Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 91: Chương 90: Tâm Của Tiên Tử

Kiều Kiều Sư Nương

91 Chương 91: Chương 90: Tâm của tiên tử

Lúc thân thể Lăng Phong rơi xuống đất đã đứng vững, Tĩnh Du ánh mắt ôn nhu hạ trên người Lăng Phong nhẹ nhàng nói:

- Lăng huynh thương thế ra sao?" Lăng Phong cười cười nói:

- Một chút thương nhẹ, đa tạ tiên tử quan tâm, bất quá cảm tạ tiên tử hạ thủ lưu tình." - Kỳ thật ta không thể gây thương tổn được cho huynh, chẳng lẽ không phải vậy sao?" Tĩnh Du thản nhiên nói, đối với thực lực giao chiến với nhau mà nói. Mặc dù Lăng Phong bị chấn vào ngực mà khó chịu đến thổ huyết, đây chỉ là nhất thời khiến cho huyết khí không thông, nếu muốn chính thức làm bị thương Lăng Phong, ít nhất phải sau hơn ngàn chiêu.

Lăng Phong nói:

- Tiên tử chẳng những võ công cao cường, lại càng mỹ lệ tựa thiên tiên, đủ để khiến thiên hạ nam nhân thần hồn điên đảo, đây mới là chỗ trí mạng nhất ..." - Chẳng lẻ Lăng huynh cũng nông cạn như những kẻ khác sao?" Tĩnh Du vẫn còn rất bình thản nói.

Lăng Phong ha ha cười, nói:

- Ta là trai chưa vợ (nói dối ko biết ngượng!!!) đương nhiên so với người khác càng nông cạn, bởi vậy không thể so sánh với bọn họ. Nếu không phải có danh hiệu làđệ tử Hoa Sơn, phỏng chừng ta bây giờ đã là dâm tặc bị mọi người truy sát rồi." Tĩnh Du "Phốc xích" cười duyên nói:

- Nào có người nào nói mình như vậy, Lăng huynh thật là dí dỏm."Nụ cười hiếm thấy của nàng như hoa nở, mặt trời mọc ở Đông Sơn, rực rỡ đến mức làm người lóa mắt. Lăng Phong lập tức trước mặt ngẩn ngơ, toàn thân đều mê mẩn.

Thu lại vẻ tươi cười, Tĩnh Du hồi phục lại thần tình như nước hồ không gợn song, ánh mắt chuyển hướng Lăng Phong thản nhiên nói:

- Lăng huynh Nhất Kiếm Phi Tiên quả nhiên danh xứng với thực, thực lực quả thật Tĩnh Du bình sinh mới chứng kiến lần đầu." Lăng Phong cười nói:

- Nghe nói tiên tử từng cùng Thiếu Lâm đệ tử Tuệ Năng giao thủ, hắn được xưng người kế tục và đứng đầu thế hệ mới của võ lâm, không biết ta so với hắn như thế nào?" Nghe thấy tên Tuệ Năng, Tĩnh Du trong mắt đột nhiên hiện lên một tầng quang huy, mặc dù cái này cùng ánh mắt ái tình nam nữ không giống nhau!Tuy rằng hàm súc nhưng cũng nhìn ra được vẻ tán thưởng.

Ngực Lăng Phong đột nhiên nổi lên một trận đau đớn vô danh! Loại đau đớn này là lần đầu tiên Lăng Phong gặp phải, bởi vì Tĩnh Du đối với Tuệ Năng tán thưởng, quang huy trong chớp mắt của nhãn thần nàng, khiến Lăng Phong đau lòng không chịu nổi.

Tĩnh Du tựa hồ cảm giác được Lăng Phong trong lòng biến hóa mơ hồ, thản nhiên nói:

- Tuệ Năng mặc dù có thiên tư, nhưng vô pháp khai thông thiên đạo. Chỉ có thể truy cầu sự hoàn hảo trên võ công,tâm pháp tu vi của y đã đến cực hạn rồi; mà Lăng huynh cũng là người có hi vọng khai thông thiên đạo, thành tựu một đoạn truyền kỳ!" Nói cách khác, Tuệ Năng bây giờ võ học tạo nghệ đã là lô hỏa thuần thanh, đạt đến cực hạn, người của Thiếu Lâm có thể tu luyện đến cảnh giới như thế, đích xác đã là kẻ vô địch trên đời.

