Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 341: Chương 340: Cao Trào

Kiều Kiều Sư Nương

341 Chương 341: Chương 340: Cao trào

Dựa vào sự an bài của liên minh võ lâm hai mươi phái, lúc này ngoại trừ những thanh niên thiếu nữ tiến vào bát cường còn diễn ra vòng đấu loại thứ nhất của Chưởng môn các phái. Tuy chưởng môn hai mươi phái so ra kém hơn Minh chủ võ lâm nhưng nếu nói về đến địa vị hai mươi phái trong giang hồ, thì họ cũng là đệ nhị minh chủ võ lâm. Hơn nữa người chiến thắng trong cuộc so tài chưởng môn hai mươi phái cũng rất có khả năng sẽ là Minh chủ võ lâm tiếp theo nên mọi người tranh giành vô cùng quyết liệt.

Người trong giang hồ vốn rất hứng thú với đại hội võ lâm, hiện giờ đại hội tiến vào giai đoạn cao trào như thế đương nhiên càng thêm hấp dẫn mọi ánh mắt chú ý. Vì để cho tuyển thủ thanh niên tài tuấn được nghỉ ngơi thật tốt nên trận đấu của bọn họ được an bài tổ chức vào buổi chiều, còn buổi trưa là vòng đấu loại thứ nhất - Minh Chủ khiêu chiến.

Chưởng môn hai mươi phái và trưởng lão, thêm chưởng môn mười hai phái mới thăng chức khác, tổng cộng ba mươi hai người hiển nhiên cũng rút thăm chia tổ. Kết quả Lăng Phong cùng Vân Thanh sư thái, Đường Ngạo Thiên, Mộ Dung Kiệt đợi ở nửa khu trên. Còn Thiếu Lâm - Trí Hải đại sư, Võ Đang -Thiên Tùng đạo trưởng, Hoa Sơn - Đàm Uyển Phượng, Tây Môn Khiếu, Cái Bang bang chủ thì đợi ở nửa khu dưới.

Bởi vì vòng thứ nhất có mười sáu cuộc tranh tài nên đồng thời tiến hành tám trận đấu trên lôi đài, mà đối thủ vòng thứ nhất của Lăng Phong không ngờ lại là Trương Nhất Đạo, chưởng môn phái Thục Sơn.

Phái Thục Sơn gần trăm năm nay đã muốn xuống cấp trở thành một thế lực giang hồ tam lưu, đời sau không bằng đời trước, bởi vậy lúc này xếp hạng hai mươi phái giang hồ không có đem Thục Sơn xếp vào đó. Cho dù như thế nhưng vị chưởng môn phái Thục Sơn này cũng khiến người ta không thể xem thường.

Lăng Phong đứng dậy, Tần Thục Phân, Tây Môn Đình Đình, Nam Cung Vân chợt đồng loạt thấp giọng nói: "Chúc tướng công giành chiến thắng!" Lăng Phong ha ha cười sau đó mới chậm rãi đi đến lôi đài, một mặt đánh giá Trương Nhất Đạo trên lôi đài.

Trương Nhất Đạo thân hình cao lớn khôi ngô, thân hình đứng thẳng giống như một ngọn núi, khí khái bất phàm. Hắn ở trên lôi đài đợi Lăng Phong lên, mà Lăng Phong lại chầm chậm từng bước một bậc thang đi lên. Chợt có tiếng xôn xao trong đám người nổi lên, chỉ thấy Lăng Phong đi đến đối diện Trương Nhất Đạo, chắp tay nói: "Xin Trương chưởng môn chỉ giáo !" Trương Nhất Đạo rất phong phạm của một đại sư, nói : "Thí chủ khách khí, xin chỉ giáo!" Lăng Phong thuận tay rút Nam Thiên kiếm ra, trọng tài lập tức đánh vào chiêng một tiếng "Beng", trận đấu đã chính thức bắt đầu.

