Trở về truyện

Mộ Dung Thiên - Chương 12

Mộ Dung Thiên

12 Chương 12

– Ta muốn, Tiểu Thiên… ta muốn.

Hơi thở của Tuyết Ngưng nóng bỏng có đôi chút bị đứt quãng.

Đầu óc Mộ Dung Thiên nghe được những lời nũng nịu này của Tuyết Ngưng như muốn nổ ra, hắn cúi đầu xuống hôn gấp gáp lên đôi môi anh đào đỏ mọng của Tuyết Ngưng, hai đầu lưỡi ướt át quyện vào nhau như làm cả hai người trở thành một.

Khẽ rời khỏi bờ môi của Mộ Dung Thiên, Tuyết Ngưng cũng không nhịn được nữa, nàng hung hăng lật Mộ Dung Thiên lại nằm dưới người nàng bắt đầu điên cuồng “thảo phạt”.

Cảnh xuân sắc hiện lên trong hang động, những tiếng rên rỉ vang lên cho tới tận đêm khuya mới dừng lại, cho đến khi Tuyết Ngưng không còn đủ sức nữa liền nằm vào lồng ngực của Mộ Dung Thiên, hai người ôm nhau ngủ tới sáng.

Sáng sớm hôm sau.

Từng tiếng chim thanh thúy vang lên trong khu rừng làm cho Mộ Dung Thiên thức dậy.

Mở mắt ra thấy một nữ nhân đang nằm trong ngực mình Mộ Dung Thiên cảm giác như mình đang nằm mơ, nhưng hắn biết đây không phải là mơ, mà là sự thật, hắn cùng với nàng phát sinh quan hệ.

Mộ Dung Thiên dùng hai bàn tay xoa xoa huyệt thái dương, tối hôm qua hai người rất điên cuồng, chính hắn cũng không nhớ rõ mình đã làm bao nhiêu lần nữa.

“Ôi trinh tiết của ta”

Vốn đang định đứng dậy mặc lại quần áo thì cả người Mộ Dung Thiên truyền tới cơn đau rát, cả người hắn đầy rẫy những vết cào của móng tay để lại, cánh môi dưới gần như sắp bị cắn nát, bờ vai bên phải bị cắn tới chảy máu. Không cần phải nói, thủ phạm làm ra những vết thương này không phải Tuyết Ngưng thì là ai.

“Nữ nhân điên, làm việc gì cũng điên”

Trong đầu Mộ Dung Thiên bĩu môi oán hận, hắn khi đang định rời khỏi thì Tuyết Ngưng đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt có chút thất thần hiện ra vẻ chưa xót.

– Chủ nhân, sự việc tối qua…

Mộ Dung Thiên ngồi dậy có chút sợ hãi nhìn vào nàng: Sợ hãi, hoảng hốt và áy náy.

– Ôm ta đi.

Tuyết Ngưng đã khôi phục nét mặt lạnh lùng kia nhàn nhạt nói nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Thiên.

– Chủ… chủ nhân, thật sự là tối qua…

– Ta nói là ôm ta đi.

Tuyết Ngưng không cho Mộ Dung Thiên nói hết câu liền chen ngang lời hắn, trong đôi mắt của nàng hiện lên vài giọt nước mắt long lanh.

Mộ Dung Thiên không biết làm thế nào hơn nữa đành mặc thân thể còn đang trần truồng lớn mật nằm xuống ôm Tuyết Ngưng vào lòng.

– Ngươi là nam nhân đầu tiên chạm vào ta cũng là người lấy đi sự trong trắng của ta, hiện tại nội tâm ta rất đau khổ, rất thống hận ngươi.

Tuyết Ngưng nằm trong lồng ngực của Mộ Dung Thiên nức nở nói.

– Thực xin lỗi…

Mộ Dung Thiên vẻ mặt áy náy nhìn Tuyết Ngưng nói lời xin lỗi, ai mà biết trước đêm qua sẽ phát sinh chuyện này chứ. Trong lòng Mộ Dung Thiên cũng rất căng thẳng, nếu như nàng thống hận mình sẽ giết chết nàng thì sao.

– Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, ngươi vẫn là người hầu của ta vẫn còn giá trị lợi dụng.

Tuyết Ngưng đang nằm trong lồng ngực của hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói. Đều nói nữ nhân thường có cảm giác với nam nhân đầu tiên của mình, Tuyết Ngưng cũng vậy, huống chi nàng biết nguyên nhân phát sinh ra chuyện này chính là ở ấm trà kia mà nàng lại là người đưa ấm trà cho Mộ Dung Thiên.

Tuyết Ngưng cũng không biết trong đó có xuân dược, nếu nói là hận thì nàng phải hận chủ nhân của cái ấm trà kia mà nàng lấy được trong nhẫn trữ vật từ một kẻ thù(kẻ hái hoa).

Mộ Dung Thiên tuy đang ôm Tuyết Ngưng ở trong lòng nhưng ánh mắt của hắn luôn né tránh không dám nhìn nàng.

Hai người nằm ôm nhau trên chiếc giường đá không khí có chút xấu hổ. Tuyết Ngưng khẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mộ Dung Thiên nửa thân trên đầy rẫy “thương tích”mà nàng tối qua ra thì lại có chút đỏ mặt, lại nghĩ tới sự điên cuồng đêm qua thơ thể của nàng có chút nhộn nhạo. Nữ nhân vừa mới nếm trái cấm một lần sao không khỏi nhộn nhạo chứ, huống chi là Tuyết Ngưng vừa mới cùng nam nhân này phát sinh quan hệ.

– Tiểu Thiên.

Tuyết Ngưng ngập ngừng gọi Mộ Dung Thiên, nghĩ tới sự việc đêm hôm qua phía dưới của nàng đã có chút ươn ướt.

