Trở về truyện

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương 106: Phản Thành (Hạ)

Ngự Nữ Tâm Kinh

106 Chương 106: Phản Thành (hạ)

Hoàng thành, Mộc phủ.

Tô Xảo Xảo đang cùng chư nữ nói chuyện phiếm trong phòng thì thình lình nghe thấy tiếng kêu đầy bối rối cùng sợ hãi của nha hoàn trong nội viện. Yến Vô Song đã sớm ngồi không yên, nghe được âm thanh liền nhảy cửa sổ ra, nàng cũng chỉ lên trời, sợ hãi kêu lên, "Oa, chư vị tỷ tỷ, mau ra xem tiên hạc, tiên hạc thật lớn a!"

Giang tiểu Vi đang luyện đao, nghe được tiếng nàng cũng đi tới, giương mắt chứng kiến tiên hạc cực lớn đang chậm rãi đáp xuống, tuy còn cách xa hơn trăm thước nữa, nhưng nàng cũng có thể thấy trên tiên hạc đang có người ngồi. Giang tiểu Vi thấy hai con Bạch Hạc có chút quen mắt, hô lên " Trên lưng Bạch Hạc có người, ta cùng Nhạc Nhạc lang trước kia từng gặp một lần. Giờ ở đó có bốn người, Nhạc Nhạc lang có khi nào cũng ở phía trên a?"

"Hừ, lời nói thật thân mật a, thời điểm mấu chốt liền cùng nam nhân khác chạy mất!" Yến Vô Song đến nay vẫn chưa tha thứ cho Tiểu Vi, thỉnh thoảng lại châm chọc nàng vài câu.

Tiểu Vi chỉ cắn môi, cũng không phản bác lại. Tô Xảo Xảo vỗ vỗ đầu Vô Song, nói " Song muội, đều là chuyện quá khứ rồi, Nhạc Nhạc lang đã tha thứ cho Tiểu Vi, cũng đừng có cả ngày cùng nàng sinh khí đấu võ mồm."

Dương Mai cùng Dương Hạnh dựa vào bên cạnh Tiểu Vi cười nói "Tiểu Vi tỷ lại không cùng Vô Song đấu võ mồm, Song nhi chỉ là một người sinh khí mà thôi, ha ha!"

Lạc San ở bên cạnh nói tiếp "Nàng là do xấu hổ trong thâm tâm nên mới không dám cùng Song nhi đấu võ mồm đấy. Ta nếu là Nhạc Nhạc lang, sớm đem nàng đuổi ra nha, biểu tỷ, ngươi đừng véo tai ta đó nha, ta không nói vẫn không được sao?"

Tô Xảo Xảo kéo tai Lạc San, giáo huấn "Ngươi nếu lại nói hươu nói vượn, đừng nói Nhạc Nhạc lang sẽ không buông tha cho ngươi, tỷ muội chúng ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Càng ngày càng hư không tưởng nổi!" "San nhi đã biết, người buông tai ta ra đi, biểu tỷ nha!"

Mặc Linh Tử lặng lẽ đi đến sau lưng Tiểu Vi, vỗ vỗ bờ vai của nàng an ủi "Các nàng còn nhỏ, chớ có để trong lòng!"

Tiểu Vi chỉ cười khổ gật đầu, nhìn chăm chú lên Bạch Hạc trên bầu trời đang ngày càng gần, khóe mắt chảy ra hai giọt nước.

Tiểu Chi tuy cảm thấy Yến Vô Song cùng Lạc San có chút quá mức, nhưng cũng không dám chống đối các nàng lấy nửa câu, nàng luôn minh bạch thân phận của mình, lẩm bẩm " Lúc trước sư phó nói rất đúng, nữ nhân ngàn vạn lần không thể làm sai a, đặc biệt là một ít sự tình dễ gây hiểu lầm!"

Thải Vân ở trên mái nhà bay vút lên trên như hồ điệp, chỉ nghĩ đến xem những người đang cưỡi hạc là ai, nàng nhảy về phía trước sáu bảy cái, đột nhiên hét lớn "Thật sự là Nhạc Nhạc lang nha, ta nhìn thấy hắn á!" Kim Điệp cùng Tiểu Sở không có có võ công, lo lắng nhìn lên trời, hô "Nhạc Nhạc lang ở chỗ nào, chúng ta sao lại không thấy?"

Lúc cách mặt đất còn hơn ba trượng, Nhạc Nhạc đã không còn kềm nén được, không để ý Đường Tinh ngăn cản, từ trên lưng hạc nhẹ nhàng nhảy xuống. Bạch y tựa tuyết theo gió lay động, hắn thầm vận khinh thân công pháp, giống như như thiên thần, mang theo nụ cười mĩ lệ, từ bầu trời hạ xuống chính giữa chúng nữ.

