Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 348: Chương 347: Trận Chiến Với Mục Chấn Thiên

Kiều Kiều Sư Nương

348 Chương 348: Chương 347: Trận chiến với Mục Chấn Thiên

Mục Chấn Thiên đi đến phía trước cách hai người Lăng Phong hai trượng. Hắn đứng im, trên môi nở một nụ cười, đột nhiên hắn nhấc tay thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Ngươi là Nam Cung Vũ? Một cao thủ như ngươi không ngờ lại còn trẻ như thế!” Hai tay Lăng Phong đè chuôi kiếm im lặng không nói, đứng đối mặt với một trong những cao thủ nổi tiếng hung ác đáng sợ nhất thiên hạ, đến một cái nháy mắt hắn cũng không dám nháy.

Mục Chấn Thiên không có một điểm nào giống như muốn vội động thủ, hai tay áo tùy ý quét quét những hạt bụi dính trên người, ung dung thản nhiên nói: “Ta và ngươi có thể gặp nhau ở đây, coi như cũng có một phần duyên phận. Ngươi dù đại nạn lâm đầu vẫn không buông bỏ nữ nhân này đủ thấy ngươi là một người rất trọng tình nghĩa. Nhưng vì nữ nhân này, thế tử cho là có đáng để mình trả giá như thế không?” Không nghĩ tới Mục Chấn Thiên cả đời anh hung, nói tới nói lui thanh âm nghe như âm dương quái khí, làm cho Lăng Phong nổi lên hết cả da gà da vịt! Giọng điệu của Mục Chấn Thiên tràn ngập sự đùa cợt, giống như con mèo bắt được chuột, muốn chơi đùa đối phương cho thống khoái.

Lăng Phong trong lòng vẫn rất cẩn thận. Người này võ công thâm bất khả trắc, nhưng tâm địa cũng phi thường đáng sợ, mà hắn lại có thể làm cho trái tim của mình đập loạn, cảm giác này càng lúc càng rợn người. Bất quá Lăng Phong lại bình thản tự nhiên, không sợ hãi chút nào. Không phải vì hắn nắm chắc phần thắng, mà đây chỉ là sự tu dưỡng cơ bản của một cao thủ kiếm đạo. Dù cho có bị đối thủ giết chết, Lăng Phong vẫn có thể bảo trì một trái tim băng, bảo trì cảnh giới không vui không sợ của cảnh giới kiếm đạo.

Lăng Phong nhìn thẳng vào Mục Chấn Thiên, mỉm cười: “Mục chưởng môn đích thân tới cái nơi dã ngoại hoang vu này, chính là vì một nữ nhân sao?” Trên mặt Mục Chấn Thiên bỗng có chút điểm giận dữ, hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là người như vậy sao? Nữ nhân này đáng giá cho Mục Chấn Thiên ta ra tay à? Thật là buồn cười.” Lăng Phong lập tức cười to ha ha một hồi, tiếng cười sang sảng này vang vọng khắp bầu trời đêm!

