Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 232: Chương 231: Báo Ân

Kiều Kiều Sư Nương

232 Chương 232: Chương 231: Báo ân

Mục Thịnh và Bạch Mi bề ngoài vẫn bình tĩnh như núi cao, kỳ thực trong lòng đã sợ hãi tột đĩnh.

Nguyên lai vừa lúc Lăng Phong thu kiếm, vừa vặn là khi hai người bọn họ đánh hết lực cũ, lực mới chưa sinh ra, cho nên muốn đánh cũng không thể, cả hai không dám liều lĩnh xuất chiêu.

Chỉ có thể đứng nguyên chỗ cũ, không dám liều lĩnh xuất chiêu.

Chỉ có thể đứng nguyên chỗ cũ, không dám liều lĩnh.

Lăng Phong thi triễn võ công cao cường, khí thế và tâm lý ngăn cãn đối phương, trí tuệ hơn người, quả là cao tuyệt không chỉ có tinh thần ngoài ra còn có kiếm pháp siêu việt, tài năng loại này chỉ có trong tưởng tượng.

Đứng chờ cường địch, khí thế này làm địch thủ cảm thấy lạnh người.

Kiếm quang tái khởi.

Một luồng sáng cường đại từ trong tay Lăng Phong bộc phát, hóa thành dải cầu vồng, kích thẳng Bạch Mi.

Bạch Mi cảm thấy kiếm ý tất cả đều tựa như tập trung trên ngực hắn, Mục Thịnh dường như không sao cả, tất cả ưu ái giờ dành cho hắn, sớm bị uy thế này chấn nhiếp hắn sao chịu nổi nhiệt.

Điên cuồng hét lên một tiếng, đoản kiếm kéo ra, thiểm điện trong lòng kiếm bắn ra, lá khô cuộn theo kình khí bay ngược ra sau. Hắn cũng không muốn ngày này năm sau là ngày giỗ của mình, hắn là người thông minh, thấy tình thế bất lợi, bật người ngay lập tức lui về phía sau.

Mục Thịnh thấy Lăng Phong lao thẳng tới Bạch Mi, vừa lúc cho mình cơ hội đánh lén hắn, nghĩ thầm tiện nghi này thật quý giá, thân hắn di động ra phía sau tìm chỗ không phòng bị của Lăng Phong, đại chưởng phong tới phía sau lưng Lăng Phong.

Lăng Phong mĩm cười kiếm quang như nước chảy mây trôi đột nhiên gián đoạn. Thật giống như hắn tính toán.

Trường kiếm nỗ lên một phát, phát ra quang mang mãnh liệt.

Khuếch trương tứ phía.

Thân pháp Lăng Phong tăng gấp, thiễm quang theo người, như chiến giáp bọc quay người hắn, tránh khỏi song chưởng Mục Thịnh.

Quang mang trong gió như mưa hướng Mục Thịnh mà cuốn tới.

Bạch Mi thấy khó lui lại liền chạy thẳng vào trong trận của năm đại hộ pháp Đại Giang Minh. Thân hình tròn quay đang chạy rất nhanh thì đột nhiên húc phải năm người chặn đường làm bay ngược lại sau. Tiếng gảy xương vang lên, thế liên thủ của hai người đã bị phá vỡ.

Mục Thịnh biết mình trúng kế.

Đáng tiếc hối hận thì đã không kịp nữa rồi.

Tay chưởng lui về phía sau, trường kiếm đưa lên đón vạn quang thiểm điện từ Nam Thiên Nhất Kiếm.

Trong hiễm nghèo hắn bất đắc dĩ mệnh lệnh của Hồng Tôn, không dám lui bước trước mặt Lăng Phong khiến mất mặt, một kiếm Nam Thiên Nhất Kiếm của Lăng Phong đúng là nhanh hơn người.

Thắng bại lập tức đã được phân.

Mục Thanh lui về phía sau.

Chợt nhìn về phía sau bờ vai thấy trúng một kiếm. Mục Thịnh đã biết một kiếm bình thường này của Lăng Phong thôi, bên trong ngầm chứa mười hai loại lực đạo, đủ để phá tan huyền khí hộ thể của hắn.

