Trở về truyện

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật - CHƯƠNG 44: THÍCH KHÁCH - NGUY HIỂM ĐẾN HỒI KẾT

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật

49 CHƯƠNG 44: THÍCH KHÁCH - NGUY HIỂM ĐẾN HỒI KẾT

“Được rồi ngồi hết đi” hoàng đế chỉ một động tác nhẹ, một chiếc bàn được bưng đến. Bên trên trưng diện 108 món, tất nhiên đều là bữa tiệc dành riêng cho hoàng thượng

Viễn Sinh cầm vạt áo tay của phụ hoàng, hắn nhẹ nhàng dìu phụ hoàng ngồi xuống. Chờ người ổn định thì mới dám ngồi bên cạnh

“Phụ hoàng, hoàng nhi có một bức phong thư của sư phụ gửi đến ạ” nói rồi hắn cung kính hai tay cầm phong thư giấy đưa cho phụ hoàng

Viễn Ngạc hoàng đế cũng không bận tâm, vừa giỡ phong thư vừa nói “Sư trượng dạo này có khỏe không?”

“dạ, sư trượng vẫn minh mẫn, dù tuổi tác đã cao nhưng người quả thực….” Viễn Sinh đang vui vẻ kể về sư trượng của mình thì phát hiện phụ hoàng đọc xong phong thư đó, gương mặt có vẻ nhíu mày khó hiểu, hắn vội vã hỏi “phụ hoàng, có việc gì vậy?”

“Hoàng thượng, trong phong thư có điều gì không ổn chăng?” Viễn Trư đang nhấp chén rượu cũng phải dừng lại, lão linh cảm có điều không ổn nên hỏi

Viễn Ngạc hoàng đế, ánh mắt như phát tinh quang, ngài chầm chậm đưa phong thư ra cho hai người kia xem rồi nói “Trên giấy có mỗi hai chữ Dạ – Sát, Chấn Nam Vương, đệ nói xem nó có ý nghĩa gì?“

Chấn Nam Vương Viễn Trư cầm tờ giấy trên tay, quả thực trên giấy có hai này. Nhưng chưa đầy 5s sau đó, lão trợn mắt lên


“Hoà.n.g…thượ…ng” Một nam nhân không biết từ đâu bò gần đến cổng Thiên Môn Quan của điện Diêm Tiêu, thân thể nhếch nhác, máu tươi chảy đầy đầu, hắn yếu ớt thều thào cố gắng hết sức nói ra dòng chữ “Hệ thống bị phá hủy…có thích khác..h”

Lập tức một trận ồn ào diễn ra ở sân rồng, các vị khách được hoàng thượng mời đến đây đều tỏ ra một tâm trạng, khi nhìn thấy nam nhân người đầy máu bò đến cổng Thiên Môn Quan rồi nói được vài câu thì chết, mọi người đều hoang mang. Khung cảnh diễn ra khó ai có thể tin được, một nơi như hoàng cung của đế quốc lại có thích khách

Viễn Sinh đứng bật dậy, gọi một tên thuộc hạ đến rồi cầm tay hắn vận linh lực. Rồi sau đó Viễn Sinh nghiến răng nghĩ “Hệ thống quả thực đã bị đột nhập phá hủy. Bây giờ mọi người trong toà thành này đều dùng được linh lực rồi”

Viễn Ngạc hoàng đế vẫn bình tĩnh như nước, ánh mắt cùng khuôn mặt không biểu lộ tí cảm xúc nào, lão sờ vào chiếc vòng màu bạch kim trên cổ tay rồi bấm một nút màu xanh

Ngay lập tức toàn bộ khách mời trong sân rồng bị dịch chuyển đi. Không gian trống vắng tới tiêu điều. Sự tĩnh lặng đến đáng sợ

“Trước hết dịch chuyển họ đi đã, ta nghĩ bọn thích khác cũng đến rồi”