Lăng Phong nhàn nhạt nói:

- Tiên tử nói như vậy, nói cách khác Lăng Phong ta không bằng Tuệ Năng." Tĩnh Du ngưng thị nhìn Lăng Phong một chút nói:

- Lăng huynh hà tất câu nệ cái trước mắt, tương lai càng tươi sáng! Theo tu vi Lăng huynh, ngày sau đương nhiên không dưới Đạt Ma, dưới Trương chân nhân!" Lăng Phong cười lạnh:

- Tiên tử sợ rằng đang khích lệ Lăng Phong rồi!" Tĩnh Du nói:

- Lăng huynh sao đối với bản thân quá thiếu tự tin như vậy? Vẫn còn không tin lời Tĩnh Du nói!" Lăng Phong thật sự không có ngờ tới nàng lại nói ra lời ấy, nhất thời không nói gì đáp lại!

Tĩnh Du nhìn Lăng Phong, yếu ớt kể lại:

- Tuệ Năng quá cố chấp với tu vi của tiền nhân ghi lại, hơn nữa còn thâm cố (trong câu "thâm căn cố đế) trong đó. Nói cách khác Tuệ Năng tu vi dù cao tới đâu, cũng vô pháp đột phá tu vi của Thiếu Lâm Đạt Ma sư tổ, bởi vì hắn đi theo con đường tu vi của Đạt Ma. Cho nên hắn cả đời này cũng vô pháp vượt qua được các bậc tiền bối của Thiếu Lâm. Điều này cũng là lý do Thiếu Lâm từ sau Đạt Ma sư tổ vẫn không thấy có ai đạt đến cảnh giới của Đạt Ma sư tổ năm xưa, luyện thành tất cả bảy mươi hai tuyệt kỷ Thiếu Lâm (cái này có lão sư già trong Thiên Long Bát Bộ đó thôi); đồng dạng còn có Võ Đang từ sau khi Trương chân nhân khai tông lập phái, đệ tử Võ Đang nhiều năm dậm chân tại chỗ, không thể tái xuất thế hệ người tài mới. Mặc dù Thiếu Lâm có Tuệ Năng là võ học kỳ tài trăm năm không thấy, nhưng cũng khó tránh khỏi lặp lại vết xe đổ dậm chân tại chỗ như Võ Đang." Lăng Phong sáng tỏ thông suốt, nói:

- Vậy tiên tử nàng lại như thế nào biết Lăng Phong ta sẽ không đi vào đường cũ của sư tổ Hoa Sơn ta, hoặc trở thành Hoa Sơn một Phong Thanh Dương, Lệnh Hồ Xung thứ hai chứ?" Tĩnh Du nói:

- Hoa Sơn từ khi lập phái tới nay, nhân tài lớp lớp xuất hiện (cái này láo, Hoa Sơn thấy mỗi Lệnh Hồ Xung với Viên Thừa Chí, Mục Nhân Thanh thôi - bọn còn lại toàn lởm cả). Bọn họ chuyên tâm truy tìm thiên đạo, không để lễ tiết thế tục đặt ở trong lòng, trên võ học càng không ngừng sáng tạo cái mới.

Vừa rồi trong lúc huynh cùng ta đối chiêu, thử hỏi có mấy chiếu là tuân theo sư phụ huynh dạy bảo! Hơn nữa trong võ công của huynh, chỉ sợ không phải cùng cực là Hoa Sơn võ công?" Lăng Phong sửng sốt, không nghĩ tới Tĩnh Du lại có thể dò ra sở học trên người mình là võ học Tiêu Dao, không khỏi cực kỳ kính nể, nói ngược lại:

- Ta rất hiếu kỳ hỏi một câu, tiên tử nàng cả đời muốn truy tầm là cái gì vậy? Thiên đạo sao?" (Lời người biên: đoạn này giống trong Biên Hoang Truyền Thuyết rồi- ta đoán chắc về sau tên LP này phá không mà đi rồi, đấy là tác giả còn tiếp tục hay không nữa?) Tĩnh Du hờ hững cười:

- Lăng huynh chuyển sang quan tâm tới tu vi của ta sao, chi bằng chúng ta vừa đi vừa tán gẫu." Lăng Phong cười nói:

- Tiên tử nàng là người dẫn đường, nàng đi đến đâu, Lăng mỗ sẽ theo nàng đi tới đó ." Tĩnh Du vừa đi vừa nói:

- Lăng huynh nói năng nghiêm trọng quá, Tĩnh Du chỉ hy vọng cùng huynh tản bộ một lát thôi." Lăng Phong nói:

- Thật sự như thế, vậy Lăng mỗ thật là cực kỳ vinh hạnh." Lúc này đúng dịp đầu đông, Lăng Phong nhìn tuyết trắng xóa phủ kín khắp nơi, làm cho cả thể xác và tinh thần đều chan chứa một loại cảm giác đẹp đẽ về thế giới thuần khiết màu trắng!

