Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 212: Chương 211: Kiều Thê

Kiều Kiều Sư Nương

212 Chương 212: Chương 211: Kiều thê

Lăng Phong an bày xong tất cả, trời đã gần đến canh ba, nhớ tới phòng của mình còn Tây Môn Đình Đình vừa mới lập gia đình có một đêm, vì vậy chẳng quan tâm quá nhiều liền trở lại nơi mà chính mình đã ra đi.

Trở lại vào trong nhà, chỉ thấy Tây Môn Đình Đình đã thay một bộ đồ mới, dáng vẻ thật quá mê người.

- Tướng công, chàng đã trở về!" Tây Môn Đình Đình hỏi lại, mặt đỏ hồng không dám nhìn Lăng Phong, bộ dáng càng thêm khác lạ. Lăng Phong trong lòng cũng là khác thường, ôm lấy nàng cười nói:

- Đình Đình, khiến nàng phải đợi lâu, chúng ta vào trong phòng…" Tây Môn Đình Đình giống như nai con sợ hãi, run rẩy nhẹ nhàng nói:

- Tướng công, chàng bận rộn suốt ngày không có tắm rửa, không bằng trước hết tắm nước nóng đã…" Lăng Phong làm như không có việc gì vặn hông, nói:

- Qua lại một đêm khó trách không khỏe, không bằng chúng ta cùng một chổ…Tắm một cái!" - Không được, tiện thiếp đã tắm rửa…rồi" - Chuyện này có gì đâu, tắm rửa nhiều lần thì có làm sao!" Nói xong, phân phó Xuân Cầm, Hạ Kỳ các nàng lại một lần nữa chuẩn bị nước nóng.

Lăng Phong nửa nằm nửa ngồi dựa vào tấm chăn thêu trên giường, quanh quẩn chung quanh mùi hương quen thuộc của Tây Môn Đình Đình. Ngang lưng thùng tắm lớn đã đổ hơn phân nửa nước ấm, trong phòng từng cơn sóng nhiệt cuồn cuộn, trong lúc đó tựa hồ trở thành vô cùng nóng. Tây Môn Đình Đình đưa tay vào trong nước khua khua, giống như thử độ ấm của nước, nhưng nàng không cách nào ức chế toàn thân run nhè nhẹ nhưng không thể dấu diếm qua con mắt của Lăng Phong.

Lăng Phong từ từ đi đến phía sau nàng, lấy tay ôm lấy chiếc bụng ấm áp không hề có chút mở thừa của nàng. Tây Môn Đình Đình toàn thân lập tức mềm nhũn dựa vào trong lòng ngực của hắn, bàn tay của Lăng Phong xoa nắn cái bụng nhỏ của nàng. Lăng Phong nghiêng đầu ôn nhu hôn lên chiếc cổ trắng như bạch ngọc của nàng, đầu lưỡi nóng rực linh xảo làm việc, nàng không chịu nổi nhẹ nhàng phát ra tiếng hừ êm tai, sau đầu tựa vào trên vai của Lăng Phong, hai vành môi đầy đặn đỏ mọng mở ra, hương thơm hơi thở từng cơn thổi vào mặt Lăng Phong.

Lăng Phong đở lấy vầng trán đẹp của nàng, khen:

- Nương tử, nàng thật tốt!" Tây Môn Đình Đình ánh mắt lộ ra thần săc vừa thẹn thùng vừa mừng rở, Lăng Phong tháo buộc tóc và ngọc trâm, làm cho mái tóc đen nhánh buông thả rủ xuống bờ vai thơm, càng tăng thêm vẻ đẹp phiêu lảng.

Mê mẩn rất lâu, Lăng Phong bẹo cái miệng nhỏ của nàng, khen:

- Nương tử, cái miệng nhỏ hé mở của nàng thật cũng muốn đem hồn của tướng công mà hút mất!" Tây Môn Đình Đình tai đào ửng đỏ, kiều mỵ liếc mắt mê người, một mặt dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve lên Lăng Phong, chất giọng ngọt ngào như mật, nói:

- Tướng công, chàng thật khiến người ta vui vẻ." Lăng Phong vuốt ve khuôn mặt của nàng, cười nói:

- Đó là bởi vì nàng khiến cho tướng công vui vẻ trước! Hảo nương tử, bảo bối ngoan ngoản, tướng công trước ông trời xin thề, vỉnh viễn yêu thương nàng mãi mãi suốt một đời!" Tây Môn Đình Đình quá vui mà khóc, không khỏi thẹn thùng vạn phần, lôi kéo Lăng Phong đến trước thùng tắm, ngọt ngào nói:

