Trở về truyện

Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!! - Chương 6 Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!!

Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!!

6 Chương 6 Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!!

Đinh~

"Diệp Tuyết tập đoàn của Trần Tổng thực sự là một con hắc mã. Một tập đoàn hai mươi năm chưa tới đã có thể gần sánh ngang với những tập đoàn của những đại gia tộc chúng ta. Ta rất kì vọng vào lần hợp tác này của chúng ta a, Trần tổng."

Liễu Như Yên chạm ly với Trần Du rồi nhấp nhẹ rượu đỏ trong ly.

"Liễu tiểu thư quá khen, được hợp tác với Liễu gia là may mắn của chúng ta."

Liễu Như Yên đánh giá cao người đàn ông trước mặt. Nàng đã nghe về truyền kỳ của hắn, từ một kẻ không có gì sau vài năm tự xây dựng lên một đế chế kinh doanh như hiện tại. Liễu gia đứng đầu về các ngành dịch vụ tại Ma đô nên việc có chút dây mơ rễ má với các tập đoàn làm việc mạnh trên nền tảng internet là điều tất yếu.

Hắn là một cái ngoan nhân, nàng thừa nhận. Nhưng cả Ma Đô đều biết hắn giống như một cái liếm cẩu. Nàng nghe đồn rằng chủ tịch của Diệp Tuyết, tức hắn thê tử không có cảm tình với hắn mà lại thích một kẻ khác gọi Diệp Phàm, lãnh đạo của tập đoàn Thiên Long mới nổi gần đây tại Giang Thị. Hắn cũng được trưởng bối của Liễu Gia mời tham gia yến hội này, vừa để giúp hắn đặt chân vào Ma Đô cũng vừa để hắn chia cho Liễu gia một phần lợi ích từ các hoạt động của hắn.

Sau màn giao tiếp đơn giản, cả hai tách ra, riềng phần mình đi tìm đối tượng hợp tác, dù sao trận này yến hội chính là để làm kinh tế. Trần Du không quá dễ dàng để tìm được đối tượng phù hợp bởi khách mời trong buổi tiệc chủ yếu là các tập đoàn có thể cung cấp lợi ích cho Liễu gia và có thể phát triển thế mạnh của bọn hắn. Trong bữa tiệc này, hoặc là đối thủ cạnh tranh của Diệp Tuyết tập đoàn, hoặc là các tập đoàn ở các ngành nghề mà hắn tập đoàn không liên quan quá nhiều.

Hắn chỉ đành tìm lấy một vị trí an vị, thưởng thức lấy thịnh yến cùng rượu đỏ, đôi mắt nâu quan sát xung quanh. Trong bữa tiệc, người người đều ăn mặc lịch sự, ngược lại làm nổi bật nên một con người mà hắn không thể nào quen hơn được, Diệp Phàm. Diệp Phàm đứng ngoài rìa đám đông, bên cạnh là một nhân viên phục vụ. Cả hai đứng trong một góc khuất, Diệp Phàm cả người mặc lấy một chiếc áo sơ mi cùng một chiếc quần bò, thực sự quá khác thường so với những người có mặt.

Đặt ở cái nhìn của Trần Du, hắn sẽ chất vấn rằng tại sao có một kẻ ăn mặc như vậy tại một nơi quan trọng như yến tiệc này. Nhưng kì lạ thay, chả ai để ý đến Diệp Phàm ăn mặc như thế nào cả, như thể cả sân diễn này là của hắn. Hắn nói chuyện với nhân viên phục vụ, biểu cảm của người nhân viên có chút như thuộc hạ đối mặt chủ tử. Trần Du cũng không để ý, dù sao hắn cũng không muốn quá nhiều tiếp xúc cùng hàng này, cho dù Diệp Phàm là lý do khiến hắn vợ quay lưng với hắn.

Nhưng hắn không phải tinh trùng lên não, hắn hiểu chỉ có nghiền ép hoàn toàn Diệp Phàm thì hắn mới có thể vãn hồi nàng, và hắn muốn nghiền ép Diệp Phàm ở mặt kinh doanh nên hắn mới có mặt tại đây. Không thể vì xúc động nhất thời mà rơi vào vạn kiếp bất phục.

