Trở về truyện

Nạp Thiếp Ký - Chương 472: Quân Tử Và Tiểu Nhân

Nạp Thiếp Ký

472 Chương 472: Quân tử và tiểu nhân

Dương Thu Trì đem hai điều này nói cho Mã Độ và Ngưu bá hộ nghe, cho gọi Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng và Thạch Thu Giản lại, nhất tề tiến hành xem xét đối với một trăm hai mười bảy người này, nhận ra xem có kẻ nào đánh hiềm nghi.

Hai điều này không cần phải điều tra, vì bè đảng của Kỷ Cương là ai Mã Độ và Ngưu bá hộ hiểu rất rõ. Còn tình huống võ công, thì bọn Nam Cung Hùng ba người cũng nắm vững, đương nhiên Mã Độ cũng có nghe qua.

Kinh qua bài trừ từng người một, cuối cùng họ xác định được hai mươi bảy người có hiềm nghi trọng đại.

Dương Thu Trì cho gọi Vân Lăng đến, ra lệnh mang đội kiểm sát cẩm y vệ tiến hành kiểm tra tình huống bội đao của hai mươi bảy người này, nếu có phát hiện gì thì lập tức bắt về thẩm ra. Đồng thời, phải thuận tiện lấy luôn những bội đao đã đăng ký đổi ở chỗ quân giới của cẩm y trong tháng chín năm rồi.

Cho dù hung thủ vì đề phòng hung khí thất lạc ở hiện trường, rất có khả năng không sử dụng Tú Xuân đao mà đổi dùng một loại đơn đao đặc trưng khác, nhưng đây là một trong những mấu chốt tra án, cũng cần phải điều tra kỹ lại.

Một chức năng của cẩm y vệ Nam trấn phủ ti là quản lý quân tượng và quân giới khố, do đó điều tra xưởng quân giới chính là sự tình nội bộ, không cần phải phí sức gì nhiều.

Khi bắt đầu đánh canh, thì Vân Lăng mang đội khám sát cẩm y vệ trở về, báo cáo là trong hai mươi bảy người đó tổng cộng phát hiện có ba người có lưỡi đao bị mẻ, đã bắt về hai người, còn lại một tên đã đến thanh lâu của kinh thành uống rượu hoa rồi. Hắn đã phái người đi tra tìm, hiện giờ mang hai người này về trước.

Ba người này đều là thiếp thân hộ vệ của Kỷ Cương, một tên là Cổ Đại Lực, Tú Xuân đao của y có vết mẻ, nhất mực không đổi. Người khác tên là Tăng Nhân Phàm, Tú Xuân đao của y vào giữa tháng chín năm rồi đã từng đổi vì lưỡi đao có vết mẻ. Còn người đi uống rượu hoa là Lâm Viễn, đã cho người đi tìm rồi.

Dương Thu Trì kiểm tra bội đao của một trong hai người, đó là kẻ chưa đổi đao, phát hiện vết mẻ rất nhỏ, không cần đổi, xem ra không phải hung thủ. Tiếp theo đó hắn cho kiểm nghiệm nhóm máu của hai người, phát hiện chẳng có người nào thuộc nhóm máu A, do đó bài trừ khả năng gây án.

Để cho hai người đó đi, Dương Thu trì hỏi Vân Lăng: "Ngươi đi bắt hộ vệ của Kỷ Cương, hắn cho ngươi bắt sao?"

Khi đến kinh thành, Vân Lăng đã nghe Dương Thu Trì kết thù với Kỷ Cương, Dương Thu Trì cũng thường tìm hắn để xả khí. Hiện giờ nghe Dương Thu Trì hỏi, Vân Lăng ưỡn ngực: "Hắn không dám cản! Hầu gia ngài đã nói qua, Nam Trấn phủ ti của chúng ta quản luôn Bắc Trấn phủ ti của hắn, ngay cả Kỷ Cương hắn cũng chịu sự quản thúc của chúng ta, sợ cái gì!"

Dương Thu Trì cười nói: "Rất tốt! Làm nghề cẩm y vệ như chúng ta thế này, chính là cầ khí thế như ngươi! Trừ hoàng thượng, chúng ta chẳng cần phải sợ ai cả. Nếu không, trước sợ sói sau sợ cọp, đừng mong gì làm được chuyện lớn."