Đang muốn ra chiêu, chợt Lăng Phong khoát tay nói: "Chậm đã!" Trương Nhất Đạo sững sờ, đột nhiên dừng tay, chỉ nghe Lăng Phong nói tiếp: "Trương chưởng môn không cần binh khí sao?" Trương Nhất Đạo mỉm cười nói: "Luận bàn mà thôi, không cần dùng đến đao kiếm." Lăng Phong vui vẻ gật đầu, bỏ Nam Thiên kiếm xuống đặt ở một bên, mỉm cười nói: "Mời Trương chưởng môn xuất chiêu!" Trương Nhất Đạo hàm dưỡng cũng thật tốt, chỉ gật gật đầu, sau đó ngừng lại một chút, "Hô" một cái, quyền bên phải liền đánh đến vai trái của Lăng Phong, quyền bên trái lại đặt dưới khủy tay phải súc lực, một thế công liên hoàn liền được thi triển.

Lăng Phong nhìn thấy vậy liền lùi từng bước, bàn tay đặt xéo đánh ra một chưởng, sau đó cong tay đánh thêm một chưởng hiểm ác về phía dưới bụng.

Trương Nhất Đạo xoay người cực nhanh, hắn đánh một chưởng về phía cổ tay phải của Lăng Phong, đồng thời bắt lấy tay trái của Lăng Phong, công phu xem ra cũng rất cao.

Lăng Phong nhẹ nhàng lật cổ tay biến chưởng thành trảo từ trên hướng phía ngực Trương Nhất Đạo đánh xuống. Trương Nhất Đạo nhanh chóng nghiêng người tránh cuồng trảo của Lăng Phong, hắn vẫn nhanh chóng đưa tay muốn chém vào cổ tay Lăng Phong. Lăng Phong hạ cổ tay sau đó rút tay lại, trảo kình hướng đến mạch môn tay trái của Trương Nhất Đạo. Chỉ thấy tiếp đó trên mặt Trương Nhất Đạo hồng quang chợt lóe, xung quanh người hắn nhất thời tràn ngập kình lực, một mặt đánh một quyền vào vai trái Lăng Phong, một mặt đưa tay trái vận thành trảo chụp đến Lăng Phong. “Hảo!” Lăng Phong quát to một tiếng, lướt nhanh ra đấm hai quyền vào nhau, phát ra âm thanh "Ầm" một tiếng, trên lôi đài nhất thời như đá bay cát cuốn đầy trời. Mà bởi vì những hạt bụi đều nhỏ bé nên trên lôi đài giống như có một đóa hoa sen trắng bay lơ lửng.

Trọng tài ở một bên "Nha" một tiếng, không kìm lòng nổi đứng lên.

Trương Nhất Đạo sắc mặt đại biến, “Hô” một tiếng liền nhẹ lui ra ba thước, mọi người thấy hắn có cơ thể cường tráng nhưng lại có thể thi triển thân pháp linh hoạt như vậy, không khỏi lớn tiếng reo hò.

Lăng Phong trong lòng thầm khen, vận Như Ảnh Tùy Hình lướt theo, không ngừng di chuyển xung quanh hắn, chưởng phong biến thành thế công mãnh liệt. Mọi người chỉ thấy khắp người Lăng Phong giống như là bị kiếm quang bao vây, quang cảnh cực kỳ tráng lệ.

Trương Nhất Đạo khí thế bị áp đảo, trong lúc nhất thời không dám tùy tiện tiến công, hai cự chưởng tung ra trên dưới, không ngừng đánh lên chưởng phong của Lăng Phong đang vung tới, tiếng "Bang bang" vang lên không dứt.

Trong chớp mắt đã hơn ba mươi chiêu, Lăng Phong đột nhiên phát lực một cái, "Ầm..." một tiếng, chỉ thấy bụi trên lôi đài nháy mắt bay lên dữ dội, gần như bao phủ tất cả lôi đài !

Sau khi hết thảy đều kết thúc, mọi người lại nhìn trên lôi đài chỉ thấy Lăng Phong đứng giữa lôi đài, còn Trương Nhất Đạo hai chân đã gần chạm đến mép lôi đài, chỉ khoảng nửa bước nữa sẽ chạm đến ranh giới ở ngoài.