Diệp Phàm bước ra ánh sáng, chậm rãi tiến lại gần Liễu Như Yên. Liễu Như Yên chính là một cái mỹ nhân, tóc trắng mắt bạc, nàng mặc lấy một chiếc dầm dạ hội màu trắng khiến nàng nổi bật trên nền thảm đỏ. Khi Diệp Phàm tiếp cận nàng, hắn nói đôi ba câu rồi bắt tay nàng. Trần Du không biết bọn hắn trao đổi gì, nhưng khi hắn thấy Diệp Phàm bắt tay Liễu Như Yên, hắn trong nòng chỉ có một suy nghĩ: Con hàng này quá hắc! Mẹ nó, Liễu Như Yên da trắng, tóc trắng, đến cả trang phục cũng là màu trắng, tất cả là chỉ làm nổi bật làn da ngăm đen của Diệp Phàm cái này cẩu tạp chủng.

Diệp Phàm cùng Liễu Như Yên liên quan đến hắn cái rắm, hắn không quan tâm cũng lười quan tâm. Chỉ cần hợp tác giữa hắn cùng Liễu Như Yên vẫn ổn thoả là đủ. Hắn nhấp một ngụm rượu rồi quan sát đám người tụm năm tụm ba, nhưng hắn không nhận thấy xung quanh đang có bất thường diễn ra. Ăn uống no nê tự nhiên sẽ cần thải bớt ra. Hắn đứng dậy tiến nhà vệ sinh.

Theo dòng nước vàng chảy ra, hắn thở ra một ngụm khí, quá sảng, sảng đến run cả người. Lúc này đang trong nhà vệ sinh hắn nghe thấy có vài người bước vào. Ngay lúc hắn định trở lại bữa tiệc, một trong số những người đàn ông lên tiếng khiến hắn đình chỉ động tác.

"Cũng sắp đến lúc rồi, bọn lưu manh thế nào?"

"Chúng cũng sẵn sàng, đến thời điểm chúng tự có phần diễn. Với cả tại sao Long Vương lại cần đến lũ hô hợp đó, không phải chỉ cần chúng ta là đủ rồi sao?"

"Long Vương đại nhân có lệnh, chúng ta chỉ cần tuân theo là được, sau chuyện này giải quyết sạch sẽ một chút, đừng để kẻ nào sống."

"Haha, thật tội nghiệp, chỉ một lũ chết thay mà cũng không biết. Lần này lại một mỹ nhân nữa về tay Long Vương."

"Phải, chúng ta chỉ cần diễn cho giống là được, Long Vương muốn Liễu gia thì Liễu gia chính là hắn vật trong tay.

Bên trong nhà vệ sinh, hắn nghe thấy những kẻ này nói chuyện, còn nghe cả tiếng kim loại va đập mà hắn không thể nào quen hơn, tiếng súng lên đạn. Hắn biết giờ đi ra chính là không khôn ngoan, hắn súng lục cũng là để trên xe, giờ ra thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ. Thế là hắn im lặng, chờ cho đám người rời đi, khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất hắn mới bước ra khỏi phòng.

Hắn đứng trước gương, chậm rãi rửa tay. Hắn không biết Long Vương là ai, càng không muốn dính vào rắc rối, hắn cũng sợ chết. Tẩu vi thượng sách. Nhưng hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chẳng bao lâu, cả toàn nhà bị mất điện, trực giác mách bảo hắn rằng kế hoạch của kê tên Long Vương đã bắt đầu.

Bang! bang! bang!

Tiếng súng vang lên, tiếng hét hoảng loạn cùng tiếng bước chân dồn dập xe lẫn. Hắn núp trong một góc khuất, nhìn lấy bọn khủng bố khống chế cả hội trường.

"Các ngươi là kẻ nào, các ngươi không biết đắc tội Liễu gia hạ tràng là cái gì sao!!!"

Một bảo an lên tiếng. Đáp lại anh ta chỉ là một tiếng súng băng lãnh của một tên hoàng mao.

"Mẹ nó, ngươi là đồ chơi gì cũng dám đe doạ lão tử? Lão tử chính là không sợ. Các ngươi tốt nhất lên ngoan ngoãn, ít ra còn giữ được mạng nhỏ. Nếu kẻ nào dám làm trái lão tử, hắn chính là hạ tràng của kẻ đó."

Trò giết gà doạ khỉ này thực sự hiệu quả, cả hiện trường trở lên im lặng. Chúng đảo qua đoàn người, cuối cùng một tên lưu manh dừng trước mặt Liễu Như Yên. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, muốn kéo nàng đi khiến nàng sợ hãi hét lên. Suốt 29 năm cuộc đời nàng chưa từng rơi vào tình huống này, thiên kim tiểu thư giờ lại giống như đồ chơi trong tay đám lưu manh.

