Trở về truyện

Phụ Khoa Nam Y Sư - Chương 5: Tối Nay Ăn Gì?

Phụ Khoa Nam Y Sư

5 Chương 5: tối nay ăn gì?

Chu Cửu Giới thấy Thường Nga mặt đầy xuân sắc, trong lòng rung động, thầm nghĩ: vì sao mà Thường Nga lai quyến rũ ta?

Lúc này, Thường Nga đứng lên, nói: "Cửu Giới, anh nói chuyện với Thường Nguyệt một lát, em ra ngoài mua ít thức ăn."

Sau khi Thường Nga rời khỏi đây, Chu Cửu Giới đánh giá căn phòng, phát hiện thấy rất nhiều thứ không biết tên. Thường Nguyệt thấy hắn vẻ mặt ngu si cùng tò mò đành đứng lên giải thích. Chu Cửu Giới nhất thời không thể tiếp nhận được. Đột nhiên, trên cái màn mỏng giữa phòng khách xuất hiện một cô gái xinh đẹp, đó là Thường Nguyệt bật TV.

Chu Cửu Giới nhảy luôn lên ghế sa lon, tay trái phía trước, tay phải đặt sau, quát: "Kẻ nào?"

Thường Nguyệt thấy bộ dáng của hắn liền bật cười ngã ngửa. Xuân quang sạ tiết khiến Chu Cửu Giới ngây người, không kìm nổi liếm môi, chậc chậc ra tiếng. Nguồn tại yytruyen

Thường Nguyệt nghe thấy âm thanh lạ bèn nghiêng đầu nhìn, trông thấy tỷ phu thần sắc khác thường. Thường Nguyệt liền hiểu hắn suy nghĩ gì, vội vàng đoan chính thân thể, mặt đỏ như gấc.

"Tỷ phu, cái này... Cái này gọi là TV, là có thể truyền bá tín hiệu để xem hình." Thường Nguyệt che dấu sự bối rối trong lòng.

Chu Cửu Giới đã nhìn ra môn đạo, bởi vì hắn cũng đã từng thấy một chiếc màn hình trong đại sảnh bệnh viện, mặc dù hình ảnh bất đồng nhưng tính chất cũng không khác nhiều lắm.

"Thường Nguyệt... Em là Thường Nguyệt sao?"

"Vâng, em là em vợ của anh...."

Thường Nguyệt muốn nhắc nhở hắn về quan hệ của mình, không nên suy nghĩ bậy bạ.

"Hiện tại cách năm Sùng Trinh thứ 17 bao lâu rồi?" Chu Cửu Giới mơ hồ cảm thấy mình ở trên dương thế đã rất nhiều năm, có lẽ Thạch viên ngoại đã sớm không còn ở đây."

" Năm Sùng Trinh thứ 17?"

"Sùng Trinh."

Thường Nguyệt mặc dù có bằng đại học nhưng là học về khoa học tự nhiên, lịch sử cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nàng linh cơ khẽ động, mở ra máy tính bắt đầu tìm.

"Bây giờ là năm 2009 sau công nguyên, đã qua hơn ba trăm năm rồi, tỷ phu hỏi cái này làm gì?"

Chu Cửu Giới đi tới trước cửa sổ, gõ lên mặt thủy tinh, nhìn ra ngoài xem xét, thở dài một hơi: hóa ra mình ở trong huyệt mộ lâu như vậy rồi, Thạch viên ngoại cũng đã ngoẻo từ lâu, Thường Nguyệt nói không giống là giả, bởi vì hết thảy trước mắt hoàn toàn khác thời Sùng Trinh.

Chu Cửu Giới nóng lòng hiểu rõ xã hội bây giờ, vì vậy thỉnh giáo Thường Nguyệt rất nhiều vấn đề, Thường Nguyệt cho là hắn đầu óc lú lẫn, thậm chí đã mất trí nhớ nên giới thiệu rất kỹ càng.

Hai người đang nói, ngọn đèn liền bật sáng. Nguyên lai, Thường Nga vừa bước vào.

"Hai người trò chuyện thật tâm đầu ý hợp thế, em trở về cũng không biết nữa." Thường Nga nói hơi có vị chua chua.

Thường Nguyệt vội trình bày: " Tỷ phu đã quên rất nhiều chuyện nên em đang giúp anh ấy khôi phục trí nhớ."

Thường Nga vẫy vẫy tay: "Tới đây giúp tỷ nào, để tỷ phu ngồi xem TV đi."

Thường Nguyệt đi vào phòng bếp, Chu Cửu Giới liền cầm lấy điều khiển từ xa, hí hoáy nghịch, trong lòng đầy ngạc nhiên: vẫn là thời hiện đại tốt, khoa học kỹ thuật tiên tiến muốn nhìn cái gì cũng có thể thấy được.

