Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 295: Chương 294: Trò Chơi Kết Thúc

Kiều Kiều Sư Nương

295 Chương 295: Chương 294: Trò chơi kết thúc

(TD team + Thuần Khiết team) Đàm Uyển Phượng không còn một chút sức lực nào, trên trán mồ hôi nhễ nhãi, chỉ còn hai ngực bởi vì thở gấp mà phập phồng lên xuống. Hai người ôm lấy nhau, chậm rãi cảm thụ phút giông bão vừa rồi Lúc này Đàm Uyển Phượng giống như một tiểu cô nương thẹn thùng, mặt giấu ở trong lòng Lăng Phong, hai bàn tay nhỏ thì nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ánh mắt nhìn Lăng Phong không chớp.

Lăng Phong thì dùng tay lau trán nàng, do lúc nãy điên cuồng mà bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Hắn cũng không nói gì. Ngơ ngác nhìn bầu trời, trong ánh mắt tràn ngập tịch tiêu " Hỗn đản, đang suy nghĩ gì thế?" Đàm Uyển Phượng chậm rãi hỏi, trải qua thời gian điên cuồng vừa rồi, nàng giống như trở thành một người khác, đem Lăng Phong biến thành một người thân thiết " Ngươi nguyện ý đi theo ta cả đời sao?" Lăng Phong nhìn nàng hỏi, ngữ khí lãnh đạm, ánh mắt nhìn nàng không nhúc nhích.

Cái loại cảm giác gấp gáp này làm cho Đàm Uyển Phượng cảm thấy một chút sợ hãi, cả người nàng bất giác cảm thấy cứng ngắc. Nàng không dám động, vì nàng hiểu ý nghĩa của câu hỏi này, cả đời đi theo hắn, không phải là nàng không muốn, mà là cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ qua.

Lăng Phong thanh âm tuy rằng lãnh đạm nhưng trong lòng hắn thì như lửa đốt, bất giác làm cho tay hắn có chút run rẩy. Cho đến bây giờ, hắn chưa từng thấy ai như Đàm Uyển Phượng, hắn làm nhiều chuyện sai như vậy nhưng Đàm Uyển Phượng tựa hồ như là tha thứ cho hắn. Giống như vừa rồi vì để cho tâm trạng hắn tốt lên, nàng đã dâng lên thân thể của chính mình, hắn hi vọng có thể cùng nàng ở cùng một chỗ.