Trương Nhất Đạo có chút chần chờ nhìn Lăng Phong, vừa rồi một kích kia của Lăng Phong thiếu chút nữa đã muốn lấy mạng của hắn, nếu không phải Lăng Phong thu tay lại, chỉ sợ tánh mạng mình cũng khó bảo toàn, cho nên hắn mới hoảng sợ lui thật xa. Nhưng trong cả quá trình so tài, ngoại trừ trong nháy mắt hoảng sợ kia thì chiêu thức Lăng Phong sử dụng đều hết sức bình thường, cực dễ dàng khiến Trương Nhất Đạo sinh ra ảo giác, cho rằng Lăng Phong cũng không có gì hơn thế này.

Nhưng một chiêu vừa rồi khiến hắn thật sự thấy rõ thực lực của Lăng Phong cao hơn mình, hóa ra là Lăng Phong vẫn nương tay với hắn. Trương Nhất Đạo tiếp tục nghĩ cẩn thận mới hiểu được Lăng Phong không muốn vừa lên trận đã đánh bại mình, đây là giữ thể diện cho phái Thục Sơn, cũng là cho Trương Nhất Đạo hắn một bậc thang xuống, cho nên Lăng Phong mới cùng mình chơi hơn ba mươi chiêu. Nếu Lăng Phong thực sự dùng toàn lực, chỉ sợ mình ngay chiêu đầu mình đã liền thua.

Trong lòng Trương Nhất Đạo đã rõ, lòng lại càng tràn ngập cảm kích, vụng về chắp tay với Lăng Phong: "Nam Cung thế gia anh hùng xuất thiếu niên, lão đạo cam bái hạ phong, bái phục bái phục!” Nói xong liền hướng Lăng Phong làm một lễ. "Không dám, đa tạ Trương chưởng môn quá khen." Lăng Phong vô cùng khách khí nói.

Trương Nhất Đạo mỉm cười gật gật đầu, vẻ mặt để lộ sự vui vẻ với Lăng Phong, sau đó từ từ đi xuống lôi đài.

Trọng tài lúc này liền tuyên bố Lăng Phong tiến vào vòng loại thập lục cường.

Ngoài trận đấu của hắn ra thì các trận còn lại đều là mạnh yếu rõ ràng, Vân Thanh sư thái, Đường Ngạo Thiên, Mộ Dung Kiệt, Thiếu Lâm - Trí Hải đại sư, Võ Đang - Thiên Tùng đạo trưởng, Hoa Sơn - Đàm Uyển Phượng, Tây Môn Khiếu như nhau đều vượt qua được. Vào buổi trưa, mười sáu người thắng cuộc đều đã có tên, mà đối thủ ngày mai của Lăng Phong lại là chưởng môn của Điểm Thương Sơn - Hà Tĩnh Chấn.

Hà Tĩnh Chấn là ai? Hà Tĩnh Chấn chính là mẫu thân Hà Ngọc Khiết trên Giang hồ bát mỹ, là vợ chính thức của chưởng môn Điểm Thương Sơn – Chân Dương Tử. Mà Chân Dương Tử năm đó là một cao thủ khi Lăng Phong ở Hoa Sơn đã tự mình đánh ngã. Mà cũng chính là từ một trận chiến với Chân Dương Tử, Lăng Phong mới danh chấn giang hồ.

Ai cũng không nghĩ tới, hai năm sau ở Hàng Châu, Lăng Phong lại phải đối mặt với thê tử của Chân Dương Tử tiến hành một trận quyết chiến. Có lẽ, đây là số mệnh đã an bài.

Sau trận so tài vòng đầu của các chưởng môn, thanh niên tài tuấn cũng bắt đầu tỷ thí sau đó. Trên bảng trên, Thiếu Lâm – Tuệ Năng đối chiến với Diệu Tình, Thái Sơn - Thượng Quan Bằng đối chiến Hằng Sơn – Dịch Tuệ. Nam Cung Vân đối chiến Võ Đang – Vân Tùng, Thanh Thành - Tô Phi đối chiến Tung Sơn – Cao Thần, bốn tràng đấu đồng thời diễn ra.