Đúng như dự đoán của Viễn Ngạc hoàng đến. Gần trăm thích khách mặc hắc y lao nhanh như tia chớp vào bên trong sân rồng. Ai trên tay cũng cầm binh khí, sát khí toả đậm ra, xem ra đám này không phải là đến dọa chơi rồi (thiết nghĩ nếu đã đến ám sát hoàng thượng thì có thằng nào đến chơi đâu)

“mau, mau gọi Cấm vệ quân T” ai đó đứng phía sau hoàng thượng, nhanh trí ra lệnh cho hai tên nô tài


Hai tên nô tài được sự nhắc nhở, mau chóng hồi phục tâm lí, vội vội vàng vàng chạy ngược về phía điện Diêm Tiêu

Xoẹt xoẹt

Hự hự

Hai tên mải chạy không để ý, bỗng bị thứ gì đó đâm xuyên qua tim, ngã lăn ra chết, mắt trợn tròn lên ngỡ không biết nguyên nhân chết ra sao

Tiếp theo đó có vài bóng đen hạ xuống chỗ xác hai tên nô tài. Bước vài bước rồi dừng lại, trực tiếp bỏ qua xác hai tên nô tài, không thèm xem chúng ra sao, cũng chỉ là bọn ruồi muỗi trong con mắt họ

Một tổ đội thích khách gần trăm người bao quanh thành hình vòng tròn quanh nhóm Viễn Ngạc hoàng đế. Bọn chúng vẫn giữ một khoảng cảnh cẩn thận, không giám lại gần

Một tên có thân hình đô con, cơm bắp lực lưỡng in phồng lên hắc y. Tên này theo Tiến Sĩ Kaiser Riven ở thời hiện đại có thể miêu tả là: thân cao m9, người to như trâu, ít nhất nặng tới trăm kí lận. Mặt bị che kín bởi khăn trùm đầu, nhưng ánh mắt sắc như kiếm kia không thể dấu được, cái nhìn lạnh lẽo từ đôi mắt ấy quả thực làm người ta run sợ. Hắn phải giết bao nhiêu người thì mới có đuợc cái nhìn đấy?


Tên đô con có vẻ như là thủ lĩnh, hắn sút tung chiếc bàn tiệc bên cạnh bay lên rồi vung đao chém nát, sau đó gằn giọng, giận dữ quát “Con bà nó, đồ hôn quân xảo trá, hôm nay bổn gia nhất quyết phải trảm ngươi ra trăm mảnh”

Viễn Sinh mặt nổi đầy gân xanh, y giám chửi phụ hoàng trước mặt hắn thì làm sao hắn không tức chứ. Thanh Tiên Kiếm cầm trên tay bắt đầu loé ánh sáng vàng nhạt, nhưng lại không động thủ ngay, vì hắn muốn bảo vệ phụ hoàng. Hắn không dám chắc đám người còn lại có thể bảo vệ được phụ hoàng hay không?

Hơn hai chục con người bị bao vây bởi cả trăm thích khách, không một lối thoát. Bỗng một quãng thời gian hiếm hoi im lặng, tiếng gió đìu hiu thôi bên tai nghe rõ ràng. Ban đêm thật tĩnh dạ, đến tiếng côn trùng còn không có. Mà ở hoàng cung làm gì có côn trùng kêu chứ. Cái tĩnh lặng như chết này ai đã từng trải qua đều phải rùng mình, không hề có âm thanh nào ngoài tiếng gió nhẹ thổi

Viễn Trư đánh giá tình hình, xem ra không khả quan rồi, lão nói “hoàng huynh, đệ nghĩ Cấm Vệ Quân bị khống chế rồi, nếu không đã được đám khách kia thông báo mà đến”

Hoàng đế Viễn Ngạc không trả lời lại im lặng. Lão có thể đưa đám khách rời đi mà bản thân cùng nhóm người này không thể rời khỏi thì quả thật hệ thống đã bị điều khiển rồi. Đêm nay địch nhân phái cả vốn ra có khác. Ăn cả ngã về không đây mà. Một trăm tên trước mắt có thể là số lẻ, quân đoàn chính của chúng đang ở quanh đây chăng?

