Trở về truyện

Phàm Nhân Tu Tiên - Nhất Thế Trùng Tu - Chương 15 Phàm Nhân Tu Tiên - Nhất Thế Trùng Tu

Phàm Nhân Tu Tiên - Nhất Thế Trùng Tu

15 Chương 15 Phàm Nhân Tu Tiên - Nhất Thế Trùng Tu

Hàn Lập đi ra khỏi phòng, trong lòng suy nghĩ kế tiếp làm gì cho hết ngày.

"Hàn sư huynh..." Một đạo thanh âm mềm mại, ôn nhu làm Hàn Lập từ bên trong trầm tư tỉnh lại.

Quay đầu lại nhìn, người đến là thiếu nữ mặc áo vàng có khuôn mặt trái xoan, nhìn qua khoảng 17-18 tuổi, cả người phi thường thanh tú làm người ta cảm thấy nàng rất xinh xắn, đáng yêu.

"Nguyên lai là Phượng Vũ sư muội, không biết tìm ta có chuyện gì quan trọng…?" Người đến chính là Mặc phủ nhị tiểu thư, Mặc đại phu nghĩa nữ Mặc Phượng Vũ.

Gặp Hàn Lập nhìn chằm chằm, Mặc Phượng Vũ có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, sắc mặt có chút đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Phượng Vũ không dám."

"Phượng Vũ tìm sư huynh chỉ là muốn biết Oanh Hương Hoàn trên người Tam muội có phải được sư huynh tặng cho không? Y thuật của sư huynh được gia phụ chân truyền sao?"

Hàn người nào đó gặp tiểu cô nương ôn nhu ngượng ngùng, trong đầu lóe lên một tia sáng, liền biết hôm nay làm gì cho hết ngày.

Khặc khặc ~

Tất nhiên là tu luyện a!

m thầm vận chuyển Nhiếp Hồn Tiên Thuật, một mặt hòa nhã nói: “Phượng Vũ muốn biết chuyện này sao, ta tự nhiên sẽ trả lời.”

"Oanh Hương Hoàn trên người Thải Hoàn đúng là ta tặng, ta cũng từ chỗ Mặc sư học được không ít y thuật cùng phương thuốc, Oanh Hương Hoàn chính là một trong số đó, không lẽ Phượng Vũ đối với ý thuật có hứng thú?"

Hàn Lập vừa dứt lời, vị cô nương này nguyên bản cực kỳ trầm tĩnh trong chớp mắt liền lộ ra vẻ vui mừng, nói:

"Không dối gạt sư huynh, Phượng Vũ từ nhỏ đối với y đạo của gia phụ cảm thấy rất hứng thú, cũng đã đọc không ít y thư của gia phụ. Chỉ đáng tiếc gia phụ rời khỏi Mặc phủ lúc Phượng Vũ tuổi tác còn nhỏ, bởi vậy tri thức học được thật sự là có hạn."

Nói xong những lời này, Mặc Phượng Vũ có chút do dự, sau một hồi đắn đo lại tiếp tục nói:

"Cho nên Phượng Vũ có một thỉnh cầu, mong rằng Hàn sư huynh có thể thành toàn.”

“Sư huynh có thể sao chép cho Phượng Vũ một phần tâm đắc về y đạo của phụ thân, để Phượng Vũ có thể học thêm nhiều một chút, nâng cao tự thân y thuật."

Sau khi nói xong, vị Nhị tiểu thư Mặc phủ trên mặt có chút đỏ bừng, hiển nhiên đối với việc bản thân thỉnh cầu rất ngượng ngùng.

Mà Hàn Lập nghe xong cũng thẳng thừng đáp ứng, không chút đắn đo.

"Tự nhiên là như vậy, đây vốn là đồ của Mặc phủ, cho dù Phượng Vũ không nói, ta cũng tính toán giao những cái này cho sư nương, nếu Phượng Vũ muốn, giao cho ngươi hay ai cũng giống nhau."

Mặc Phượng Vũ nghe được Hàn Lập nói như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng khó có thể che giấu: "Đa tạ sư huynh thành toàn... Phượng Vũ rất cảm kích..."

“Không có chuyện gì, những tài liệu này hiện tại đều ở trên người ta, có thể tùy thời sao chép một phần cho sư muội, chúng ta liền đi tìm một thư phòng a?”

“Thư phòng sao, trong Mặc phủ cũng có một vài thư phòng, bất quá đều đã có chủ. Trong phòng Phượng Vũ có một có một bộ văn án có thể để cho sư huynh sử dụng.” Nói đến đây, khuôn mặt Mặc Phượng Vũ càng thêm đỏ ửng, đầu cúi thấp xuống lộ ra cái cổ trắng nõn.

"A! Có thể như vậy? Dù sao đó cũng là khuê phòng của sư muội."

"Sư huynh không cần lo ngại, mẫu thân cũng đã nói chuyện của sư huynh cùng phụ thân cho Phượng Vũ biết, sau này chúng ta còn muốn gả cho ngài, chút chuyện nhỏ này tự nhiên không có vấn đề."

Tiếng Mặc Phượng Vũ nhỏ lí nhí giống như đang nói cho chính mình nghe, bất quá Hàn người nào đó vẫn có thể nghe được, trong lòng đắc ý.

"Một khi đã như vậy, ta cũng không từ chối nữa, mời Phượng Vũ dẫn đường."

"Phượng Vũ biết, mời đi theo ta... Hàn... ca ca..." Mặc Phượng Vũ đỏ mặt, thẹn thùng tại phía trước dẫn đường.

Mặc Phượng Vũ khuê phòng.