Trong bốn trận đấu, Diệu Tình đối chiến cùng Tuệ Năng không có gì đặc biệt, tuy rằng Diệu Tình là đại sư tỷ của phái Nga My nhưng võ công của nàng ở phái Nga Mi cũng không phải quá cao. Bởi vậy khi đánh với Thiếu Lâm nhập thất truyền nhân Tuệ Năng, sau hơn trăm chiêu Diệu Tình liền không chống đỡ nổi.

Thượng Quan Bằng cùng Hằng Sơn Dịch Tuệ so sánh, nguyên bản tất cả mọi người đều nghĩ đến Thượng Quan Bằng sẽ nhanh chóng chiếm ưu thế. Không ai nghĩ tới sau năm mươi chiêu Dịch Tuệ đã đem Thượng Quan Bằng đánh rơi xuống lôi đài, điều lại lại một lần nữa chứng minh đại hội lần này các nữ hiệp không kém hơn đấng nam nhân.

Thanh Thành - Tô Phi cùng Tung Sơn – Cao Thần kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng sau ba trăm hiệp, Thanh Thành - Tô Phi chớp lấy chút thời cơ mới giành được thắng lợi.

Mà trận đấu thu hút nhất ở bảng trên chính là trận đấu giữa đại sư huynh của phái Võ Đang – Vân Tùng với thiên hạ đệ tam mỹ nhân - Nam Cung Vân. Trước đó dù Nam Cung Vân đã biểu hiện rất xuất sắc nhưng đối thủ vòng này của nàng lại càng xuất sắc hơn cho nên nhiều người đều cho rằng trong vòng trăm chiêu Nam Cung Vân sẽ bại. Mà Thiếu Lâm – Tuệ Nang cùng Võ Đang – Vân Tùng sẽ tiến hành trận chung kết sớm tại giải đấu. “Trận thứ ba tại bảng trên, Võ Đang – Vân Tùng đối chiến Nam Cung thế gia – Nam Cung Vân.” Trọng tài ở trước đài tuyên bố làm cho toàn trường chợt vang lên tiếng hoan hô như sấm động.

Vân Tùng bước lên sàn đấu làm cho dưới đài dội lên một trận hoan hô mãnh liệt. Lăng Phong đưa ánh mắt trấn tĩnh nhìn Nam Cung Vân, ý bảo nàng phải giữ bình tĩnh. Nam Cung Vân thấy vậy liền gật gật đầu.

Nam Cung Vân đi lên lôi đài liền đưa tới một trận rối loạn. Chỉ thấy nàng Uyển Như tiên nữ giống nhau, xinh đẹp động lòng người. Một mỹ nhân nhu nhược như thế này lại mang tới một cảm giác đầy sức sống, thật là mâu thuẫn, tương phản nha. Nàng mặc một bộ thường phục màu vàng nhạt, khuôn mặt không có chút son phấn, thắt eo buộc chặt làm hiện lên cơ thể thon gọn uyển chuyển.

Nàng có một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thiên hạ ngoại trừ Tĩnh Du cùng Đàm Uyển Phượng ra thì không có nữ nhân nào có đủ mị lực làm chấn động đương trường như thế. Nam Cung Vân lúc này quay đầu nhìn Lăng Phong bọn họ, lơ đãng nhếch môi, tiếp sau đó là một nụ cười sáng hơn cả sao trời làm khuynh đảo tất cả mọi người tại đây.

Một thiên kim đại tiểu thư tuổi nhỏ mà thân hình đã phát triển đầy đặn như thế tham gia trận đấu làm cho nhiều người nhìn đến no căng mắt. Huống chi Nam Cung Vân trước đây đã không chút khó khăn bước vào vòng trong, lúc này đối mặt với Vân Tùng có thể sẽ là trận đấu cuối cùng của nàng làm cho người ta có phần luyến tiếc. Cho nên mọi người đối với trận đấu này vô cùng chú ý, lôi đài này lập tức tập trung ánh mắt quan sát của mọi người ở đây.

