Trở về truyện

Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!! - Chương 46 Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!!

Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!!

46 Chương 46 Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!!

Trần Du cả một đêm không có chợp mắt qua. Hắn còn đang bị chuyện tối qua mah đến tâm lý giày vò. Hắn hiện tại muốn tự sát tâm trạng đều có. Hắn mang theo cặp mắt đầy tơ máu xuống dưới phòng ăn. Ba cái nữ nhân thấy hắn tình trạng cũng phải thương tâm.

Các nàng rõ hắn đối với nữ nhi là cỡ nào chấp niệm. Cả đời hắn cũng là vì Thanh Diệp, thậm chí đời trước hắn sớm đã nghĩ đến cùng Thanh Tuyết nhắc lên ly hôn, nhưng vì nữ nhi hắn cũng phải nuốt xuống ý định này.

Nhưng hiện tại thì sao? Hắn không chỉ hủy đi nữ nhi trong sạch, hủy đi nàng tương lai hạnh phúc gia đình, thậm chí còn khiến nữ nhi đối với hắn tức giận. Cũng bởi vì chấp niệm mà hắn không nhìn ra Thanh Diệp bên trong hành vi sự bất thường. Nếu như hắn chỉ cần để ý một chút, hắn liền sẽ phát hiện ra mọi chuyện hôm qua đều giống như một kế hoạch vụng về chỉ để nhắm vào hắn.

Nhưng hắn không cách nào có thể đủ tỉnh táo để nghĩ đến bước đó, hay nói hắn không cách nào nghĩ đến nữ nhi đối với hắn tình cảm đã không còn là thân tình. Nàng từ nhỏ đã không nhận được từ mẫu thân ấm áp, liền coi hắn là diy nhất dương quang. Bởi vậy khi mất đi hắn, nàng đối với hắn thân tình đã vặn vẹo, nàng không còn coi hắn là nàng cha, mà đã coi hắn như một cái nam nhân.

Nhưng tất nhiên những thứ này tất cả nữ nhân quanh hắn đều biết, duy chỉ có hắn đều không biết. Không chỉ thế Thanh Diệp còn đối với các nàng chơi trò đạo đức bắt cóc, lại thêm hắn tính cách, hắn vĩnh viễn sẽ chỉ bị Thanh Diệp trong tay xoay vòng vòng.

Trần Du xuống phòng ăn liền thấy Thanh Diệp đang ăn nàng bữa sáng để chuẩn bị đến trường. Thanh Diệp cũng thấy Trần Du trong mắt tơ máu giăng kín, lại thêm quầng mắt hắn đã đổi màu cùng dấu vết nước mắt tại má, nàng trong lòng đau xót không thôi. Phải biết các nàng chỉ duy nhất gặp qua hắn một lần khóc, đó là tại hắn biết Thanh Diệp bị tai nạn một ngày kia.

Cẩm Thiết còn nhớ, tại Diệp Phàm trước khi giết hắn lúc, hắn mặc dù cơ thể đã tàn tạ không chịu nổi, hay nói dù Diệp Phàm không nổ súng thì hắn cũng không thể sống tiếp. Nhưng hắn thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái, chỉ có căm hận ánh mắt không ngừng cháy lên nộ hoả.

Nhưng hắn ngày hôm qua nước mắt không ngừng chảy xuống. Không nói chuyện, không phát ra tiếng động, chỉ có nước mắt không ngừng rơi. Hắn hối hận, hối hận vì sống phòng túng, hối hận vì không sớm nhận ra sự bất thường, càng hối hận vì hắn đã không thể dạy Thanh Diệp nên người, càng hối hận vì hắn hành động hủy đi nữ nhi tương lai. Nhưng hắn đã sai một lần, hắn không thể lại sai thêm, hắn... Không muốn nữ nhi dính vào hắn vũng bùn này.

Thanh Diệp mặc dù đau lòng hắn, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc mềm lòng. Nàng phải quyết tuyệt, phải để hắn tự quy mọi thứ là tội lỗi của hắn, để hắn tâm lý sụp đổ, để đạo đức đối với hắn sẽ không còn là vật cản, để hắn phải dâng lên chính hắn cho nàng, đến lúc đó nàng mới có thể đưa ra những cái kia bất bình đẳng điều kiện, bằng không thì mọi thứ sẽ như công dã tràng xe cát biển Đông.