“Trẫm không tin với những người trung thành với trẫm mà có thể phản bội được ư” Viễn Ngạc nghi vấn hỏi

Tư Đồ, gã đô con cơ bắp cười khằng khặc “lão già sắp chết rồi còn tư tưởng gì nữa. Ngươi tưởng những người bên cạnh ngươi sẽ mãi trung thành hết sao. À phải rồi, phần lớn đều bị bọn ta khử sạch sẽ nên ngươi cứ yên tâm mà chết đi”

Viễn Ngạc khá khó chịu vì cánh xưng hô vô lại của gã, nhưng vẫn điềm tĩnh nói “Viễn Kì sai ngươi đến đúng không. Hắn luôn ảo tưởng tới ngôi vị của trẫm. Ám sát, ám toán cả chục năm nay mà không thành công lần này nhân cơ hội đại quân của trẫm phải ra tiền tuyến. Hơn nửa số quân bảo vệ thành đã đi hết, các ngươi nhân cơ hội này đánh vỡ lớp phòng ngự này sao?”

“haha, đừng có giả vờ hồ đồ, lão biết thừa rồi còn hỏi. Con mẹ nó giả nhân giả đức à, chết đến nơi rồi còn to mồm. Anh em đâu xông lên giếttttt”

Giết…..giếttttt

Cả trăm người đều ập đến, đao kiếm vung lên loé trời. Sát khí như vỡ đập thủy điện tràn nước

Viễn Ngạc hoàng đế mặt không đổi sắc, hừ lạnh nói “Tư Đồ, ngươi bịt mặt tưởng qua được mặt trẫm sao. Năm đó giết cả nhà ngươi rồi tha cho ngươi một mạng, trẫm cũng không ngại bây giờ lấy luôn lại cái mạng của ngươi”


Tư Đồ gào rống lên như ác thú, bị động đến vết thương khắc trong tim làm gã như bị kích động, tay vung đao bổ như núi sập. Khiến một tên bảo tiêu đang lao đến bị bửa làm đôi. Máu văng tung toé, nhiễm lên lưỡi đao sắc bén. Ánh mắt hắn như bị say máu, gào lên giận dữ “chó chết, hôm nay bổn gia giết cả nhà ngươi. Phục hưng Viễn Kì hoàng đế”

“Phục hưng Viễn Kì hoàng đế” cả đám thích khách như uống Doping, kích động hò hét lao đến. Gặp những trở ngại đều không nháy mắt chém không thương tiếc. Những bảo tiêu dũng cảm đi theo Viễn ngạc hoàng đế đều hi sinh. Từng người, từng người ngã xuống, máu tươi bắn lên tung toé, rơi vãi thành từng vệt xuống nền đá cẩm thạch. Tạo lên những bông hoa máu kì vĩ. Những món ăn cũng bị rơi vãi do bàn tiệc đổ vỡ, giờ đây hoà thêm mùi máu tanh nồng đậm, thì tất cả đều trở thành mớ hỗn độn, buồn nôn. Tay chân, thậm chí đầu người rơi vãi khắp nơi

Nhưng tất cả nhận thấy có một điểm chung ở những chiến sĩ này là họ không la hét, không rên rỉ. Cho thấy được sự đào tạo rèn luyện chuyên nghiệp. Cái rên đau chỉ làm mất mặt chủ nhân của họ mà thôi. Họ được rèn luyện trở thành những bảo tiêu 1 địch 10. Nhưng ở đây đều là sát thủ nên sau một hồi ác chiến, thì hai mươi bảo tiêu chỉ có thể kéo theo khoảng mười tên sát thủ đi cùng

Viễn Sinh ánh mắt phức tạp nhìn huynh đệ ngã xuống, thường ngày ở đây có vài gương mặt hắn có thể nhận ra, họ đều chào hỏi hắn khi hắn đến thăm phụ hoàng, mà bây giờ vì bảo vệ mà hi sinh hết thảy, hắn buồn lòng nói “sư trượng quả thông minh hơn người, có thể suy đoán ra kết cục ngày hôm nay. Hai chữ Dạ – Sát trong bức thư có nghĩa Đêm – Giết. Hay đêm nay có kẻ đến ám sát”

