Trở về truyện

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật - CHƯƠNG 43: YẾN DẠ CUNG ĐÌNH UY BA ĐẾ QUỐC - NGUY HIỂM ĐẾN HỒI 3

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật

48 CHƯƠNG 43: YẾN DẠ CUNG ĐÌNH UY BA ĐẾ QUỐC - NGUY HIỂM ĐẾN HỒI 3

Tịch dương nhuốm máu, dần dần chìm đắm trong sự huy hoàng, màn đêm ngự trị. Buông thõng, toả dần, nuốt trọn lấy tất cả. Đêm nay bầu trời u ám, lạ thay vầng thái nguyệt vẫn đang lên, ánh sáng ma mị từ nó có lẽ làm cho bầu trời thêm tăm tối

Trong hoàng thành Uy Nhị kinh đô, ánh sáng vẫn thắp sáng như ban ngày, tiếng cười nói rộn rã như chợ xuân, thỉnh thoảng một đoàn cung nữ xinh đẹp uốn lượn như con tàu, tay bưng mĩ tửu tuyệt hạng, cười khanh khách lướt qua vài vị khách trêu họ. Ở giữa sân rồng, những chiếc bàn đục đẽo tinh xảo bày biện khắp nơi, trên bàn trưng bày những món ăn. Cao lương thực vị cũng có mà dân dã thực đơn cũng nhiều. Bày trí bắt mắt

Những vị khách ăn mặc có sa hoa, có lộng lẫy, phần lớn đều chỉnh chu, khí chất trên người họ thực không phải đùa. Ai ai cũng toả ra hùng tráng khí dương. Đều là những nhân vật không đơn giản. Có những thí sinh tham gia vòng hai Chiến Tướng, cũng có những hoàng thân quốc thích, gia tộc hiển hách của Uy Ba đế quốc, đến đây theo lời mời của hoàng đế

Gương mặt ai ai cũng ngạo mạn và tự hào. Đúng thôi, hoàng đế cho thiệp mời thì không phải tiểu nhân vật gì. Ở đây đa số là quan lại quan trọng của Uy Ba đế quốc, lên không khí rất hoà nhã. Vì ta bắt tay ngươi, ngươi bắt tay ta. Đều như người cũ mà gặp lại, vui mừng trò chuyện, rồi khách khí mời nhau vào ngự tiệc bàn

Tiệc càng đặc sắc khi ở giữ sân rồng có đặt một sân khấu, ở đó có những vị cô nương xinh đẹp động lòng người, áo xòe bung lụa, muá hát những động tác uyển chuyển mềm mại. Tiếng hát lay động lòng người

làm ai lấy phía dưới đều không ngậm được mồm, thi nhau khen ngợi không ngớt

“Thái Tử giá đáo“

tiếng thái giám truyền xa


Lập tức nghe xong, mọi người đều đình chỉ động tác mình làm, đứng dậy nhìn về phía vị thái tử trẻ tuổi nhưng không kém phần lẫm liệt.

“cung chúc thái tử”

“cung chúc thái tử a”

Viễn Sinh thân mặc hoàng bào, hắn bước đi khoan thai gặp nhóm người chúc tụng, hắn ôm quyền cười đáp lại. Thân phận thái tử quả không phải đùa, bọn quan lại thi nhau nịnh hót, kẻ dùng miệng lưỡi trơn chu khen lấy khen nể, kẻ thì âm thầm hối lộ bằng nhiều cánh như giả vờ để lộ địa điểm gặp mặt, giả vờ khoe khoang con gái của mình cho thái tử. Hết sức lấy lòng!