Nhưng tiếng hét của nàng bỗng im bặt, một kẻ toàn thân màu đen bỗng xuất hiện bên cạnh tên lưu manh, một lưỡi dao cắt qua cánh tay đang nắm lấy Liễu Như Yên. Cánh tay tên kia từ từ trượt khỏi vết cắt, máu tươi bắn lên sàn gỗ nhuộm đỏ một mảnh sàn.

"Nàng khổng phải thứ lũ ô hợp các ngươi có thể chạm."

Bóng đen nói với tên lưu manh. Sau đó quay sang Liễu Như Yên.

"Liễu tiểu thư, nếu ngươi không muốn đau đớn thì đi theo ta."

Liễu Như Yên nào từng gặp qua máu tanh tràng diện, ngây như phỗng để mặc cho tên kia mang đi. Thấy thế Trần Du lòng hô không ổn, Liễu Như Yên chính là hắn đồng bạn hợp tác, nếu nàng chết thì đó là mất mát lớn với hắn công ty. Hắn phải cứu nàng, không chừng nếu thành công thì đó sẽ là một món lời lớn.

Hắn liếc xung quanh rồi chợt nhớ nhà vệ sinh có cửa sổ nối ra con hẻm nhỏ gần hội trường chính, xe của hắn cũng đậu gần đấy. Nghĩ liền làm, hắn quay lại nhà vệ sinh, trèo lên bồn cầu rồi chật vật leo ra bên ngoài con hẻm. Hắn chạy đi đến vị trí xe của hắn, mở chiếc Toyota và lấy ra khẩu súng ngắn đã cất từ trước. Hắn có súng ngắn phòng thân là bình thường a? Dù sao hắn cũng không mang theo vệ sĩ bao giờ.

Hắn tính toán một chút, tên kia dẫn Liễu Như Yên đi ra từ cửa sau của toà nhà, nếu giờ hắn vòng lại thì có thể sẽ bắt kịp hắn. Thế là hắn vội lái xe đến phía sau của toà nhà, như hắn đoán tên áo đen kia đang tại đây, đi cùng hắn là vài tên lâu la khác nữa. Liễu Như Yên sớm đã bị đánh ngất, bị tên áo đen vác trên vai.

Trần Du đạp mạnh ga, chiếc Toyota lướt nhanh trên đường hướng về những tên lâu la dẫn đường. Bọn chúng thấy Trần Du lao đến nhưng không kịp phản ứng đã bị xe ô tô húc bay. Trần Du cũng bị lực va chạm làm cho choáng váng. Hắn lắc lắc đầu, tay phải vẫn nắm chặt súng lục. Hắn mở cánh cửa xe ra, nòng súng chĩa về phía tên áo đen.

Bang!! bang!!

Hai tiếng súng vang lên, tên áo đen vì đang vác Liễu Như Yên nên hành động bất tiện, dễ dàng bị một trong hai phát đạn bắn trúng. Thấy bất ổn, hắn ném Liễu Như Yên xuống đất rồi phần mình chạy trốn. Trần Du tiếp tục khai hoả về phía hắn nhưng đều trượt.

"Mẹ nó, ta thương pháp quá tệ!!"

Hắn nhìn mỹ nhân nằm dưới đất, định tìm cách đánh thức nàng, chỉ là khi này bên trong toà nhà truyền ra tiếng bước chân, hẳn là bọn khủng bố nghe thấy tiếng súng nên chạy ra a. Hắn giấu Liễu Như Yên bên trong một quầy hàng thức ăn nhanh bên đường, dùng áo khoác của mình che lấy cơ thể của Liễu Như Yên sau đó lấy điện thoại báo cảnh.

Xong xuôi, hắn rời đi để đánh lạc hướng bọn khủng bố, câu giờ chờ cảnh sát đến. Nhưng hắn tính không bằng trời tính. Diệp Phàm nhận tin thuộc hạ bị thương, mục tiêu bị kẻ khác cướp, vội vàng dẫn theo nhiều thuộc hạ tìm lại Liễu Như Yên. Trong khi hắn thuộc hạ đuổi theo Trần Du, hắn lại đào được bảo. Hắn không biết bằng cách nào tìm thấy Liễu Như Yên sau quầy hàng. Nhìn thấy mỹ nhân đang bất tỉnh, hắn miệng hắn cười méo đi.