Tư Đồ rút thanh đao ra khỏi lưng tên bảo tiêu cuối cùng, gã khoái chí nhìn ba người còn sót lại. Thầm nghĩ bọn chúng đều như cá nằm trong lưới rồi, lên không vội, đi tới gần, xé vải từ áo xác chết rồi chạm rãi tỉ mỉ lao vết máu trên thanh đao của mình, hắn nói vu vơ “đao tốt, không ngờ mi sẽ được nhúng máu lão cẩu hoàng đế kia. Haha”

“sao đây sợ rồi à, nếu muốn toàn mạng thì nói ra địa điểm của Ngọc Ấn ra đây” Tư Đồ lại một lần nữa khiêu khích, hắn cười khinh bỉ Viễn Ngạc hoàng đế, rồi ngửa mặt lên trời cười vang, mối thù gia tộc cuối cùng cũng được báo

Viễn Ngạc hoàng đế không hề bị ảnh hưởng bởi tâm trạng điên loạn của gã, ngài vẫn bình thản hỏi “ngươi tưởng đột nhập vào hoàng cung dễ vậy sao. Chỉ tại hoàng cung ít canh ngặt hơn trước?”

“Hừ, ý ngươi là sao?” Tư Đồ trợn mắt lên hỏi

“Tư Đồ, ngươi được lệnh của Viễn Kì đến ám sát , ngươi có bao giờ hỏi hắn rằng với một trăm tên thích khách mà có thể vô tư vào đây không?” Lần này là Viễn Trư thuyết giảng. Lão giễu cợt nhìn Tư Đồ, trong ánh mắt có vẻ khinh bỉ

Tư Đồ, mặt hơi giật giật, chứng tỏ gã thấy trong lời nói của lão béo trước mặt kia có chút đạo lí. Nhưng nhanh thôi, gã không thèm quan tâm, gầm lên chỉ vào mặt Viễn Ngạc hoàng đế rồi hô lớn “giết, thủ cấp của hắn tương đương với 2 vạn lượng bạc”

“Giếtttt”

“Xông lên”

Trăm tên hắc y khát máu vung đao, kiếm sáng loáng. Ánh trăng chiếu lên gươm đao là hình ảnh phản lại của ánh mặt từng tên một, có hung dữ, có dữ tợn, có say máu. Bọn chúng không khác những con qủy thèm khát máu người



Từng đao bổ xuống, mang theo kình khí sát phạt hướng về phía Viễn Ngạc hoàng đế bổ xuống

Đoàng Đoàng Đoàng

Vụ nổ không nguyên do khiến những thích khách ở gần bị tan xương nát thịt, từng mảnh vải đen kèm theo bộ phận cơ thể đều nát vụn vung vãi. Máu không kịp bắn ra, chỉ ứ đọng bên từng mảnh vải đó. Dưới ánh trăng sáng, màu đỏ đen huyền ảo pha lẫn

“A, a có mai phục” Tư Đô giật mình lùi lại vài bước, gã vô tình nhìn vào ánh mắt của Viễn Ngạc hoàng đế. Thì một sự thất vọng tràn đến, một sự vô vọng, không thể thoát được ùa đến. Gã nhìn thấy cái chết của mình bị người phía trước nắm trong tay, vùng vẫy trong cái chết

Đá cẩm thạch lát nền sân rồng bây giờ bỗng rung động, rồi nứt toác. Nhận thấy sự bất thường, Tư Đồ ra lệnh cho thuộc hạ ngừng động thủ, quan sát từng vết nứt rộng ra

Rầm

Từ dưới đất trồi lên từng thân thủ bạch y, một vài tên thích khách bị bất ngờ cộng với không kịp phản ứng đã bị kiếm quét từ dưới lên đứt đôi người

Viễn Ngạc hoàng đế bất chợt nhìn về hướng hạ viện, lão hoàng đế nhắm mắt chấp nhận số phận

Ở hạ viện cách điện Diêm Tiêu 2 dặm

Văn Quang buồn chán nằm ườn ra chiếc giường to tướng trong căn phòng. Không biết đang nghĩ cái gì mà ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Thanh niên bất cần đời, một trong những nhóm người không có ý chí tiến thủ, chỉ lười nhác không vận động

“Face, tao muốn thoát khỏi đây, mày có cách không?”