- Tiện thiếp hầu hạ tướng công tắm gội!" Lăng Phong đứng ở giữa thùng tắm, Tây Môn Đình Đình đang chà lau phía sau lưng của Lăng Phong. Mềm mại dẻo dai ở phía sau lưng, Tây Môn Đình Đình chẳng biết từ lúc nào đã cởi bỏ đi quần áo… Lăng Phong đem nàng bế lên, hai chân thon dài của nàng đã cặp chặt lấy eo của Lăng Phong … Cả hai người đều rung động, luồng hơi hùng hậu bên trong thông qua chổ kết hợp chặt chẻ liên thông thành một thể, nàng tựa hồ biến thành thân thể nối dài của Lăng Phong. Trong nội tâm Lăng Phong tràn đầy yêu thương mảnh liệt, lại càng thêm ôn nhu, Tây Môn Đình Đình cảm ứng được tình cảm của Lăng Phong, thế là nhu tình đại động, xuân triều tràn lan. Lăng Phong ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, một mặt thúc dục nội tức (luồng hơi bên trong), một măt nhè nhẹ lay động lên, Tây Môn Đình Đình thì quàng tay lên cổ Lăng Phong, nhún ngọc đồn nghênh hợp lên Lăng Phong, đôi mi cau lại, môi đào hé mở, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hoan lạc.

Nước nóng trong thùng tắm bị Lăng Phong kích lên từng cơn gợn sóng, tràn ra ngoài thùng.

Lăng Phong nghỉ cứ theo cái đà này, chỉ chốc lát gian phòng chắc là sẻ trở thành một phần của đại dương mênh mông, thế là ôm lấy Tây Môn Đình Đình bước ra ngoài.

Tây Môn Đình Đình nỉ non khe khẻ một tiếng, Lăng Phong trong lòng chợt động tâm, cứ như vậy ôm nàng bước đi trong phòng, hai tai ôm lấy chiếc eo của nàng mà lay động.

Tây Môn Đình Đình đong đưa chiếc eo, trán lại chúi vào lòng ngực Lăng Phong, sức mạnh của hai tay ôm Lăng Phong càng ngày càng yếu.

Thật lâu… Lăng Phong hiểu rỏ kích tình vừa rồi, trêu chọc:

- Bảo bối, của nàng phía dưới trương cái miệng nhỏ nhắn cho tướng công khai khẩn mấy lần, như thế nào mà mổi lần tiến vào đều vẩn chật?" Tây Môn Đình Đình quay đầu, ngọt ngào nói:

- Tướng công không ưa thích sao?" Lăng Phong cười nói:

- Tướng công sao lại không thích, càng chặt càng thích!" Tây Môn Đình cười say đắm, nói:

- Thật ra thiếp thân có luyện tập qua tố nữ kinh…" Lăng Phong khẽ cười ha ha, nói:

- Nguyên lai là như thế." Tây Môn Đình Đình cười nói:

- Chẳng qua tướng công chàng có Tiêu Dao Ngự Nữ song tu, chàng nếu như cứ mãi không xuất ra, tiện thiếp chắc chết dưới thân chàng!" Lăng Phong trong lòng bừng bừng như thiêu đốt, giả vờ giận, nói:

- Chết ở dưới tướng công không tốt sao?" Tây Môn Đình Đình uốn éo vòng eo, cười mê hoặc ngoan ngoãn, nói:

- Nô tỳ nguyện ý chết ở dưới roi cọp của tướng công, nhưng nô tỳ muốn mổi ngày hầu hạ tướng công!" Lăng Phong trong lòng thầm khen nàng khôn khéo, tay trái thò ra nắm chặc lấy mái tóc đẹp của nàng, cười nói:

- Nàng nói tướng công là cọp, ngựa là vợ cọp, Đình Đình, nàng giờ đây có giống thớt ngựa không?" Tây Môn Đình Đình trong lòng cũng rất khác thường, thanh âm mềm mại, âm thanh ngất ngây, nói:

- Nô tỳ là ngựa, nô tỳ chấp nhận roi của tướng công đánh con ngựa mẹ bé nhỏ này!" Lăng Phong trong lòng hứng khởi, lấy bàn tay đánh vào một bên trên hương đồn của nàng, phát ra một tiếng kêu trong trẻo. Tây Môn Đình Đình yêu kiều hừ một tiếng, người mềm ra ngã xuống dưới.