Viễn Sinh cười khổ, hắn tuy là thái tử nhưng từ bé đã không ở hoàng cung, được gửi vào chùa Thiếu Lâm, được vị cao tăng hằng ngày chỉ dạy kinh phật, nhưng thực ra là môi trường để tu luyện tăng cao. Không phải hắn thích làm sư, ở trong chùa đó, ngoại trừ phải ngồi thiền nghe giảng phật pháp để lĩnh ngộ cảnh giới ra thì sinh hoạt của hắn cũng không khác một vị hoàng tử là mấy, có kẻ hầu người hạ. Thi thoảng hoàng tỷ đến thăm, vua cha cho yết kiến

Vậy mà đám nịnh thần này mặc dù biết sự thanh tịnh trong tâm của Viễn Sinh vững như tường thành mà vẫn lộ liễu hối lộ được. Quả thực không khỏi làm khổ hắn

Dứt mãi mới qua được ải nịnh thần, trán Viễn Sinh đã đổ mồ hôi. Trong năm nay, đây là lần đầu hắn trở về kinh thành, bảo sao bọn nịnh thần kia không tha cho hắn, luôn mồm đi theo nịnh hót. Bọn chúng thực sự mong chờ ở vị thái tử này, nếu được chú ý chẳng may chức có thể thăng tiến thì sao

“Tiểu Sinh”


“A, hoàng thúc, thúc dạo này gầy ra a”

Vị hoàng thúc tên Viễn Trư, thân hình béo mập, khuôn mặt chạc ngũ tuần, mái tóc đổ trắng vài chỗ, nhưng do dưỡng quản lên vẫn phong độ. Viễn Trư híp mắt cười: “hắc hắc, tên tiểu tử này lịch lãm một năm trời, bây giờ trở về phong độ gớm”

“Hoàng thúc quá khen a, Sinh nhi quả thực đáng trách vì không có thời gian đến thăm thúc”

Viễn Trư cười ha hả thích thú nhìn cháu trai của mình, rồi nói “tiểu tử nhà ngươi bây giờ mới nói đến sao, hừ phạt, ta phải phạt ngươi, ngày mai đến vương phủ chơi với ta đôi ba hôm rồi ta mới thả người”

Viễn Sinh cúi đầu chắp tay khấn, hắn cực kì kính trọng vị hoàng thúc béo mập trước mặt, mặc dù ngoại hình lão hơi lùn béo nhưng tâm cơ sáng như thái dương. Nếu thực sự không có lão thì không biết phụ hoàng phải khổ sở thế nào rồi. Viễn Sinh kéo hoàng thúc đến bàn ăn trống phía trước, thấp giọng hỏi

“hoàng thúc, bên Viễn Kì thế nào rồi”

Nói đến chính sự Viễn Trư nghiêm túc lại, lão liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Ngay lập tức nhóm người kia trải rộng ra, cực lực âm thầm không cho bất cứ người nào đến đây để nghe nén. Nhìn thấy cách làm việc rất hài lòng của thuộc hạ, Viễn Trư lôi trong nhẫn ra một viên đan dược màu xanh, rồi bé đôi chia cho Viễn Sinh


Viễn Sinh không do dự, trực tiếp nuốt viên đan đó vào, rồi trong đầu hắn có giọng nói

“Tên khốn nạn đó, tuần trước phụ hoàng con đi ra khỏi thành cưỡi ngựa săn thú, nào ngờ hắn dám sai thuộc hạ đến ám sát phụ hoàng con. Hừ may thay ta đã bố chí người khắp nơi để phò trợ. Nếu không mũi tiêu đó chắc chắn đã không bị chệch đi”

Viễn Sinh nghiến răng, tay nắm thành bàn bóp nát, gân trán nổi lên. Bộ dạng rất tức giận, nhưng Viễn Trư mặt vẫn lạnh tanh không biểu cảm, lão khuyên Viễn Sinh vài câu làm tâm tình hắn ôn hoà đi. Viễn Sinh trầm mặc rồi thở dài “Hoàng thúc, tên ám sát Qùy Khấp Mộc Sư đã được con cùng hoàng tỷ bắt được rồi. Nhưng khi tra tấn trong ngục giam thì hắn đột ngột chết, con nghi…”

“gián điệp? Người chúng ta có gián điệp. Tên khốn kia đã cài vào”

“con thật không hiểu…” Viễn Sinh mặc dù nói chuyện với Viễn Trư bằng cảm linh tâm nhưng nét mặt vẫn biểu cảm như chính mình đang nói vậy. Lúc tức giận, lúc buồn!