Da thịt bị thương đau thì bình thường.

Nhưng nội thương cũng theo thế mà tăng lên, kiếm kình đang dần gặm nhấm, cắn nát tâm mạch của hắn.

Bạch Mi lui bước không ngừng lại, băng qua đám người, lui vào trong bóng tối.

Hết đời Mục Thịnh.

Tối nay một trận chiến không có thắng bại, nhưng tim gan Bạch Mi thì lạnh ngắt.

Mục Thịnh huýt sáo dài một tiếng, rốt cuộc cũng bình tĩnh.

Trên mặt không còn nữa điễm huyết sắc.

Mặt khác ba đại hộ pháp còn lại của Đại Giang Minh nhập vòng chiến ôm chặt lấy Mục Thịnh, thần sắc trên mặt có vẻ không tin được.

Mục Thinh hai chân mềm nhũn, không trụ được nữa, ngã gục trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực của Tần Sương.

Ai nghĩ đến Mục Thinh lại chết trong ngực một nữ nhân, được diễm phúc này thì hắn mấy đời trước phải tích nhiều phúc lắm, cái chết mới ý nghĩa như vậy.

Đều là một trong ngũ đại hộ pháp nhưng lúc này Tần Sương ngây người ra như phỗng, hoàn toàn không biết làm như thế nào, biểu hiện của Lăng Phong thực cường đại, cả đời nàng chinh chiến cũng không tưởng tượng được như vậy và chấn động. "Hôm này Đại Giang Minh ta biết không bằng ngươi, trời cao đất rộng, thế tử, sau này còn gặp lại." Hồng Tôn biết mình không phải là đối thủ của Lăng Phong, chỉ có thể ném cái nhìn thù hận mang theo đệ tử ly khai hiện trường. Nháy mắt không còn một người.

Tra kiếm vào vỏ.

Lăng Phong nhìn phía ánh trăng trên trời chậm rãi nói: "Còn ai muốn thay thế Nam Cung thế gian chinh đốn Hương

Tạ Cư thì đứng lên đi!" Toàn trường im ắng, chỉ còn tiếng cước bộ của đệ tử Đại Giang Minh rút khỏi hiện trường, không một ai dám đắc tội tới Nam Cung thế gia nếu hắn che chở cho Hương Tạ Cư. Huống chi võ công của Lăng Phong cường đại như vậy, ai dám xúc phạm đây? Trận chiến ba tháng sau với Hồ Điệp bang đúng thật là đáng mong đợi!

Danh môn chính phái từng người một tản đi, lúc này Ngũ Tiên giáo mới thở phào nhẹ nhõm, đối với các nàng mà nói, hôm nay đúng thật là một kiếp nạn đã qua, thế nhưng tương lại cũng không tươi sáng gì, bởi vì Lăng Phong đã làm được, lời hứa không thể không thực hiện.

Lăng Phong xoay người, hướng phái Hoa Sơn mà đi tới. Trình Tiểu Diệp, nàng tới trước mặt Lăng Phong nói: "Thế tử, hôm đó tại Bách Hoa lâu chưa kịp nói với người một lời cảm tạ, không ngờ hôm nay ngay tại đây chúng ta lại gặp mặt.

Lăng Phong nghĩ thầm nếu như ngươi biết ta là Lăng Phong, thì phỏng chừng sẽ không nói như vậy đâu. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Trình cô nương, hôm nay sư tỷ Đàm Uyển Phượng không tới, giúp ta đở mệt không ít a!" Trình Tiểu Diêp nghe được những lời nói này, nói: "Thế tử, vì sao người giúp đở Ngũ Tiên giáo, những ma nữ này." "Được rồi." Lăng Phong đột nhiên tức giận nói: "Nhân sinh đều bình đẳng, cái gì là chính cái gì là tà? Trình cô nương, ai cũng để ý đến tôn nghiêm, đến lẽ sống, chỉ cần không gây nguy hiễm cho xã hội cho người khác thì không sai. Ngay hôm nay nếu Hoa Sơn các người còn thắc mắc cái gì thì Nam Cung thế gia ta xin được nhận phiền phức đó." Nói xong, Lăng Phong căn bản không để ý đến Trình Tiểu Diệp xoay người rảo bước tiến về đại đường Hương Tạ Cư.