Thấy Nam Cung Vân cùng Vân Tùng đã đứng trên lôi đài, trọng tài liền cắm một nén hương, nói: “Trận đấu lấy một nén hương làm thời gian hạn chế. Trận đấu… bắt đầu!” Nhất thời hiện trường rơi vào một mảnh yên lặng, đến nỗi nếu có một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy. Chỉ thấy Nam Cung Vân cùng Vân Tùng tạo thành thế giằng co, cả hai luôn giữ khoảng cách khoảng năm mươi bước.

Không khí khẩn trương lúc này làm cho người ta muốn khó thở.

Vẫn là một câu: Người có tên, cây có bóng. Vân Tùng có địa vị ngày hôm nay chính là do hắn phải trả giá đánh đổi sau bao nhiêu trận đánh mới dành về được.

Vân Tùng chẳng những là cao thủ số một trong số thanh niên đệ tử Võ Đang, lại còn là ngôi sao hy vọng cho tương lai của Võ Đang. Từ lúc hắn xuất đạo đến nay chưa từng có địch thủ, kiếm pháp cực cao trấn nhiếp cả võ lâm. Người trên giang hồ nói rằng, hắn cùng với Tuệ Năng của Thiếu Lâm bài danh ngang hàng, gọi là Võ lâm song tinh.

Nhưng Nam Cung Vân lúc này lại vô cùng bình tĩnh nói: “Vân Tùng sư huynh, mời ra chiêu đi.” Nàng vừa nói xong đã rút trường kiếm ra, chỉ hướng Vân Tùng mà bước tới.

Bất luận kẻ nào nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp của Nam Cung Vân, trong lòng cũng đối với nàng vô cùng sùng kính cùng ngưỡng mộ, thậm chí là yêu mến. Nàng là một nữ nhân nhưng lại không thua đấng nam nhi một chút nào, đây có thể gọi là một loại cảnh giới.

Vân Tùng thấy vậy mỉm cười, bình tĩnh nhìn Nam Cung Vân đang từng bước chậm rãi đi tới, nói: “Vân sư muội, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.” Nam Cung Vân sau khi đi tới cách hắn một trượng thì trong tay Vân Tùng không biết từ khi nào đã cầm một thanh trường kiếm. "Thương!" Vân Tùng giơ cao trường kiếm, chỉ về phía Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân mỉm cười nói: "Có thể lĩnh giáo tuyệt học của Võ Đang chính là vinh dự cùng may mắn của Nam Cung Vân ta. Vân sư huynh, mời!” Trường kiếm trên tay Vân Tùng đột nhiên rung lên, một cỗ sát khí lạnh như băng tuyết lập tức bao phủ lấy Nam Cung Vân, một phần ít còn lan ra toàn trường xung quanh làm cho mỗi người đều cảm thấy một cảm giác sợ hãi làm lạnh tim.

Võ công đáng sợ thế này, cho dù là Võ Đang – Thiên Tùng đạo trưởng ra tay cũng không hơn được. Điều này làm cho mỗi người đang xem trong lòng đều sản sinh một loại cảm giác tuyệt vọng, họ nghĩ rằng Nam Cung Vân đã không còn khả năng chiến thắng.

Ở trước đó, dù là trong lòng mọi người đều biết Nam Cung Vân không có khả năng thắng nhưng ai nấy cũng đều có một chút hy vọng, họ hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra. Nhưng trong khoảnh khắc Vân Tùng giơ trường kiếm lên, thì hy vọng trong lòng mọi người bỗng tan biến.

Vân Tùng không hỗ là ngôi sao tương lai của võ lâm, hắn vừa lên trằng thì khí thế đã uy hiếp toàn trường. Điều này làm cho Nam Cung Vân không thể không toàn lực ứng chiến, chỉ từ điểm này đã có thể suy ra được thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu của Vân Tùng vô cùng phong phú, căn bản không phải Nam Cung Vân có thể so sánh.

Mặc dù như thế nhưng lúc này Nam Cung Vân đối mặt với Vân Tùng lại biểu hiện sự bình tĩnh trước nay chưa hề có. Tựa như mặt hồ đột nhiên đông kết, làm cho người ta không nhìn thấy được rõ đáy sâu bao nhiêu...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.