Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 313: Chương 312: Tình Chân Ý Thiết Chương TrướcChương Tiếp

Kiều Kiều Sư Nương

313 Chương 313: Chương 312: Tình chân ý thiết Chương trướcChương tiếp

Lăng Phong cỏng Giang Nhã Phượng trên lưng xuống dưới chân núi vào trong rừng rậm, cũng chính là nơi giấu con ngựa.

Con ngựa thấy chủ nhân đã trở lại cũng cao hứng hí vài tiếng.

Lăng Phong vuốt ve đầu con ngựa, nói: " Ông bạn già, đã đợi lâu!" Nói xong, mang Giang Nhã Phượng để lên trên lưng ngựa nghỉ ngơi.

Giang Nhã Phượng thở ra một hơi, nói: " Lăng Phong nha, thật là dọa chết ta. Tên khốn kiếp kia nói rằng ngày mai sẽ kết hôn với ta. Ta thà gả cho đồ không bằng heo chó chứ không muốn gả cho hắn!" Lăng Phong à một tiếng, nói: " Sao vậy, ngày mai tên Trịnh Thiên Hổ kia không cưới công . . . Lưu Dương cô nương, lại thay đổi mà cưới nàng sao?" Thiếu chút nữa Lăng Phong đem chuyện công chúa Chiêu Dương nói lộ ra.

Giang Nhã Phượng hừ một tiếng, nói: " Cái gì thay đổi cưới với không thay đổi cưới? Cái tên Trịnh Thiên Hổ kia, bắt ta trước giửa chừng lại bắt thêm Lưu Dương, trong lòng hắn cao hứng, nói muốn đem Lưu Dương kia cưới làm áp trại phu nhân, còn để ta gả cho hắn làm nhị phu nhân! Cái tên gia hỏa này vừa xấu lại vừa hung ác, ta chẳng quan tâm gì tới hắn." Lăng Phong dường như hiểu được một vài tình huống, nói: " Theo lệ thường là trước cưới chính thất sau mới lấy thêm thiếp mới đúng, tại vì sao nàng đổi qua làm chính?" Giang Nhã Phượng trả lời: " Mới là tức chết ta, vốn ngày mai là Trịnh Thiên Hổ cưới Lưu Dương, cái con nha đầu kia sống chết không chịu. Trịnh Thiên Hổ trong cơn nóng giận đã đem nàng giam lại. Nói ngày mai lấy ta làm nhị phu nhân trước, chờ cái con Lưu Dương đó thay đổi thái độ thì tiếp tục bái đường." Lăng Phong gật gật đầu, dồn ép nàng nói: " Nói thế, người ta sống chết không chịu, còn nàng thì muốn mà không được!" Giang Nhã Phượng có chút bất ngờ, nói: " Hảo tiểu tử, ngươi lại có thể giểu cợt ta! Ta chỉ là một người đàn bà yếu đuối, ta không muốn gả thì có biện pháp gì đâu?

Ta cũng không muốn chết! Những tên thổ phỉ là hung ác đó!

Ta đã thấy ở trước mặt toàn bộ sự việc ở dưới chân núi, bọn chúng bắt một cô gái rồi thay phiên nhau cưởng hiếp. Nàng kia chảy rất nhiều máu, nhục nhã còn chưa dọa cho ta chết khiếp?" Lăng Phong vừa giận vừa căm, mắng: " Bọn thú vật này, ta thế nào cũng bắt bọn chúng mà giết sạch!" Hắn vốn là không nghĩ tới việc muốn giết người, chính là sau đó, hắn biết được hành động của bọn thổ phỉ đó, lúc này nghiến răng nghiến lợi.

