Trở về truyện

Ma Đạo Cấm Thư - Chương 2 Ma Đạo Cấm Thư

Ma Đạo Cấm Thư

2 Chương 2 Ma Đạo Cấm Thư

Thương Khung như bị một tấm lụa đen mềm mại phủ kín.

Từng tiểu tinh thần nhấp nháy trải rộng khắp bầu trời tạo thành một dòng Ngân Hà vắt ngang giữa Thương Khung

Gió biển lạnh lẽo không ngừng thổi qua.

Một chiếc thuyền nhỏ đang lênh đênh trên mặt biển.

Trong khoang thuyền được thắp sáng bằng một ngọn đèn dầu, làm từ xa nhìn lại chiếc thuyền như một con đom đóm cô đơn giữa màn đêm u tịch.

“Cho dù lời đồn nói khảo hạch tông môn thập phần khó khăn nhưng đệ tin chắc với năng lực của đệ thì có thể dễ dàng vượt qua, dù sao hai huynh đệ chúng ta cũng đã từng lăn lộn qua không biết bao nhiêu hung hiểm, nên cái khảo hạch nho nhỏ đó làm sao có thể làm khó được đệ” Lâm Hạo Hiên cầm chén rượu uống cạn một hơi sau đó cười nói.

Trương Báo thấy vậy sảng khoái cầm lấy bầu rượu rót đầy vào chén của mình sau đó cũng uống một hơi cạn sạch.

“Có thể là đại ca ta suy nghĩ nhiều đi, dù sao năng lực sinh tồn của đệ đại ca hiểu rõ nhất, nhưng dù sao đệ cũng phải cẩn thận, nếu như quá nguy hiểm thì cứ từ bỏ, dù sao mạng nhỏ quan trọng!” Trương Báo khuôn mặt ngà ngà say vỗ vai Lâm Hạo Hiên nói.

“Đệ biết, nếu như quá hung hiểm thì đệ sẽ từ bỏ khảo hạch nên đại ca đừng quá lo lắng, thôi không nói chuyện này nữa, đại ca đêm nay hai chúng ta uống một chầu không say không nghỉ!” Lâm Hạo Hiên gắp một cái chân gà để vào chén cho Trương Báo nói.

“Hahaha! Tốt! Đã lâu chúng ta không uống sảng khoái, đêm nay nhất định phải uống một trận cho sảng khoái!” Trương Báo cầm lấy chân gà gặm một cái, khuôn mặt cười to.

Lâm Hạo Hiên cầm lấy bầu rượu rót thêm vào chén của cả hai rồi sau đó cả hai bắt đầu uống rượu luận mỹ nhân, cả hai thao thao bất tuyệt luận xem tông môn nào có nhiều nữ đệ tử xinh đẹp nhất thì nhất định phải ưu tiên chọn khảo hạch gia nhập vào tông môn đó.

Đêm đã khuya.

Trương Báo nằm ở trong khoang thuyền ngáy o o.

“Tửu lượng của đại ca luôn kém như vậy, không biết sau này ta còn có cơ hội uống rượu với đại ca không.” Lâm Hạo Hiên dùng một tấm chiếu manh đắp lên người của Trương Báo rồi lắc đầu nói.

Lâm Hạo Hiên khoác một cái áo bằng vải lanh đi ra trước mạn thuyền đứng đó hóng mát.

Gió đêm vừa mạnh vừa lạnh làm hắn rùng mình.

“Trương Báo đại ca nói cứ xuôi theo dòng hải lưu này thì rạng sáng ngày mai có thể tới hòn đảo đó, hy vọng trên hòn đảo đó còn sót lại một vài cọng linh thảo đáng tiền.” Lâm Hạo Hiên nhìn lấy sóng biển suy nghĩ miên man tự lẩm bẩm nói.

Không lâu trước đây Trương Báo nghe người ta nói có tu sĩ phát hiện ra một hòn đảo không người, trên hòn đảo đó mọc rất nhiều linh tài địa bảo quý hiếm nên dẫn đến rất nhiều đệ tử các tông môn lân cận đều đổ xô tới để tranh cướp.

Với năng lực hiện tại của hắn thì dù lúc đó có muốn đi nhưng cũng lực bất tòng tâm, cho dù có đi tới đó thì cũng bị người khác coi là giun dế không biết tự lượng sức mình, rất có thể xui xẻo gặp phải một tu sĩ đang khó chịu bị một bàn tay quất chết.

