Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 265: Chương 264

Kiều Kiều Sư Nương

265 Chương 265: Chương 264

doc truyen Danh sách Thể loại

Một hồi lâu, hai người mới hồi phục lại tinh tần, ỷ ôi cùng nhau, lúc này Trầm Ngọc Quân đã ngủ, nàng quả thật rất mệt mỏi, hơn nữa lại mang thai, Lăng Phong không muốn quấy rối nàng nghỉ ngơi.

Mộ Dung Thanh Thanh ỷ ôi trong lòng Lăng Phong, e thẹn nói : " Tướng Công, chàng càng ngày càng tệ, có phải Đình Đình các nàng đều bị chàng dạy cho hư hỏng không? Khiến người ta thật khó xử, nếu để cho người khác biết, thiếp mắc cỡ chết đi được" Lăng Phong cười hôn nàng nói : "vậy nàng nói cho ta biết có thoải mái không?" Mộ Dung Thanh Thanh e thẹn nói : "thiếp thoải mái muốn chết, sau này nếu không có của chàng thiếp không biết sẽ như thế nào, đều là tại đại phôi đản chàng đấy" Lăng Phong hôn nàng nói :"đều do tướng công không tốt, có muốn tướng công bồi tội cho nương tử không?" Mộ Dung Thanh Thanh tự nhiên biết ý tứ của hắn, nghe vậy vội nói: "thiếp chịu không nổi, chàng không nên bồi tội" Lăng Phong nở nụ cười : " Nương tử, ta là của nàng." Ngừng lại một chút lại nói: "Ngày mai, ta đến nhà nàng đưa sính lễ, ta nghĩ nhạc phụ đại nhân sẽ không cự tuyệt con rể này đâu, mặt khác Ngọc Quân có lý do không thể về nhà nên ở lại chỗ này, chỉ qua một thời gian, sự tình tốt lên thì làm. Đến lúc đó, chúng ta có thể ở cùng một chỗ mỗi ngày." Mộ Dung Thanh Thanh kinh hỉ nói: "ân, cha hiện tại việc không nhiều lắm, mẹ lại mất, chỉ cần ca ca đồng ý thì sẽ không thành vấn đề." Lăng Phong cười nói: " Mộ Dung Kiệt a, hắn vui mừng còn không kịp đấy, biết không? Đem nàng gả cho ta, hắn bỏ đi một đại phiền toái" "Hỗn đản, chàng lại nói thiếp là đại phiền toái" Mộ Dung Thanh Thanh hờn dỗi nói. " Không có a, nàng là phiền toái của ca nàng, đối với ta, nàng lại là trời ban ân cho ta, không biết kiếp trước đã tu luyện mấy đời mà bây giờ mới có phúc a" Lăng Phong cười hì hì nói. " Biết là tốt rồi" Mộ Dung Thanh Thanh trong lòng ngọt ngào, tình cảm mãnh liệt dâng lên, hai người quyến luyến trao cho nhau nụ hồn nồng cháy.

Hai người đang đến thời gian cao hứng,đột nhiên cửa mở ra, đem đôi uyên ương trên giường giật mình tỉnh giấc. Lăng Phong vội hỏi: "Đình Đình, nàng thế nào đã trở về, phát sinh chuyện gì rồi?" Nguyên lại người vào là Tây Môn Đình Đình với vẻ mặt lo lắng, nàng nhìn qua tình hình trên giường, lập tức đỏ mặt, sau đó nói gấp: "Liễu di vừa rồi trong phòng vận công, hình như bị tẩu hỏa nhập ma, tình huống thập phần khẩn cấp." " Cái gì?" Lăng Phong và Mộ Dung Thanh Thanh sợ ngây người.