Thế là nàng liền né tránh đi đối diện với hắn ánh mắt, làm ra bộ dáng vô cùng ủy khuất, không muốn gặp hắn một dạng. Nàng mặc kệ trên bàn bữa sáng, nhảy xuống khỏi ghế rồi trở về phòng của mình, cho hắn thấy nàng hiện tại liền cùng hắn nói một câu cũng là không đáng.

Nàng rời đi, tại hắn không chú ý lúc quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cái kia thất lạc ánh mắt, nàng chỉ có thể cắn môi lẩm bẩm.

"Ba ba, đừng trách ta, nếu có trách chỉ có thể trách bản thân ngươi quá cứng đầu, quá bảo thủ mà thôi."

Trần Du bởi nữ nhi thái độ mà lâm vào cực hạn bi thương. Mấy cái nữ nhân cũng không thể làm gì khác ngoài an ủi hắn, nhân tiện không ngừng bơm vào hắn suy nghĩ những gì Thanh Diệp muốn.

"Nữ nhi nàng cũng không muốn thấy ngươi đau thương như vậy a. Nói không chừng ngươi dỗ nàng một hồi nàng lại không còn đối với ngươi sinh khí."

"Đúng thế, không bằng ngươi nhận nàng tình cảm a, chúng ta cũng không phản đối. Ngươi nghĩ thoáng một chút, nàng chính ngươi nữ nhi, chúng ta có câu nói phù sa không lưu ruộng người ngoài, để nàng gả cho cái khác nam nhân không bằng ngươi thu nàng, chúng ta đã bất tử nhân, cùng đã là tu sĩ, đối với cái này đạo lý cũng không cần quá coi trọng."

"Thanh Tuyết tỷ nói đúng a. Lão công ngươi nhìn tiểu Diệp đối với ngươi một bộ không phải ngươi không gả cái kia, ngươi nghĩ nàng còn có thể đối với người khác nổi lên hứng thú sao? Lại nói ngươi cũng rất quá đáng, nói cho cùng ngươi là người lấy đi nàng trong sạch, bỏ đi cái kia phụ thân lời nói, lấy ngươi làm nam nhân cũng lên đối với nàng chịu trách nhiệm a!!"

Trần Du bị các nàng liên tục đưa vào suy nghĩ những cái kia sai trái ý nghĩ, để hắn đối với Thanh Diệp hối hận càng chồng chất. Hắn ngẫm nghĩ các nàng lời nói, mỗi lời đều là "vô cùng hợp lý", chính là hắn sai, hắn phải đối với nữ nhi bù đắp. Nhưng chút lương tâm còn trong hắn vẫn chưa tan hết, hắn nhìn các nàng bằng ánh mắt vô hồn.

"Nhưng đây là loạn luân, chưa nói đến tiểu Diệp nàng mới chỉ năm tuổi a... Nàng lẽ ra còn tuổi thơ, còn tương lai, nhưng..."

Nhưng chẳng phải hắn là người phá nát hết thảy sao? Một bộ bài tốt nhưng chẳng phải bị hắn đánh nát nhừ sao? Các nàng nói đúng, đây chính lỗi của hắn.

"Nàng đã không còn là cái kia năm tuổi tiểu thí hài, lão công ngươi cũng không cần quá suy nghĩ. Ngươi bây giờ tốt hơn hết nên coi nàng là cái hai mươi tuổi cô nương, nàng sớm đã biết yêu biết hận. Nàng ưa thích ngươi chúng ta cũng không thể cấm nàng, càng không có tư cách cấm nàng.

Ngươi cũng không cần để tâm đến huyết thống vấn đề này, chẳng phải ngươi công pháp có thể loại trừ mọi thứ tiêu cực sao. Ta lại nghe Nam Cung Nhược Điệp tỷ tỷ nói rằng tu tiên giới loạn luân chuyện này cũng không phải hiếm lạ. Tu tiên giới cao tầng cũng có không ít người dùng cách này để bảo lưu đời sau thuần huyết cùng thiên phú a. Chúng ta sớm đã siêu việt thế giới này có thể chưởng khống, luân thường đạo lý cũng không cần phải quá để ý."

Thanh Tuyết nói. Nàng nói cũng không phải vì cùng nữ nhi bù đắp. Nàng là một cái có ghét nam nhân bệnh, để nữ nhi gả cho cái khác nam nhân chuyện này, nàng coi nữ nhi giống như của nàng đồ vật, bị nam nhân khác đụng vào lòng của nàng liền khó chịu, đối với nàng nếu nữ nhi không kết hôn mà giống như nàng trở thành một nữ cường nhân con đường là tốt nhất kết quả.