Mục Chấn Thiên có chút kinh ngạc: “Thế tử vì sao lại cảm thấy buồn cười?” Lăng Phong ngưng cười, nói: “Chính là cười ngươi, không tưởng tượng được, một người có danh vọng, địa vi như ngươi lại vẫn có thể dối trá như thế. Ngươi sống thế không biết mệt à?” “Thế tử, ta tiếc thương tài hoa của ngươi, nhưng không có nghĩa ta có thể tùy ý cho ngươi muốn nói gì thì nói!” Mục Chấn Thiên vừa nói xong bỗng nhiên bước một bước, chắp tay hướng một bên, nhìn bầu trời đêm thản nhiên nói: “Nhân tính vốn là ác, thiên hạ không có ai ngu bằng người tự cho rằng nhân sinh bổn thiện, làm sai mà không tự giác ngộ, gây hại cả đời. Nhìn chung người có thể làm thành đại nghiệp, ai mà không vô tình vô nghĩa, lòng dạ độc ác? Thế tử là người thông minh tài trí, vậy mà cả điểm này cũng không nhìn ra được, ta xem người đáng buồn cười là ngươi! Mà thế tử đêm nay kiếp số khó tránh khỏi, cũng chính là bị nhân sinh bổn thiện làm hại, đây là chứng cứ rõ ràng nhất.” Vừa nói, Mục Chấn Thiên vừa lướt ngang một bước, khí kình nóng rực đang áp bách Lăng Phong đột nhiên biến mất, thay vào đó là một cỗ hàn khí lạnh thấu xương đem hắn bao vây chặt chẽ. Dòng khí này không ngờ lại ăn mòn chân khí cùng ý chí của Lăng Phong, giống như đang dưới cái nóng gay gắt của mặt trời trên sa mạc lại lạc đến nơi băng thiên tuyết địa. Loại biến hóa nóng lạnh như vậy càng làm cho Lăng Phong khó chịu muốn chết. Cũng bởi vì vậy nên hắn không thể nắm giữ cơ hội để huy kiếm đột kích. (Truyện copy từ nguồn ) Công pháp như thế này Lăng Phong trước giờ chưa từng gặp qua, cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Điều này cho thấy tà công của Mục Chấn Thiên đã đạt tới cảnh giới kinh nhân có thể thay đổi càn khôn. Chỉ bằng điểm này, Lăng Phong liền biết đêm nay lành ít dữ nhiều!

Từ lúc xuất đạo đến nay, những cao thủ mà Lăng Phong gặp người sau so với người trước càng mạnh mẽ hơn, mà Mục Chấn Thiên này chỉ sợ là một cái đỉnh núi. Không nghĩ tới đúng theo lời nói của Mục Chấn Thiên, chính mình vì một người hoàn toàn không đáng như Hà Ngọc Khiết mà muốn bỏ mạng tại đây sao?

Mục Chấn Thiên mạnh mẽ mọi phương diện, có cái gọi là thượng binh phạt mưu (*). Mục Chấn Thiên lần này xuất khẩu cuồng ngôn, nhưng Lăng Phong lại không phản bác được, giống như cam chịu lý luận của hắn, tại khí thế đã lùi một bước lớn rồi.

Lăng Phong một bên thầm vận nội công chống lại tà công của Mục Chấn Thiên, một bên thong dong mỉm cười: “Cách nhìn của Mục chưởng môn mặc dù không phải là không có lý, lại không hẳn là đúng, như nhân tính bổn thiện, cũng không đầy đủ. Ngu ý của ta thì cho rằng nhân tính của bản thân chính là vừa thiên vừa ác, còn muốn biết là thiên hay ác phải xem con đường về sau. Mục chưởng môn nghĩ có đúng không?” Dùng tài trí của Mục Chấn Thiên, nghe xong cũng không khỏi nhíu mày, lộ ra suy tư.

Lăng Phong cảm ứng được hàn khí âm tà của Mục Chấn Thiên bao phủ hắn suy yếu một mảng lớn. Cơ hội tốt như vậy hà lại bỏ phí? Lăng Phong mạnh mẽ lui về phía sau, Nam Thiên kiếm đã ra khỏi vỏ!

Mục Chấn Thiên cười dài một hồi, nói: “Thế tử trúng kế rồi!” “Loong coong…..!

Chuôi kiếm đúc bằng vàng của Mục Chấn Thiên lúc này đã được rút ra khỏi vỏ kiếm khảm đầy quang châu hoa lệ, hóa thành một đám mũi nhọn ánh sáng, như bạo phượng vũ vãi ra xung quanh rồi hướng về phía Lăng Phong đâm tới. Kiếm chiêu đẹp tới cực điểm, nhưng cũng đáng sợ đến cực điểm!

Lăng Phong còn chưa kịp lui ra nửa trượng, liền biết là không ổn. Lúc đầu hắn tính toán là thừa dịp tinh thần Mục Chấn Thiên bị quấy nhiễu, khí thế đột nhiên giảm liền lui ra phía sau dụ Mục Chấn Thiên truy kích. Sau đó hắn sẽ tụ toàn thân công lực vào một kiếm nhất quyết đánh lui Mục Chấn Thiên, khi đó vừa có thể lui thủ, vừa có thể tiến công, không giống lúc nãy bị khí thế đè ép.