Nguyên lại Liễu Thi Vân ở tại sát vách Hương Cư, Thủy Tiên Cư bên trái, Liễu Thi Vân ở Mẫu Đơn các bên phải, và chỉ cách có một bức tường. Lăng Phong và Mộ Dung Thanh Thanh,Trầm Ngọc Quân giao hoan kịch liệt như vậy, hơn nữa nhị nữ kêu không kiêng nể gì cả, Liễu Thi Vân nghe được. hơn nữa nàng với Lăng Phong cũng có ý, Từ Diễm Quân, Tần Thục Phân và Tây Môn Đình Đình đêm nay lại làm công tác tư tưởng với nàng, đem chuyện tình của Lăng Phong và các nàng toàn bộ nói ra, cũng mời Liễu Thi Vân vào đại gia đình. Liễu Thi Vân đã động tâm, nhưng thủy chung cũng không gật đầu đáp ứng, không nghĩ tới khi trở về phòng đi qua Đạo Hương cư, cũng giống Mộ Dung Thanh Thanh,thấy tình hình bên trong phòng, cảm giác lửa nóng thiêu đốt trong người, khó chịu nổi. Vì thế trở về phòng vận công, dẹp hỏa loạn trong lòng.

Liễu Thi Vân ngồi vận công, nàng chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, đột nhiên thân thể dần dần biến hóa, quanh thân phát hiện vô lực. Gò bồng đảo căng lên, xuân tình dâng trong mắt, thứ lửa nóng kia thiêu đốt trong người khiến nàng không khỏi đỏ mặt, hô hấp gấp.

Vừa vặn Tây Môn Đình Đình mang bữa ăn khuya đến cho nàng, nhìn tình huống của nàng, cho nên mới tìm đến Lăng Phong.

Liễu Thi Vân vốn có thiên địa linh khí, hình dáng xinh đẹp, mi đạm phất xuân sơn, hai mắt ngưng thu thủy, để lộ ra khí chất cao quý đoan trang, tựa như nữ thần từ trên trời phủ xuống nhân gian, đem rừng rậm hắc ám hóa thành thắng cảnh không sơn linh vũ. Mái tóc đen tuyền buông xuống ngang vai, đôi mắt trong suốt đầy trí tuệ càng khó có thể chống cự, như hai viên ngọc khiến người khác động nhân tâm, mộc mạc như hồ nước xanh thẳm, nhưng lại có điểm quyến rũ như đóa phù dung khiến người khác kinh ngạc, thiên sinh lệ chất vô cùng quý giá. Mười sáu tuổi, là thời điểm thanh xuân thành thục, hơn nữa lại có võ công khiến nàng bây giờ đã 20 tuổi mà vẫn trẻ trung vô cùng, càng thêm phần duyên dáng quyến rũ.

Mà khi Lăng Phong và Mộ Dung Thanh Thanh theo Tây Môn Đình Đình đi tời gian phòng Liễu Thi Vân, không khỏi thất kinh. Chỉ thấy Liễu Thi Vân mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, có thể thấy nàng đang phải trải qua những suy nghĩ gay gắt.

Lăng Phong trong lòng thở dài một hơi,nói với Mộ Dung Thanh Thanh và Tây Môn Đình Đình: "Đình Đình, Thanh Thanh, mọi người trước đi ra ngoài, ta có biện pháp cứu Liễu Di." Tây Môn Đình Đình và Mộ Dung Thanh Thanh trong lòng đại khái có dự cảm, gật đầu, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lăng Phong nhẹ nhàng nói: "Liễu Di,Vũ Nhi đến đây" Liễu Thi Vân chợt nghe thấy thanh âm của Lăng Phong, trong lòng không khỏi rối loạn, những suy nghĩ chảy tràn trong cơ thể nàng, không tuân theo ý muốn của nàng, không thể chống đỡ nổi xuân tình đang khống chế cơ thể, vì thế trên mặt hiện ra sự mâu thuẫn thống khổ.

Lăng Phong thấy Liễu Thi Vân thống khổ như vậy, lại càng hoảng sợ "Liễu Di,người làm sao vậy?" trong lòng khẽ động.

Liễu Thi Vân còn không biết Lăng Phong muốn làm cái gì, Lăng Phong đã cắn trên đôi môi anh đào kiều diễm của nàng, hắn lẳng lặng hưởng thụ hương thơm quyến rũ kia.