Hoàng thúc Viễn Trư nhìn Viễn Sinh cúi gằm mặt xuống, đôi mắt có vẻ ngấn lệ. Lão lắc đầu thờ dài, nhấp chén rượu hảo hạng rồi khà mạnh vì vị rượu cay nồng “bọn tiểu bối các ngươi vẫn còn non lắm”

Viễn Sinh cắn răng, tay hắn run rẩy, ánh mắt hằn vệt máu. Cực kì tức giận, may thay điều khiển được cảm xúc, nếu không đã xảy ra truyện không tốt

“Huynh đệ tương tàn, sao hắn có thể chứ. Phụ hoàng đăng cơ hơn 20 năm nay, có bao giờ đối đãi bạc tệ với hắn đâu, chỉ vì một vương miện, một chức cao hơn người. Hắn ám sát để khẳng định năng lực hơn phụ hoàng?”

Viễn Trư không đáp lại lời hắn nói, lão đánh ánh mắt về phía những nô tì đang ca múa trên sân khấu. Ánh mắt có phần xa xăm. Lão nhìn nhưng đầu óc lại ở nơi khác, nghĩ về khung cảnh hồi xưa, ba huynh đệ ruột thịt cùng trốn phụ hoàng trèo tường thành ở hoàng cung. Đi những nơi ăn chơi phong lưu, ăn trộm ăn cắp đủ cả. Nghĩ đến đây lão lại bật cười. Đều là những vị hoàng tử mà lại ham muốn cuộc sống bên ngoài như vậy, nghĩ thật buồn cười

Rồi những buổi vui đùa không bao giờ có ở Hoàng cung, lại diễn ra bên ngoài thành Uy Nhị này. Ba vị hoàng tử trêu vẹo nữ nhi con nhà lành bị dân làng săn đuổi…còn khi trở về bị tiên hoàng phát hiện, ngài đã sử tội ba đứa hoàng nhi ngỗ ngược, không ngờ chúng thay nhau chắn đòn, nhận tội về mình. Tiên hoàng đã khóc, ngài rất cảm động, ngài biết sau này ba đứa sẽ yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Không tàn sát nhau để có ngôi vương. Vậy mà khi tiên hoàng băng hà, lòng người cũng băng hà theo

“Hoàng thúc nói đi, có phải con là nghiệt chủng?” mặc dù không nói ra, nhưng hắn vẫn run rẩy khi nhắc đến chuyện này, từng câu từng chữ như xé tim gan. Hắn thực sự rất muốn hoàng thúc đính chính rằng đây không phải thật

Hoàng thúc Viễn Trư không đáp, ánh mắt thâm sâu như biển nhìn vào hư vô. Tiếng nhạc, tiếng cười vang lên ở sân rồng không làm lão phân tâm. Rồi đột nhiên thở dài, hơi thở của lão già gần 60 tuổi, nặng nề của sự từng chải, sóng gió bão táp thời thanh niên. Có những sự thật người ta muốn nó là giấc mơ hơn, khi tỉnh lại ta oà khóc vì biết đó là mơ. Nhưng thế gian nào có chuyện dễ dành, mưu hèn kế bẩn cũng được đặt ngang với mưu cao kế hiểm, cũng đều là mưu trí, cốt ở con người dùng nó ở việc gì. Thế gian nào có người xấu, người tốt, chỉ có ngươi động ta, ta cho là ngươi là người xấu. Rồi ta trả thù ngươi, suy ra một kẻ thù…


Một thái giám hớt hải chạy đến bậc cầu thang nối lên điện Diêm Tiêu (là cái điện mà văn võ bá quan hay họp mặt nghị triều với vua, sân rồng được nối liền với điện này, nghe tên Diêm Tiêu giống điện âm phủ hơn :p ), hô lớn: “HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂMMMM”

