Trở về truyện

Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Chương 23: Ta, Khẩu Vị, Hơi Nặng

Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta

23 Chương 23: Ta, khẩu vị, hơi nặng

-Ta coi trọng ngươi, cùng ta giao du a.

Diệp Băng Vũ lại lặp lại một lần.

Đào Bảo: . . .

-Diệp Tiểu Thư, ngươi có phải rất rảnh rỗi hay không?

Qua thoáng chốc, Đào Bảo mở miệng nói.

-Ta bề bộn nhiều việc.

-Ta van ngươi, rất bận rộn, liền không nên ở chỗ này lãng phí thời gian. Trêu đùa ta một cái nho nhỏ tầm thường như vậy có ý tứ sao? Được rồi, ta thừa nhận, ta là thích ngực to mà không có não, không phải nữ nhân ngực lớn dung mạo xinh đẹp, nhưng ta không ngốc a. Giống như ngươi cấp bậc bạch phú mỹ này, đối tượng giao du nhất định là đồng cấp cao phú soái a?

Diệp Băng Vũ vuốt vuốt chén trà trong tay, thản nhiên nói:

-Ta, khẩu vị, hơi nặng.

Đào Bảo: . . .

Qua thoáng chốc, Đào Bảo xoa xoa cái trán:

-Diệp Tiểu Thư, ngài đừng làm rộn.

-Ta là rất nghiêm túc.

Đào Bảo xem xét Diệp Băng Vũ liếc một cái, nữ nhân này xem ra đích xác rất rất nghiêm túc.

-Được, ta đây hỏi ngươi vài vấn đề, giao du, có thể lên giường sao?

-Không thể.

-Có thể hôn môi sao?

-Không thể.

-Có thể dắt tay sao?

-Không thể.

Đào Bảo: . . .

-Định mệnh! Vậy ta muốn người bạn gái này làm gì? Còn không bằng đi mua cái búp bê tình dục cho nhanh?

Đào Bảo nhịn không được độc miệng nói.

Diệp Băng Vũ khinh bỉ nhìn Đào Bảo liếc một cái:

-Ngươi quen bạn gái, chẳng lẽ chính là vì tính?

-Nói nhảm sao. Khoa học nghiên cứu cho thấy: Nếu như không phải là vì tính, nam nhân càng hy vọng cùng nam nhân ở một chỗ.

Diệp Băng Vũ: . . . . .

-Cặn bã.

Diệp Băng Vũ môi son thở khẽ, nói.

Đào Bảo đứng người lên, lại nói:

-Ta là một cái người chủ nghĩa thực dụng, một cái ngay cả tay bạn gái cũng không cho dắt, ta cũng không cần. Dù cho nàng là Phạm Băng Băng.

-Phạm Băng Băng. . . . .

Diệp Băng Vũ nhìn Đào Bảo liếc một cái, lại nói:

-Khẩu vị ngươi cũng thật nặng, Phạm Băng Băng đều hơn ba mươi tuổi a.

-Lớn tuổi nữ nhân mới có ý vị, đây là thứ mà các cô gái trẻ tuổi không thể sánh ngang, các nàng hiểu như thế nào dấu diếm dấu vết nhưng lại có thể bày ra một mặt làm cho người ta hấp dẫn, loại hấp dẫn này không hề trẻ trung non nớt, như cây đào mật chín mọng, ngươi nhẹ nhàng sờ một cái, liền có thể nặn ra nước.

Đào Bảo dừng một chút, lại nói:

-Đương nhiên, Phạm Băng Băng tuổi tác đích xác hơi bị lớn. Viên San San cũng không tệ, vô cùng có phong phạm ngự tỷ.

-Ta chán ghét Viên San San.

Diệp Băng Vũ lãnh đạm nói.

Đào Bảo giang tay ra:

-Xem đi, chúng ta chính là hai cái người hoàn toàn không cùng một thế giới, giá trị quan, nhân sinh quan, tình ái quan, ba quan cũng không đồng dạng, hoàn toàn không có cơ sở giao du nha.