Chính là Đàm Uyển Phượng lại do dự, nàng dấu mặt sâu vào trong lòng hắn, không dám nhìn hắn nữa Không nói gì, chính là sự phản đối lớn nhất Lăng Phong trong lòng chợt lạnh, hắn cũng không nói gì, chính là trong cỏ hoang ngồi dậy, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Hắn không cần sự thương hại, trong nháy mắt nhìn thấy sự cự tuyệt của Đàm Uyển Phượng, trái tim hắn càng thêm kiên định. Giang hồ, chưa bao giờ là nơi phân rõ phải trái, trừ phi ngươi có đủ thực lực. " Ngươi sao vậy?" Đàm Uyển Phượng trong lòng cũng có chút đau đớn, nàng cũng đứng lên, không để ý tới thân thể của mình, thay Lăng Phong mặc quần áo, rồi lại giúp hắn đem đầu tóc rối bời sửa sang lại, giống như một vị hiền thê. " Không có gì " Lăng Phong lắc lắc đầu cười Chờ Đàm Uyển Phượng mặc quần áo tử tế, hai người trở về xe ngựa. Lăng Phong lấy bọc đồ của mình ra sờ soạng một trận, xuất ra một cái bình sứ, nhìn Đàm Uyển Phượng nói :" Đây là thuốc giải Hóa công tán, ngươi có thể đi rồi !" " Hỗn đản! Ngươi ….". Đàm Uyển Phượng ngẩn người nhìn hắn " Những việc cần làm ta đã làm rồi. Ngươi có thể đi, nơi này quay về Hoa Sơn dịch quán lộ không xa. Đúng rồi, cầm theo cái này " Lăng Phong nói xong lại từ trên người xuất ra mấy trăm ngân lượng đưa cho nàng " Ngươi …" Đàm Uyển Phượng nhìn hắn không thốt nên lời " Ta đã nói là bỏ qua cho ngươi thì liền bỏ qua" Lăng Phong nói xong liền nhảy lên xe ngựa, theo hướng cũ quay về, hắn không quay đầu nhìn, nhưng hắn biết Đàm Uyển Phượng nhất định là đứng tại chỗ nhìn hắn. Chính là lúc này trên mặt của hắn lại mỉm cười " Tướng công, ngươi đã trở lại !" Lăng Phong mới vừa vào trong phủ, Xuân Cầm liền ra chào đón hắn " Xuân Cầm, ngươi nhớ ta không?" Lăng Phong mỉm cười nói " Tưởng tượng !" Xuân Cầm kiều mị liếc hắn, sau đó lại nói :" Chúng tỷ muội đều ở trong chờ ngươi " Nhìn thấy bộ dạng nhu thuận dễ thương, lại nhìn thấy xung quanh không có ai, Lăng Phong trong lòng chợt động, liền đem Xuân Cầm kéo ra phía sau hòn giả sơn. " Tướng công, ngươi muốn làm gì?" Xuân Cầm tuy rằng miệng thoái thác, nhưng thân thể đã dựa vừa trong ngực hắn, trong lòng nàng đương nhiên hiểu được Lăng Phong muốn làm cái gì, mà chính nàng cũng khát vọng muốn hưởng thụ cái trò đó ( Sói : OMG @@! Dâm nữ giả dạng thôn nữ! ) " Nhiều ngày không gặp ngươi, thân thể như thiêu đốt, nào đến cho ta hôn một cái " Lăng Phong nói xong đã muốn áp đến

" Tướng công, chúng tỷ muội chính là đều đang chờ chàng !" Chính là nàng rất nhanh liền nói không nên lời, bởi vì bàn tay của Lăng Phong như có ma lực, làm cho xương cốt của nàng mềm ra. ( Sói : Cá đã nằm trên thớt ) " Ân …." Xuân Cầm chỉ cảm thấy cả người khó chịu, cảm giác đó len lỏi khắp mọi nơi. Nàng cắn chặt răng, sợ mình không nhịn được sẽ phát ra tiếng động, nàng thở gấp, hai tay đặt trên lưng của Lăng Phong mà vuốt ve.

Xuân Cầm cũng đã nhiều ngày không được ân sủng, bây giờ bị Lăng Phong khiêu khích, lửa dục nhịn không được liền bốc lên. Mặc dù biết Lăng Phong làm việt tùy hứng, nhưng giữa ban ngày ban mặc, lại ở giữa hoa viên làm loại sự tình này, Xuân Cầm liền cảm thấy trong lòng không yên. Nhưng vừa nghĩ tới được Lăng Phong sủng ái, dục hỏa lại bùng lên mãnh liệt, rốt cuộc cũng để mặc Lăng Phong chơi đùa Nửa canh giờ trôi qua, Xuân Cầm cuối cùng cũng giương cờ đầu hàng. Nàng mở miệng cầu xin :" Tướng công …. Tha thiếp đi, thật sự là người ta chịu không nổi nữa !" Tiếng kêu như tơ nhện, tất nhiên là Lăng Phong bỏ ngoài tai, tiếp tục xốc trường thương ra trận. Đến khi Xuân Cầm gần như hôn mê bất tỉnh, hắn cảm thấy không sai biệt lắm, bấy giờ mới thu binh.

Qua hồi lâu, Xuân Cầm từ trong mộng tình tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, đến cả ngón tay cũng không còn chút khí lực.

Nàng kêu lên oán trách :" Nha ….. Tướng công, ngươi thật là ác độc a, người ta đã cầu xin thế còn không chịu buông tha!." Nói xong, nước mắt liền chảy ra, bộ dạng đáng thương như vậy làm cho ai nhìn thấy cũng không hỏi sinh ra sự thương tiếc .