Đặc biệt giờ phút này có thể cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cùng nhau đi dạo trong cái thế giới tuyết trắng này, mắt thấy khắp nơi đều là mỹ cảnh màu trắng, tâm tình tự nhiên là không cái gì so sánh nổi. Có gì có thể thoải mái hơn thế này chứ?

Trời cũng dần dần sáng lên, nhưng khắp nơi người đi đường vẫn rất thưa thớt, mà khói bếp nhà nhà đã bốc lên. Ngoại ô Hoa m một mảnh yên tĩnh, tràn ngập ý vị điền viên, làm cho người ta nhìn mà say lòng trong đó.

Người nông thôn xưa thường cư trú thưa thớt, sống phân bố quanh nhưng nơi có rừng có sông, núi vây quanh nước ôm ấp, tuyết trắng bao trùm tiểu kiều hoành khê, kẻ khác say mê cảm thụ "cuộc sống trong chốn đào nguyên".

Tĩnh Du thấy bộ dáng nhởn nhơ tự đắc của Lăng Phong, hờ hững cười ,cũng không nói chuyện.

Có mỹ nữ lời nói cao nhã, trí tuệ bất phàm, phong hoa tuyệt đại này làm bạn, cả thiên địa lập tức trở nên tràn ngập sinh cơ, khiến Lăng Phong cảm thấy cuộc sống thật đẹp đẽ.

Lăng Phong cùng Tĩnh Du nhất thời đều không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, ai cũng không nói gì, chỉ ngẫu nhiên trao đổi bằng ánh mắt, lời cần nói hết thảy đều ở không cần nói ra.

Đó là một loại cảm thụ động lòng người mà Lăng Phong chưa bao giờ gặp qua.

Có chút tâm linh tương thông, có khi ánh mắt tiết lộ tin tức đích thật là so với nói chuyện còn sâu sắc hơn.

Từ khi xuất đạo tới nay, Lăng Phong đã trải qua hàng tràng võ lâm tranh đấu, nhưng Lăng Phong không có mảy may hưng phấn. Khiến Lăng Phong hưng phấn chính là sư nương Bạch Quân Nghi, Tạ Lâm Lan, Lục Phi Nhi, Lam Phượng Hoàng, Mộ Dung Thanh Thanh, Tử Yên các nàng, có các nàng, Lăng Phong mới hiểu được cuộc đời đẹp thế nào.

Cho đến hôm nay gặp Tĩnh Du, nội tâm lại tiếp xúc mới một cảm giác rung động mỹ lệ mới mẻ, động lòng người.

Tĩnh Du áy náy nói:

- Tĩnh Du hôm nay tìm đến Lăng huynh là vì hóa giải ân oán giữa Tứ đại thế gia và phái Hoa Sơn, nhưng qua cuộc luận bàn vừa rồi, ta hiểu được thái độ đối nhân xử thế của Lăng huynh, trong lòng ngược lại rất yên tâm."

Lăng Phong nhìn chăm chú nàng, mỉm cười nói:

- Lăng mỗ ngu độn, xin tiên tử nói rõ!" Tĩnh Du tú mâu (mắt đẹp) hơi động, vẫn bình tĩnh nói:

- Chuyện này nên chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có!" Lăng Phong điềm nhiên như không khẽ gật gật đầu, như thể đã sớm biết sẽ đáp lời Tĩnh Du ra sao, nói:

- Kỳ thật Lăng mỗ đều không hề gì, chỉ là Tứ đại thế gia có phần ép người thái quá, Lăng mỗ còn trẻ khó tránh khỏi bốc đồng ..." Tĩnh Du mỉm cười nói:

- Chuyện sư tỷ huynh, do Tĩnh Du làm giúp, thế nào?" Lăng Phong nói:

- Như thế là tốt nhất, kỳ thật ta đã không muốn cùng người của Tứ đại thế gia tranh đấu thêm rồi." Tĩnh Du gật đầu, thản nhiên nói:

- Lăng huynh nhất kiếm lực địch Chân Dương Tử mà danh chấn thiên hạ, kỳ thật ta cũng không hề lo lắng cho huynh, làm như vậy thật ra là vì nghĩ cho Tứ đại thế gia ..." Tĩnh Du dừng lại một chút, Lăng Phong không có quấy rầy tâm tư của nàng.