Giang Nhã Phượng gật đầu nói: " Ta cũng biết là mấy tên khốn kiếp này đáng giận, chỉ là ta không có bản lĩnh để giết chết bọn chúng!" Lăng Phong hít mấy hơi thở, hỏi: " Nhã Phượng tỷ, cho dù nàng tức giận, cũng không nên một mình trở về nhà mẹ mình nha, nhị thiếu gia của Đường gia thật là, làm sao mà yên tâm như vậy để cho nàng ngàn dặm xa xôi từ Kim Lăng quay về Hàng Châu?" Giang Nhã Phượng nghe xong thở dài, nói: " Đừng nói nữa, kỳ thật đây cũng là món quà mà ngươi ban tặng." " Ta?" Lăng Phong giật mình nói: " Này sao vậy? Có liên quan gì đến ta đâu!" Giang Nhã Phượng nghẹn ngào khóc sướt mướt, nói: " Nếu lúc trước nếu ngươi đừng chiếm mắt sự trong sạch của ta, thì cái tên chết dẳm kia cũng không ghét bỏ ta!" Nói xong, mắt nàng đầy lệ, hiển nhiên là nói đến chổ thương tâm.

Lăng Phong vừa nghe cũng hiểu được vài phần, đoán chừng là nhị thiếu gia Đường gia phát hiện tự mình cưới nhầm vợ không còn nguyên vẹn, bị người cắm sừng lên đầu, tự nhiên là khó chịu.

Cho nên Giang Nhã Phượng gả vào Đường gia suốt ngày đã bị phu quân khinh bỉ, thậm chí đánh chửi, nàng vốn cũng là xuất thân đại gia, tự nhiên không thể chịu nổi những điều này, cho nên trong cơn tức giận, liền rời nhà chồng trở về nhà mẹ đẻ.

Lăng Phong trong lòng sinh ra tức giận, đối với Đường gia, đối với chồng của Giang Nhã Phượng.

Dù sao Giang Nhã Phượng cũng là mối tình đầu thanh mai trúc mã của mình, nếu như nói Giang Nhã Phượng bị ép bức gặp hắn mà hắn không có lòng thương hại thì đó chỉ là gạt người.

Nhưng hiện tại không phải là lúc nói về việc này, Lăng Phong lúc này lái sang chuyện khác, nói: " Bọn khốn kiếp Hắc Phong trại này chính là giết người không chớp mắt, sao bọn hắn không đem nàng xử đi?

Giang Nhã Phượng liền miệng nói: " Cũng tàm tạm không tệ, tên Trịnh Thiên Hổ này đối với ta dường như là thật tâm, đúng là không làm khó dể ta. Hắn đã nhiều lần cầu hôn với ta, ta không đồng ý, hắn vẩn không nản lòng. Cuối cùng, hắn nổi giận, nói ta ngày mai không gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải lấy chồng." Lăng Phong hỏi dò: " Nếu hôm nay ta không đến, theo thường thì nàng ứng phó như thế nào đây?" Trong đêm tối Lăng Phong nhìn không rỏ gương mặt của Giang Nhã Phượng, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp trong suốt của nàng.

Giang Nhã Phượng do dự trả lời: " Ta cũng không biết nữa, nếu ép quá thì ta tự sát!" Giọng nói của nàng có chút yếu đuối, không đủ kiên quyết, Lăng Phong thầm nghĩ, nàng nhất định muốn giữ thể diện nên mới nói vậy.

Nhưng hắn cũng không trách nàng, bởi vì nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, đã không biết võ công, lại không có từng trải của một người đàn bà.

Lâng Phong an ủi: " Nàng cũng không nên vì vậy mà sầu khổ. Ông trời phù hộ cũng không tệ, tất cả cực khổ cuối cùng cũng đi qua. Chờ ta cứu Lưu Dương mang ra, ta sẽ đưa nàng trở về." Giang Nhã Phượng ngẩm nghĩ hỏi: " Lăng Phong, Lưu Dương kia là gì của ngươi?" Lăng Phong hỏi: " Vì sao lại hỏi như vậy?" Giang Nhã Phượng thật nhạy cảm, hừ một tiếng nói: " Lăng Phong, nếu năm đó ngươi tốt với ta như giờ đây ngươi tốt với Lưu Dương như vậy! Ta há có thể bị lưu lạc đến tình huống như bây giờ!" Lăng Phong lắc đầu nói: " Nàng lại nghĩ như thế nào vậy? Ta chỉ là nhận ủy thác của người để đi cứu nàng ta. Lại nói năm đó cũng không phải ta không lo tới nàng, nhưng mà là người trong nhà của nàng không chịu gả nàng cho ta làm thiếp, nàng cũng biết là ta đã có chính thất!" Giang Nhã Phượng giận dỗi, nói: " Ta không có trách ngươi, chỉ là tự mình không có phúc. Kỳ thật trong lòng ta luôn yêu ngươi. So sánh với chồng ta thì coi như đem chặt hắn cho chó ăn, chó cũng không ăn." Lăng Phong nghe vậy cười không dứt, nhờ vào ánh trăng nhìn thân hình của nàng: " Nàng như vậy là yêu thích ta, tại sao lại không có vẻ gì yêu thương nhung nhớ vậy?" Giang Nhã Phượng nở một nụ cười, hướng Lăng Phong vươn đôi cánh tay ra.