Ngay trước khi hắn kịp làm gì, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Hắn chỉ đành từ bỏ việc sắp làm, thu hút sự chú ý của cảnh sát. Lúc này Liễu Như Yên cũng lờ mờ tỉnh.

"Là ngươi đã báo cảnh?!"

"Ân...A... Là ta."

Diệp Phàm lúng túng trả lời.

"Đây hẳn là vị Liễu tiểu thư ngươi đã báo a. Ngươi sau lần này chắc chắn sẽ bay lên nha."

"Ha... Haha..."

Cảnh sát chỉ nửa tiếng để khống chế khủng bố.

Liễu Như Yên đã lấy được tỉnh táo, nhìn trên người áo khoác cùng cảnh sát, nàng đoán được hẳn là có người cứu mình. Nàng nhìn Diệp Phàm đang nói chuyện với cảnh sát, khuôn mặt đỏ bừng. Nàng hiểu lầm rằng hắn đã cứu nàng. Đây cũng là cơ sở để Liễu Như Yên dốc hết sức của Liễu gia để giúp Diệp Phàm sau này. Về phần Trần Du? Hoạ vô đơn chí, hắn dù cắt đuôi được bọn khủng bố nhưng cũng gần góp cái mạng vào a. Không chỉ thế, vì hắn và Diệp Phàm là những kẻ duy nhất không có mặt tại buổi tiệc lúc bọn cướp đột kích nên tình nghe được đổ lên đầu hắn.

Dù hắn đã đưa ra chứng cứ và được chứng minh vô tội, hắn vẫn phải ngồi xổm một tuần để điều tra, Liễu gia thậm chí không chấp nhận chúng cứ của hắn, chấm dứt mọi hợp tác với hắn tập đoàn, còn điên cuồng nhắm vào hắn trả thù, khiến hắn một năm sau buộc phải xuống đài, nhường lại mọi thứ cho hắn vợ, danh tiếng của hắn tại Ma đô hạ xuống vạn trượng. Còn Diệp Phàm? Hắn không chỉ được Liễu Gia coi trọng, còn được cả Ma Đô biết đến. Hắn cũng cho người xử lý những bọn lưu manh tham gia cùng hắn, để bí mật này vĩnh viễn chôn giấu. Một năm sau, sau khi Trần Du rơi đài, hắn ra sức hợp tác với Diệp Tuyết giờ đang dưới quyền của Thanh Tuyết, khiến cho độ thiện cảm của Thanh Tuyết với hắn cưỡi tên lửa mà tăng lên.

Chỉ là sau khi Trần Du chết một thời gian, Liễu Như Yên đưa áo khoác của Trần Du cho Diệp Phàm, Diệp Phàm còn tưởng nàng đây là tặng hắn quà đâu. Khi nàng nói đây là hắn năm đó che lên người nàng, trong mắt hắn hiện lên một tia không dễ thấy ghét bỏ, dù trong phút chốc cũng đã bị Liễu Như Yên bắt được. Nhưng hắn vẫn cười rồi nhận lấy cái áo, sau đó khi Liễu Như Yên đi khuất, hắn tiện tay ném nó vào sọt rác. Chỉ là hắn không biết Liễu Như Yên Vẫn chưa đi hẳn mà cảnh này vừa hay rơi vào mắt nàng. Mầm mống nghi ngờ một khi được gieo xuống thì sẽ không thể bỏ đi.

Nàng nghi ngờ hôm đó người cứu nàng không phải Diệp Phàm. Thế là nàng lao vào điều tra, nhưng mọi chứng cứ về hôm đều như là biến mất cho đến khi lịch sử cuộc gọi đến sở cảnh sát được đưa đến trước mặt nàng. Ngày hôm đó, người gọi cảnh sát không phải Diệp Phàm mà là Trần Du. Đây là đạp đổ suy nghĩ của nàng, kẻ gây ra chuyện đêm đó lại là người báo cảnh. Càng điều tra sâu, càng nhiều bí mật được khai quật lên.