Trên TV đang có tiết mục chọn hoa hậu, các cô gái đều chỉ mặc một bộ đồ tắm, nguyên một đám khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng người thon dài. Chu Cửu Giới xem không chớp mắt, thầm nghĩ: mẹ ôi, nếu như còn ở thời Sùng Trinh thì cả đám nha đầu này không phải là đã thành tiểu thiếp Thạch viên ngoại sao.

Rất nhanh, đồ ăn được đưa lên bàn, có một con cá hấp, một đĩa thịt kho tàu, ngoài ra còn hai đĩa rau. Chu Cửu Giới còn đang thắc mắc sao không có bào ngư? Được rồi, mặc kệ nó, có thể nhét đầy bao tử là được.

"Buổi tối hôm nay xem như chúc mừng cho anh." Thường Nga nâng chén rượu nói với Chu Cửu Giới.

Chu Cửu Giới sờ sờ chén rượu, nâng lên, gặp bên trong rượu đỏ như máu, lại càng hoảng sợ.

Thường Nguyệt phì cười: "Tỷ phu, là rượu đỏ, đừng sợ."

Thường Nga trợn mắt liếc Thường Nguyệt, tựa hồ trách nàng chú ý Chu Cửu Giới quá mức rồi.

Chu Cửu Giới nhìn Thường Nguyệt, lại nhìn xem Thường Nga đầy vẻ cảnh giác.

Thường Nguyệt nâng chén rượu mời Chu Cửu Giới, sau đó uống một hơi cạn sạch. Chu Cửu Giới thoáng yên tâm, nhưng vẫn không dám khinh thường, vạn nhất hai tỷ muội này sớm nuốt giải dược thì sao. Vì vậy, hắn thầm vận thần công, bảo vệ tâm mạch, lúc này mới chậm rãi đưa rượu vào, một ngụm chân khí nắm tại rượu lên, một khi cảm giác không ổn liền phun ra ngoài. Nhưng một lát sau, hắn cũng không cảm thấy gì không khỏe mới biết trong rượu không có độc.

Ba người chén đến chén đi, không phát giác ra hai bình rượu đều đã hết, Thường Nga có chút mệt mỏi, sờ sờ trán nói: "Không được, em... Em phải đi ngủ."

Nói xong, Thường Nga đi vào phòng ngủ.

Thường Nguyệt thấy Chu Cửu Giới vẫn còn thất thần bèn nói: "Tỷ phu vừa đi về mệt thì cứ đi nghỉ đi, em sẽ dọn dẹp."

Chu Cửu Giới chỉ vào mình: "Anh. . ."

"Đúng vậy a, anh là tỷ phu của em...."

Chu Cửu Giới lúc này mới thầm nghĩ: đúng vậy a, sao ta còn suy nghĩ về chuyện của Thạch viên ngoại làm gì, Thường Nga là thê tử sau khi ta sống lại, Thường Nguyệt là em vợ của ta, nếu là vợ chồng, hắc hắc. . .

Nhớ tới chuyện ở nhà xác, nhiệt khí trong bụng liền bốc lên, hắn liền bước nhanh vào phòng ngủ.

Phòng ngủ bố trí cực kỳ ấm áp, bức màn sa tanh màu vàng đỏ, bên trong còn lộ ra một tầng lụa trắng. Đèn treo hình cầu phát ra ánh sáng đỏ sậm nhu hòa. Giường làm từ gỗ thô sắc, cùng toàn bộ gian phòng bố cục sắc điệu cực kỳ gần sát, trên giường trải chiếu trúc, lúc này, Thường Nga cúi người ghé vào phía trên, bờ mông tròn vo vểnh lên, Chu Cửu Giới không kìm nổi sờ soạng.

Thường Nga uốn éo thân thể.

Chu Cửu Giới thầm nghĩ: ỡm ờ, ta muốn chính là loại cảnh giới này. Một đôi sắc thủ, không thành thật vuốt ve mông đít Thường Nga. Vốn dĩ Chu Cửu Giới rất yếu về mặt này, vừa lên giường là như biến thành cá chết, có làm cũng chỉ là hời hợt cho qua thôi, chuyện trong nhà xác đã khiến Thường Nga thấy bất khả tư nghị rồi. Nay lại có rượu đỏ cùng Chu Cửu Giới vuốt ve, Thường Nga rất nhanh liền sinh ra dục vọng, nàng đột nhiên cởi ra quần lót ra, cười nói: " Không phải anh muốn ăn bào ngư sao, đến đây đi, lão nương cho anh ăn đủ thì thôi. . ."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.