Tuuuu tuu

Tiếng sáo ngân vang đâu đây khiến hắn giật mình, Văn Quang bật dậy khỏi giường, đi từ từ ra mở cửa. Âm thanh kia ngày càng gần hơn



Làn gió nhẹ cuốn theo hương hoa chỉ trực chờ hắn mở cửa mà ùa đến, âm thanh tiếng sáo du dương như dòng suối trong thôn quê nhỏ. Cứ mang một tâm trạng lắng đọng trong lòng, từng giai điệu vừa buồn vừa vui này quả thực là một bản khúc ca bất hủ đâu đấy

Văn Quang bước từng bước, tiếng gỗ sàn sảnh vang lên cộp cộp. Hắn thong thả nhìn vào thân ảnh mỹ miều ảo đỏ, môi nàng nhẹ nhàng kê ngang thanh sáo ngọc, nhẹ nhàng du dương mà uyển chuyển

“Trăng đã uống bao nhiêu rượu đế

Mà ngả nghiêng dương thế muôn chiều

Trăng rằng trăng mãi cô liêu

Một đời quạnh vắng liêu xiêu một đời”

(Trăng lạc – Ngọc Hà)

Ninh Kiều Mỹ dừng thổi sáo, nàng mỉm cười e lệ như hoa ban, giọng nói ngọt ngào “Công tử ngâm thơ thật hay, không biết có thể cho nô tì biết danh xưng?”

Văn Quang ngắm nhìn nàng, sao cảm thấy quen quen thế nhỉ, nhưng người đẹp hỏi mình thì không thể đứng đờ người ra được. Hắn nhanh chóng đáp “tiểu thư quá khen, tại hạ danh xưng Minh Qúy”

Ninh Kiều Mỹ cười duyên dáng, thân hình thon thả cuộn trong chất lụa thượng hạng, mặt tựa như tiên, da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn ngây thơ nhưng đầy quyến rũ. Nàng mấp máy đôi môi trái tim tạo lên một hương vị quyến rũ lạ thường “Quang công tử, công tử thật đáng ghét, còn lừa tiểu thiếp nữa. Công tử kinh thường tiểu thiếp ư?”

Văn Quan đổ mồ hôi hột, má con này xinh thật đấy, ngực to đấy nhưng sao lại biết tên của ta. Ặc không lẽ nàng cũng ở trong hoàng cung, mà nàng nhìn quen quá, hình như ở đâu nhỉ

Thấy Văn Quang đang mải suy nghĩ, Kiều Mỹ hờn dỗi nói “Công tử không trả lời tiểu thiếp, có phải…”

“ây, chẳng phải gì cả, tại hạ chỉ đang nghĩ xem trên đời này còn ai xinh đẹp hơn cô nương không thôi” Má con nhỏ này quả không dễ chơi, nếu có người khác ở đây, chắc hẳn hắn sẽ khinh bỉ ta đã trọng vẹo gì đấy cô nương này

Kiều Mỹ lườm nguýt, phong tình vạn chủng, hai má đỏ hồng “công tử thật đáng ghét, cứ trêu tiệu thiếp thôi!”

“haha, trong thiên hạ này ai chả biết ta là người chính trực nhất, chưa từng lừa gạt ai bao giờ mà. Mặc dù ta đẹp trai một tí, phong độ một tí, nhưng chính trực luôn là cốt lõi phẩm chất lãnh đạo cao cả của ta” Văn Quang không thèm xấu hổ, nói một tràng tán phét

“hi, công tử thật vui tính” nói xong nàng lại ngoẻn miệng cười, xinh như nụ hoa nở sáng sớm ban mai

Văn Quang vội vàng quay đi, sao mà có người cười mà đẹp vậy, đúng là giết người muốn lấy mạng người ta mà

“Cô nương đồn cảnh sát có gần đây không?”