Bên phải phòng bày đầy nữ nhi vật dụng như giường, bàn trang điểm, tủ quần áo, rèm,...Bên trái bày hai cái giá lớn, một cái bày không ít sách vở y đạo, cái còn lại chứa đầy các loại bình, lọ. Xem ra nàng này tại y đạo quả thực đã bỏ ra không ít khổ công.

Một cái văn án lớn đặt tại bên cạnh cửa sổ, bên trên bày nghiên mực, bút lông cùng không ít thẻ tre, sách vở .

Trong phòng tràn ngập nhàn nhạt hương khí giống hệt mùi hương trên người Mặc Phượng Vũ làm Hàn Lập không khỏi hít sâu thêm vài cái.

Nhìn thấy Hàn Lập đánh giá khuê phòng của mình, Mặc Phượng Vũ đỏ mặt lại ngượng ngùng ngăn cản, đành phải yên lặng đứng ở một bên.

“Khụ!”

"Thất lễ, Phượng Vũ sư muội quả thật dụng tâm nghiên cứu y đạo a!"

"Không dám nhận, chỉ là Phượng Vũ không giỏi văn võ như tỷ tỷ, cũng không thông minh như muội muội, đành phải tập trung nghiên cứu y đạo, hy vọng có thể tìm ra con đường của mình."

"Người thông minh giống sư muội, Hàn mỗ bình sinh cũng ít khi thấy, sư muội không nên quá xem thường chính mình."

"Đa tạ Hàn... ca ca cổ vũ, Phượng Vũ ghi nhớ trong tâm." Mặc Phượng Vũ khom lưng đối với Hàn Lập biểu đạt cảm tạ.

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu đi!"

Hàn Lập ngồi lên ghế dựa, tay cầm lấy bút lông, bắt đầu viết một phần y đạo tâm đắc của chính mình, Mặc Phượng Vũ đứng một bên cẩn thận nhìn.

Y thuật của Hàn Lập biết tự nhiên vượt xa Mặc đại phu, hắn chỉ viết một chút bất tri bất giác đã tốn nửa canh giờ.

"Đây thật là quá thần kỳ... Mấy thứ này thật sự là y đạo của phụ thân ?"

Mặc Phượng Vũ kích động nhìn những cái này tâm đắc, Hàn Lập cố ý viết từ cạn đến sâu, từng chút từng chút phân tích sao cho dễ hiểu nhất.

Mặc Phượng Vũ chỉ cảm thấy những chỗ mình chưa thể lý giải từng cái được giải khai, kiến thức mà vị Hàn sư huynh này sở hữu đã vượt xa mình, giống như đã mở ra một phiến tân thiên địa. Đem chính mình đi so sánh thì chính là tiểu sơn gặp đại sơn.

"Phía trước viết là của Mặc sư, mặt sau là do ta dựa vào ghi chép của tiền nhân mà chậm rãi nghiên cứu ra tới."

"A! Không nghĩ tới Hàn ca ca trên y đạo lại lợi hại như vậy, Phượng Vũ hiện tại mới biết chính mình trước kia là cỡ nào nhỏ bé."

"Nếu không có tiền nhân lưu lại đến sách vở, ta cũng không có khả năng đi xa như vậy, so với ta, Phượng Vũ sư muội tự học thành tài mới là đáng quý."

"Thỉnh đừng nói như vậy, cho dù có tiền nhân lưu lại tri thức, nếu là không có thiên phú cùng cố gắng cũng sẽ không có khả năng đi được xa như vậy ."

Mặc Phượng Vũ chăm chú nhìn Hàn Lập nói, mềm nhũn, ôn nhu thanh âm nghe đến phi thường nghiêm túc.

"Có lẽ vậy! Phượng Vũ sư muội, có thể giúp ta một chút việc sao?"

"Nếu là chuyện Phượng Vũ có thể, nhất định toàn lực ứng phó."

"Ha ha, không nghiêm trọng đến vậy, sư muội giúp ta mài một chút mực là được."

"A! Này tự nhiên!"

"Phượng Vũ vẫn còn đứng a! Dù sao ta cũng còn rất nhiều thứ muốn viết, nếu Phượng Vũ không ngại thì có thể ngồi tại bên trên đùi ta, như vậy cũng dễ mài mực."

"Này... Này... Phượng Vũ cảm ơn Hàn ca ca..."

Mặc Phượng Vũ đỏ mặt, di động thân thể làm mông cong dán vào đùi Hàn Lập.

Hàn Lập tay phải vẫn tiếp tục viết, tay trái vòng qua ôm trọn nàng eo thon, ngửi hương khí trên người nàng.

Mặc Phượng Vũ cũng không cao, chưa đến bốn thước (1 thước ta lấy 40cm), ngồi trên đùi Hàn Lập cũng chỉ chạm đến cằm hắn. Nhìn tư thế ngồi của cả hai làm người ta nghĩ đến câu chuyện tiểu cô nương và ca ca nhà bên. Bất quá, tay trái của vị ca ca này không được tốt cho lắm, hiện đang sờ loạn khắp nơi trên cơ thể tiểu cô nương

Mặc Phượng Vũ tự nhiên chưa bao giờ cùng nam nhân thân cận như vậy. Khí tức nam nhân và nhiệt độ cơ thể của Hàn Lập làm Mặc Phượng Vũ hướng nội thân thể như nhũn ra, mặc dù cảm thấy có điều không đúng nhưng suy nghĩ mãi cũng không tìm được điểm sai.

+10 điểm cho Nhiếp Hồn Tiên Thuật của Hàn lão ma :)))

Mặc Phượng Vũ lắc lắc đầu, vừa mài mực vừa nhìn xem Hàn Lập viết, không để ý vùng ngực trinh nguyên đang bị Hàn Lập một tay xoa bóp, đùa nghịch.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.