Về lũ khủng bố hôm đó, chúng đều từng liên lạc với Diệp Phàm và vì sao Diệp Phàm lại biến mất khi bọn khủng bố xuất hiện rồi lại xuất hiện để cứu nàng. Cuối cùng, kết quả đưa ra làm nàng hiểu rồtruyenc.comười cứu nàng chưa từng là Diệp Phàm, ngược lại kẻ gây ra sự kiện đêm đó chính là hắn. Còn người cứu vớt nàng là Trần Du, nếu không có hắn, đêm đó đời nàng cũng xong rồi. Hắn có ơn với nàng, còn nàng thì sao? Vận dụng Liễu gia tài nguyên ép hắn vào đường tuyệt lộ. Thậm chí khi nàng điều tra về Trần Du còn biết rằng hắn cả cuộc đời chỉ toàn khuất nhục, bản thân hắn chết cũng đầy oan ức. Nàng hối hận thanh rồi, thầm thề sẽ để cho Diệp Phàm trả giá đắt. Về sau khi các nữ muốn đối phó Diệp Phàm tìm đến nàng, nàng không do dự mà tham gia. Cuối cùng khi Diệp Phàm chết, nàng cũng ôm hối hận mà sống. Chỉ là nàng cũng được thượng thiên cho cơ hội trùng sinh?

Hai ly cà phê đã cạn một nửa. Liễu Như Yên trò chuyện với hắn đủ thứ. Nàng càng lúc càng muốn hắn làm nàng nam nhân a. Nàng không biết nàng vừa kích hoạt một chút yandere thuộc tính.

"Ca ca, ngươi có hay không người mình yêu nha~"

Liễu Như Yên híp mắt nhìn hắn, vừ cười vừa đạo.

"Ta đương nhiên có, ta rất yêu ta lão bà và nữ nhi a."

Trần Du một mặt chính khí trả lời.

"Nhưng ta nghe nói ngươi lão bà ngược lại không thích ngươi nha~"

"Ân? Ngươi có ý gì?"

Trần Du ngược lại không hiểu, cô nàng này nói việc này làm gì a?

"Nàng thích thích ngươi, ngược lại ta lại có hứng thú với ngươi a~"

Nàng quan sát chính mình đối diện Trần Du, mở một nụ cười đạo. Lời nói của nàng rất bình thường, nhưng ngữ điệu sao lại có chút tao a, Trần Du cảm thấy nàng đây là muốn ăn xong lau sạch hắn?

"L-Liễu tiểu thư, ngươi đây có biết mình đang nói gì không? Ta chính là người có gia thất a?"

Hắn thừa nhận, Liễu Như Yên rất đẹp, nếu nàng ăn xong lau sạch hắn thì hắn cũng không lỗ,ngược lại là huyết kiếm lời. Nhưng nàng đây không phải quá chủ động sao? Hắn còn chưa biết làm thế nào để đưa nàng lên giường, nàng đây lại muốn kéo hắn lên, bánh từ trên trời rớt xuống sao? Đừng đùa!

"Ta không thích người có gia thất, nhưng ta là thích ngươi a. Thế nào, tiểu soái ca đây là không thích ta sao?"

Nàng ba ba ủy khuất nói, mắt rưng rưng như đòi ngấn lệ. Mẹ nó cái này yêu tinh, quá hút người.

"K-Không, Liễu tiểu thư xinh đẹp như vậy ai cũng thích a."

"Haha, ngươi thích là được, từ giờ ngươi là ta bạn trai a~"

Ân? Đây là lời kịch của hắn a? Làm thế nào vai vế lại đổi rồi? Hắn là tổng tài bá đạo chứ không phải mềm manh thiếu nữ a.

"Liễu tiểu thư, ngươi nói chúng ta mới nhận biết chưa đến mười phút, ngươi muốn ta làm ngươi bạn trai? Ngươi có biết mình đang đùa với lửa hay không a?"

"Phi~Ta chính là coi trọng ngươi cái này tốt túi da a. Thế nào, ủy khuất?"

"Cái rắm, ta đường đường là nam nhân, nào có đạo lý sợ ngươi cái này nhược nữ tử?"

"Hảo! Vậy có hay không trở thành ta bạn trai a."

"Ta đồng ý chính là, chỉ mong đến lúc đó Liễu cô nương không đổi ý."