"Được! Hầu gia, Vân Lăng đều nghe theo ngài. Ngày nào hầu gia ngài quyết tâm bắt tên Kỷ Cương này, ngày đó Vân Lăng sẽ là người đầu tiên xông lên trói hắn!"

Mọi người đều cười.

Dương Thu Trì gật đầu: "Tên Kỷ Cương này làm nhiều điều bất nghĩa tất sẽ bị quả báo, ngày đó tin chắc sẽ không xa!"

Nghe nói Kỷ Cương không cản trở Vân Lăng bắt hộ vệ của y, Dương Thu Trì hơi kinh ngạc, nhân vì trước đó hắn nghe Kỷ Cương là người hay bảo về người phe mình nhất, chỉ cần đụng đến thủ hạ của y, y nhất định sẽ tìm biện pháp bồi lại, thậm chí còn âm hiểm độc ác hơn, không chỉnh chết người ta không chịu ngưng. Hôm nay y rộng rãi để Vân Lăng bắt người như vậy, bên trong này chẳng biết có âm mưu gì không?

Căn cứ bản đăng ký của xương quân giới Vân Lăng thu được, thì tên Lâm Viễn đi uống rượu hoa ở thanh lâu là người có đăng ký đổi Tú Xuân đao vào tháng chín năm rồi. Tú Xuân đao của y sử dụng do bị vết mẻ mà đến tiến hành thay đổi.

Mọi người khác đều bài trừ, chỉ còn lại Lâm Viễn, tên này có mối hiềm nghi phạm tội trọng đại.

Dương Thu Trì hạ lệnh Vân Lăng lập tức mang theo đội kiểm sát đến ngõ yên hoa mà cẩm y vệ trong kinh thành thường tới, tìm bắt Lâm Viễn đưa về quy án.

Vân Lăng mang theo đội kiểm sát cẩm y vệ đến ngõ hoa trong kinh thành. Thanh lâu có tiếng nhất kinh thành đều tập trung ở đây, và cũng là chỗ mà cẩm y vệ thích nhất.

Để tránh đả thảo kinh xà, Vân Lăng lệnh cho các thành viên đều thay đổi trang phục thường, phân tán ra các nơi tìm kiếm. Còn Vân Lăng thì mang theo miêu binh hộ vệ của mình cùng một đội viên người mặc y phục cẩm y vệ kiểm sát đội đến ngồi ở một trà lâu kín đáo ở ngõ hoa chỉ huy trận địa.

Nửa canh giờ sau, mật thám phái đi trở về báo đã phát hiện tung tích Lâm Viễn ỡ Miên Xuân lâu.

Vân Lăng vui mừng, mang theo đội kiểm sát của cẩm y vệ mặc áo phi ngư lập tức đến Miên Xuân lâu.

Bình thường đến đây, bất quản là cẩm y vệ hay là Kinh Doanh binh đều phải thay đổi mặc y phục thường. Hiện giờ đột nhiên xuất hiện mấy vị cẩm y vệ mặc phi ngư phục, eo đeo Tú Xuân đao, sát khí đằng đằng kéo đến, tú bà và bọn móng rùa ở Miên Xuân lâu giật mình hoảng sợ, vội vã cười ha ha chạy ra nghênh đón, nhưng bị Miêu binh hộ vệ của Vân Lăng đẩy ra.

Vân Lăng cùng mọi người xông vào, dưới sự dẫn đầu của mật thám, đội kiểm sát đã kéo Lâm Viễn trần truồng như nhộng từ trong khuê phòng của một kỹ nữ ra.

Lâm Viên nguyên là người trong đội hộ vệ của Kỷ Cương, võ công không tệ, nhưng thấy người bắt mình là đội kiểm sát cẩm y vệ của Nam Trấn phủ ti, nên không dám phản kháng, cứ trần truồng như vậy bị đẩy ra đại sảnh, hai tay che chỗ kín, đỏ mặt quát: "Lão tử là Lâm Viễn, hộ vệ của Kỷ chỉ huy sứ! Các ngươi bằng cái gì mà bắt ta? Lão tử phạm điều gì sai nào?"

