Trở về truyện

Loạn Thế Giai Nhân - Chương 7: Ích Kỷ

Loạn Thế Giai Nhân

7 Chương 7: Ích kỷ

Chuyện Ngô Chấn trong ngày đưa Thác Bạt Ngọc trở về thảo nguyên cũng không kinh động đến nhiều người, mà Thác Bạt Ngọc lúc ngồi trên mã xa cũng chưa nhìn nhận ra được mình phải quay về, nàng không phải là người Hộ quốc công si mê sao? Hắn ta nhất định nghe lời mị hoặc của đại phu nhân! Nhất định là hắn ta bị ả ta bỏ bùa vào tai.

"Đại nhân~ Người làm sao đưa Ngọc Nhi về thảo nguyên a?" Thác Bạt Ngọc khóc nháo lên một trận, Ngô Chấn miễn cưỡng ra ngoài tiễn nàng đi. Khung cảnh lúc đó muốn náo nhiệt bao nhiêu có náo nhiệt bấy nhiêu, Thác Bạt Ngọc đòi nhảy xuống mã xa nhưng không đủ sức, nửa chần chờ, nửa mong Ngô Chấn để mình lại.

Có thể nói nàng và Mạt Hạt Thiên Trì đồng dạng là tiểu tam được kim ốc tàng kiều, khi Ngô Chấn đem các nàng về mà không đem các tỉ muội khác về có nghĩa là các nàng đã được đứng vào hàng ngũ tiểu thiếp của hắn, không phải sợ một ngày hắn sẽ đá nàng về thảo nguyên. Tự tay nàng đạp đổ tất cả, vậy nên Thác Bạt Ngọc khóc càng lúc càng lợi hại.

Khi trong phòng không còn ai Nhược Nhiên mới sờ bên má bị tát sưng đỏ của Nhược Hoa, trong lòng dâng lên một cỗ xót xa không nói thành lời.

"Đau không?"

Nhược Hoa mỉm cười lắc đầu, một cái tát nho nhỏ đuổi được một hồ ly tinh gây sự, Nhược Hoa thấy vô cùng đáng giá.

"Ta thà tát vào mông nàng còn hơn..." Nhiên thật nhanh hôn lên môi Nhược Hoa, vừa muốn mặc kệ bên ngoài có ai có thể thấy điều này, vừa muốn giấu giếm nên nụ hôn vô cùng suồng sã, nhanh vội.

Đến khi hai người tách nhau ra, hơi thở vẫn còn hổn hển. Một lúc sau Ngô Chấn mới vào bên trong phòng của đại phu nhân, trong lời nói còn mang vẻ biết lỗi: "Ta không nghĩ nàng ta lại lớn gan đến thế, đánh phải nàng có đau lắm không?"


Nhược Nhiên giả như vô tình sờ vào bên đùi của Nhược Hoa một cái thật nhẹ, sau đó mới cáo từ đi ra khỏi phòng. Vì một cái "vô tình" nhắc nhở đó nên Nhược Hoa mới diễn xuất cực kì tốt, không hề đổ tội cho Thác Bạt Ngọc mà còn nhận tội về mình, Ngô Chấn nghe vậy càng thấy thê tử của mình lòng dạ khoan dung quá đỗi, hận bản thân cứ phải nạp thiếp liên tục mà bỏ bê nàng.

"Tối nay ta ở lại bồi nàng, nàng chuẩn bị đi."

Nếu lão gia ngủ lại tức là Nhược Hoa phải dọn dẹp lại giường gối, tuyệt đối không thể để lão gia ngủ trên chăn gối bẩn. Nếu như nàng là một tiểu thiếp nho nhỏ, có thể quy tắc này lão gia có thể rộng lượng tha cho nàng, nhưng nàng là đại phu nhân, so với tiểu thiếp càng phải quy củ hơn nữa.

Nhưng Nhược Hoa lại không muốn hầu hạ phu quân của mình, nàng không hiểu vì sao như thế.

Trong lòng Nhược Nhiên cũng sớm đoán được tối nay Ngô Chấn sẽ vì áy náy mà ngủ lại phòng của đại phu nhân, cô suy đi tính lại, rốt cuộc cũng nghĩ ra được kế sách để ngăn chặn chuyện này xảy ra. Buổi chiều trong nhà thường là Ngô Chấn sẽ uống rượu, mà uống rượu cũng không thể thiếu được mỹ nữ, Nhược Nhiên biết mấy hôm nay Ngô Chấn phải phục vụ Thiên Trì cực lực, cô càng phải giới thiệu thêm cho hắn những vị mỹ nhân nức tiếng kinh thành dạo gần đây.

Trong lúc Ngô Chấn uống được hai tuần rượu, Nhược Nhiên mang theo ba cô nương vào bên trong, vui vẻ giới thiệu rằng: "Đại huynh, nếu uống rượu mà không có ca vũ thì thật thiếu xót, muội có giúp huynh mướn được một phường ca vũ, hi vọng được góp vui cho huynh."

