn được mà phất phất tay"Đi đi. Nàng không có ở đây nữa."
"Không có ở đây... sao?"
Diệp Long nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, chẳng qua là khi hắn nghe được tên an ninh lẩm bẩm lại làm hắn giận tím mặt: "Lại thêm một tên đam mê sắc đẹp Trình tiểu thư!"
Bỗng nhiên, Diệp Long xoay người lại, có chút bình tĩnh mà nhìn an ninh.
"Chuyện gì? Muốn đánh nhau phải không?"
An ninh này quá là lợi hại, dám ở trước mặt Diệp Long kiêu ngạo như vậy!
"Ta hỏi lại lần nữa xem, Trình Mẫn có phải hay không ở nơi này?"
Diệp Long bỗng nhiên dùng hai tay níu lấy vạt áo gã an ninh, mà phía sau hắn mấy người bộ hạ lập tức cùng móc ra một khẩu súng lục chuyên dụng!
"Ngươi... ngươi..."
Gã an ninh này đương nhiên chưa từng nhìn thấy qua tình cảnh như thế? Vào lúc này hắn mới biết trước mắt mình là người không dễ chọc, tuyệt đối mình không thể đắc tội được rồi.
"Trình, Trình tiểu thư nàng... ở khu E số nhà 55."
"Các ngươi không cần đi theo."
Diệp Long thở dài một hơi, hướng về phía bộ hạ gật đầu, thả an ninh xuống rồi sải bước mà đi vào, để lại gã an ninh đối mặt với một đoàn tráng hán ánh mắt lạnh như băng.
"Tiểu Hi!"
Lúc này, ở trong xe buýt thập phần chật chội, Diệp Thần Linh bỗng nhiên lấy tay đem gương mặt Diệp Hi chôn ở trước ngực mình đẩy ra, chật vật đứng dậy, trên mặt nàng âm tình bất định, tựa hồ còn đang tức giận.
"Cô cô, người phải chú ý! Cháu... Cũng không phải là cháu đụng vào cô."
"Ngươi nếu là dám suy nghĩ lung tung, ta ngay lập tức đem ngươi ném ra khỏi xe!"
Diệp Thần Linh tàn bạo mà nhìn chằm chằm Diệp Hi, nàng thật sự có chút hoảng hốt. Bất quá, may là lão Thiên cũng không phải cố ý cùng nàng đối nghịch. Xe buýt từ từ lái vào trạm xe.
"Đến nơi."
Diệp Hi nuốt nuốt nước miếng, có chút không yên lòng. Theo hành khách xuống xe, vốn là buồng xe thập phần chật chội trở nên rộng rãi, Diệp Thần Linh cũng tách được khỏi Diệp Hi. Cũng không nói lời nào, chỉ trừng đôi mắt giận dữ nhìn hắn một cái rồi xoay người đi xuống xe.