Tây Môn Đình Đình âm thanh trong miệng ngây ngất kêu lên:

- Ui da, ui da!" Lăng Phong chập chờn đầu óc, áp sát lên, cười nói:

- Đình Đình, nàng mau gọi trở lại hồn của tướng công đã chạy đi!" Tây Môn Đình Đình lại càng kêu thêm nửa.

Lăng Phong cười nói:

- Đình Đình, nàng làm sao có thể nói kiểu ngôn ngữ làm người ta xấu hổ dạng này!" Tây Môn Đình Đình đương nhiên biết rỏ Lăng Phong ở đây là trêu chọc nàng, lúc này nếu có thể làm cho hắn lấp đầy chổ trống, chuyện gì nàng cũng làm, thanh âm lời nói run rẩy, đáp:

- Tiện thiếp là con đàn bà vô sỉ hạ lưu, tiện thiếp là con đàn bà của ông chủ!" Lăng Phong thích quá dùng sức "thân thiết" nàng một cái, khen: " Hảo bảo bối, nói rất hay! Tướng công chính là muốn nàng làm đàn bà cho ta!" Tây Môn Đình Đình rất là vui vẻ, một mặt ỏng ẹo, một mặt không chán nói:

- Ông chủ kia, sao còn chưa chịu ban thưởng cho tiện thiếp đi?"…..

Thần trí của Tây Môn Đình Đình đã đi vào mê loạn một phần, tựa hồ đã không nghe đến Lăng Phong nói gì, toàn thân trắng như ngọc biến thành màu phấn hồng kiều diễm, đôi mắt đẹp nhắm chặt, lông mày thì nhăn lại, trên chóp mũi mồ hôi đọng lại thành nhiều hạt nhỏ mịn, thân hình tùy theo ngón tay khiêu khích của Lăng Phong mà rung động từng cơn, không ngừng co giật.

Một hồi lâu kịch chiến, Tây Môn Đình Đình bị làm cho trận bơ phờ.

Tây Môn Đình Đình lại nghẹn ngào nói:

- Tướng công của tiện thiếp, một đời một kiếp, đời đời kiếp đều là tướng công cả…." Lăng Phong dùng một loại tâm tình bi tráng đặc thù, từ phía sau ôm lấy Tây Môn Đình Đình đã sớm thở hào hển, buông xuôi chẳng còn sức lực, ôn nhu dỗ dành lấy nàng, thật lâu nói:

- Đình Đình, nàng một đêm không có nghĩ ngơi, trước hết ngủ một giấc nha!" Tây Môn Đình Đình ứng tiếng bằng một giọng trầm trầm, từ từ tiến vào mộng đẹp.

Vừa tỉnh lại, hướng đông mặt trời đã lên, người ngọc kề bên đã không còn ở đấy, trong bàn trang điểm văng vẳng truyền đến tiếng động, không cần phải nói, nhất định là Tây Môn Đình Đình đang trang điểm sữa soạn áo quần, Lăng Phong lúc này mới chậm rãi mặc quần áo, rón ra rón rén đi qua tấm bình phong, ôm Tây Môn Đình Đình đang chuyên tâm trang điểm tạo dáng một cái.

- A…" Tây Môn Đình Đình kinh hãi, xoay người lại phát hiện nguyên lai là Lăng Phong, nổi giận đập hắn hai cái:

- Tướng công, chàng dọa chết người ta!" Lăng Phong ấn lấy bờ vai của nàng ngắm nhìn kỹ lưởng, Tây Môn Đình Đình dáng vẻ có chút lười biếng, cả người tỏa nét đẹp động lòng người, ngây ngất hai chiếc đồng tiền trên má, đôi mắt xinh ẩn vẻ vừa mừng rở vừa thẹn thùng, thần thái xấu hổ.

Lăng Phong đưa bộ mặt xấu xa cười nói:

- Nàng không nghỉ ngơi nhiều một chút sao?" Tây Môn Đình Đình đỏ mặt lên, sẳng giọng nói:

- Mặt trời đã lên ba sào, tướng công đã quên cha mẹ dặn dò chàng không thể ham hưởng lạc, cần siêng năng luyện võ sao?" Lăng Phong hắc hắc hai tiếng, nghĩ thầm đó là Tần Thục Phân muốn cùng mình ước hội nên mới nói thế. Nghĩ tới đây, trong lòng sửng sốt, thời gian cũng không còn sớm, vì chuyện gì mà phòng bếp bên kia không có tin tức, chẳng lẽ là Tần Thục Phân thất bại không bắt được Từ Tử San?

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lo lắng một chút, nói:

- Nàng không nhắc ta thật tình đã quên mất!"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.