Tĩnh Du thở dài một hơi, tiếp theo nhàn nhạt nói:

- Ngay từ đầu lúc ta còn lo lắng cho phái Hoa Sơn, cho đến vừa rồi cùng huynh luận bàn ta mới biết được chính mình nghĩ sai rồi, tương lai gánh nặng võ lâm, chỉ có Tuệ Năng cùng Lăng huynh có thể đảm nhận thôi." Lăng Phong cười khổ nói:

- Tiên tử đối với Lăng mỗ sao lại có lòng tin như vậy? Không sợ thân ta rơi thuyền trong rãnh sao." Tĩnh Du nghe Lăng Phong nói xong có hứng thú, "Phốc xích" cười duyên mỹ nữ thanh nhàn cao thượng này rốt cuộc lộ ra chân diện mục, biến thành một tiểu cô nương thơ ngây đáng yêu, loại biến hóa này, khiến Lăng Phong thấy được mà ngây người.

Tĩnh Du cúi đầu thẹn thùng nói:

- Tĩnh Du thất thố. Nhưng ta tin mình không nhìn lầm, huống chi thiên hạ ngay cả vây khốn cái long đàm của huynh cũng không có, huynh sao lại ngã vào vũng nước bẩn không ra khỏi được chứ." Nói xong lời cuối cùng lại hiện ra thần tình của tiểu cô nương.

Lăng Phong đang muốn mở miệng, Tĩnh Du lại nói:

- Tĩnh Du đối với Lăng huynh có lòng tin, còn có một nguyên nhân." Lăng Phong trong lòng sửng sốt nói:

- Còn có một nguyên nhân???" Tĩnh Du nói:

- Phái Tiêu Dao vẫn tuân theo tư tưởng đạo gia Trang Tử (một tác gia của Đạo gia), cũng nhập tư tưởng đó vào võ học, như thế trong võ học phái Tiêu Dao càng có chỗ có thể khai thông Thiên đạo huyền bí! Lăng huynh nếu được phái Tiêu Dao tuyển vào, tự nhiên là có nguyên nhân. Phải biết rằng thiên hạ Tứ đại kỳ thư "Chiến Thần Đồ Lục", "Thiên Ma Sách", "Trường Sinh Quyết", "Từ Hàng Kiếm Điển" ( trời ơi lão này đạo văn của Huỳnh Dị!!!) không bảo điển nào là không truy cầu Thiên đạo, bởi vậy phàm là người có thể tu luyện đến tầng cao nhất của Tứ đại kỳ thư, đều có thể khai thông Thiên đạo, phi thăng thành tiên, giống như Đạt Ma, Trương chân nhân (Trương Tam Phong), Truyện Ưng Mạc!" Lăng Phong kinh hãi nói:

- Tứ đại kỳ thư khi thông Thiên đạo ta biết, nhưng cái này cùng phái Tiêu Dao có gì liên quan." Tĩnh Du nói:

- Tứ đại kỳ thư lưu lạc trong giang hồ ngàn năm, từ lâu đã hóa thành các hình thức khác nhau lưu truyền trong võ lâm, có rất nhiều thậm chí đã thất truyền. Duy nhất lưu truyền rộng rãi chính là "Thiên Ma Sách", còn tồn tại vốn cũng rất nhiều bản, trong đó nổi danh nhất không thể bỏ qua "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp" (cái này thì cục rồi), còn lại là Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh sau khi trải qua các đời chưởng môn Tiêu Dao phái cải tạo "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp", cũng là bản "Thiên Ma Sách" bảo tồn đầy đủ nhất đến nay." - A!?" Lăng Phong kinh hãi nói:

- Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh lại có thể xuất từ "Thiên Ma Sách"?!" Tĩnh Du gật đầu nói:

- Ta cũng rất ngạc nhiên Lăng huynh lại có thể luyện được tuyệt học Tiêu Dao phái, ngoài giật mình, lại càng mừng rỡ. "Thiên Ma Sách" vừa chính vừa tà, mấu chốt là phải xem tâm tính của người tu luyện, trong các đời chưởng môn Tiêu Dao phái, vừa chính vừa tà chiếm cứ số, là bởi vì bọn họ không cách nào khắc chế được ma tính trong Thiên Ma Sách", bị ma tính thúc đẩy. Lăng huynh xuất thân Hoa Sơn, thành ra ý chí kiên định, tự nhiên không bị ma tính điều khiển , chính là người tốt nhất để tu luyện "Thiên Ma Sách".