Lăng Phong rất biết chuyện, tiến lên ôm Giang Nhã Phượng mang xuống.

Từ giờ phút này, Giang Nhã Phượng bám lấy Lăng Phong không buông.

Trong lúc tấm thân quyến rủ còn đang oằn oại, Lăng Phong cũng không chịu kém, nhanh chóng cứng rắn vươn lên.

Lăng Phong cố gắng tự mình kềm chế bình tỉnh trở lại, nói: " Nhã Phương nha, nàng cũng không nên câu dẫn ta đó. Ta còn có chuyện đứng đắn phải lo liệu đây!" " Hừ! Vậy cho đến bây giờ chúng ta làm không phải là chuyện đứng đắn sao?" Giang Nhã Phượng vừa dỗi vừa nói, đột nhiên lại cười hì hì, tiếp: " Đêm nay khiến cho ta tiếp tục làm nương tử với ngươi một lần được không?" Nói xong như có lữa nóng trong người làm cho đôi môi đỏ hồng lên.

Hương thơm tỏa ra tràn ngập, Lăng Phong cảm giác như ngất ngây. Lăng Phong ôm lấy Giang Nhã Phượng hôn lên môi.

Giang Nhã Phượng là một nữ nhân thành thục biết chuyện phong tình, tự nhiên vui vẻ không thể dừng.

Nàng hé miệng mặc cho Lăng Phong đưa đầu lưỡi vào thăm dò, lại tự mình chạm vào, hai người ngọt ngào sôi nổi hôn nhau.

Hôn một lúc sau, đem đầu lưỡi đưa ra lấy vào, quấn quít lấy nhau, phát ra những tiếng động mê người.

Lăng Phong ôm lấy eo Giang Nhã Phượng, bàn tay chậm rãi trượt xuống, đặt trên bờ mông của nàng mà vuốt ve.

Vuốt ve sờ soạn một lúc như muốn tìm một cái gì thật lâu không đi.

Còn Giang Nhã Phượng thì ôm lấy cổ Lăng Phong, ôm thật chặt tưởng như dính hẳn vào trên người của Lăng Phong.

Lăng Phong càng lúc càng phấn khích.

Hắn lấy lại bàn tay đặt lên đỉnh núi cao của Giang Nhã Phượng, bước đầu thì nhẹ nhàng nắn nót, chỉ chốc lát liền trở nên thô bạo, ở phía trên đỉnh núi vân vê nhào nặn nghịch ngợm khiến Giang Nhã Phượng rên rỉ những lời vô nghĩa, oằn oại, hận không thể lập tức bị nam nhân đè xuống làm nên chuyện tốt.

Lăng Phong gắng gượng lấy lại lý trí, hắn biết đây không phải là thời điểm tốt để làm việc tiếp theo.

Mục đích của mình đêm nay là cứu cái nàng công chúa điêu ngoa giảo hoạt kia.

Bởi vậy thân thiết tới mức độ nhất định thì hắn cũng buộc lòng phải buông tấm thân mềm mại của Giang Nhã Phượng ra.

Giang Nhã Phượng có phần sửng sờ, thở hào hển, hỏi: " Làm sao vậy! Lăng Phong, ngươi không thích ta sao?" Tình cảm của Giang Nhã Phượng đối với Lăng Phong càng lúc càng nhiều.