Nào biết lúc lui về phía sau, khí thế của Mục Chấn Thiên đang yếu lại đột nhiên mạnh mẽ lên, tà khí âm hàn như hóa thành tơ nhện dẻo dai đem hắn quấn lại như một con mồi. Hắn mặc dù cố gắng hết sức đem tơ nhện kéo dài ra nhưng thân thể vẫn bị vây hãm trong mạng nhện. Hơn nữa lúc này hắn nhận ra một loại cảm giác hết sức đáng sợ, đó chính là hắn đã rơi vào cái bẫy được thiết kế hết sức tỉ mỉ của Mục Chấn Thiên!

Lăng Phong không còn lựa chọn nào khác đành phải không lùi mà tiến, dựa thế tăng tốc, như một lưu tinh nhảy vào giữa thiên la địa võng của Mục Chấn Thiên.

Nam Thiên kiếm hóa thành thanh mang, sinh ra kiếm âm rít gào đâm thẳng vào nơi trọng yếu trong kiếm võng của địch thủ. Mũi nhọn như hàn trúc ngưng tụ lại, xé tan chướng ngại trùng trùng điệp điệp trước mặt. Thế kiếm như thủy triều đem khí kình âm hàn của Mục Chấn Thiên tản ra hai bên. (Nguồn truyện: Bàn Long Hội.) Một kiếm này không chỉ là đỉnh phong của Lăng Phong lúc này mà còn chứa toàn bộ tâm linh của hắn, mang đầy khí thế quyết sinh tử, quyết tâm một đi không trở lại.

Ngay khi một kiếm này đánh ra, Lăng Phong đã không nghĩ tới việc ai mạnh ai yếu nữa, không vui không cười, không kinh không sợ.

Mục Chấn Thiên cười to: “Đến rất tốt!” Ngàn vạn điểm kiếm vũ như biến mất vô tung sau đó chợt tập trung về phía thanh bảo kiếm bốn thước rưỡi vàng chói kia.

Mục Chấn Thiên chân đạp một bước bỗng nhiên lướt qua một bên, trường kiếm bổ xuống nhanh như điện, không sai một tấc đánh lên mũi của Nam Thiên kiếm, chuẩn xác đến khó tin. “Đinh…” Toàn thân Lăng Phong đại chấn, điều thần kỳ nhất là không có một tí lực cản nào ảnh hưởng đến Nam Thiên kiếm, nhưng trước ngực hắn lại như bị búa tạ oanh kích. Kinh mạch hắn không ngờ muốn nứt ra, khí huyết sôi trào, mắt nổi đom đóm, khó chịu đến nổi muốn lập tức chết đi còn tốt hơn.

Nếu không có một tâm trí kiên nghị, thì giờ phút này liền sẽ buông tha không chống cự, hoặc sẽ toàn lực bỏ trốn.

Lăng Phong lại biết hai lựa chọn này đều không thực hiện được. Mà hắn sở dĩ chọn cách mặt đối mặt để bị thiệt thòi lớn như thế này đều là do bị Mục Chấn Thiên nắm mũi dắt đi. Mục Chấn Thiên bằng cảm giác đối với khí kình đã chuẩn xác phá giải một kiếm của hắn. Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, toàn lực triển khai Tiêu Dao nội kình, muốn đuổi khí kình âm hàn trong người ra. Hắn không xuất kiếm tiếp mà súc lực vào trong, toàn thân chợt nhẹ, cuối cùng khí kình bản thân xoay chuyển đẩy hết khí kình âm hàn của Mục Chấn Thiên ra khỏi cơ thể. Sau đó hắn lại lập tức huy kiếm hướng Mục Chấn Thiên chém tới, tư thái nhất định quyết tử cùng địch. “Đ…A…N…G!” Mục Chấn Thiên dựng kiếm đón đỡ, kiếm chiêu thuận theo tự nhiên, không ngờ đã đạt tới kiếm cảnh đạt đại xảo nhược (**) Nam Thiên kiếm đánh lên thân kiếm của Mục Chấn Thiên giống như đánh lên một cột đá ta, không gây ra chút dao động nào, bất kì sau đó như thế nào cũng đều không dùng được. (Truyện copy từ nguồn ) Lăng Phong phun ra một ngụm máu tươi, sau đó vội vàng thối lui. Hắn thật sự không còn cách nào khác, vừa lui vừa dồn sức đánh chém một kiếm, ngăn chặn đối thủ đáng sợ kia thừa thế truy kích.