Sống lại một đời nàng cũng có của riêng mình nam nhân, đối với ghét nam nhân bệnh càng thêm trầm trọng. Nàng ghét nam nhân trừ hắn, hiển nhiên cũng không muốn nam nhân khác ngoài trừ hắn đụng vào nàng đồ vật chứ đừng nói đến nữ nhi.

Lại thêm các nàng sớm đã siêu việt thế giới này tồn tại, đối với luân thường đạo lý không còn coi trọng. Vậy nên nếu để nữ nhi gả ra bên ngoài, còn không bằng tiện nghi nhà mình lão công, dù sao đối với nàng ruộng phù sa không lưu ruộng người ngoài câu nói kia đã ăn vào tâm trí.

"Ta... Vậy ta cần phải làm gì!?"

CPU của hắn lúc này đã bị các nàng nướng cháy, một mặt ngu ngốc hỏi các nàng. Đừng hỏi nhiều, chính là hắn đã mất đi độc lập suy nghĩ kĩ năng.

"Không bằng ngươi thử đón nhận nàng tình cảm. Dù sao nàng cũng đã lựa chọn ngươi, nàng cũng đã trao ngươi trinh tiết, bởi vậy nàng cũng không thể gả ra bên ngoài. Chuyện này chúng ta cũng không có ý kiến, ngược lại ủng hộ nàng mong muốn. Ngươi làm mọi thứ không phải vì nàng sao, nếu thế thì đón nhận nàng a?"

Các nàng tiếp tục dụ dỗ hắn.

"Nhưng nếu làm thế chẳng phải bối phận sẽ loạn lên?"

Các nàng giật mình, hình như các nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Liễu Như Yên chỉ đành cắn răng.

"Nếu như nữ nhi của ta trưởng thành, ta cũng thà để nàng lên giường cùng ngươi còn hơn là gả ra bên ngoài. Nếu bối phận đã loạn cả lên, vậy ngươi còn quan tâm làm gì?"

Các nàng không nghĩ đến Liễu Như Yên có thể nói ra lời này. Nhưng cẩn thận suy nghĩ kĩ, các nàng thấy cũng hợp lý. Các nàng cùng hắn hài tử ngoại trừ trên mặt di truyền có huyết thống, nhưng về cơ bản mỗi cái hài tử sinh ra đều sẽ là hắn một cái dự trữ lão bà. Cái này các nàng tain trên 【Âm dương sinh mệnh đại đạo quyết】 đã biết trước.

Xã hội cấm đoán loạn luân chuyện này, còn không phải bởi vì cái kia biện dị gen sao? Nhưng chuyện này đã bị hắn 【Âm dương sinh mệnh đại đạo quyết】 triệt để giải quyết, vậy cái cuối cùng cản trở cũng đã không còn, các nàng cũng không phải lo đến tương lai sinh ra biến dị hài tử.

Nếu đã thế còn không bằng tiện nghi nhà mình lão công, dù sao các nàng cũng không muốn gia đình có thêm mấy cái xa lạ nam nhân. Hán tộc là một cái ích kỉ cùng tự cao dân tộc, nhưng cái này đối với Trần Du là một cái lợi. Các nàng không muốn chia sẻ mà chỉ muốn cho nhà mình người hưởng dụng, vừa hay người được hưởng lại là hắn. Chỉ là hiện tại Trần Du sống trong phúc mà không biết phúc.

"Cái này ngươi không cần để ý, nàng là nữ nhi của ta, việc này mãi mãi không thay đổi. Đến nỗi nàng hài tử thì ta chính là nàng ngoại bà, cái này ta đã có cách giải quyết, ngươi không cần nghĩ nhiều."

"Lại suy nghĩ một chút lợi ích. Ngươi nghĩ, chúng ta là bất tử nhân, nàng tuổi thọ lại có giới hạn. Nếu như nàng không trở thành ngươi nữ nhân, đến lúc đó ngươi có thể thể nhìn đến cảnh nàng rời đi thế giới này? Còn có chúng ta nhóm tương lai nữ nhi, ngưới há có thể chịu được?"