Khí tức nam nhân truyền đến, trong đầu Liễu Thi Vân như có sét đánh, một điểm linh trí cũng bị nuốt hết. Nếu là nam nhân khác, nàng có thể lợi dụng thời khắc thanh tỉnh tối hậu này làm ra hành động kháưng trước mắt là Lăng Phong, nàng thế nào cũng không thể ra tay. Chỉ do dự một lúc, Liễu Thi Vân không thể khống chế chính mình, chủ động vươn lưỡi ra cùng một chỗ với đầu lưỡi Lăng Phong.

Lăng Phong gắt gao và Liễu Thi Vân mềm yếu vô lực quấn quýt cùng một chỗ, không có ai bên cạnh, hai đầu lưỡi đinh đang quấn lấy, tìm hiểu nhau. Liễu Thi Vân hai mắt thê lương, cùng đầu lưỡi Lăng Phong quấn cùng một chỗ. Thống khổ đều biến mất vô tung, chỉ còn cảm giác hưng phấn, nhiệt tình dâng trào, phảng phất trong miệng vị ngọt ngào của tình yêu.

Lúc này, Lăng Phong thấy cả người Liễu Thi Vân đã đổ mồ hôi nhễ nhại, y phục đều ướt đẫm, hắn cởi ngoại sam bạch sắc của Liễu Thi Vân ra, chỉ còn cái yếm và tiết khố màu trắng. Liễu Thi Vân thiên tính thánh khiết, sở dĩ không muốn cho người khác đụng tới quần áo và đồ dùng hàng ngày của mình, bởi vậy áo ngoài, yếm và khố đều tự mình may, hơn nữa lại là màu trắng thuần khiết.

Lăng Phong nhìn thấy thân thể Liễu Thi Vân, cái lưng như chiếc bàn sứ nhẵn bóng, cẩn thận đưa ngọc thủ khéo léo cảm nhận, trút cái yếm xuống, hai điểm đỏ nhàn nhạt lộ ra. Từ trong yếm hiện ra màu trắng như tuyết, gò bồng đảo như ẩn như hiện, hiện lên đóa hoa mỹ lệ. Mỗi tấc vải trút xuống lại hiện lên những đường cong hoàn mĩ, trong suốt, tâm thần Lăng Phong lập tức bay lên.

Cảm nhận được thân thể lõa lồ,Liễu Thi Vân thoáng tình táo lại, thấy chính mình trước mặt Lăng Phong thân thể phơi bày, hai tay vội đưa lên trước yếm, gương mặt cười hồng như máu, thấp giọng xấu hổ … " Vũ nhi, van cầu ngươi, không nên nhìn Liễu di như vậy" Lang Phong nhìn Liễu Thi Vân không khỏi bật thốt lên nói: "Liễu di, người thật đẹp" dứt lời hai tay đưa đến phía sau Liễu Thi Vân bắt đầu cởi cái yếm trên cổ và thắt lưng.

Liễu Thi Vân muốn ngăn cản nhưng do địa phương mà Lăng Phong tiếp xúc đến thân thể truyền đến một trận nhiệt lưu, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực ngã xuống, Lăng Phong vội vàng đỡ lấy thắt lưng của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, lúc này cái yếm cũng bị cởi ra, Liễu Thi Vân hoảng loạn tìm cách trốn tránh, nhưng lại ngã nhào trong lòng hắn, mặc cho cái yếm buông lơi, chỉ còn che được đôi gò bồng đảo đang căng cứng.

Lăng Phong cảm thấy thân thể Liễu Thi Vân mềm mại lại ấm áp, hắn đem thân thể vô lực của Liễu Thi Vân giật lại, cái yếm che ở phía trước bay ngay xuống đất, bạch ngọc rất ít tiếp xúc với ánh dương quang lập tức bại lộ ngay trước mặt. Hai tòa non mềm đứng sừng sững, thân thể nàng tràn ngập cân xứng, nụ hồng choáng váng kiều mị, đầu nhũ hoa hơi dựng thẳng, khiến cho người khác mê muội, cái rốn nhỏ xinh khiến cho Lăng Phong thấy huyết mạch sục sôi.