Vân Lăng lạnh lùng nói: "Phạm tội gì thì trong lòng ngươi biết rõ nhất, còn nếu chưa biết, thì theo ta về nha môn, roi của lão tử sẽ khiến cho ngươi biết! Trói lại!"

Hai thành viên đội kiểm sát phía sau vội bước tới dùng xích sắt trói Lâm Viễn, người khác lấy y bào của hắn mặc tạm cho y.

Lâm Viễn kêu lên: "Ta muốn đến chỗ Kỷ chỉ huy sứ tố cáo các ngươi!"

Vân Lăng phất tay, các thành viên đội kiểm sát cẩm y vệ kéo Lâm Viễn ra cửa. Nhưng vừa tới vườn, đột nhiên từ bốn phương tám hướng kéo lại hơn trăm người, mặc các sắc phục thương nhân và bình dân, tay cầm thiết côn chẳn nói chẳng rằng nhào tới đánh Vân Lăng cùng các cẩm y vệ.

Các cẩm y vệ của Vân Lăng lập tức ngẩn cả ra, cẩm y vệ là người của hoàng thượng, dám đánh cẩm y vệ chẳng khác nào dám đánh vào mặt hoàng thượng hay sao? Nhưng những người này đều đã đánh rồi, hơn nữa còn đánh rất ngoan độc. Không chờ bọn họ hiểu ra chuyện gì, thì hơn mười thành viên của đội kiểm sát cẩm y vệ đã bị đánh đầu đầy máu nằm ngất ra đất.

Miêu binh hộ vệ của Vân Lăng phản ứng rất nhanh, rút Tú Xuân đao ra liều mạng đề kháng. Nhưng không còn cách nào khác, bọn họ tổng cộng chỉ có hơn hai chục người, trong khi đám người không rõ thân phận này có hơn trăm, năm sáu người đánh một người, lại tập kích đột nhiên, hơn nữa rõ ràng đều là kẻ có võ công, có chuẩn bị mà tới tấn công, cho nên bọn cẩm y vệ ít không thể địch nhiều, kêu thảm liên hồi đua nhau ngã xuống đất.

Vân Lăng múa Tú xuân đao quát: "Chúng ta là cẩm y vệ! Các ngươi..." Lời chưa dứt, trán của hắn đã bị đập một côn, choáng váng đầu óc, máu tươi chảy túa xuống mặt che hẳn mắt, tức thời gấp lên, cầm Tú Xuyên đao chém loạn như điên. Nhưng không chờ hắn múa được mấy đao, thì côn bổng đã tới tấp phang vào đầu như mưa, các chỗ khắp người đều ứa máu.

Tiếp theo đó, những người ấy chạy tứ tán, chờ chúng đi hết, các miêu binh hộ vệ và đội viên đội kiểm sát cẩm còn tỉnh mới lồm cồm bò dậy, phát hiện Lâm Viễn đã không còn, trên đất còn chừa lại một thi thể, trên người mặc y phục thương nhân, trên thân có mấy vết đao, máu ứa đầu, ngực còn cắm một cây Tú Xuân đao. Khi đến gần quan sát, thì thấy trên đao có khắc hai chữ "Vân Lăng"!

Vân Lăng lúc này toàn thân đầy máu, hai tay trống không, nằm phục trên đất thở dồn. Hắn còn chưa minh bạch chuyện gì, thì ngoài Miên Xuân lâu đã có vô số cẩm y vệ thân mặc phi ngư phục tiến vào, vậy lấy thi thể ấy nhìn, lớn tiếng hô: "Giết người rồi! Vân Lăng của Nam trấn phủ ti giết người rồi!" Tiếp theo đó, chúng vây quanh Vân Lăng đánh thêm một trận nữa.

Vân Lăng làm sao có thể chịu nổi sự ẩu đả này, chốc lát sau ngất đi. Những cẩm y vệ đó trói chân tay Vân Lăng lại, lôi hắn ra khỏi Miên Xuân lầu.

Bảy tám miêu binh còn thanh tỉnh và một số thành viên đội kiểm sát đều bị trọng thương, không còn lực để đuổi theo, trơ mắt nhìn bọn cẩm y vệ lôi Vân Lăng đi mất.

Lúc bấy giờ, Dương Thu Trì đang ở phòng trêu đùa với con trai là Dương Đạp Sơn.