"Các lão bà, nhớ ta không?" Nhạc Nhạc mang theo nét mặt vui vẻ mê người, mở ra hai tay.

Nương theo vài tiếng hét cùng tiếng khóc như bầy thải điệp cuốn về phía Nhạc Nhạc."Nhạc Nhạc lang rất đẹp trai ah!" "Nhạc Nhạc lang, chúng ta muốn ngươi!" "Nhạc Nhạc lang, ôm ta!" Chỉ có Tiểu Vi chịu đựng đứng một chỗ kích động đến rơi lệ, lại do dự không dám bước về phía trước trước.

Nhạc Nhạc hôn môi từng người, chứng Tiểu Vi kiến âm thầm rơi lệ không tiến lên, biết rõ nàng nhất định bởi vì sự kiện kia, đã bị các tỷ muội khác bài xích. Hắn liền đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng ôm bờ vai của nàng, ôn nhu nói "Tiểu Vi, nhìn thấy ca ca không cao hứng sao?"

"Ô ô, ca, Tiểu Vi muốn ngươi!" Tiểu Vi cuối cùng không khống chế nổi nỗi lòng, nhào vào trong ngực Nhạc Nhạc khóc rống lên. Có tưởng niệm, cũng có hối hận, có ủy khuất, cũng có sợ hãi.

Nhạc Nhạc khẽ vuốt eo nàng, an ủi "Đừng khóc, ca ca sẽ làm chủ cho nàng, nào, ta giới thiệu cho nàng mấy tỷ muội mới!"

Nhạc Nhạc giới thiệu Nhược Tuyết, Đường Tinh, Hạc Nhi cho chư nữ, chúng nữ vội vàng chuyện trò . Đường Tinh mệt mỏi vô lực cùng mọi người chào hỏi, cũng không bao giờ ... dám nói về việc Nhạc Nhạc hoa tâm nữa, hai ngày trước bị Nhạc Nhạc "Trọng điểm chiếu cố" đã làm cho nàng sợ rồi."Kỳ nhi đâu rồi?" Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, lúc này mới nhớ tới chưa gặp qua Mộ Dung Kỳ.

"Mộ Dung thế gia phái người đưa tới tin tức, nói mẫu thân của nàng bệnh nặng, Kỳ tỷ vội vàng chạy về Mạch Dã Thành xem mẫu thân đi rồi!" Dương Mai, Dương Hạnh đồng thời đáp."Úc?" Nhạc Nhạc cau mày nói "Trở về mấy ngày rồi?" "Được khoảng hai mươi ngày rồi, Nhạc Nhạc lang vừa rời Hoàng Thành, Kỳ tỷ liền trở về Mạch Dã Thành rồi." Nhạc Nhạc gật gật đầu, không nói gì, trong nội tâm cảm thấy có chút không ổn, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra không ổn ở chỗ nào. Lúc này Hạc Nhi lại hướng lên trời kêu nhỏ vài tiếng, hai con tiên hạc cực lớn lại hướng về phía bắc bay đi, chuẩn bị tiếp Tiên Vu yên cùng Tiểu Bích, Tiểu Ngọc đến Hoàng Thành.

Nhiều ngày không gặp, Nhạc Nhạc cùng các nàng đều vô cùng nhung nhớ. Vừa nói xong, liền cùng các nàng nói đến giường lên rồi, tức khắc, trong nội viện liền tràn đầy tiếng gào thét cuồng dã, chúng nha hoàn nghe được chân đều mềm nhũn, co lại trong phòng không dám lộ diện.

Đường Tinh mềm nhũn trong ngực Nhạc Nhạc, kinh hãi quét qua các tỷ muội khác đang mê man, thỏ thẻ cầu xin tha thứ "Nhạc Nhạc lang, Tinh nhi đã biết sai rồi, ngươi hãy bỏ qua người ta a. Ô ô, người ta ngay cả khí lực cũng bị mất!"

"Hảo Tinh nhi, ta có nói ngươi sai à? Thấy ngươi thích làm như vậy, ta mới khiến cho ngươi thoải mái, nếu ngươi không muốn, về sau ta sẽ không đụng đến ngươi a, thế nào đây?" Nhạc Nhạc vừa nói, sắc thủ lại tham lam đến tiến đùi ngọc của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Đường Tinh thân thể run lên, lập tức không chịu nổi rên rỉ, "Ân, ah, chán ghét a! Ngươi biết rõ người ta không thể rời khỏi ngươi mà, hừ, tùy ngươi làm chuyện xấu a" dứt lời, nàng tức giận nhắm mắt lại, thân thể lại càng ngày càng nóng lên, trên chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi.