Giò đây nàng chẳng còn xem nhị thiếu gia Đường gia ra cái gì.

Đối với việc cặm sừng lên đầu gã nam nhân kia, nàng chẳng cần để ý.

Đêm nay ở bên Lăng Phong, khiến cho Giang Nhã Phượng tình yêu như nước, chỉ muốn ở trong lòng người nam nhân này mà hóa thành giòng suối.

Lăng Phong vội vàng giải thích: " Nàng không có gì sai, ta vẩn là thích nàng, nhưng bây giờ không phải là thời gian thân thiết với nhau. Mục đích của ta đêm nay chẳng phải là việc này, ta đến đây là để cứu người!" Giang Nhã Phượng hiểu ra, cũng bình tĩnh một chút, nói: " Ngươi nói ngươi quay lại để cứu ả Lưu Dương đó, ta xem hay là thôi đi. Bọn chúng không thấy ta, nhất định sẽ nổi điên lên với ta, hơn nữa nhất định nổi cơn cuồng loạn, chỉ sợ phòng vệ càng thêm nghiêm nhặt!" Lăng Phong ngớ ra, hỏi: " Lời này là như thế nào? Bản lĩnh của ta nàng còn không có nhìn ra?" Giang Nhã Phượng gật gật đầu, nói: " Bản lĩnh của ngươi là rất tốt, nhưng đối phương chính là có hơn một ngàn người, mà ngươi chỉ là có một người. Lại còn cái tên Trịnh Thiên Hổ kia lúc còn nhỏ là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm, công phu rất lợi hại, chỉ sợ ngươi còn không phải là đối thủ.

Ta nói như vậy, ngươi không nên tức giận. Ta chính là nói đúng lời thật." Lăng Phong nghe xong không thoải mái, hỏi: " Nàng biết Trịnh Thiên Hổ sao? Nàng đã gặp qua bản lĩnh của hắn sao?" Giang Nhã Phượng trã lời: " Công phu của tên Trịnh Thiên Hổ kia thì ta đã gặp qua. Khi hắn cướp ta trở về, ở ngoài cửa thôn gặp một đám dân làng, hắn vung cây đại côn lên, hơn một trăm người trong chớp mắt liền bị đánh ngã trên mặt đất. Thấy sao, rỏ ràng tên khốn này không phải tầm thường!" Lăng Phong nghe xong cười không dứt, nói: " Nhã Phượng này, nếu như nàng cảm thấy người này thật tốt như lời nàng nói, ta là không nên đem nàng mà cứu ra đâu. Cho nàng gả cho người kia, không rất tốt sao?" Giang Nhã Phượng "hứ hứ" vài tiếng, nói ra: " Ta thì không có gã cho một tên xấu xí quái dị kia đâu. Hơn nữa, ta đã là người có chồng, không thể lại đi lấy người khác!" Lại nói tiếp: " Ta là nói bọn thổ phỉ vốn bản lĩnh không phải nhỏ, ngươi đi sẽ gặp nguy hiểm!" Sau hai câu nói này khiến trong lòng Lăng Phong trở nên ấm áp.

Hắn một tay ôm chằm lấy Giang Nhã Phượng, vuốt ve khuôn mặt nàng, nói: " Nàng như vậy là quan tâm đến ta, có thể nào mà ta không biết? Chỉ là ta không thể không đi được!