Phải biết rằng bản thân võ học không phân chính tà, mấu chốt là ở người dùng nó. Bằng vào thiên tư của Lăng huynh, thông qua tu luyện "Thiên Ma Sách" mà khai thông Thiên đạo cũng không phải là việc khó!" Lăng Phong đầu tiên cả kinh, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, nói:

- Tiên tử nàng sao lại biêt được Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh chính là "Thiên Ma Sách" !?" Tĩnh Du cẩn thận nói:

- Nguyên do trong đó trong khoảng thời gian ngắn cũng khó nói rõ ràng, nhưng Lăng huynh tốt nhất không nên để bại lộ thân phận đệ tử phái Tiêu Dao của mình, bằng không sẽ dẫn đến mầm họa vô cùng!" Lăng Phong hít sâu một cái, nói:

- Nếu hết thảy theo lời như tiên tử, Lăng mỗ sau này sợ rằng lành ít dữ nhiều!" Tĩnh Du nói:

- Tuy nói là nguy hiểm trùng trùng, nhưng huynh hiện tại xuất thân là đệ tử quang minh chính đại của Hoa Sơn, làm sao người khắc có thể đoán ra chứ?" Lăng Phong nói:

- Nhưng ta há có thể cả đời làm đệ tử Hoa Sơn sao?!" Tĩnh Du nói:

- Là phúc là họa, bây giờ kết luận còn quá sớm! Lăng huynh hà tất tự tìm phiền não làm chi?" Lăng Phong cảm thấy khoảng cách giữa mình và nàng xích lại gần hơn rất nhiều, mỉm cười nói:

- Lời tiên tử nói rất đúng, chuyện của tương lai], ai biết được sẽ như thế nào? Tiên tử, nàng đang tu luyện có phải là "Từ Hành Kiếm Điển" không? Ta nghe nói Ngọc Nguyệt Hồ cùng Từ Hàng Tĩnh Trai chính là một nhà!" Tĩnh Du gương mặt ảm đạm hồi phục vẻ u tĩnh cao nhã lúc trước, ôn nhu nói:

- "Từ Hành Kiếm Điển" là bảo điển của Từ Hàng Tĩnh Trai , hoàn toàn không truyền ra ngoài. Ba trăm năm trước thủy tổ Ngọc Nguyệt Hồ từ Từ Hàng Tĩnh Trai đi ra, thành lập Ngọc Nguyệt Hồ phái, liên tục không có tham dự vào võ lâm phân tranh. Mãi đến khoảng trăm năm trước Từ Hàng Tĩnh Trai suy sụp (cái này có vẻ đúng vì Huỳnh Dị viết THTT sụp đổ đời Minh), Ngọc Nguyệt Hồ mới bắt đầu xuất giang hồ, thay trời hành đạo. Ngọc Nguyệt Kiếm Pháp đích xác là từ "Từ Hành Kiếm Điển" . giống như Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh xuất sứ từ "Thiên Ma Sách"." Lăng Phong gật đầu nói:

- Lăng Phong hiểu rồi, cảm tạ tiên tử chân thành thản nhiên. Ngày sau lúc Lăng mỗ gặp nạn, tiên tử nhớ trợ giúp một tay!Cũng không uổng cái tình bạn của ta và nàng hôm nay." Tĩnh Du trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thanh mỹ, ôn nhu nói:

- Lăng huynh khách khí! Nơi đây từ biệt, không biết còn có cơ hội gặp lại không, Lăng huynh bảo trọng, thứ cho Tĩnh Du không tiễn." Lăng Phong tuy có chút không muốn chia tay, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cần gì phải cố bám riết không tha, bèn bước đi ung dung nói:

- Rốt cục cũng không tránh khỏi từ biệt, tiên tử mời." Nói xong xoay người ha ha cười to, phiêu nhiên mà đi.

Tĩnh Du hãnh diện đứng vững giữa thế giới (thế giới ở đây ko giống như người việt hiểu- ở đây chỉ có nghĩa như thiên địa, không gian) tuyết bạch, cùng thiên địa hòa thành một thể, chẳng phân biệt được lẫn nhau.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.