Thanh Tuyết vừa hay nghĩ đến một cách giải quyết, nhưng điều tiên quyết là hắn phải nhận Thanh Diệp tình cảm, nhưng việc này đã như đinh đóng cột, hắn phá nữ nhi trinh tiết, từ góc độ phụ thân hay nam nhân, hắn chỉ có thể lựa chọn phụ trách cái này tuyển hạng.

"Ta... Tốt a, xem như là ta làm sai, bản thân ta phải phụ trách hậu quả. Đợi tiểu Diệp trở về, ta liền thật tốt xin lỗi nàng, cũng sẽ đáp ứng nàng bất cứ cái gì điều kiện."

Hắn mặc dù có chút không tình nguyện nhưng ván đã đóng thuyền, lại thêm hắn tính cách, hắn chỉ có thể cắn răng chấp thuận. Các nàng lúc này mới nhìn nhau, xem như các nàng đã thành công, trong lòng các nàng cái kia tảng đá như được trút bỏ.

"Lão công, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng!"

Liễu Như Yên cười nói. Nàng nợ tình đã trả xong, trong lòng cũng thanh thản không thiếu. Thanh Tuyết cùng Cẩm Thiết cũng là như thế.

Nhưng bên ngoài bốn người thế giới, Lam di, Sở Ấu Ngư cùng nữ hầu nhóm trợn tròn mắt. Các nàng từ bọn hắn đối thoại cũng thất thất bát bát hiểu bên trong vấn đề. Đây là một cái động trời vấn đề, chính là nhà hắn cô gia đối với chính mình nữ loạn luân, nhưng nhà mình tiểu thư cùng hắn lão bà nhóm không chỉ không trách hắn, ngược còn bắt hắn cùng nữ nhi tiếp tục cái này quan hệ.

Đây cũng là quá nổ tung tin tức rồi, phải biết nhà các nàng tiểu thư là đại gia tộc thiên kim, bản thân cô gia cùng hắn lão bà nhóm mỗi người đều là có danh tiếng tại Ma Đô, thậm chí Yến Kinh cũng có không ít cao tầng nghe qua các nàng danh tiếng. Vậy mà bọn hắn lại có thể làm ra trí với luân thường đạo lý chuyện như thế này.

Hơn nữa hắn lão bà nhóm không chỉ ủng hộ hắn không nói, còn nói các nàng nữ nhi sau khi lớn lên liền đem lên hắn trên giường. Các nàng cả đời chưa bao giờ gặp qua cẩu huyết như thế tình huống, liền trên mạng đám kia chuyên viết cẩu huyết tiểu thuyết cũng không có khó tin như các nàng thấy trước mắt tình huống.

Nhất là Sở Ấu Ngư, nàng không nghĩ đến nàng người tốt ca ca lại có thể làm ra như thế chuyện, quả thật có chút... Kích thích, đây chính là hào môn bí mật sao?

Cảm nhận được đám kia người hầu ánh mắt cùng biểu cảm, Liễu Như Yên xoay người đi về phía Lam di cùng nữ hầu nhóm. Nàng giọng nói mặc dù nhẹ nhàng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

"Ta không muốn chuyện này có kẻ khác biết, tốt nhất mỗi người đều nên là sống để bụng, chết mang theo."

Lam di cùng đám nữ hầu chỉ có thể gật gật đầu. Nói đùa, các nàng không dại gì mà để chuyện này lộ ra ánh sáng, nếu thế các nàng công tác không chỉ không còn, liền phải đối mặt mấy cái hào môn cùng đại thế lực trả thù. Lại nói cái này cẩu huyết thậm chí so phim truyền hình còn kích thích. Nàng đối với Liễu Như Yên điên cuồng triển khai gật đầu.

Liễu Như Yên sau đó lấy ra nàng điện thoại rồi phát cho Thanh Diệp một cái tin nhắn.

. . .

Mộc Nghê Thường đang tại tắm rửa. Nàng qua mấy ngày này bị Trần Du bạo thao làm cho nàng đã quen với việc này, hơn nữa còn sinh đặc biệt thèm muốn cảm giác. Nàng tay tại trên người thoa đều sữa tắm lúc tay bất tri bất giác di chuyển đến tiểu huyệt. Nàng dùng ba ngón tay nhét vào tiểu huyệt bên trong, điên cuồng khuấy động, một tay khác nắm lấy một bên ngực nhào nặn.

Theo nàng hành động mỗi lúc một nhanh, nàng hơi thở càng thêm nặng nề. Nàng trong đầu không ngừng nghĩ về Trần Du bạo thao nàng tràng cảnh, miệng không ngừng hô hắn biệt danh.