Cho dù phía trước có rừng đao biển lửa ta cũng vẩn phải đi tới. Bởi vì ta đã hứa với người ta, cho dù đi tìm cái chết, cũng phải tìm cách cứu ra. Chẳng lẽ nàng thích một nam nhân không biết giử lời hứa sao?" Giang Nhã Phượng hai tay nắm chặt lấy tay của Lăng Phong, nói: " Ta biết lời của ngươi là đúng, nhưng ta vẩn không muốn ngươi đi. Ngươi nếu như có chuyện không hay xảy ra, ta sẽ rất đau lòng. Đừng xem là ta đã có chồng, nhưng trong lòng ta chứa đựng hình bóng của ngươi." Lăng Phong vỗ vỗ vào phía sau mông của nàng, nói: " Chuyện của chúng ta sau này hãy nói, dù sau nàng đã về Hàng Châu chúng ta lại trở thành láng giềng. Hiện tại ta cần phải đi cứu người." Giang Nhã Phượng thở dài, nói: " Lăng Phong này, ngươi đúng là đồ ngốc. Ngươi theo người ta mà chẳng chịu suy nghĩ, chuyện có đáng mạo hiểm không? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi hối hận cũng đã muộn!" Lăng Phong tỏ vẻ dứt khoát, nói: " Ta thấy việc bất bình luôn nhịn không được muốn xen vào. Nhất là tự mình đã hứa hẹn với người khác phải làm việc gì, rất ít khi sai hẹn." Giang Nhã Phượng lớn tiếng nói: " Hãy vì ta mà ngươi thất hứa một lần. Ngươi coi như là vì ta không được sao!" Thanh âm của nàng đã trở nên nghẹn ngào.

Lăng Phong cười cười, nói: " Được rồi, được rồi, thời gian không còn nhiều nữa. Ta phải hành động ngay. Giờ đây, ta cần nàng giúp đở." Giang Nhã Phượng tức giận, nói: " Ta có thể giúp ngươi cái gì đây? Ngươi muốn đi chịu chết, nhưng ta thì không." Lăng Phong nói: " Nếu cứ theo như lời nàng nói, ta cũng không nên mang nàng đến đây. Ta đem nàng đến nơi này, chính là vì để cho nàng thoát nạn." Giang Nhã Phượng "a" một tiếng, ôm chặt lấy Lăng Phong, nói: " Lăng Phong này, nơi đây hoang dã ngươi không nên mang người mà bỏ nơi đây. Nếu bọn xấu đến chẳng hạn, ta sẽ thê thảm." Lăng Phong an ủi nói: " Nếu như nàng sợ như lời nàng nói, ta thấy không bằng như vậy. Nơi đây có con ngựa, nàng trước hết cỡi nó đến thôn trang ở phía trước chờ ta." Giang Nhã Phượng "ô ô" khóc, nói: " Không, không, không, ta không muốn rời xa ngươi. Ta muốn ở một chổ cùng ngươi. Không có ngươi ở bên cạnh ta, ta sợ lắm." Lăng Phong võ vỗ lưng của nàng an ủi: " Nếu không thích như vậy. Nàng ở chổ này chờ ta đi, cho dù thế nào cũng đừng rời đi. Ta sẽ trở lại rất nhanh." Giang Nhã Phượng nức nở nói: " Được rồi, nếu ngươi quyết tâm đi liều mạng. Ta cứ ở chổ này chờ đợi ngươi. Cũng không biết ngươi còn có thể sống mà trở về!" Lăng Phong cười, nói: " Nàng yên tâm đi, con người của ta rất sáng suốt, sau khi ta đi mà thấy cứu được thì cứu, nếu như không thể cứu thì ta sẽ thoải mái mà trở về. Ta sẽ không làm việc hy sinh vô vị. Nàng thấy không, ta có phải là người ngu đâu!" Giang Nhã Phượng hy vọng một chút, nói: " Rồi, chúng ta đã nói, ngươi sẽ sống mà trở về." Lăng Phong gật đầu vài cái, nói: " Nhã Phượng này, bây giờ nàng hãy nói cho ta biết nơi ở của Lưu Dương, đở cho ta lát nữa phải tiến vào sơn trại tìm kiếm lung tung." Giang Nhã Phượng "vâng" một tiếng, nói: " Ngươi hỏi là đúng người. Ta đã cùng với Lưu Dương có gặp qua. Lúc ấy là trước khi ta bị dời đi. Nàng cùng với ta ở một chổ, ta hỏi nàng không ít lời. Nàng đã nói tất cả với ta." Lăng Phong hỏi thẳng: " Nàng ta bị nhốt ở đâu?" Giang Nhã Phượng nhớ lại một chút, nói: " Nàng bị giam sau cùng ở dãy phòng bằng đá. Ở phía đông số thứ nhất. Nơi đó chỉ giam có một người là nàng ta." Lăng Phong lại hỏi: " Theo lời nói thì ý của nàng cuối cùng là dãy phòng đều là nhà tù sao?" Giang Nhã Phượng trả lời: " Vâng, Trịnh Thiên Hổ nói cho ta biết, dãy phòng này đều là nhà tù. Phàm là thuộc hạ phạm lỗi, những người bị cướp sẽ bị giam giữ ở đó.