Lăng Phong lúc này đã không thể dừng lại, không nhìn toàn bộ thân thể của Liễu Thi Vân, hai tay khẩn trương hướng tới tiết khố của Liễu Thi Vân, so với hắn càng khẩn trương hơn, Liễu Thi Vân toàn thân run lên, công lực toàn thân như là có cánh bay đi, ngay cả giơ tay cũng khó như lên trời. Tiết khố thuần khiết rốt cục đã bị cởi ra, tại phía dưới mảng bụng trắng như tuyết có một bụi cỏ mê người, cây cỏ um tùm khiến kẻ khác tim đập thình thịch, hận không thể lập tức khai mở bụi cỏ, một cảnh sắc mê người, giữa hai chân thon dài trắng ngần, bất luận là gì đi chăng nữa cũng không thể so bì.

Liễu Thi Vân nhắm chặt hai mắt, hận không thể tìm hố mà nhảy vào, âm thầm tuyệt vọng nói: "Xong, toàn thân ta và nơi đó đều bị Vũ nhi thấy được, ta…" Nhưng Lăng Phong nhìn vào lại khiến nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Đường cong sống động toàn bộ hiện ra trước mắt Lăng Phong … Lúc này Liễu Thi Vân nhịn không được hừ ra một hai tiếng, rất rõ ràng, thánh phong trên mềm yếu, đem lại vui vẻ, thường ngày Liễu Thi Vân vui vẻ, than chất huệ tâm, đùa không thể chống đỡ được, khuôn mặt trang nhã đỏ dần lên, hô hấp gấp dần dần, hai đầu nhũ hoa hồng hồng dựng thẳng, có thể thấy được thân thể nàng đã có phản ứng như thế nào.

Tay Phải Lăng Phong lúc này đang làm việc túi bụi, dọc theo mái tóc đen của Liễu Thi Vân, rồi xuống tấm lưng mềm mại, rồi đến bộ ngực tròn trịa, động tác mềm mại lạo luyện, thỉnh thoảng như một hài tử hiếu kỳ đang thăm dò một kỳ quan mới lạ.

Liễu Thi Vân bỗng nhiên cảm giác được một trận hưng phấn vui vẻ chưa bao giờ có, nàng cảm giác mặt mình đỏ bừng lên, nhãn thần thông minh lộ ra bộ dạng bồng bềnh, lần đầu tiên có nam nhân ôn nhu săn sóc, so với trượng phu Tây Môn Ngạo đã chết của mình tốt hơn gấp bội, huyễn tưởng từ đáy lòng tuôn ra, không chỉ không cự tuyệt sự vô lễ của Lăng Phong, ngược lại còn mang theo một điểm chờ mong.

Song song bị công kích hai nơi mẫn cảm, thân thể Liễu Thi Vân từ từ nóng lên, không có cách nào hình dung, khuếch tán toàn bộ trên người cảm giác khoan khoái, nàng không khỏi để tay lên ngực tự vấn. "Nguyên lai bị nam nhân làm như vậy thật vui vẻ, tuyệt vời, ta trước đây khổ cực tuân theo chồng mất, rốt cuộc có đáng giá hay không?" Lăng Phong tiếp tục tiến đến, hình tượng Liễu Thi Vân đoan trang trước mặt Lăng Phong hoàn toàn tan vỡ, phản ứng kịch liệt, kìm lòng không được bắt đầu tiếng rên rỉ anh vũ từ trong miệng truyền ra: "A…Vũ Nhi…" đồng thời nhíu mày, đầu ngón chân cũng khiêu khởi, run nhè nhẹ.

Lăng Phong thấy Liễu Thi Vân thoải mái như vậy, trong lòng càng vui vẻ, vì vậy càng thêm ra sức.

Liễu Thi Vân cảm thấy thẹn không gì sánh được, trong lòng hét lớn. "Không nên a, mặc kệ ta bị hỏa đốt tâm ,ta cũng không lộ ra trò hề trước mặt Vũ Nhi,ta là a di của hắn a" nhưng từ sâu bên trong mật dịch chậm rãi chảy ra, đây là chuyện nàng không có cách nào khống chế, nhưng một cảm giác phong phú, cảm giác do toàn thân truyền tới đại não, tuy rằng thiên tính kiên trinh không ngừng ép buộc nàng nàng không thể rên ra tiếng, nhưng từng cơn sóng khoái cảm, Liễu Thi Vân phảng phất bị đẩy lên trên 9 tầng mây, cánh hoa ướt át mở ra, Liễu Thi Vân nhịn không được bắt đầu phát ra tiếng "A" trong sát na có cảm giác hôn mê.