Con trai hắn đã được hơn năm tháng tuổi, đã có thể lật bò. Dương Thu Trì cởi giày chơi trò trâu nghé với con, chọc cho cậu bé cười nắc nẻ.

Liễu Nhược Băng mỉm cười ngồi ở bên giường, đang khâu một bộ đồ mùa hè cho con, vì thấy trời càng lúc càng nóng.

Liễu Nhược Băng vừa khâu y phục, vừa nói: "Thu Trì, hôm nay chàng giáo huấn tên Kỷ Cương đó nhưng phải đề phòng hắn báo phục. Ta nghe nói con người đó rất hay thù dai, hôm nay hắn chịu thua thiệt như vậy, nhất định không chịu để yên đâu."

Dương Thu Trì chọc con cười mệt rồi, ôm con vào lòng ngồi xuống cười nói: "Không sợ hắn! Chờ bắt Lâm Viên rồi, tra rõ có phải Kỷ Cương chỉ sử Lâm Viên giết tiểu thiếp của đô đốc Tiết Lộc và chém đầu hai nha hoàn xong, đây là ba cái mạng lận, lại là thiếp thất của Tiết Lộc đại nhân, ta và Tiết Lộc sẽ liên hợp tấu thỉnh hoàng thượng trị tội Kỷ Cương. Ta muốn đường đường chính chính chỉnh trị cho hắn chết!"

Liễu Nhược Băng thở dài: "Chàng là quân tử, nhưng người ta là tiểu nhân a, chàng dùng thủ đoạn quân tử đối phó với tiểu nhân, chỉ sợ..."

"Không cần sợ!" Dương Thu Trì ôm con trai lên hôn vào má cậu bé, "Tiểu nhân cũng là người, giết người đều phải thường mạng! CHúng ta chỉ cần nắm bằng chứng thật sự hắn bày mưu tính kế giết người, thì hắn sẽ chạy trời cũng không thoát!"

Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì: "Chàng làm việc cứ thích tuân theo quy củ, không muốn chơi trò tà đạo, đây thật ra là một ưu điểm rất tốt, tra án đáng phải như vậy, nhưng mà... chỉ là khi đối phó với tiểu nhân như vậy, ta sợ... ta sợ chàng sẽ chịu thiệt a..."

Dương Thu Trì một tay ôm con, một tay vòng qua ôm Liễu Nhược Băng, nói: "Vậy nàng nói coi, chúng ta làm sao đối phó với tên tiểu nhân Kỷ Cương này?"

"Chiếu theo ta thấy, hắn chơi trò âm ngoan, chúng ta cũng chơi lại như thế, thậm chí còn âm độc hơn hắn! Hắn chẳng phải là sắp bày mưu kế hãm hại chúng ta sao? Vậy chúng ta sẽ vu cáo hãm hại lại hắn, cho hắn ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà chẳng nói lên lời!"

Dương Thu Trì cười: "Lấy đạo tiểu nhân đối phó với tiểu nhân? Ha ha, chủ ý này thật là không tệ, nhưng mà, nếu luận về thủ đoạn tiểu nhân, chúng ta không thể nào là đối thủ của Kỷ Cương. Tiểu nhân này không thể dễ mà làm được đâu, và cũng không phải ai làm cũng được."

"Coi chàng kìa, dường như chàng đã làm tiểu nhân rồi không bằng? Làm tiểu nhân chẳng phải là quá đơn giản, chẳng cần biết gì đến lương tâm là xong hay sao?"

"Hì hì, nàng nói nhẹ nhàng như cọng cỏ chỉ ấy!" Dương Thu Trì vuốt nhẹ mũi Liễu Nhược Băng, "Cứ lấy táng tận lương tâm mà nói, Kỷ Cương hắn lúc trước để hãm hại ta cho đúng bài đúng bản, đã táng tận lương tâm hại luôn cả Thuận Phi, Cố nội các học sĩ, khiến cho cả nhà người ta bị chém, liên lụy tru di cửu tộc. Cái này chúng ta làm được hay không? Ví dụ như nói, có người cung cấp cho nàng một kế mưu, kế mưu này tuyệt đối có thể khiến Kỷ Cương chết rất thảm, nhưng mà phải dùng rất nhiều cái chết thảm của người vô tội để đạt được mục đích này, chúng ta có làm được hay không?"