Bên trong có thạch lao, địa lao và thủy lao. Lưu Dương không phải là trọng phạm nên bị nhốt trong thạch lao." Lăng Phong hỏi tiếp: " Nàng ta không có bị đánh nhừ đòn chứ? Có bị bọn giặc làm nhục không!" Giang Nhã Phượng "hắc" một tiếng, nói: " Người đi vào nơi đó còn có thể có chuyện tốt sao? Chỉ cần là nữ thì đều nguy hiểm, chỉ là Lưu Dương đây chính là áp trại Phu nhân, ai dám động đến nàng? Đây chỉ là Trịnh Thiên Hổ muốn nàng chịu đau khổ, khiến nàng ngoan ngoãn mà chịu làm áp trại phu nhân thôi! Hoàn cảnh nhà tù thì thiếu thốn, nhưng chắc là nàng sẽ không phải chịu uất ức!" Lăng Phong trầm ngâm một lát rồi nói: " Đây cũng chẳng phải là tốt, bọn chúng chính là đám thổ phỉ giết người không chớp mắt. Bọn thổ phi này chuyện độc ác nào cũng dám làm." Giang Nhã Phượng nói: " Nói như vậy cũng đúng!" Lăng Phong "ừ hử" hai tiếng hít sâu mấy ngụm không khí, nói: " Xem ra, ta phải lập tức đi rồi." Giang Nhã Phượng lập tức tựa sát vào ngực của hắn, nói: " Ngươi phải trở về nha. Ngươi mà không trở lại như lời, ta nhất định sẽ rất hận ngươi." Lăng Phong hôn lên gò má của nàng, nói: " Chúng ta "chuyện tốt" đã làm xong đâu, ta nhất định sẽ quay về đúng lúc với nàng để cùng nhau hưởng thụ nhân sinh khoái hoạt." Giang Nhã Phượng bật cười một tiếng, thò tay xuống dưới hông của Lăng Phong, nhẹ giọng cười, nói: " Phía dưới vẩn là mềm chỉ sợ muốn làm chuyện xấu, cũng không thể được như ý ." Lăng Phong cười "ha ha" nói: " Nàng đã nói như vậy thì đến lúc đó, ta nhất định sẽ làm cho nàng chết đi sống lại vài lần. Ta sẽ khiến cho nàng biết thế nào là đàn ông chân chính đó." Giang Nhã Phượng lẳng lơ cười hai tiếng, nói: " Khi đó thì đừng có biến thành thái giám thì mới được nha." Hai người cứ như vậy mà nói đùa, không khí căng thẳng lập tức giảm đi không ít.

Lăng Phong buông Giang Nhã Phượng ra, nói: " Chờ ta trở lại." Nói xong, Lăng Phong phất tay một cái, nhắm hường bìa rừng đi tới.

Theo nơi có nhiều ánh trăng mà đi.

Hắn bước đi mạnh mẽ cương quyết ra vẻ nếu hắn không đạt được mục đích thì quyết tâm không bỏ qua.

Giang Nhã Phượng nhìn theo bóng lưng của Lăng Phong, không khỏi nhớ tới ba năm trước đó, khi ấy Lăng Phong cũng mới vừa lớn, mà mình thì lớn hơn hai tuổi, vì con gái thì thành thục sớm hơn, cho nên bọn họ tuy là yêu nhau, nhưng thật ra là Giang Nhã Phượng bắt đầu trước.

Chỉ là tơ duyên lộn mối, ông trời muốn đùa giởn người ta.

Mà trong lúc đó Lăng Phong đang tiến vào đường lên núi, nhìn ánh đèn trên núi, trong lòng tràn ngập sự tự tin lẩn niềm tự hào, anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự là cảm giác tuyệt vời.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.