Bình thường nếu Nhược Nhiên mướn tam đại mỹ nữ của Nguyệt Hồng viện, chắc hẳn lão bản sẽ nghĩ cô điên rồi đuổi cô ra ngoài, nhưng lần này Nhược Nhiên dùng danh Hộ quốc công mà mướn, vừa vặn Hộ quốc công cũng đang ở kinh thành. Có thể lão bản sẽ không cho phép nhưng các nàng lại muốn thử sức mình, lỡ đâu vận may đến có thể làm tiểu thiếp của Hộ quốc phủ, từ nay về sau cuộc sống không thiếu đồ tốt.

Trong rượu của Hộ quốc công quả thật không thêm xuân dược, nhưng rượu tốt cộng với thịt ngon, vừa vặn khiến cho tâm tình của ai đó rạo rực, mỹ nhân mềm mại như mây trước mắt, Ngô Chấn nghĩ bản thân cũng không cần phải kiềm nén làm gì. Sau khi kết thúc ca vũ hắn cho gọi ba nàng vào bên trong thư phòng của mình, là lần đầu tiên trong đời thị tẩm cả ba người một lúc.


Tuy cách giải quyết dục vọng của Ngô Chấn mà Nhược Nhiên làm có chút sơ sài, không lâu dài, nhưng tránh được hôm nay ngày mai lại tránh.

Trong lòng Nhược Nhiên nhiều nhất chính là sự ích kỉ, thứ gì đã là của cô tuyệt đối không thể của người khác. Điều này cũng bởi vì từ nhỏ đến lớn Nhược Nhiên chính là một tiểu thư được ba mẹ chu cấp đủ đầy, thứ gì tốt đều đến tay, phàm thứ gì là của cô tuyệt đối không thể là của người khác, đó là bản tính của Nhược Nhiên từ khi còn nhỏ đến lớn.

Tuy nhiên vẫn có trường hợp bạn tình sau lưng cô hành sự với người khác, Nhược Nhiên trải qua vài lần, lần nào cũng khiến tâm can khó lòng yên ổn. Nếu ai hỏi cô đã từng yêu qua chưa? Nhược Nhiên chưa từng, cả cuộc đời cô chưa từng biết rung động với bất kì ai, thứ mà cô biết chỉ là dục vọng, thứ mà cô cần chỉ là dục vọng. Chỉ đến khi trở về cổ đại cô mới nảy sinh chút thương xót với Nhược Hoa, Hạ Tuyết, đối với họ thêm một ít cưng chiều, vậy thôi đã là điều tốt nhất cô có thể.

Nhược Hoa đang tắm bỗng nhiên cảm thấy có vòng tay ôm lấy cổ mình, chỉ cần cảm nhận làn da mềm mịn kia liền biết là ai, nàng không sững người nữa mà tiếp tục cọ rửa cơ thể, hệt như đem người kia đánh thành không khí, một chút cũng không để tâm.

"Đang chuẩn bị tắm để lão ăn nàng?" Bàn tay hư hỏng từ từ lần xuống vùng ngực tròn đầy của Nhược Hoa, xoa nắn nhẹ nhàng, ngực của Nhược Hoa so với nước càng mềm mại hơn.

Nhược Hoa hừ một tiếng: "Ngày nào ta không tắm rửa? Muội cứ nói linh tinh."

"Tin buồn cho nàng, hôm nay hắn nhất định bị vắt kiệt sức, không còn sức mà thỏa mãn nàng...Haha..."


"..."

"Buồn không?"

"..."

"Nàng không nói tức là buồn? Hay là không?"

Nhược Hoa vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, Nhược Nhiên bóp ngực nàng hơi mạnh tay một xíu khiến gương mặt đang giả vờ không để tâm của Nhược Hoa nhăn hết lại. Nụ hôn của cô lúc nào cũng như sít sao muốn chiếm lấy người kia, một phân hơi thở cũng không tình nguyện cho nàng. Mà Nhược Hoa là một nữ tử dâm đãng giả vờ ngây thơ điển hình, chỉ cần dụ dỗ một chút liền đi ra khỏi bồn tắm, ngoan ngoãn ngồi lên giường giang hai chân ra cho Nhược Hiên ngoạn.

Nàng ngồi trên giường hai chân giang rộng, hệt như tư thế ngày hôm đó Nhược Nhiên bắt gian được nàng. Lồn của nàng như bại lộ ngoài không khí, trên đó còn vương một vài giọt nước tắm chưa kịp khô ban nãy, mỹ miều hơn cả vạn vật trên đời. Nhược Nhiên vừa lấy tay đè lấy hạt đậu nhỏ vừa áp môi vào mút lấy mút để, cô biết thời gian để hành sự không nhiều, vì vậy càng đánh nhanh càng tốt.

"Nhiên..."

Khi thấy ướt vừa đủ, Nhược Nhiên cho ngón tay vào bên trong huyệt động ra sức vào vào ra ra, từng đợt từng đợt đều lưu lại xuân thủy trên ga giường.

Nhược Hoa đúng là vưu vật trên đời hiếm có.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.