Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 205: Chương 204: Hiền Thê

Kiều Kiều Sư Nương

205 Chương 205: Chương 204: Hiền Thê

Tần Thục Phân kín đáo hướng về phía Lăng Phong nháy mắt, ý bảo hắn tuân theo ý tứ của Nam Cung Hiên.

Lăng Phong gật đầu. Nghĩ thầm chính mình mà ngồi đợi ở nhà đích xác là rất buồn bực, lúc này dắt Tây Môn Đình Đình cùng đi dạo bên trong thành Hàng Châu thật thích thú.

Tây Môn Đình Đình được gả cho người chồng trong mộng, mới làm nàng dâu, dọc đường đi vui vẻ không thôi, cảm giác trên đời mọi sự đều tốt đẹp.

Lăng Phong cố ý hỏi:

- Đình Đình, chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tây Môn Đình Đình đỏ hồng đôi má phấn:

- Nói cho chàng nghe, thiếp cuối cùng thực hiện được giấc mộng gả cho chàng, tất nhiên là vui vẻ rồi…" Lăng Phong cười nói :

- Đúng thế không? Nếu như ta muốn xin với nàng một điều?

Nàng kiều mỵ liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, thân thiết hỏi:

- Chàng muốn điều gì?" Lăng Phong cười hì hì nói:

- Chính là muốn nàng vì tướng công mà sinh mười đứa…tám đứa cục cưng.." /Tây Môn Đình Đình hung hăng nhéo trên người Lăng Phong một cái, yểu điệu sẳng giọng nói:

- Chàng xem ta là heo nái hả? Không được!" Lăng phong một mặt cười nói:

- Đình Đình, ta nghĩ như thế là tốt nhất, nếu nàng không sinh, thì phải tìm cho ta tiểu lão bà để sinh nha?" Tây Môn Đình Đình kiều mỵ hứ một tiếng, ra bộ dáng không đáp ứng, nói:

- Thiếp đâu đã nói không chịu sinh. Huống chi, bất hiếu nhất là không có con. Thiếp nhất định sẽ sinh đứa con cho chàng! Nhưng sẽ là không thể sinh mười hay tám đứa…Nếu mà như vậy hóa ra mổi năm đều phải sinh con sao?" - Nếu như mỗi ngày chúng ta đều phải làm việc, thì tại sao không thể hàng năm sinh con hả?!" Lăng Phong cười xấu nói.

- Đồ xấu xa…! Tây Môn Đình Đình mắc cở đỏ mặt đánh Lăng Phong.

Một màn đánh như gải ngứa, Lăng Phong nghe mắng yêu xong không khỏi cười lên ha hả, làm cho không ít người đưa mắt nhìn qua.

Khu phố này đi tới đi lui cũng không có gì hay để mà lang thang, đàn bà con gái nói chung là thích son phấn hay đồ trang sức vàng bạc. Cửa hàng đồ trang sức lớn nhất thành Hàng Châu chính là cửa hàng của Lăng gia nhà hắn mở ra - Bách Bảo Trai". Chẳng nói đến đa dạng mặt hàng, mà còn là chế tác tinh xảo, rất được các nhà thiên kim tiểu thư cùng quý phụ ưa thích.

Tây Môn Đình Đình tự nhiên cũng không bỏ lở dịp ghé qua một cái, mới vừa rảo bước đến cửa tiệm, một trung niên chương quầy tiến lên nghênh đón ân cần chào hỏi. hướng dẫn vào trong một phòng trang nhã, lại có kẻ hầu dâng lên hương bồ. Nếu như chưởng quầy nhận được trước mắt "Nam Cung Vũ" này chính là Lăng gia đại công tử, hẳn là sẻ ân cần gấp mười lần. Chẳng qua nhìn thấy bề ngoài của Lăng Phong cùng Tây Môn Đình Đình, cũng biết bọn họ là thân phận cao quý, cho nên tỏ ra rất khách khí. Sau khi đợi Lăng Phong cùng Tây Môn Đình Đình ngồi vào chỗ của mình xong. Chưởng quầy cười nói:

- Nếu lời nói của tại hạ không sai thì đây là lần đầu hai vị ghé thăm cửa tiệm?" - Không sai!" Lăng Phong nhìn thoáng qua Tây Môn Đình Đình mỉm cười nói:

- Tại hạ cùng tiện nội đúng là lần đầu ghé qua quý bảo điếm. Chưởng quầy mỉm cười nói:

- Không phải tại hạ nói khoát, trong thành Hàng Châu này bản điếm là đệ nhất về đồ trang sức vàng bạc, cần loại nào cũng có, không biết công tử xem thử các loại đồ trang sức này?