Diệp Băng Vũ vẻ mặt xám xịt:

-Ba quan là: Nhân sinh quan, giá trị quan cùng thế giới quan! Không có tình ái quan!

Qua thoáng chốc, nàng thu xếp lại tâm tình, lại thản nhiên nói:

-Ngươi thật sự muốn cự tuyệt cùng ta giao du?

-Quyết đoán cự tuyệt!

Đào Bảo không chút do dự.

Diệp Băng Vũ ngược lại là có một chút thật mất mặt.

-Ngươi nhất định phải cự tuyệt? Ngươi biết toàn bộ Đông Hải có bao nhiêu nam nhân muốn cùng ta giao du sao?

Đào Bảo chém đinh chặt sắt nói:

-Vô cùng xác định.

Hắn dừng một chút, lại nói:

-Ta thừa nhận, Diệp Tiểu Thư, ngươi thật sự rất đẹp, khuôn mặt, dáng người, nhất là ngực, không thể bắt bẻ. Nhưng ngươi quá coi thường ta. Nói lời thật với ngươi, ta mặc dù là một kẻ tầm thường, nhưng vợ trước cùng bạn gái trước của ta, đều vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn không kém hơn ngươi.

-Nói bậy!

Tâm tình Diệp Băng Vũ lộ ra rất kích động:

-Loại nam nhân cặn bã như ngươi là không thể tìm được bạn gái giống như ta!

-Cặn bã con em ngươi a! Là ta thoát quần áo ngươi, hay là bới ngươi quần sao?

Tuy Đào Bảo rất muốn độc miệng, nhưng nghĩ đến quy định công ty, lại cứng rắn đem những lời này nuốt trở về.

Nhục mạ khách hàng, muốn chụp nửa tháng tiền lương nha.

-Mẹ kiếp, đứa nào tinh trùng lên não lập quy định, quá độc ác a!

Đào Bảo cũng chỉ có thể càu nhàu ở trong lòng.

Qua thoáng chốc, Đào Bảo thu thập xong tâm tình, bụng có chút đói lại nói:

-Chuyện này, Diệp tiểu thư, ta có chút đói. Muốn cùng nhau ăn một bữa cơm sao? Cùng một đám nam nhân ở chung.

-Không cần!

Diệp Băng Vũ đứng lên, trực tiếp rời đi.

Chờ Diệp Băng Vũ đi rồi, một lần nữa Đào Bảo ngồi trở lại ghế sa lon, ánh mắt rơi xuống chén trà Diệp Băng Vũ đã dùng qua.

-Diệp Băng Vũ, nữ nhân này đến cùng muốn làm gì?

Thật sự, Đào Bảo đối với mục đích của Diệp Băng Vũ hoàn toàn không hiểu ra sao.

Bất quá, hắn có thể khẳng định là, Diệp Băng Vũ muốn cùng hắn giao du, hoàn toàn là trái lương tâm.

Đào Bảo nhìn ra được, Diệp Băng Vũ đối với bản thân chẳng những không có một tia hảo cảm, ngược lại bộ dáng vô cùng chán ghét.

Không giải thích được a.

Bảo ca đây rốt cuộc chọc ai? Gây người nào?

Vì cái gì mỗi người đối đãi với mình cũng giống như phòng sói?

Thật là, Bảo ca là thú vô hại nha.

Bạn gái trước chia tay nửa năm, dùng hư hai cái búp bê tình dục, lại không có chà đạp một cái cô nương đàng hoàng nào.

Nhân phẩm Bảo ca không đáng ca ngợi một chút sao?

Độc miệng hoàn tất, Đào Bảo đứng lên, đưa tay ra duỗi lưng mỏi:

-Ăn cơm.

Cũng giống như Cực Quang thương mậu, nội bộ Bách Hợp Sở Hôn Giới cũng có nhà ăn công nhân, chỉ bất quá quy mô nhỏ bé mà thôi.

Thẳng đường đi tới, Đào Bảo cảm nhận được đủ loại ánh mắt trào phúng, khinh bỉ.