“Đồn cảnh sát là gì thế, tiểu thiếp chỉ biết đồn bảo an thôi. A họ cũng gần đây mà” Kiều Mỹ ngây thơ trả lời

Văn Quang hít sâu thở dài, bình tĩnh Quang à, mày đừng có mà động thủ, đồn cảnh sát đang ở đây đó. Mày đừng có mà tinh trùng dồn lên não, kẻo ảnh hưởng tới sự nghiệp sau này



Văn Quang chợt rùng mình vì lạnh, sao tự nhiên lạnh thế nhỉ. Ban đêm ở đây đâu có lạnh đâu.

“Hắt xì…ặc chắc bị cảm lạnh rồi” Văn Quang ôm hai vai run nhẹ, má nước mũi chảy ra rồi

“khị khị khị, xin chàoooo” Âm thanh ma qủy truyền đến bên tai. Văn Quang kinh hoàng ngước mắt lên nhìn

Cảnh tượng này có lẽ sẽ làm hắn cả đời không quên được. Hai bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa mặt trăng, đang nhìn về phía hắn. Tên phát ra âm thanh vẫn còn đang cười, hắn trông kì quái răng lanh dài thỉnh thoảng nhấp nhô theo điệu cười, một tay quàng lên chiếc lưỡi hái cực dài và to vắt ngang vai

Trong bóng đem nhờ ánh trăng mà Văn Quang nhìn rõ được gương mặt hắn, nhợt nhạt không có chút huyết khí nào, lỗ mắt sâu hóm lại bởi trong đỏ chỉ toàn màu đen. Gầy gò làm hai má sâu hõm. Hai chiếc răng lanh dài nhe cả hàm răng lởm chởm

Tên còn lại Văn Quang còn kinh hãi gấp bội. Không có mặt mũi tay chân, chỉ có một chiếc áo choàng và mũ trùm. Thân áo rộng thùng thình màu sắc kiểu dáng y hệt tên cầm lưỡi hái kia, có vẻ bọn chúng cùng đồng bọn. Văn Quang cũng không biết đây có phải đồng bọn của tên lưỡi hái hay không hay chỉ là một chiếc áo trùm bình thường mà thôi. Bởi chiếc áo đó lơ lửng trên không trung đứng bên cạnh tên cầm lưỡi hái kia

Kiều Mỹ thân hình run rẩy, khuôn mặt tái nhợt, răng cắn vào môi bật cả máu, nàng đẩy Văn Quang về phía sau lưng mình, lắp bắp kinh hãi ngước mắt lên trời nói “ New World, không…thể nào”

“khị khị khị, Seven để con nhỏ cho tao, tao lâu lắm chưa được hút máu nữ nhi bao giờ” Tên mặc áo choàng cầm lưỡi hái cười quái dị nói, hình như hắn nói với cái áo choàng bên cạnh

Văn Quang cảm nhận được sát khí nồng đậm từ tên cầm lưỡi hái, nhưng hắn là con nghé mới chào đời, đâu biết nguy hiểm là gì, cứ tưởng khoảng cánh giữa hắn và tên cầm lưỡi hái chỉ là một đoạn nhỏ thôi. Nên định vận linh lực vả vỡ mồm hắn, ra oai người đẹp

Thì Kiều Mỹ vội vã chặn hắn lại, giọng nói run run “đừng, ngươi không biết bọn hắn là ai sao”

“là ai thì cũng quật tất”

Nói rồi hắn hung hắn nhảy lên, tay vận Hắc Ám Nghệ Thuật thành một thanh kiếm, đâm lên

“Không” Kiều Mỹ hét lên, không kịp cản hắn lại

Tên cầm lưỡi hái khẽ búng ngón tay. Văn Quang như diều đứt dây, lao rầm xuống đất, không ngượng nổi đầu lên

“truyenc.com con mồi không phải để giết”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.