Nhược Băng cười: "Như vậy cũng phải, hay là chúng ta thẳng thừng một đao giết hắn!"

"Nàng đó! Võ công cao tuyệt, do đó cái gì cũng muốn làm cho đơn giản, không được thì dùng biện pháp cứng. Nàng ám sát hắn, một khi tra ra, chúng ta chẳng phải là chết chắc hay sao?"

Liễu Nhược Băng cười nhẹ: "Nếu không để lộ dấu vết mà giết hắn, cũng không có gì khó lắm!"

Dương Thu Trì ôm hôn lên mặt nàng: "Biết nàng lợi hại rồi, nhưng mà ta không cho nàng mạo hiểm! Hơn nữa, nàng ám sát hắn, hắn dù gì cũng vì nước mà hy sinh, nói không chừng còn được truy nhận liệt sĩ cái gì đó nữa, như vậy không phải tiện nghi cho hắn hay sao?"

"Chơi trò tiểu nhân không chơi lại hắn, ám sát hắn chàng không cho, vậy làm sao bây giờ?"

"Hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, dù sao cùng có một ngày lộ ra mạt chuộc, chúng ta chỉ cần nhắm bắt con chuột trong hang, đem mọi tội hạnh của hắn tra ra rõ hết, theo pháp mà trị tội, thì có thể cùng một lúc diệt hắn luôn!"

"Chỉ sợ là hắn chưa lòi mặt chuột ra cho chúng ta bắt, thì chúng ta đã xui xẻo bị hại dưới thủ đoạn tiểu nhân của hắn rồi."

Dương Thu Trì gật gật đầu: "Như vậy cũng phải, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh tốc độ."

Liễu Nhược Băng vừa định nói tiếp, đột nhiên mỉm cười: "Vân Nhi đến rồi!"

Liễu Nhược Băng phán đoán tuyệt đối không sai, Dương Thu Trì dỏng tai nghe, chốc sau liền nghe thấy tiếng chân vội vã của nàng chạy tới, thanh âm quả nhiên là của Tống Vân Nhi. Tiếp theo đó, cửa phòng bị đẩy bật ra, Tống Vân Nhi như một luồng gió ùa vào.

Dương Thu Trì cười hỏi: "Vân nhi, sao chạy nhanh làm gì vào? Phía sau có cọp dữ đuổi theo à?"

"Không.... không phải cọp... mà là... là Kỷ Cương lão tặc!" Tống Vân Nhi thở phì phò đáp.

"Cái gì? Kỷ Cương cẩu tặc đến rồi à?" Dương Thu Trì cả kinh hỏi.

"Không phải..., là Kỷ Cương phái người... bắt... bắt Vân Lăng đi rồi!" Nàng vừa rồi giống như bay từ hầu tước phủ ra chỗ ở của Liễu Nhược Băng ở hậu viện, chạy gấp quá nên tim đập nhanh, nói chuyện có hơi vấp váp.

A? Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng cả kinh, vừa nói Kỷ Cương dùng thủ đoạn tiểu nhân, không ngờ hắn đã ra tay trước rồi. Dương Thu Trì kéo tay Tống Vân Nhi: "Muội đừng gấp, từ từ nói."

Tống Vân Nhi thở thêm mấy hơi, bấy giờ mới kể: "Vừa rồi miêu binh hộ vệ và các thành viên trong đội kiểm sát cẩm y vệ của Vân Lăng đã chạy về báo, nói rằng bọn chúng cùng đến Miên Xuân lầu ở ngõ hoa tìm bắt Lâm Viễn, đã bắt được rồi, không ngờ vừa ra khỏi vườn thì đột nhiên có một đám người không rõ thân phận cầm thiết côn đột nhiên tập kích họ. Bọn họ đều thụ thương. Tiếp theo đó cẩm y vệ của Bắc trấn phủ ti đều đến, phát hiện ở hiện trường có một thi thể, trên thi thể có cắm một thanh Tú Xuân đao, là của Vân Lăng. Do đó bọn chúng nói Vân Lăng... nói Vân Lăng mang người đi làm việc riêng, đấu nhau với người, giết chết người ta, cho nên đánh Vân Lăng một trận ở đương trường, rồi bắt đi rồi!"