Bạch Lộ cùng Quý Nhược Lan đưa toàn bộ đệ tử Ngũ Tiên giáo về đại đường. Ý của Lăng Phong bảo ngũ tỷ muội của Ngũ Tiên giáo tới mật thất trao đổi. Quý Nhược Lan, Bạch Lộ, Trầm Nghi Quân, Đổ Chi Lan, Hà Nguyệt Mai, năm người theo chân Lăng Phong lòng ai cũng có những suy nghỉ riêng.

Tại mật thất Lăng Phong đi thẳng vào vấn đề: "Ngày hôm nay mọi chuyện các nàng đều đã thấy, nếu không phải phu quân ta thì ngày hôm nay không ai chống lại được đâu, các nàng ắt bị truy sát đến chết!" Quý Nhược Lan nói: "Nói như vậy là có ý tứ gì? Chúng ta cả thảy thuộc Nam Cung thế gia, làm tiểu thiếp nha hoàn cho ngươi sao?" Lăng Phong nhìn Quý Nhược Lan, rồi lại nhìn Bạch Lộ: "Ta biết các nàng trong lòng muốn gì, các nàng khinh thường ta, cho ta là sắc lang. Nhưng có một số việc nhất định phải thực tế một chút. Nếu các nàng liều mạng với bọn chính tà, không nghe ý kiến ta, thì ta không nói gì. Nhưng mà các nàng đã đưa ra ý kiến cá nhân, và ta làm chủ cho các nàng được vậy thì quyết định cuối cùng là do các nàng, không phải ta ép buộc." Bạch Lộ quay lại nói với Quý Nhược Lan: "Đại tỷ, nếu sự tình đến thế này rồi, chúng ta thử nghe ý kiến của Lăng thiếu hiệp…" Quý Nhược Lan lạnh lùng nói: "Hắn có thể nói gì, nói gì thì cũng toàn điều xấu xa." Lăng Phong nói: "Nói như vậy, các người có thể giải quyết tốt, ta cũng không nói nữa, các ngươi nghỉ cho khỏe đi. Trước ta với các ngươi lời hứa xóa bỏ, ta cũng không cần các ngươi báo đáp, tái kiến." Nói rồi, xoay người rời đi.

Trầm Nghi Quân thấy thế liền tiến lên ngăn cản, năn nỉ nói: "Lăng thiếu hiệp, người đừng xúc động, đại tỷ trong lòng khó chịu, người đừng trách cứ. Ngũ Tiên giáo ta ngày hôm nay tránh được kiếp nạn này tất cả đều dựa vào người, cứu người cứu cho trót, người chả lẽ bỏ chúng ta đi sao." Quý Nhược Lan nghe các tỷ muội khác năn nỉ như vậy, chính mình cũng không dám hé răng nói một câu, hướng tới Bạch Lộ nói: "Ta không phải thân ngọc nữa, cũng không phải giáo chủ Ngũ Tiên, chức vụ giáo chủ hôm nay truyền cho ngươi, hi vọng ngươi có thể ch bọn tỷ muội một con đường sống." Nàng nói dứt lời, lấy trong lòng ra một cái lệnh bài Ngũ Tiên giáo, đưa cho Bạch Lộ rồi xoay người rời đi.

Bạch Lộ lặng lẽ tiếp lấy, nàng cũng không cự tuyệt, nàng biết tại sao Quý Nhược Lan làm vậy, nếu Quý Nhược Lan không tiếp thu ý kiến của Lăng Phong thì không nghi ngờ gì, chắc chắn nàng sẽ tìm cái chết thế nhưng Quý Nhược Lan không có cách giúp Ngũ Tiên giáo vượt qua lần này, biện pháp duy nhất là để Bạch Lộ chấp chưởng hi vọng nàng đem Ngũ Tiên giáo thoát khỏi nạn diệt môn. Nói cách khác, Quý Nhược Lan kỳ thực tin Lăng Phong, không tiếp thu được chỉ vì lòng nàng có điều khó chịu, điều Lăng Phong trước đây làm với nàng, đó là nguyên nhân vì sao nàng đối với Lăng Phong lạnh nhạt.

