Trở về truyện

Ma Đạo Cấm Thư - Chương 3 Ma Đạo Cấm Thư

Ma Đạo Cấm Thư

3 Chương 3 Ma Đạo Cấm Thư

Thương Khung trên cao.

Vầng Thái Dương chói chang đang thiêu đốt vạn vật.

Hơi nước trên mặt biển bốc lên thành từng đợt nhiệt khí như bị người khác nấu sôi.

Khu rừng bên trên hòn đảo.

Lâm Hạo Hiên bước từng bước cẩn thận trong khi thi thoảng lại xoay đầu quan sát xung quanh, bàn chân hắn giẫm lên làm gãy những cành cây khô dưới đất phát ra âm thanh vang giòn.

“Không ngờ mặt trời đã gần lên tới đỉnh đầu, nói như vậy hôm qua ta hẳn bị nhốt cả một đêm bên trong cấm chế đó đi.” Lâm Hạo Hiên dùng tay áo lau đi vệt mồ hôi ở trên trán, thở dốc nói.

Từ sau khi thoát khỏi ảo giác của cấm chế, hắn một mực luôn đi vòng quanh hòn đảo này để tìm kiếm đại ca Trương Báo của hắn.

Nhưng hòn đảo này nói lớn cũng không lớn nhưng nói nhỏ cũng không hề nhỏ, hơn nữa trên đảo còn mọc rất nhiều loài thực vật cùng vô số khe đá, hang động lớn nhỏ như thế này thì muốn tìm thấy người đúng là khó như mò kim đáy biển.

“Bầu trời vô cùng trong xanh, thời tiết cũng tốt như vậy không bằng ở đây nghỉ ngơi một lát sau đó lại bắt đầu đi tìm đại ca, cấm chế này chỉ vây khốn địch nhân chắc sẽ không làm hại đến tính mạng của huynh ấy.” Lâm Hạo Hiên thầm nghĩ.

Lâm Hạo Hiên dùng cây rìu của mình chặt xuống một trái dừa xanh, sau đó hắn bổ quả dừa ra lấy nước bên trong quả dừa uống một hơi giải khát, cảm thấy đói bụng hắn đành tìm vài quả dại mọc xung quanh để ăn lót dạ, thời gian quý báu hắn không thể phí thời gian đi bắt cá được.

“Được rồi! Tiếp tục lên đường tìm kiếm, lần này thử đi về phía trung tâm hòn đảo xem sao.” Lâm Hạo Hiên nhìn về khu rừng rậm rạp phía trước nói.

Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức Lâm Hạo Hiên cầm lấy cây rìu của mình tiếp tục lên đường tìm kiếm đại ca của hắn, con đường vô cùng chật hẹp khó đi, hắn phải dùng rìu chặt bớt những nhánh dây leo rậm rạp cản đường mới dễ dàng di chuyển về phía trước.

Một lúc lần mò bên trong khu rừng hắn đi tới một mảnh rừng rậm vô cùng kỳ lạ, ánh sáng mặt trời không thể chiếu được tới mặt đất vì bị tầng tầng lá cây phủ kín trên đầu, khắp nơi đều âm u như lọt vào bên trong màn đêm.

Ở đây có vô số độc trùng bám trên những nhánh cự mộc thô to, thi thoảng hắn lại bắt gặp một con cự mãng màu xanh lục vô cùng to lớn nằm vắt ngang trên cây, nó đang ngậm lấy một con cự mạng khác có thể hình nhỏ hơn từ từ nuốt sống vào trong bụng hoặc vô số những con độc trùng nhỏ đang gặm nhấm một cái xác thú không biết đã chết qua bao lâu.

Phập

“Thật nhiều độc trùng, nếu như không để ý có thể bị những độc trùng này cắn thì lành ít dữ nhiều, hy vọng đại ca không bị vây khốn trong mảnh rừng này đi.” Lâm Hạo Hiên dùng rìu chặt đôi một con rết đang bò trên mặt đất lo lắng nói.

Một mảnh mênh mông bóng tối trong rừng rậm, Lâm Hạo Hiên bất ngờ phát hiện phía trước mắt mình có một mảnh trắng nhạt quang mang, về sau ánh sáng càng ngày càng nhiều, trong khoảnh khắc xua tan hắc ám chiếu rọi ngàn vạn, hình như là ánh sáng mặt trời, hắn cảm thấy vui vẻ trong lòng, cuối cùng cũng đi qua cái cánh rừng âm u nhiều độc trùng đó.