Giết chết người? Trên thi thể có Tú Xuân đao của Vân Lăng? Dương Thu Trì ngẩn ra một hồi, trực giác đầu tiên khẳng định là Kỷ Cương lại bày trò cũ, tiến hành bày kế hãm hại. Người của Vân Lăng đều bị đánh ngất đi, thì tùy tiện tìm một thi thể hãm hại Vân Lăng là chuyện vô cùng dễ dàng.

Vân Lăng dù sao cũng là tay chân đắc lực của hắn, cha của Vân Lăng với hắn có mối giao tình sinh tử. Miêu Vương Vân Thiên Kình đã hiệp trợ hắn công kích vào sào huyệt của Kiến Văn, ở trình độ nhất định có thể nói là cứu hắn một mạng. Trong khi đó muội muội của Vân Lăng là ân nhân cứu mạng trực tiếp của hắn, lại một mực thâm tình, hắn tuyệt không thể nào ngồi nhìn mà không quản.

Hiển nhiên, tình huống này Kỷ Cương nhất định là biết rất rõ, xem ra, y nhất thời không tìm được lý do nào thích hợp để hãm hại hắn, cho nên trước hết hạ thủ với thủ hạ của hắn. Và giống như ba tháng trước hắn đã từng xử thủ hạ của y vậy, nhưng chẳng qua là hắn đường đường chính chính thanh tra rồi theo án tình mà theo pháp luật trị tội, còn y thì tự nhiên sắp bày vu khống, hãm hại một cách bỉ ổi mà thôi.

Dương Thu Trì hỏi: "Người của chúng ta có thương vong không?"

"Không rõ, dù gì thì những miêu binh hộ vệ và thành viên đội kiểm sát đều đầu mặt đầy máu, đúng rồi, bọn chúng nói, cẩm y vệ của Kỷ Cương khi bắt Vân Lăng đi đã đánh hắn một trận ngay đương trường, khiến hắn bất tĩnh nhân sự, rồi mới kéo đi. Còn nữa, Miêu binh còn phái người đem chuyện này đi báo cho Vân lộ công chúa rồi!"

A! Dương Thu Trì phát giác sự tình không ổn. Vân Lộ có tính tình rất gấp. Trong tay nàng có 500 thiết giáp kỵ binh, là hoàng thượng ngự tứ để phòng thân. Nếu như nàng biết ca ca bị Kỷ Cương bắt đi, khẳng định là không thể để yên.

Dương Thu Trì vội nói: "Đi, lập tức đến Bắc trấn phủ ti đòi người!"

Liễu Nhược Băng: "Ta sẽ đi với chàng!"

Tống Vân Nhi cũng nói theo: "Muội cũng muốn đi!"

Dương Thu Trì biết, lần này chỉ sợ không thể dùng lời lẽ tốt đẹp để giải quyết được, và hắn tuyệt đối không thể chịu thiệt trước mắt. Còn về giải quyết thế nào sau đó, hiện giờ không thể lo nghĩ tới trước được. Có Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đi cùng, thiệt thòi trước mắt có thể sẽ không xảy ra, cho nên hắn lập tức gật đầu.

Liễu Nhược Băng giao con cho hai chị em song sinh Sương nhi và Tuyết nhi. Dương Thu trì dặn dò Hạ Bình mang theo cẩm y vệ hộ vệ tăng cường giới bị Dương phủ. Tiếp theo đó, hắn mang theo Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ và các miêu binh hộ vệ mặt mũi đầy máu đó vội vã đến ngay Bắc Trấn Phủ Ti của cẩm y vệ.

Đến Bắc trấn phủ ti, hắn trực tiếp xông vào, gác cổng thấy hắn là phó chỉ huy sứ, nào dám cản ngăn, đều đua nhau quỳ xuống làm lễ ra mắt.

Dương Thu Trì tiến vào nha môn, trực tiếp đến sảnh đường, lớn tiếng quát gọi: "Kỷ Cương! Mau ra đây cho lão tử!"

Cẩm y vệ thiêm sự Trang Kính và Viên Giang cười ha ha bước tới nghênh đón, thưa: "Phó chỉ huy sứ đại nhân, chỉ huy sứ của chúng ta không có ở trong nha môn a."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.