Mục Chấn Thiên không ngờ lại bất động, chỉ dùng kiếm chỉ vào hắn, trên mặt tràn đầy sắc thái khinh miệt. Lúc này khoảng cách giữa hai người lại kéo dài đến hai trượng, Lăng Phong bỗng đứng nghiêm, mũi kiếm chỉ ngược lại Mục Chấn Thiên.

Lăng Phong không phải là không muốn thừa cơ trốn thoát, nhưng kiếm khí của Mục Chấn Thiên xa xa đã khóa chặt hắn lại. Nếu như hắn lui một bước, thì thế thủ sẽ lập tức tiêp tán, giúp đối phương toàn lực giết tới. Hắn khẳng định lùi lại sẽ đi vào tình thế nhanh chóng bại trận, không chống cự được bao nhiêu kiếm của đối phương, lâm vào kết quả hữu tử vô sinh. Cho nên chỉ có thể cố dừng trước vực, lưu lại liều chết một trận. (* cả dòng cả lọ cả họ cả hàng cả hang cả hốc cả gốc cả rể bọn tunghoanh ăn cắp truyện của tao. Bố cái bọn copy truyện về xóa nguồn, nhân cách quăng cho ông bà già chúng mày tha à?) “Tốt cho một chiêu Tiêu Dao kiếm pháp!” Mục Chấn Thiên nhịn không được cười lớn: “Không thể tưởng tượng được đường đường Nam Cung thế tử lại là truyền nhân của phái Tiêu Dao! Tốt! Tốt! Tốt! Thật sự là rất sảng khoái, thế tử thật là cao minh hơn cả ta tưởng tượng. Từ lúc xuất đạo đến nay, Mục Chấn Thiên ta chưa bao giờ gặp người hợp nhãn. Nhưng xem ra muốn giết chết thế tử cũng không dễ dàng, điều này làm ta càng hứng thú hơn.” Lấy việc giết người làm niềm vui, đối thủ như vậy luôn làm người ta cảm thấy rợn tóc gáy! Hà Ngọc Khiết đã không dám nhìn hai người quyết đấu, chỉ hy vọng có thể thừa dịp đệ tử của Thánh Anh giáo không để ý mà trốn đi.

Mà các đệ tử của Thánh Anh giáo thì trong lúc Mục Chấn Thiên xuất chiêu, bọn hắn đều lui sang một bên, con mắt thủy chung không ly khai khỏi trận quyết chiến của Mục Chấn Thiên và Lăng Phong.

Lăng Phong giờ phút này trong lòng chấn động, Mục Chấn Thiên không những tàn nhẫn hiếu sát hơn nữa còn lấy giết người làm thú vui. Nếu lần này có thể không chết mà quay về nhất định sẽ dốc lòng luyện kiếm, hôm nay mới biết núi cao còn có núi khác cao hơn, người giởi còn có người giỏi hơn. Lúc trước chính mình luôn cho là Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu chính là vô địch thiên hạ, không nghĩ tới chỉ nội công cường đại là không thể vô địch thiên hạ. Cao thủ đối chiêu, từng điểm từng chi tiết đều là chí mạng chứ đừng nói đến từng chiêu từng thức.

Nhưng giờ phút này, quan trọng nhất chính là, nếu hôm nay hắn không thể chiến thắng Mục Chấn Thiên thì…? Chú thích () Thượng binh phạt mưu: trước khi xuất binh ra trận thì phải đánh bằng mưu kế sách lược trước. (*) Đạt đại xảo nhược: Chắc là mạnh mẽ mà ảo diệu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.