"Ha... Chủ nhân... Ha... Ha... Chủ nhân..."

Nàng cứ như vậy thật lâu với có thể đạt đến cao trào. Nhìn trong tay sền sệt chất lỏng, nàng nhíu mày. Quả nhiên tự giải quyết không chỉ tốn thời gian hơn, khoái cảm cũng không cách nào bằng Trần Du dương vật mang lại. Nàng lắc đầu thở dài, nếu là trước đây, nàng coi mỗi lần Trần Du thao nàng đều là tra tấn, thì bây giờ nàng có cảm giác không bị hắn thao một lúc liền đã có chút nghĩ.

Nàng mở lớn nước rồi rửa sạch trên người bọt. Nàng từng nghe qua Tần Thanh Thanh cùng Liễu Như Yên đánh chủ ý lên nàng nữ nhi. Ban đầu nàng còn chống cự, bây giờ nghĩ lại nàng lại phân vân. Nếu như nàng dâng Tần Tiểu Kiều cho Trần Du, hắn có phải hay không sẽ coi trọng nàng hơn? Đến lúc đó nàng có thể đòi hỏi hắn cùng nàng làm nhiều hơn một chút?

Nghĩ đến đây nàng liền có chút muốn thử suy nghĩ này. Nàng lau khô người, quấn quanh cơ thể một lớp khăn tắm rồi đi ra bên ngoài. Nàng vừa mở ra cửa phòng tắm liền thấy Tần Vân tại bên cạnh cửa, tay còn nắm chặt lấy tiểu kê kê, nhỏ bé quy đầu còn đang tiết ra một chút ít ỏi tinh dịch.

Nhìn thấy mẹ mình đang nhìn hắn, hắn chỉ có thể vội kéo quần lên, lúng túng nhìn nàng.

"Mẹ... Ngươi chừng nào thì xong?"

"Ngươi muốn hỏi cái này làm gì? Vì cái gì ngươi tại chỗ này tự giải quyết?"

Không biết vì cái gì, Mộc Nghê Thường nhìn Tần Vân cảm thấy có chút chán ghét, hắn là nàng nhi tử chuyện này không sai, nhưng hắn có thể nhìn nàng bị nam nhân khác bạo thao mà thủ dâm cái này cũng không sai.

Tần Vân không trả lời nàng mà ánh mắt nhìn nàng cặp kia ngực lớn. Hắn bây giờ mới để ý đến mẹ hắn ngực thực sự rất lớn, so với nhìn trên máy quay thật sự không bằng trực tiếp nhìn ngoài đời mang lại cảm giác. Hắn tự hỏi lúc Trần Du vừa dùng đại dương vật thao nàng tiểu huyệt vừa dùng hai tay bóp chặt nàng ngực là cái gì cảm giác.

Thấy Tần Vân không trả lời, ánh mắt còn đang nhìn nàng ngực, nàng liền có chút tức giận, trở tay chính là cho hắn một bạt tại.

Bạt tai âm thanh thâm thúy vang lên, Tân Vân ôm lấy mặt khó tin nhìn nàng. Mộc Nghê Thường cả đời chưa từng đối với hắn nặng lời chứ đừng nói đến hạ thủ, vậy mà nàng hiện tại lại đánh hắn. Cái này làm hắn cảm thấy... Hưng phấn! Bên dưới tiểu kê kê lần nữa lại cứng lên.

Mộc Nghê Thường cũng nhìn thấy hắn dương vật cương lên, nộ khí của nàng cũng tăng theo. Nàng tức giận bảo hắn mau cút. Tần Vân cũng chỉ có thể lủi thủi trở về phòng của mình.

Hắn cũng biết bản thân mấy ngày nay suy nghĩ có chút khác thường. Hắn mỗi lần suy nghĩ đến việc hắn yêu quý nữ nhân bị cái nam nhân khác bạo thao liền có thể không tự chủ cương lên. Hắn cùng lên mạng tìm hiểu về hắn bệnh trạng tâm lý, nhưng kết quả nhận lại khiến hắn không thể tin.

Hắn, có lục nô tâm lý, chính là ưa thích nhìn nữ nhân của mình bị nam nhân khác đ-t cái kia bệnh tâm lý. Hắn ban đầu không thể chấp nhận cái này sự thật, nhưng mỗi lần hắn tưởng tượng đến cảnh mẫu thân cùng muội muội bị người da đen, đặc biệt là bị hắn căm ghét nhất người, Trần Du bạo thao đều có thể sinh ra cảm giác hưng phấn.