"Vậy ngày mai tại nơi này gặp ta a, thân ái~"

Trần Du há hốc mồm, đổi xưng hô cũng quá nhanh rồi, hắn có cảm giác như mình vừa thành dê vào miệng cọp, nhưng lời nói ra rồi thì chính là không rút lại được, ai bảo hắn cũng có ý định với nàng a. Liễu Như Yên đứng dậy, xách lấy bao nhỏ rời đi, trước khi biến mất còn để lại cho hắn một nụ cười đầy tính lòng ham chiếm hữu khiến Trần Du không rét mà run.

Hắn lắc lắc đầu. Từ lúc trùng sinh đến giờ biến số thực sự quá nhiều, thậm chí ngay cả Liễu Như Yên chưa từng gặp đời này hắn bao giờ lại muốn hắn trở thành bạn trai, việc này càng khiến hắn tin vào việc kịch bản sẽ sớm bắt đầu, hắn không rõ nếu giờ Diệp Phàm trở về quốc nội thì hắn có hay không đủ khả năng để hạ gục cái kia tạp chủng.

Thế giới này khẳng định không cho hắn dễ dàng chết, Diệp Phàm thứ này hắc cẩu khẳng định sẽ vào phút chót đột phá, trừ khi hắn có chiến lực nghiền ép toàn diện Diệp Phàm vài đại cảnh giới không thì đừng nghĩ. Hắn mở ra một chút bảng thuộc tính.

【Bảng trạng thái.】

【Chủ nhân: Trần Du.】

【Tuổi thọ: 27 (Còn dư: Vô tận)】

【Sức mạnh: 40.】

【Thể lực: 38.】

【Tinh thần: ??? 】

【Nhan trị: 9,5 (+1,5)】

【Linh lực: 1,5 (Ngài linh lực trị số ý chí thế giới hạn chế)】

【Linh căn: Vô.】

【Mọi chỉ số đối với nhân loại thông thường tối đa là 10.】

【Tài sản: 1.780.000.000 USD (bao gồm tất cả các tài sản như nhà đất, phương tiện, v.v..】

【Kĩ năng: Bẻ cong thực tại (Petta Class: 15%), Âm dương sinh mệnh đại đạo quyết, Chúa tể bóng đêm, Chúa tể của cái chết.】

【Âm dương sinh mệnh đại đạo quyết (Mặc niệm để xem thêm)】

【Cấp độ tiến hoá: Cao cấp-hạ đẳng.】

【Đánh giá: Ngài là độc nhất vô nhị, thiên tư của ngài tự cổ chí kim, qua vô số chiều không gian và thực tại chưa kẻ nào đạt đến. Nào có ai vừa học tu luyện đã đạt được bất tử?! Vậy thì còn tu luyện cái rắm!!! Nhưng đừng vì thế mà kiêu ngạo, sự trường tồn chỉ là bắt đầu cho hành trình của ngài.

Chỉ số tinh thần cao bất thường do đã sống tam thế và được sự bảo hộ của 3812.

Khả năng bẻ cong thực tại của ngài bị hạn chế bởi vũ trụ này coi loại sức mạnh này là mối đe doạ ngoại lai. Ngài không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh cho đến khi vượt qua phạm vi quản chế của vũ trụ, tức đạt đến Ronna Class hoặc cấp cao hơn.

Linh lực của ngài bị khấu trừ 99% thuế như để hối lộ ý chí thế giới, ngài nên biết ơn vì ít nhất vẫn còn 1%.】

【Danh hiệu:

• Máy dập Vi en chất lượng cao chạy bằng năng lượng hạt nhân.

• Thiên tư vô địch.】

Hắn nhìn một chút, bảng trạng thái nhiều ra một cột linh lực cùng hai kĩ năng. Hắn nhớ hắn có nhận tới ba phương án liên quan đến triệu hồi a, hẳn là cái cuối phương án là kiến thức nên không được tính là kĩ năng. Hắn nhìn một chút cột linh lực, nhiều ra 1,5. Hắn nhớ linh lực của hắn là lấy từ Âm dương sinh mệnh đại đạo quyết a. Mẹ nó, thuế trực tiếp cắt mấy của hắn 99%, nhà tư bản cũng không bóc lột đến thế a. Hắn giờ càng kiên định ý định lật đổ ý chí thế giới, chủ nghĩa cộng sản vạn tuế.

. . .