Qua một lúc, Tiên Vu yên ôm Ục Ục, cùng Tiểu Bích, Tiểu Nngọc cưỡi hạc tới, Nhạc Nhạc lúc bấy giờ mới thu binh, buông tha Đường Tinh.

Không lâu sau, rượu và thức ăn đã dọn xong. Chư nữ đem thân thể mỹ diệu trần trụi khoe ra, đến cùng Nhạc Nhạc đối ẩm. Duy nhất làm cho Nhạc Nhạc xấu hổ chính là Hạc nhi, Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, cái hiểu cái không, lại ngồi ở chồ không nên ngồi là trên đùi Nhạc Nhạc. Chư nữ đều không rõ quan hệ của hắn và Hạc nhi, rõ ràng nàng quan sát đại chiến đông cung, hắn lại không làm nàng. Nhạc Nhạc vốn là có khổ tự biết "Nàng đáng yêu như một em bé a, ta như thế nào lại sinh ra tà niệm với nàng đây. Nhưng mà nàng đuổi đi lại không được, khinh công của nàng lại xuất quỷ nhập thần, thôi thì dứt khoát để nàng quan sát vậy!"

Hạc Nhi chằm chằm vào một bàn đầy trân vị, không ngừng dùng tay chỉ đồ mình thích ăn, lại để cho Nhạc Nhạc bón cho nàng. Chư nữ đối với tiểu nữ tóc tím Hạc Nhi vừa yêu thương lại vừa ghen tị, trong nội tâm đều thầm nghĩ "Nhạc Nhạc lang còn chưa có bón cơm cho ta đấy! Về sau có thời gian nhất định phải giả bộ bệnh", sau này lúc đã ẩn cư, Nhạc Nhạc luôn gặp được các loại bệnh kỳ quái trên người các nàng, nhưng lại không biết, hết thảy đều là mầm tai hoạ hôm nay lưu lại.

Ăn cơm xong, Nhạc Nhạc đem tăng công dược ra, phân cho mấy người chưa được dùng, ngay cả tiểu Chi cũng được chia một hạt. Tiểu Chi vui đến phát khóc, không phải chỉ vì do mình sẽ có công lực, mà điều này đại biểu địa vị của mình trong nội tâm Nhạc Nhạc, nàng lau nước mắt cười nói "Công tử, tiểu Chi không biết võ công, đừng lãng phí, phân cho các tỷ muội khác a! Chỉ cần công tử trong tim nhớ thương người ta, tiểu Chi đã thấy đủ rồi."

Nhạc Nhạc cười hôn lên nước mắt của nàng, nói "Không có gì, lát nữa ta giúp ngươi đả thông kinh mạch, dạy ngươi pháp môn vận khí. Có đan dược này làm nền, lo gì không biết võ công!" Lại quay người hướng Kim Điệp, Tô Xảo Xảo nói "Các ngươi cũng thế, lát nữa nghe theo sắp xếp của ta, đảm bảo đem các ngươi toàn bộ biến thành cao thủ võ công!"

Những người biết võ công như Lạc San các nàng đã vô cùng cao hứng rồi, tiếp nhận dược hoàn liền nuốt xuống. Sau đó vội vàng ngồi xếp bằng vận công, hấp thu dược lực. Kim Điệp biết rõ nội công có thể làm mình già chậm lại, trước kia khóe mắt có chút nếp nhăn thật nhỏ, sau khi bị Ngự Nữ chân khí của Nhạc Nhạc cải tạo, làn da càng thêm trơn mềm trắng nõn. Bất quá, nàng lúc nào cũng lo lắng mình lại già đi, sau khi nghe được công dụng của tăng công dược liền mừng rỡ dị thường, cười quyến rũ bò về hướng Nhạc Nhạc. Ngọc nhũ to lớn trắng bóc run rẩy lắc lư, như yêu xà lắc nhẹ ngọc đồn đang nhô cao, mỗi một bước bò tới, bờ mông trắng nõn sẽ rung rung thoáng qua. Nhạc Nhạc thấy vậy dục hỏa đại động, từ khi tiến vào Ngự Nữ Tâm Kinh tầng thứ 8 đến nay, dục hỏa trong lòng cũng có chút không khống chế được, Nhạc Nhạc biết rõ đây là do tâm cảnh tu vi không đủ, là di chứng do dùng Linh Dược cưỡng ép tăng công.