Quý Nhược Lan rời mật thất, Bạch Lộ quay lại hỏi Lăng Phong: "Lăng thiếu hiệp, người nói ý kiến đi? Ta và Ngủ Tiên giáo thề sống chết theo ngươi!" Lăng Phong nói: "Hôm nay chỉ có cách giãi tan Hương Tạ Cư…" "Giải tán!" Cả bốn nàng đều kinh ngạc nói: "Này…này…cái này so yêu cầu của danh môn chính phái có gì khác chứ?" Lăng Phong nói: "Đương nhiên là khác, bọn họ yêu cầu giải tán Ngũ Tiên giáo, còn yêu cầu của ta là giải tán Hương Tạ Cư." "Ngũ Tiên giáo, Hương Tạ Cư!" Đỗ Chi Lan nói: "Hai cái này có điễm gì khác nhau?" Lăng Phong mĩm cười nói: "Không khác ư? Ngũ Tiên giáo trên giang hồ là một môn phái, còn Hương Tạ Cư là một kỹ viện, vậy các nàng minh bạch chưa?" Bạch Lộ tỉnh ngộ nói: "Ý của thiếu hiệp là chúng ta giải tán Hương Tạ Cư mê hoặc các môn phái, lưu giữ lại Ngũ Tiên giáo." Lăng Phong gật đầu nói: "Không sai. Chỉ cần các nàng giải tan Hương Tạ Cư thì trên giang hồ nhất định tin tưởng các nàng đã giải tán. Như vậy thì Ngũ Tiên giáo sẽ lại một lần nữa Đông Sơn tái khởi, kỳ thực Ngũ Tiên giáo cũng tốt, Hương Tạ Cư cũng được, tương lai thành Thất Tiên giáo cũng được, nhưng mà bảo tồn cái xưa của người sáng lập, cái gốc rể thì phải bảo tồn từ xưa để lại." Bạch Lộ nói: "Thế nhưng theo người nói chúng ta thành một hiệp nghị, chúng ta đều phải theo người làm tiểu thiếp." Lăng Phong mĩm cười nói: "Thoải mái đi, không ép buộc, cho dù ta có được tâm các nàng thì cũng nhiều mỹ nữ, ta cũng không ứng phó hết, ta không muốn các nàng gã cho ta thành thâm cung oán phụ, Hương Tạ Cư giãi tán, mang theo một số đệ tử trung thành trở lại Phúc Kiến hoặc Vân Quý là tốt nhất." "Ngươi… ngươi không muốn chúng ta." Lời nói của Bạch Lộ hiện rõ điểm luyến tiếc.

Lăng Phong lắc đầu nói: "Các ngươi cho tới giờ không muốn làm thê tử của ta, ta hà tất cưỡng cầu! Như vậy đi, ta đi chuyến này không tệ, thế nhé, để đề phòng bất trắc hãy giải tán Hương Tạ Cư. Ở Hàng Châu có trang viện của Lăng gia nếu các ngươi bán hết Hương Tạ Cư không có nơi ở, có thể đến đó ở. Đợi chuyện tình ở Hàng Châu lắng xuống thì về cũng không muộn" Bạch Lộ nói: "Cảm tạ thiếu hiệp, nếu không chê, mời ở lại Hương Tạ Cư đêm nay, uống chén rượu nhạt, chúng ta có thể dùng chính mình bồi đáp ân cứu mạng của chàng." Lăng Phong gật đầu, đối với ân tình của mỹ nữ, hắn chưa bao giờ cự tuyệt, bởi hắn không phải là ngụy quân tử, đối với tình cảnh tốt vậy, tuyệt sắc mỹ nhân hắn làm sao cự tuyệt chứ!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.