Là một cái toàn chức vú em, công việc của hắn tương đối nhàn nhã, nhất là khi hắn nữ nhi đến trường đọc sách, thời gian rảnh của hắn càng nhiều. Có đôi khi hắn sẽ ngẫu nhiên nhìn một chút tình hình của công ty, nhưng về cơ bản cả công ty là gia toàn quyền cho hắn lão bà xử lý, nàng là một cái nữ cường nhân, cho nàng một sân chơi chính là. Theo như ký ức của hắn, hiện tại công ty đang bước vào bình cảnh, căn bản trên thị trường không có thứ gì quá nổi bật. Hắn nghĩ nghĩ, bản thân hắn hiện tại rất cần tiền, thật nhiều tiền. Mọi thứ đều cần tiền, mà số tiền hắn có thể huy động thực sự chỉ khoảng 15 ức USD cũng không đến.

Công ty của hắn chuyên về hoạt động về công nghệ và điện tử, cung cấp linh kiện và cả chế tạo sản phẩm công nghệ song song với marketing và truyền thông. Trừ khi có mới đột phá công nghệ, còn không chính là bình bình ổn ổn. Hắn nghĩ nghĩ một chút công nghệ trong đời trước. Có rất nhiều, nhưng chính là không có công nghệ lõi, Phiêu Lượng quốc (Hoa Kỳ) cấm vận Long Quốc nên công nghệ lõi bọn hắn có thể tiếp cận rất hạn chế.

Mẹ bọn Hán, quá phế. Ngoại trừ sao chép thì tự phát triển chẳng ra làm sao cả, thằng nào thiết kế thế giới cũng thật là ngu xuẩn, cái này Long quốc ngoại trừ Mao Hùng quốc (Nga) là hảo hữu còn lại chính là cùng cả thế giới là địch. Hắn cũng không hiểu cái quốc gia này vận hành kiểu gì khi lãnh đạo cấp cao nhất của nó lại là mấy lão già của các đại gia tộc tại Yến Kinh, mấy kẻ gió thổi nhẹ cũng lăn ra ngã bệnh. Chính là để tạo hoàn cảnh cho Diệp Phàm trang bức a.

Ân? Tại sao hắn phải suy nghĩ, hắn có 3812 a, cần gì phải suy nghĩ? Tùy ý lấy ra một chút công nghệ cũng có thể đẩy sự tiến bộ lên một tầm cao mới a, chưa kể số lượng công nghệ mà 3812 sở hữu a, sợ rằng chính nàng cũng không thống kê được a. Hắn nghĩ một chút, ngành nào là kiếm nhiều lợi nhuận nhất a. Nếu nói là ngành nào kiếm tiền nhất, khẳng định là chế tạo vũ khí. Nhìn vào đời đầu tiên của hắn, các công ty vũ khí của Hoa Kì có vị thế không thể lung lay, không chỉ kiếm nhiều tiền, bản thân các công ty này còn được Hoa Kỳ hậu thuẫn.

Cái này long quốc không có cái nào công ty chế tạo vũ khí ngoại trừ các nhà máy của quốc gia, nhưng chất lượng vũ khí của bọn hắn chả ra làm sao cả. Tùy ý đưa bọn hắn một thiết kế máy bay rồi mở nhà máy lắp ráp hàng loạt là được a. Một thiết kế là đủ để kiếm vài chục ức mỗi một hợp đồng rồi, về đối thủ cạnh tranh? Đừng nghĩ, bọn hắn chưa đủ thông minh, càng không đủ tử bản để bắt chước hắn. Điều hắn lo chỉ là sau một vài hợp đồng, chính cái này Long quốc sẽ mổ xẻ hắn đồ chơi để nghiên cứu.

"3812, có thiết kế tiêm kích nào phù hợp với công nghệ hiện tại mà không thể sao chép không?"

【Đang quét công nghệ thế giới này...Đang phân tích...90%...100%...Đã đưa ra 126.027.954 kết quả.】

【Ấm áp nhắc nhở chủ nhân: Thế giới này trình độ khoa học phát triển nhưng công nghệ quân sự ngược lại đi chậm hơn so với thế giới cũ của ngài khoảng chừng 40 năm. Đại khái dừng lại ở thời Chiến tranh Lạnh a, Ngài tùy ý lấy ra một chiếc tiêm kích thế hệ thứ năm chính là gây ra sự bùng nổ công nghệ lớn.】

"Ân? Thế tùy ý giúp ta tuyển lấy a. Chọn bừa F-35 hay F-22 của Hoa Kỳ là được."

【Đã xác nhận: Tuyển F-22.】

【Tiêm kích F-22.

Thông số kĩ thuật: ...(wiki).