Nghe được âm thanh tràn ngập sung sướng, ngữ điệu kiều mị của Liễu Thi Vân, Lăng Phong cẩn thận xoa bóp, Liễu Thi Vân có thể cảm thấy mật dịch của chính mình chảy ra trê giường, trong phút chốc lại đả kích tôn nghiêm của nàng một lần nữa, rốt cục nàng vô thức giãy dụa.

Bởi Lăng Phong không biết Liễu Thi Vân có tâm lý tiếp thu hay không nên vẫn cố yêu trêu chọc nàng. Liễu Thi Vân ý thức có chút mơ hồ, chỉ thấy ngọc môn của nàng đã ướt toàn bộ, có vẻ nói không nên lời. Liễu Thi Vân giằng co một thời gian dài, cuối cùng không nhịn được duyên dáng nói : "Vũ nhi… cởi y phục…" Nghe dược mệnh lệnh của Liễu Thi Vân, lập tức như phụng thánh chỉ đem y phục cởi sạch, thân thể Lăng Phong cường tráng, rắn chắc, toàn thân tràn ngập sức sống. Tuy hắn có kinh nghiệp phong phú ,thế nhưng hắn nghĩ để Liễu Thi Vân chủ động thì tốt hơn, như vậy nàng có thể tỉnh táo mới có thể tiếp thu.

Ngón tay kích thích đột nhiên ly khai, cảm giác đang vui vẻ bị gián đoạn, một thức cảm giác thiếu thốn trong lòng nảy lên, Liễu Thi Vân trợn mắt nhìn, thình lình thấy bảo bối của Lăng Phong, gân xanh không ngừng nhảy lên, nàng vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, vội vã nhắm hai mắt quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.

Lăng Phong thấy Liễu Thi Vân lộ ra vẻ giật mình ngượng ngùng, càng thêm thương cảm, trong lúc nhất thời lại trở nên vui vẻ, muốn chinh phục Liễu Thi Vân nhanh chóng,nhưng đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ : "Ta thế nào có thể tìm cách bất kính với Liễu di." Liễu Thi Vân đỏ mặt, cực độ xấu hổ, lúng túng nói : "Vũ nhi…cháu để cái thứ đó…cho vào Liễu di…" nàng chủ động nói, tới gần Lăng Phong, hai mắt trong veo chờ đợi.

Lăng Phong biết Liễu Thi Vân đã bị lửa dục thiêu đốt, vì vậy đem cặp chân thon dài để trên thắt lưng của mình… "Bỉ Mục Ngư Vẫn" Lăng Phong trong lòng cả kinh, tiếp theo là vui mừng như điên, không nghĩ được Liễu Thi Vân là một trong 16 cực phẩm nữ nhân Bỉ Mục Ngư Vẫn. Cực phẩm lần này có dạng da thịt khít khao, hai mép thịt khép hờ, nhìn vào đặc biệt vô cùng, trong trạng thái thường thì không sao, nhưng bị kích thích gây bộc phát hưng phấn. Tính phản ứng càng thêm nhạy cảm và mãnh liệt, cho nên sẽ có những khoái cảm như song xô, có thể đạt được cảm giới vong ngã. Không cần thời gian dài để kích thích, chỉ cần đi vào, lắc lư eo, thì phái nữ cũng sẽ đạt tới cực đỉnh. Đối với cực phẩm nữ nhân này, nếu như nam nhân lộng đúng chỗ, thì nàng sẽ phi thường cuồng loạn, cho nên những người khác không cách nào nhân thức được tuyệt đỉnh khoái cảm.

Đối với Lăng Phong mà nói, đây là thu hoạch không tưởng, Liễu Thi Vân chính là được trời định trước ban ân cho mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.