Bất quá là mình lại phải dùng giao hợp để tăng cảm ngộ với tình dục, công lực muốn gia tăng tiếp, còn phải dựa vào cùng nữ nhân giao hợp nữa."Nhạc Nhạc lang, trước giúp Điệp nhi truyền công được không nào? Người ta tuổi lớn nhất, chỉ sợ không đến hai năm sẽ hoa tàn ít bướm rồi, đến lúc đó Nhạc Nhạc lang ghét bỏ Điệp nhi, Điệp nhi định sống không nổi a, chỉ cần có nội lực, người ta mới có thể tiếp tục hấp dẫn Nhạc Nhạc lang nha!"

Đang lúc nàng làm bộ dáng điềm đạm đáng yêu, đột nhiên cặp mông trắng như tuyết bị Tô Xảo Xảo dùng sức đánh một cái, "Điệp tỷ, ngươi nếu lại diễn buồn nôn như vậy nữa, ta sẽ đem bờ mông ngươi đập nát, xem ngươi còn tao nhân như thế nào?" Chúng nữ không vận công cười ha hả, Kim Điệp chỉ giận dữ gắt một cái, "Nghe không quen thì bịt tai vào, ha ha ha, Xảo Xảo muội tử không phải là ghen tị dáng người tỷ tỷ a?" "Ha ha ha, thế nào lại ghen tị với ngươi đây? Ta lại đánh nha, dám trêu nhân gia trước, thật sự là tiểu dâm phụ, như vậy liền ướt a?" Tô Xảo Xảo không để ý tới Kim Điệp nữa, vội vàng tìm khăn lau tay.

Nhạc Nhạc chiến kỳ đã sớm giương cao, nhìn thấy nước ở trên bàn tay trắng bóc của Tô Xảo Xảo, trong lòng thầm rống lên một tiếng, cười tà bóp chặt nhũ tiêm mềm mại của Kim Điệp, "Đừng nói như vậy ạ, Điệp nhi đến 100 tuổi cũng thể hấp dẫn ta a!"

Kim Điệp bị bóp một cái, thân thể liền mềm nhũn, thở gấp lấy đem dược hoàn đưa vào miệng Nhạc Nhạc, không chịu nổi cảm giác trước ngực truyện đến, "Nhạc Nhạc lang, bón cho ta nha!" Nhạc Nhạc xoay người đem nàng đặt ở trên mặt thảm, trường thương cấp tốc thẳng tiến, không có một tia cách trở, chỉ có chất lỏng trắng nõn bị ép vào phun ra. Kim Điệp đột nhiên bị hắn tập kích, thoải mái trợn trắng mắt, không kịp kêu to, miệng đã bị Nhạc Nhạc chặn lại. Dược hoàn vừa tiến vào trong bụng Kim Điệp, liền hóa thành một cỗ chân khí cường đại nóng bỏng. Trong thân thể nàng lưu chuyển khắp nơi, chân khí làm kinh mạch bế tắc của nàng đau đớn như muốn nứt ra, nàng khẩn trương gắt gao ôm lấy eo hổ của Nhạc Nhạc, đùi ngọc thon dài có chút co rút, toàn thân run thành một đoàn.

Nhạc Nhạc đem Ngự Nữ chân khí kịp thời xông đưa vào thân thể của nàng, dùng Thuần Dương chân khí ôn hòa bao lấy đám chân khí cực nóng không bị trói buộc kia, vì Kim Điệp khai thông một lộ tuyến nội công thích hợp cho nữ nhân tu luyện. Đi hết chu thiên thứ nhất, Kim Điệp đã đau đến toàn thân đổ mồ hôi, may mắn bị Nhạc Nhạc đút vào tạo khoái cảm phân tán cảm giác đau đớn. Nhạc Nhạc lại loại chân khí càng ngày càng ôn thuần này, chậm rãi vận hành ba chu thiên, đem thương kinh mạch bị tổn thương chữa trị. Qua ba lượt, Kim Điệp cũng nhớ kỹ lộ tuyến vận công, kinh mạch tuyệt không đau, toàn thân bị một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ. Ngọc thể càng thêm mềm mại, càng thêm nhẹ nhàng, tựa hồ có loại cảm giác phiêu đãng.

Nhạc Nhạc dùng linh tê nói cho, muốn nàng chậm rãi lĩnh hội yếu điểm hành công, mới lưu luyến không rời từ trong cơ thể nàng rút...ra phân thân. Tô Xảo Xảo sớm bị tiếng kêu của Kim Điệp làm gây toàn thân mềm nhũn cùng ngứa ngáy, thấy Nhạc Nhạc nhìn về phía nàng, lập tức bò về hướng hắn, trong đôi mắt tràn đầy xuân thủy ướt át, nhìn chằm chằm vào hạ thân Nhạc Nhạc, thân thể lập tức như nhũn ra.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.