Xoạt, xoạt

Tiếng quần áo chỉnh tề, hàng loạt người đang ngồi đều vội vã đứng dậy, bọn họ đổ mồ hôi lạnh, bình thường tiệc này hoàng thượng đều không tham dự. Thường thì cho công chúa hoặc thái tử đến đề làm người đại diện, không ngờ khi thái tử đến rồi mà hoàng thượng vẫn đến. Điều này không phải nguyên nhân họ đổ mồ hôi lạnh

Chẳng qua có vài người đang nhấm nháp bữa tiệc, miệng còn chưa lau kịp, rất sợ phạm tội dám ăn uống vô độ trước mặt hoàng thượng. Mặc dù cái tội này không hề tồn tại nhưng được xếp vào nhánh khi quân phạm thượng, ngươi dám ăn trước hoàng thượng, ngươi sẽ chết. Ngươi có ý định ăn trước hoàng thượng, ngươi cũng chết, nói chung cái éo gì trước hoàng thượng cũng sẽ chết, trừ vài trường hợp ra…

“HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN TUẾ, VẠN VẠN TUẾ” Âm thanh bái lạy kinh hô của phần đông người ở đây, họ qùy xuống mặt cúi sát đất, không giám ho he một câu nào.

Có một ít người không qùy lạy như đám đông, họ chắp tay lên ngực trái, cúi người rồi đồng loạt hô lên “HOÀNG ĐẾ THIÊN TRIỀU VẠN THỌ NHƯ SƠN, TỶ THỌ SÁNH NGUYỆT”

Đây là nhóm những thí sinh tham gia cuộc thi, ngoại trừ đám Cuồng Long học viện đã về trước thì ba học viện còn lại vẫn phái người ở lại chung vui. Bọn họ không qùy lạy cũng có nguyên nhân, thật ra 7 đế quốc tồn tại vững chắc đến ngày nay là do uy quyền cũng như sức mạnh quân đội của các hoàng đế tại nhiệm, thần dân của học cũng có sự kiêu ngạo của họ. Không qùy lại trước mặt hoàng đế khác, đó cũng là luật ngầm chung được tồn tại trăm năm nay

Viễn Sinh hồi phục lại tâm tình, đứng dậy ánh mắt cay cay, đỏ lên như sắp khóc. Nhìn bóng dáng già nua kia bước từng bước xuống bậc thềm làm lòng hắn đau như cắt. Phụ hoàng của hai năm trước đã khác xa, có lẽ đã già đi trông thấy. Hắn vội vã đi đến bên người, đỡ tay của người rồi, phất áo qùy xuống, vái ba cái thật sau sau đó đứng dậy

“Hoàng nhi con lớn rồi” âm thanh trầm ổn cứ ngỡ cao nhân nói vọng từ trên mây xuống, cho thấy khí chất trên người hoàng đế không những mất còn tỏa ra kinh hồn hơn trước

Viễn Sinh cười, ánh mắt thập phần cung kính pha chút tình cảm cha con nhìn vua cha của mình rồi đáp lại: “phụ hoàng nếu mệt thì không lên ra ngoài, đêm nay sương rơi, nhi thần sợ ảnh hưởng tới long thể của người”

Lão hoàng đế cả đời anh minh, luôn nhìn người ta với con mắt của thiên tử con trời, nhưng đối với máu mủ ruột thịt, lão luôn trìu mến dịu dàng như những người cha trong thiên hạ. Nghe con trai nói vậy, tâm trạng lão ấm áp, nhưng chỉ vỗ vai hắn rồi không nói gì. Lão mặc kệ đám người đang qùy kia, chỉ phất tay ý bảo miễn lễ rồi hướng ánh mắt về phía hoàng đệ Viễn Trư của mình nói “Chấn Bắc Vương, đệ cũng đến a”

Viễn Trư biết hoàng huynh mình khánh khí, nhưng lão vẫn híp mắt cười rồi vô ý nhìn về phía Viễn Sinh nói “Vi thần đâu dám, hoàng thượng mời đến, vi thần có trăm cái đầu cũng không dám từ trối”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.