“Thật là xinh đẹp sơn cốc! Không biết bên trong sơn cốc này có vị tiên tử nào hay không nhỉ.” Lâm Hạo Hiên phát hiện cảnh vật phía trước không khỏi cảm thán.

Sơn cốc bên trong, che trời cự mộc nằm san sát nhau, từng sợi dây leo thô to như những con rắn nhỏ rủ xuống như thác nước, dưới những gốc cự mộc từng đám bụi cây sinh trưởng vô cùng tốt, những con hồ điệp bay dập dìu trên những đóa hoa dại đủ màu sắc, cả sơn cốc tràn ngập an bình tường hòa khí tức.

Lâm Hạo Hiên rất thích thú quan sát cảnh vật bên trong sơn cốc, bỗng nhiên một giọng ngâm nga trong trẻo lọt vào trong lỗ tai của hắn, âm thanh như tiếng suối chảy róc rách trong khe đá làm người ta cảm thấy tâm tình dễ chịu.

“Là ai đang hát? Chẳng lẽ bên trong sơn cốc này thật có một vị tiên tử sao!” Lâm Hạo Hiên nói thầm trong lòng.

Lâm Hạo Hiên tò mò bàn chân không tự chủ được mà đi về phía có tiếng hát, men theo lối nhỏ trong sơn cốc mà tiến về phía trước, đi không bao lâu hắn nghe được không xa truyền lại tiếng hát ngân nga yêu kiều của một thiếu nữ.

Vén một tầng lá cây, hắn phát hiện phía trước là một cái hồ nước nhỏ, nước trong hồ không ngừng lấp lánh phản chiếu từng tia nắng mặt trời, trên hồ nước có những mỏm đá xanh biếc trơn bóng, từng dòng nước nhỏ trong vắt chảy ra từ khe các mỏm đá vào trong hồ nước.

“Tiên tử! Thật là có tiên tử!” Lâm Hạo Hiên lúc này không nhịn được kinh hô trong lòng một tiếng.

Bởi vì trên một phiến đá ven hồ thật sự đang có một vị tiên tử vô cùng xinh đẹp đang ngồi thư giãn bên cạnh hồ nước, miệng nhỏ của nàng không ngừng ngâm nga hát.

Vị tiên tử này hình như vừa mới kết thúc tắm rửa xong, trắng nõn khuôn mặt xinh đẹp bởi vì mới tắm xong mà hơi ửng đỏ, toàn thân không có lấy một mảnh vải che đậy, mảng lớn mảng lớn trắng nõn như ngọc da thịt lộ hẳn ra bên ngoài đập vào trong mắt Lâm Hạo Hiên khiến cho bên trong quần hắn nhiệt huyết sôi trào.

Tiên tử ngồi xoay lưng về phía của Lâm Hạo Hiên nên hắn không thấy rõ lắm dung mạo, hai cánh tay của nàng đưa lên cao túm lấy một đầu tóc đen đang rối tung tại phía sau lưng, từng sợi tóc chưa kịp khô còn nhỏ xuống một vài giọt nước, vì hai cánh tay đưa lên cao cài tóc nên Lâm Hạo Hiên có thể thấy rõ kinh người vòng eo hình đồng hồ cát của nàng.

Để Lâm Hạo hiên chấn kinh là dù tiên tử có xoay lưng về phía hắn thì hắn vẫn thấy được bộ ngực vô cùng ngạo nhân của nàng, bởi vì không có trói buộc nguyên nhân, kia bộ ngực như trăng tròn dương cao, hai núm vú hồng hào không ngừng lắc lư qua lại theo động tác tay của nàng.

Lâm Hạo Hiên nhìn tiên tử tắm rửa mà không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt, cổ họng hắn cũng bắt đầu khô khốc.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Hạo Hiên ngoại trừ mẫu thân của mình thì hắn chưa bao giờ gặp vị cô nương nào xinh đẹp như vậy, tuy mẫu thân của hắn cũng rất xinh đẹp nhưng nếu so về khí chất thì thua xa vị tuyệt sắc tiên tử này, mẫu thân của hắn dù sao cũng chỉ là một phàm nhân còn vị tuyệt sắc tiên tử này chắc chắn là một vị hàng thật giá thật tu sĩ!

“Không được! Nếu như vị tiên tử này phát hiện ra ta đang nhìn lén nàng tắm rửa thì kết cục rất có thể bị một bàn tay đập chết, tốt nhất là nhân lúc nàng không phát hiện yên lặng rời khỏi nơi này.” Lâm Hạo Hiên thầm nhủ trong lòng.