Xây dựng dây chuyền sản xuất hàng loạt:

• Toàn công suất: 20km² đất trống, các tài nguyên cần thiết:... . Ước tính: 2000 ức USD. Có thể sản xuất 1000 chiếc mỗi tháng.

• Rút gọn: 2km² đất trống, các tài nguyên cần thiết:... Ước tính: 12 ức USD. Có thể sản xuất 15 chiếc mỗi tháng.

Chi phí sản xuất: 200 vạn USD một chiếc.

Có thể bán: 1,2 ức đến 1,5 ức USD mỗi chiếc.】

"Ân? Mẹ nó, quá sảng. Chỉ cần có dây chuyền chính là trường kì kiếm tiền a. Tùy ý sản xuất trong một tháng khi bán trực tiếp thu hồi vốn!!!!"

Hắn giờ đã hiểu tại sao nước Mỹ lại giàu rồi. Hắn cũng muốn làm nhà tư bản a.

"Truyền thâu kiến thức."

【Đang truyền thâu...Hoàn thành!】

Vô số kiến thức tràn vào não hắn, không chỉ là thiết kế máy bay, còn cả kiến thức xung quanh nó. Khoé miệng Trần Du cong lên, hắn giờ chỉ cần đặt dây chuyền sản xuất rồi tìm khách hàng là đủ. Khách hàng ư? Một cái tên hiện lên trong đầu hắn, Tần gia Tần Thanh Thanh. Tần gia chính là một cái gia tộc gắn liền với quân đội. Bọn hắn lời nói khiến các lão thành ở Yến Kinh cũng phải tôn trọng bảy phần. Hắn cũng đã tìm được cách tiếp cận Tần gia. Không, có lẽ khi hắn đến Tần gia, bọn hắn còn phải cung kính với hắn.

Suy nghĩ một lát, đã đến lúc đi đón nữ nhi. Hắn mở Toyota đến trường cao trung, vẫn còn kịp lúc. Hắn thấy một đám nam sinh bao quanh một cô gái như một đám vệ sĩ bảo vệ đại tiểu thư. Cô gái còn cõng lấy một tiểu khả ái, chính là hắn nữ nhi. Cảnh này hắn kiếp trước cũng thấy vô số, nhưng chính là càng nhìn càng buồn cười.

Đám "vệ sĩ" thấy hắn, vội mở đường cho cô bé. Cô bé thả tiểu khả ái xuống đất, tiểu khá ái liếc liếc xung quanh rồi nhanh chóng tìm thấy hắn.

"Ba ba, ngài đến đón Diệp nhi nha~"

Cô nàng chạy chạy, một cái tiểu la lỵ năm tuổi chưa đến chạy chạy, theo sau là "nữ hầu" mang theo tiểu la lỵ túi sách. Hắn cúi xuống, đón lấy nữ nhi xông vào lòng. Nữ nhi ôm cổ hắn rồi cười hì hì, đám "vệ sĩ" tim đều nhanh manh hoá rồi. Hắn một tay ôm nữ nhi, một tay nhận lấy nữ nhi túi sách từ tay cái kia nữ sinh làm mặt nàng đều nhanh đỏ rồi. Hắn chỉ cười cười rồi nhẹ giọng cảm ơn nàng làm mặt nàng càng thêm đỏ. Ưa thích đồng học phụ huynh làm sao bây giờ?

Hắn chở theo nữ nhi về, trên đường có mua một chút thực phẩm sống. Hắn lão bà nói rằng nàng chiều nay về nhà, nên hắn cũng cần chuẩn bị cơm. Hắn cũng cần phải bàn bạc việc chuyển tập đoàn Diệp Tuyết từ cung cấp linh kiện công nghệ và dịch vụ chuyển sang xuất khẩu vũ khí. Chẳng biết thế nào, hắn lại nghĩ đến hình ảnh Thanh Tuyết trần truồng, hai chỉ đại bạch thỏ kiêu ngạo cùng bên dưới hồng phấn nộn huyệt dâm. Bên dưới hắn côn thịt cũng trở lên cứng cáp, lộ hẳn bên dưới quần.

Hắn quyết định đêm nay sẽ làm nàng.

Note: Cố sự là biên, thuần phôi chưa rèn đúc, hẳn sẽ có sai sót cùng sạn, lần đầu viết dạng này sách, có chút sai lầm hẳn là bình thường a?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.