Không có biện pháp, ai bảo hắn là hôn thác đâu, nói thông tục chút chính là lừa đảo.

Hôn thác cho dù trong sở Hôn Giới cũng là bị rất nhiều người bài xích cùng khinh bỉ.

Bất quá, Đào Bảo trực tiếp không nhìn.

Chán ghét Bảo ca nhiều như vậy, các ngươi tính toán cái bướm?

Đi đến nhà ăn công nhân, hướng cửa sổ mua cơm vừa đứng, vừa sờ túi.

Lúng túng.

Không có tiền.

Một phần cũng không có.

Một khối tiền duy nhất, ngày hôm nay đã dùng ngồi giao thông công cộng.

-Đào Bảo, ngươi muốn ăn cái gì?

Một cô bé tuổi còn trẻ nói.

Nàng gọi Trương Hiểu Hồng, là công nhân bộ ăn uống Bách Hợp Sở Hôn Giới, phụ trách bán cơm.

Nói đến đây, liền phải nhắc tới quy mô Bách Hợp Sở Hôn Giới.

Bách Hợp Sở Hôn Giới bài danh thứ ba toàn Đông Hải thành phố, quy mô không coi là nhỏ, toàn thể công nhân gần trăm người. Độc chiếm một tòa nhà sáu tầng, nội bộ ngoại trừ độc lập nhà ăn, còn có cung cấp các loại phòng vận động như phòng chơi bi-da, bowling cho công nhân.

Bất quá, hai năm qua Bách Hợp Sở Hôn Giới hiệu quả và lợi ích trượt tương đối lợi hại, vị trí top 3 lập tức liền giữ không được.

-Khục khục, Hiểu Hồng a, ta quên mang tiền rồi, có thể ký sổ sao?

Đào Bảo xấu hổ mở miệng nói.

Trương Hiểu Hồng lập tức cảnh giác nhìn nhìn Đào Bảo: -Ngươi, sẽ không muốn ăn cơm chùa a?

-Chùa con em ngươi a! Ngươi cơm cũng không có cho ta ăn, ta ăn chym cơm chùa a?

Đúng lúc này, thanh âm một nữ nhân đột nhiên vang lên:

-Hiểu Hồng, cho Đào Bảo mua cơm a, sổ sách tính lên trên người của ta.

Một nữ nhân mặc y phục đầu bếp màu trắng, mang theo cái mũ đầu bếp màu trắng mỉm cười nói.

Nữ nhân đại khái 25~26 tuổi, tuy mặc một thân phổ thông đầu bếp, cũng khó che dấu dung nhan mỹ lệ.

Tuy rằng so với Hạ Tình, Diệp Băng Vũ những cái quốc sắc thiên hương kém một chút nữ thần hương vị.

Nhưng so với hai vị phía trước này, vị đầu bếp tỷ tỷ này rõ ràng càng thêm tuyệt đối.

Nàng gọi Bách Hợp, vô cùng khéo léo, trùng tên với sở Hôn Giới này.

-Bách Hợp tỷ. . . . .

Đào Bảo cảm động 'Nước mắt tràn mi' .

Bách Hợp cười cười:

-Được rồi, đừng giả bộ, ta biết nước mắt của ngươi không đáng tiền.

Đào Bảo nhếch miệng cười cười, sau đó ánh mắt rơi vào bên trong tủ kính:

-A, đây không phải không còn gì ăn sao?

Trương Hiểu Hồng trợn trắng mắt:

-Bảo Ca, ngươi cũng không nhìn một chút hiện tại mấy giờ rồi?

Đào Bảo lại nhìn dưới thời gian.

Định mệnh, hai giờ chiều, đều muốn đi làm!

-Nữ nhân Diệp Băng Vũ kia, là cố ý chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của lão tử sao? !

Lúc này, Nam tỷ lắc lắc eo thon thành thục phong tao đã đi tới:

-Đào Bảo, ngươi có phải hẹn khách hàng hay không? Nàng đã đến.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.