Vài ngày trước nghe đồn linh tài địa bảo trên hòn đảo đó đã bị tu sĩ vơ vét gần như không sót lại gì, chỉ để lại một vài gốc linh thảo không đáng tiền, tuy nói là không đáng tiền trong mắt tu sĩ nhưng trong mắt phàm nhân thì lại là một chuyện khác, những gốc linh thảo không đáng tiền đó trong mắt bọn hắn chẳng khác nào một gốc ngân lượng to bự.

Rất nhiều phàm nhân sau khi thấy không còn tu sĩ quan tâm tới hòn đảo đó nữa thì bắt đầu tâm động, lập đội muốn lên đảo vơ vét một chút linh tài địa bảo còn sót lại, hắn cùng đại ca Trương Báo cũng như thế, ôm hy vọng tìm kiếm vài gốc linh tài địa bảo đáng tiền, nếu như may mắn có thể tìm thấy một vài cọng linh thảo quý hiếm mọc ở nơi khó tìm bị tu sĩ bỏ quên, như vậy hái đem về có thể áo cơm không lo một thời gian.

Thuyền nhỏ liên tục lênh đênh trong màn đêm, Lâm Hạo Hiên ngồi ở mạn thuyền ý định chợp mắt một chút.

Gió biển mang theo hơi nước lành lạnh cùng tiếng sóng vỗ mạn thuyền để Lâm Hạo Hiên bắt đầu chìm vào giấc mộng đẹp, ở đó hắn mộng đang cùng thất tiên nữ vui vẻ chơi trò đuổi bắt.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lâm Hạo Hiên giật mình tỉnh giấc, hắn nhìn xung quanh thấy chiếc thuyền nhỏ vẫn lênh đênh ở giữa biển, nhưng quỷ dị là xung quanh an tĩnh một cách dị thường, không có một cơn gió thổi qua, mặt biển cũng lặng yên không một gợn sóng.

“Chuyện gì xảy ra!” Lâm Hạo Hiên cất giọng gọi to.

Vừa nãy còn rất bình thường tại sao vừa chợp mắt một lúc lại đến khu vực lạ lẫm này, Lâm Hạo Hiên rất nhanh ổn định tâm tình lại, hắn đang suy nghĩ là có chuyện gì xảy ra, theo kinh nghiệm của hắn thì chỉ có thể thuyền nhỏ đã đi sai hướng sau đó lạc vào một khu vực có cấm chế do tu sĩ bày ra!

“Không ổn! Trương Báo đại ca! Chúng ta phải nhanh chóng rời đi khu vực này nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm!” Lâm Hạo Hiên vọt nhanh vào bên trong khoang thuyền.

Nhưng khi vào trong khoang thuyền Lâm Hạo Hiên cả kinh phát hiện bên trong khoang thuyền hoàn toàn trống rỗng, đại ca hắn Trương Báo đã biến mất không thấy.

Lâm Hạo Hiên chạy trở ra mạn thuyền quan sát xung quanh, khung cảnh vẫn không có gì biến hóa, cả không gian hoàn toàn yên tĩnh như thời gian bị đình chỉ lại.

Lâm Hạo Hiên cố trấn định bản thân, hắn làm ra quyết định thật nhanh, hai đầu gối quỳ trên mạn thuyền, khuôn mặt muốn có bao nhiêu bi thương thì có bao nhiêu bi thương.

“Tiền bối! Vãn bối cùng đại ca không phải cố ý mạo phạm tiền bối, hai huynh đệ chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, vô tình đi nhầm vào nơi nghỉ ngơi của tiền bối, mong ngài đại nhân có đại lượng không chấp nhất bọn tiểu bối, thả hai huynh đệ chúng ta một con đường sống!” Lâm Hạo Hiên khóc nói.

Lâm Hạo Hiên hốc mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ra giàn dụa, có thể nói là lệ rơi như hoa, biểu tình vô cùng xúc động cầu xin tha thứ, khung cảnh này ai nhìn vào cũng phải gọi là một cái đau lòng hài tử.

Đây dĩ nhiên không phải hắn khóc giả, trong cái thế giới động một chút là mất mạng này hắn từ nhỏ đã luyện thành thục phương thức cẩu đạo, cái gì mà thà chết không quỳ, cái gì mà không chịu khuất phục đều là rắm thúi.

Hiện thực nếu như ngươi bất kính với một tên cường giả thì chỉ có hai trường hợp.

Một là tên cường giả đó mới ngủ được với lão bà của người khác nên tâm tình phấn khởi, coi ngươi như một con giun dế có tiếng kêu rất vui tai rất thú vị vì thế không chấp nhất với ngươi.