– Sao vậy, chủ nhân có phải không khỏe à? Để ta ra ngoài tìm cái gì cho người ăn.

Mộ Dung Thiên nghe Tuyết Ngưng nói, hắn đang định đứng dậy nhưng lại phát hiện cánh tay của Tuyết Ngưng cứng như thép ôm hắn làm hắn không cử động được.

– Cái kia Tiểu Thiên, cái việc mà đêm qua ngươi đã làm… lưỡi của ngươi… ừm… ta lại muốn.

Tuyết Ngưng đỏ mặt ngập ngừng nói với Mộ Dung Thiên, vẻ mặt giống như một thiếu nữ hay thẹn thùng chứ không giống với vẻ mặt lạnh như núi băng thường ngày. Nàng vừa nói vừa ép sát cơ thể trần như nhộng của hai người vào sát nhau, hai người cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau nên trong cơ thể đều cảm thấy nhộn nhạo.

– Khụ… cái kia… ngài xem hình như bây giờ không được, không hợp vệ sinh cho lắm.

– Ngươi nói lại lần nữa xem.

– A… A… Tiểu Thiên, dùng lực một chút.

– Tiểu Thiên, đừng cho vào bên trong.

Sau một hồi ân ái Tuyết Ngưng cũng không chịu đựng nữa được liền thiếp đi, Mộ Dung Thiên vì cũng “mệt mỏi” nên ôm nàng vào lòng ngủ theo.

… (Tua nhanh)

Man Hoang sơn mạch.

Một thanh niên ăn mặc có chút kỳ lạ, quần jean áo sơ mi đen đang ngồi thiền tại một mỏm đá giữa sông, xung quanh hắn tồn tại vô số vòng xoáy linh khí bị hắn hấp thu, càng ngày những vòng xoáy linh khí đó hội tụ càng nhiều nhưng vẫn như cũ bị người thanh niên này hấp thu. Người thanh niên này không ai khác là Mộ Dung Thiên.

Năm tháng, thời gian trôi qua kể từ lúc Mộ Dung Thiên và Tuyết Ngưng “làm cái chuyện kia” đến giờ đã được năm tháng rồi, trong khoảng thời gian này hắn và Tuyết Ngưng đã vào sâu bên trong Man Hoang sơn mạch, Mộ Dung Thiên dưới sự chỉ dạy của Tuyết Ngưng cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm trên con đường tu luyện, hắn từng nghĩ có lẽ Tuyết Ngưng không giống như chủ nhân hắn mà giống như một người sư phụ của hắn thì hơn.

Lúc này Mộ Dung Thiên đang ngồi thiền tu luyện trên tảng đá, linh khí xung quanh bị hắn hấp thu cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Hơn nửa canh giờ sau cả thân hình của Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nâng lên lơ lửng trên không, cả khu vực xung quanh hắn có chút dị động, đột nhiên dưới thân hình của hắn tồn tại ba thanh kiếm màu vàng do linh lực mà thành xoáy tròn không ngừng trên cơ thể Mộ Dung Thiên(ông nào muốn tưởng tượng thì cứ nghĩ đến hiệu ứng biến về của con Talon huyền kiếm là được ?.

“Bùm”

Một tiếng nổ nhỏ trong cơ thể Mộ Dung Thiên, tiếng nổ này đối với toàn thể võ giả mà nói là dấu hiệu đột phá thành công một đại cảnh giới.

– Cuối cùng cũng đã đột phá.

Mộ Dung Thiên rướn người lên khẽ ngáp một cái, bộ mặt tỏ vết rất thoải mái.

– Không tệ, không nghĩ tới là ngươi đột phá nhanh như vậy, đã là Vũ sư sơ kì rồi.

Một giọng nói trong trẻo nhưng mang theo vài phần Lạnh lùng vang lên, Tuyết Ngưng quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, nàng vẫn như trước kia, vẫn xinh đẹp nhưng lạnh lùng kiêu sa, chỉ có điều thân thể nàng dường như nở nang hơn trước kia nhiều rồi.

– Đa tạ chủ nhân đã khen ngợi, nhưng ta vẫn còn cảm giác quá yếu, căn bản không thể so bì với người được.

Mộ Dung Thiên tuy được Tuyết Ngưng khen nhưng hắn lại không có chút kiêu căng tự đắc nào, hắn biết mình hiện giờ vẫn còn quá yếu, nếu đem hắn so sánh với những Linh, Vũ giả cùng thế hệ thì hắn tu luyện muộn hơn so với người ta đến chục năm căn bản hắn không được nhắc tới, bất quá Mộ Dung Thiên tin rằng chỉ cần mình không ngừng chăm chỉ khổ tu thì sẽ so được với những linh vũ giả cùng thế hệ kia.

– Nếu không có chủ nhân quan tâm thì ta cũng không biết khi nào mới tới được bước như ngày hôm nay.

Mộ Dung Thiên khẽ khom người xuống làm một động tác hành lễ.

– Đừng nhiều lời, ta đói rồi ngươi mau đi tìm cái gì ăn nhanh, nếu quá thời gian một khắc thì… hừ.

Tuyết Ngưng căn bản như không muốn nghe lời Mộ Dung Thiên nói, bàn tay của nàng ngưng tụ ra một đóa hoa liên huyết sắc tràn ngập sát khí hướng về phía Mộ Dung Thiên giống như đang nói”nếu mà không về nhanh thì ta sẽ giết chết ngươi”.

Mộ Dung Thiên đầu chảy mồ hôi lạnh nhanh chân chạy vào sâu trong rừng, đối với cái tính điên điên khùng khùng của cái nữ nhân hỉ nộ với thường này hắn đã quá rõ rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.