Lăng Phong ha ha cười nói :" Đó là chứng minh Xuân Cầm nàng mị lực thực là lớn a, làm cho ta không nhịn được" Xuân Cầm liền ngưng khóc, hai mắt hàm tình nhìn Lăng Phong, nhẹ nhàng trách một tiếng :" Tướng công ngươi a, thật là biết dỗ người khác " " Được rồi, nhanh mặc quần áo tử tế, bằng không ta sẽ lại típ tục phát uy !" Lăng Phong mang Xuân Cầm đi vào trong đại sảnh " Các nương tử, ta đã trở về " Nhưng mà lại không có một tiếng hoan hô nào vang lên, cũng không có mấy ngươi ở đại sảnh chờ hắn, chỉ nghe Thẩm Nhạn Băng từ trong tấm bình phong đi ra nói :" Ngươi a, sớm nên đã trở lại. Hiện tại mới trở về, bọn tỷ muội đều giận, nói phải cấm dục ngươi ba ngày, đều không để ý đến ngươi !" Thẩm Nhạn Băng búi tóc thành hình một đóa Mẫu đơn, tinh xảo đoan trang, khuôn mặt lúc nào cũng lộ ra vẻ ôn như. Đương nhiên điều trọng yếu là khí chất vô cùng cao quý, hiền thục lại hào phóng, dễ làm người ra bị thuyết phục. Trên người nàng còn tỏa ra vẻ đẹp nhã nhặn, nhưng cũng không kém phần uy nghiêm Lăng Phong bước tới ôm nàng, nói :" Ta biết là các ngươi tức giận, nhưng mà đóng cửa ba ngày thì quá tàn nhẫn nha, không bằng Nhạn Băng ngươi theo ta đi ?" " Không theo ngươi, ngươi muốn biến ta thành kẻ thù chung của bọn tỷ muội sao?" Thẩm Nhạn Băng ôn nhu nói :" Dù sao ba ngày cũng không phải là một khoảng thời gian dài, ngươi chú tâm luyện võ đi !" " Không sai, Nhạn Băng nói rất đúng" Sau đó, Tần Thục Phân cùng Từ Diễm Quân cũng đi ra, Tần Thục Phân nói :" Ngươi a, không để cho ngươi chịu khổ, ngươi sẽ không thèm nghe chúng tỷ muội bọn ta một lời" " Tướng công, ngươi xem đây là một sự khiển trách nhỏ đi " Mộ Dung Thanh Thanh cùng Tây Môn Đình Đình, Nam Cung Vân các nàng cũng cùng nhau đi ra Quý Nhược Lan từ bên ngoài tiến vào, nói " Tướng Công lần này thay Ngũ tiên giáo tỷ muội trút giận, vả lại cũng đã bị khiển trách, sau này chúng ta sẽ đền bù cho ngươi " " Như vậy a !" Lăng Phong ha ha nói :" Bằng không Ngũ tiên giáo các nàng theo ta đi luyện công nha, Tiêu Dao ngự nữ song tu, thế nào?" " Hiện tại không được qua ba ngày sau tùy ngươi muốn làm gì cũng được !". Quý Nhược Lan mắc cỡ đỏ mặt nói, bộ dáng vô cùng mê người. " Không được cũng phải được" Lăng Phong nói xong, như hổ đói chồm về phía Quý Nhược Lan muốn ôm nàng.

Quý Nhược Lan vừa thấy lập tức lui ra vài bước, một bên kêu to :" Các tỷ muội cứu mạng a! Đại sắc lang cuồng tính đại phát…" " Ha ha…" Chúng nữ cười vui vẻ, dưới sự truy đuổi của Lăng Phong, các nàng chính là không thể né tránh ma trảo. Cho nên cấm dục ba ngày chỉ là nói miệng mà thôi. Muốn chân chính áp dụng, thì bốn mươi tám tỷ muội các nàng có thể ngăn cản công kích của Lăng Phong hắn mới được.

Điều này có thể sao?

Lăng Phong dùng một ngày một đêm liền đưa ra câu trả lời. Bốn mươi tám tỷ muội , toàn bộ đều xụi lơ nằm ở trên giường lớn, mà Lăng Phong hắn thì vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại …..

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.