Dù Lâm Hạo Hiên hắn rất luyến tiếc cảnh đẹp trước mắt nhưng với hắn thì mạng nhỏ quan trọng hơn, vị tiên tử này rất đẹp nhưng hắn cũng không thể làm liều được, dù sao hắn có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, vì nhiệt huyết nhất thời bỏ đi mạng nhỏ cũng không đáng.

“Đây là! Chẳng lẽ là y phục của vị tiên tử đó, còn có cả nhẫn trữ vật, nói như vậy nếu như lén trộm mang về có thể đổi được rất nhiều ngân lượng, dược liệu chữa bệnh của mẫu thân có thể một thời gian dài không phải lo nghĩ.” Lâm Hạo Hiên muốn quay đi nhưng phát hiện y phục của tiên nữ cách đó không xa.

Lâm Hạo Hiên đánh liều từ từ tiến tới gần mỏm đá chỗ để y phục cùng nhẫn trữ vật của tiên tử, hắn tìm thấy một cành cây khô trong rừng sau đó trốn trong bụi cỏ từ từ vươn nhánh cây ra khều lấy y phục của tiên tử.

Rắc

Nhánh cây khô vô tình gãy làm đôi phát ra một âm thanh vô cùng chói tai!

A!

Tiên tử giật mình kêu lên một tiếng thất thanh rồi xoay người lại, nàng sững sờ phát hiện có một nam nhân lạ mặt đang trộm lấy y phục của mình thì nhất thời cả kinh, trong lúc luống cuống nàng chỉ còn cách nhảy xuống hồ, trốn bên dưới mặt nước, lúc này nàng chỉ để lộ lấy đầu nhỏ cùng phần cổ vai ra ngoài.

Cái cổ trắng nõn ngẩn cao như một đầu thiên nga, bên dưới là một đôi băng cơ ngọc cốt vai đẹp, trắng có chút làm người khác chói mắt, cho dù che đậy như thế cũng có một loại gợi cảm riêng, dưới mặt hồ nàng dùng hai cánh tay ôm lấy che kín bộ ngực ngạo nhân của mình, nhưng vì ôm quá chặt khiến cho bầu vú như muốn tràn ra ngoài.

“Chết rồi! Bị tiên tử phát hiện ra rồi!” Lâm Hạo Hiên cảm giác hình như sự tình có chút không ổn.

“Nè! Ngươi! Ngươi đang làm cái gì thế hả!” Tiên tử mở miệng kêu lên!

Giọng nói của nàng vừa trong trẻo vừa kiều mị khiến cho người nghe có một loại cảm giác xương cốt mềm nhũn.

Ở một nơi khác trong khu rừng, Trương Báo cũng đã thoát ra khỏi cấm chế ngay sau khi Lâm Hạo Hiên phá bỏ ảo cảnh.

Sau khi thoát ra khỏi cấm chế, hắn vô cùng mờ mịt nhìn ngó xung quanh tự hỏi bản thân đang ở chỗ nào, hắn nhớ rõ ràng đêm qua mình còn đang trên thuyền uống rượu vui vẻ với huynh đệ kết nghĩa sau đó thì hắn ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình đang ở trong một biển mây mù màu hồng kỳ lạ.

Một lúc sau mây mù tiêu tán thì hắn phát hiện mình đang ở trên một hòn đảo, việc đầu tiên hắn nghĩ cũng là phải đi tìm Lâm Hạo Hiên hảo huynh đệ của mình sau đó tìm cách trở về.

Trương Báo đi tới một khu rừng kỳ lạ, nơi đây tối tăm còn có đầy độc trùng, hắn khó khăn lắm mới vượt qua hết khu rừng, sau khi ra khỏi khu rừng thì hắn nghe thấy một giọng hát của thiếu nữ, đi men theo con đường đá thì hắn phát hiện ra một vị tiểu tiên tử vô cùng xinh đẹp vừa mới tắm rửa xong đang ngồi đối diện với hắn ngâm nga hát.

“Tiểu tiên tử đẹp quá!” Trương Báo trong cơ thể còn có men say từ tối hôm qua, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của tiểu tiên tử thì trong lòng thú tính nổi lên, nuốt từng ngụm nước bọt.

Trương Báo đánh liều cởi hết quần áo trên cơ thể của mình xuống, sau đó trần truồng từ một nơi vắng vẻ khuất tầm nhìn lặn xuống đáy hồ, từ từ bơi về phía mỏm đá của tiểu tiên tử đang ngồi tắm rửa!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.