Nhất là hắn nghĩ đến cảnh Liễu Như Yên cùng Trần Du thân mật, hay Liễu Như Yên trên giường bị Trần Du thao chết đi sống lại, thậm chí còn cho Trần Du sinh mấy cái hài tử tràng cảnh rồi thủ dâm đều so bất kì cái gì kỹ nữ mang lại khoái cảm lớn hơn không thiếu.

Hắn cuối cùng cũng thừa nhận hắn là một cái lục nô. Mỗi ngày đều nhìn Trần Du cùng Mộc Nghê Thường ân ái tràng cảnh để tự sướng. Hắn còn lên mạng xem nón canh tiểu thuyết, hơn nữa còn nhập vai vào những cái kia nón xanh nam chính, không chỉ vui thích nhìn lãi bà bị thao, hơn nữa còn thay lão bà phục vụ nàng tình nhân, đối với hắn khúm núm. Mỗi lần như thế hắn đều có thể xuất tinh thật nhiều.

Ngược lại ở phía Mộc Nghê Thường, nàng bỗng nhớ ra Trần Du từng đưa cho nàng một lọ thuốc, nói rằng khi nàng nữ nhi trở về, đem cả nữ nhi cùng Tần Vân đến gặp hắn, đến lúc đó lọ thuốc này sẽ phát huy tác dụng. Nàng không biết lọ thuốc này là cái gì dược thủy, liền chỉ là một lọ pha lê chứa màu lam dược thủy, vô cùng xinh đẹp màu sắc. Nàng cũng không nghĩ nhiều, đoán không chừng là thuốc kích dục a? Đến lúc đó làm theo Trần Du liền tốt.

Nàng mở lên điện thoại, đánh vào nữ nhi số điện thoại. Một lúc sau, một cái lạnh lùng nữ nhân giọng vang lên.

【Uy? Mẹ, có việc gì??】

Tần Tiểu Kiều có chút không kiên nhẫn nói.

"Nữ nhi a? Ngươi gần đây có rảnh?"

【Ân!? Hôm nay đã là thứ sáu, ngày mai ta liền rảnh, có việc gì không?】

"Vậy ngày mai ngươi liền trở về, ta chút việc quan trọng muốn nói với ngươi. Đây là liên quan đến chúng ta gia đình về sau số phận.,"

【Ngươi đang nói gì vậy chứ? Tốt a, ngày mai ta sẽ trở lại.】

Tần Tiểu Kiều trước tiên tắt máy. Nàng sau đó nhìn ra cửa sổ, ánh mắt có chút phức tạp. Nàng xuyên qua, xuyên thành một cái sắc văn nữ chính trên thân. Nói về nàng làm sao lại nhìn sắc văn? Còn không phải bởi vì nàng dọn dẹp cái kia ca ca phòng ngủ, vô tình nhìn đến hắn đọc bộ này sắc văn.

Nàng hứng thú liền tìm đọc, thật không nghĩa đọc đến một nửa liền xuyên qua trở thành một cái nữ chính trên thân. Tại nàng kịch bản chính là nàng cùng nàng mụ mụ sẽ bị phản diện tại trước mặt nàng lục nô ca ca nam chủ bạo thao, nàng nón xanh ca ca còn đối với phản diện khúm núm, thậm chí còn bị phản diện dùng dược thủy biến thành nữ nhân, trở thành hắn công cụ sinh sản.

Về nàng kết cục, chính là cùng ca ca nàng một dạng, trở thành phản diện hậu cung một trong, cho hắn sinh con dưỡng cái. Cái này đối với nàng là không thể nào, nàng vì cái gì phải biến thành một cái nam nhân máy đẻ? Nàng đang tìm cách để ca ca của nàng có thể lật bàn, từ đó nàng có thể thư thả sống theo ý mình.

"Hừ chỉ là một cái phản diện mà thôi, cũng dám cùng ta tranh đấu?"

Note: Tác ngày mai thi Xác suất thống kê, nên hôm nay số viết cho xong rồi ôn thi, hãy cầu tác gặp may mắn. 😅

*Stk nếu các bạn muốn ủng hộ tác:

Momo: 0964971153

MBBank: 4419082004

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.