Còn hai là tên cường giả đó mới bị người khác ngủ mất lão bà, bản thân bị đội nón xanh nên tâm tình vô cùng không tốt, nếu như ngươi ngay lúc đó chọc giận hắn thì kết cục chỉ có một con đường chết.

Hiện tại Lâm Hạo Hiên không biết vị cường giả này có tâm tình như thế nào, hắn cũng không dám đánh cược mạng nhỏ, hy vọng vị cường giả đó không bị người khác ngủ mất lão bà đi, nên tốt nhất hắn cứ tiên hạ thủ vi cường, quỳ xuống cầu xin đối phương tha thứ.

Quỳ gối cầu xin một lúc nhưng xung quanh vẫn hoàn toàn yên lặng không có một âm thanh nào đáp lại, Lâm Hạo Hiên thận trọng đứng dậy nhìn ngó xung quanh, cảnh vật không có gì khác biệt.

“Kỳ lạ, lẽ nào đây chỉ là một chỗ cấm chế bị bỏ hoang hoặc là người bày ra cấm chế không có ở gần đây.” Lâm Hạo Hiên suy nghĩ một lúc nói.

“Tên khốn kiếp nào bày ra cấm chế này hại lão tử, để lão tử biết được nhất định phải ngủ với lão bà của ngươi.” Lâm Hạo Hiên gân cổ lên gào to một tiếng sau đó nhanh chóng trốn vào trong khoang thuyền thận trọng nhìn ngó xung quanh.

Không gian xung quanh vẫn không có tiếng đáp lại, hoàn toàn yên tĩnh một cách quỷ dị.

“Vậy là đúng như ta dự đoán, chỗ cấm chế này hoàn toàn không có người xung quanh, nhưng làm cách nào để thoát ra ngoài bây giờ, kéo thời gian càng dài càng nguy hiểm, nếu như vị cường giả đó trở về thì bản thân mình có thể lành ít dữ nhiều, hơn nữa bây giờ đại ca vẫn không rõ tung tích!” Lâm Hạo Hiên vò đầu bứt tai suy nghĩ.

Đi lòng vòng một hồi Lâm Hạo Hiên phát hiện ra một chỗ kỳ lạ, hình như hiện tại hắn không phải ở trên chiếc thuyền giữa biển, đây có thể chỉ là một loại ảo giác khiến cho địch nhân bị cầm chân tại chỗ không cách nào có thể di chuyển được.

“Thử một lần xem sao!” Lâm Hạo Hiên nói rồi cầm lấy một cây rìu hai lưỡi, đây là vũ khí phòng thân của hắn khi ở ngoài làm nhiệm vụ.

Lâm Hạo Hiên giơ cao cây rìu hai lưỡi của mình lên vung thật mạnh xuống thân thuyền.

Rắc

Rắc

Thân thuyền bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh nhưng kỳ lạ là không có một giọt nước biển nào tràn vào bên trong, thấy vậy Lâm Hạo Hiên càng dùng sức vung thật mạnh lưỡi rìu xuống thân thuyền.

Rắc

Rắc

Ầm

Thân thuyền vỡ tan thành từng khối gỗ nhỏ, không gian bắt đầu thay đổi, cảnh biển cả xung quanh tựa như một con rắn bị chặt đứt đầu không ngừng uốn cong quặn quẹo sau đó tiêu tán vào trong không trung, mặt đất cùng cây cối từ từ hiện ra.

Đây đâu còn là trên mặt biển nữa, mà đây là một hòn đảo được bao quanh bởi vô tận biển rộng!

“Hắc hắc! Đúng như ta dự đoán, đây chỉ là một cái cấm chế dùng để vây khốn địch nhân, thông thường rơi vào hoàn cảnh như vậy làm gì có ai nghĩ đến chuyện phá bỏ đi con thuyền đang giúp mình sống sót.” Lâm Hạo Hiên cười to nói.

Đầu tiên việc cần làm bây giờ là phải nhanh chóng tìm được Trương Báo đại ca, sau đó phải nhanh chóng nghỉ cách làm một con thuyền mới để rời khỏi đây, dù đã thoát ra khỏi cấm chế nhưng ai biết còn có nguy hiểm gì trên hòn đảo này hay không.” Lâm Hạo Hiên quan sát đánh giá cảnh vật xung quanh sau đó quyết định.

Lâm Hạo Hiên cất bước thận trọng bắt đầu từng bước đi vào mảnh rừng trên hòn đảo.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.