Lăng Phong cười nói:

- Tại hạ định để cho nội tử mua vài món trang sức thông thường, chưởng quầy có thể chỉ cho ta vài thứ." Chưởng quầy nghe vậy, hai mắt cẩn thận nhìn kỷ Tây Môn Đình Đình, nghiêm nét mặt nói:

- Xin thứ lổi cho tại hạ nói thẳng, cứ như dung mạo của phu nhân, chỉ sợ trang sức tầm thường không xứng để mang, chỉ có loại chế tác tinh xảo mới có thể tô điểm nên hiệu quả, công tử nghĩ thế nào?" Lăng Phong trong lòng rất là đồng ý, xem ra phụ thân của mình tại phương diện buôn bán, đặt để những thủ hạ đều là cao thủ trong buôn bán. Một mặt ngắm nhìn Tây Môn Đình Đình đúng là đáng yêu như hoa, càng nhìn càng thấy say mê. Tây Môn Đình Đình quá đẹp để có thể tìm một cái gì đó cho xứng đôi, hay là cho thêm một cái gì. Tây Môn Đình Đình bị Lăng Phong ngưng mắt nhìn, gương mặt nỏn nà từ từ ửng lên như làn mây đỏ, càng thêm kiều diễm. Chưởng quầy nhịn cười đưa mắt nhìn Lăng Phong khẻ nói:

- Mời công tử cùng phu nhân ngồi lại một lát, tại hạ đi một chút sẽ quay lại!" Tiếp theo quay người rời đi.

Lăng Phong hồi phục lại tinh thần, nghĩ thầm cả đời này đúng là xem không chán! Bèn đưa tay qua nắm chặt lấy tay nhỏ bé của Tây Môn Đình Đình, mỉm cười nói:

- Đình Đình, ai bảo nàng xinh đẹp như vậy, ngay cả muốn tìm cho một món trang sức cũng thật khó khăn!" Tây Môn Đình Đình lại lo lắng chuyện khác, nhẹ nhàng nói:

- Tướng công này, chàng không cần mua cho Đình Đình đồ vật gì hết, lát đây hắn ta lấy đồ trang sức ra nhất đình toàn là những đồ quý báu!" Lăng Phong cười hì hì nói:

- Không được, tướng công ta nếu không để cho nàng mua vài món đồ giá trị nào đó, ta sao có thể yên tâm?" Kỳ thật tự hắn cầm tiền của Nam Cung thế gia mua đồ của cửa hàng phụ thân, thì cũng như lấy tiền túi bên đây bỏ vào túi bên kia thôi, bởi vậy đối với hắn mà nói, đồ vật có quý như thế nào cũng chẳng sao cả.

Tây Môn Đình Đình liếc mắt nhìn Lăng Phong nũng nịu cười nói:

- Tướng công, cho dù gia đình chúng ta có sản nghiệp lớn, nhưng cũng không thể xa xỉ lãng phí, nếu cha mẹ biết chúng ta tiêu tiền như vậy, hẳn là không cao hứng!" - Nàng thật là hảo nương tử, chẳng qua là đã đi đến đây thì phải chọn một vật gì để mang về mới phải." Lăng Phong mỉm cười vừa nói vừa nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Chỉ chốc lát đã thấy chưởng quầy mang một cái mâm gổ lót vải đỏ đi đến. Đưa mắt nhìn vào,trong mâm để bảy, tám món đồ trang sức, óng ánh lấp lánh, quả thật đều là những món tinh xảo.

Chưởng quầy đặt mâm gổ xuống, lấy ra một đôi hoa tai, cười nói:

- Dựa vào ý ngu của tại hạ, trong các vật này đây là cái tốt nhất, tên của hoa tai này là "Thâm hải chi tâm" ( trái tim biển sâu ) , mời công tử và phu nhân nhìn xem. Trên mặt nó có hai hạt ngọc bích lam trong vắt , tỏa ra ánh sáng mông lung như sao trời, quá đẹp như mơ, trong lòng phảng phất tưởng như vậy, vật như tên. Khéo nhất là người chế tác độc đáo , tay nghề tinh xảo cực kỳ, nghệ thuật thật tao nhả. Chính là món bảo thạch trang sức nổi tiếng. Là vật duy nhất không có cái thứ hai, thật đúng là vật dùng cho phu nhân. Phu nhân thử mang vào, biết ngay tại hạ không nói quá lời." Tây Môn Đình Đình tiếp nhận lấy đôi hoa tai cẩn thận xem xét kỷ càng, tiếc nuối nói:

- Ta còn chưa xuyên lổ tai…" Lăng Phong trong bụng cười thầm, lời nói của chưởng quầy hiển nhiên cực kỳ hấp dẩn. Mà đúng là như vậy, đôi hoa tai này tập trung rất lớn công sức, người chế tác kiến thức trác tuyệt, ý tứ xảo diệu, làm nổi bật vẻ đẹp đặc biệt, đơn giản mà trang nhả của hai viên bảo thạch, các thứ chung quanh đều phù hợp mà thủ pháp lại cực kỳ thanh lịch, thể hiện là tác giả tinh thâm trong nghề.

Nhìn thấy trong đôi mắt mê người của Tây Môn Đình Đình, mơ màng ánh say mê. Lăng Phong biết rằng nàng rất ưa thích đôi hoa tay này, mỉm cười hỏi:

- Không biết "Thâm hải chi tâm" này là chế tác của ai?" Thần sắc chưởng quầy lộ ra một vẻ trang nghiêm, cung kính nói:

- Đây là chế tác của thiên tài châu báu "Thiên biến xảo thủ" Lỗ thánh tiền bối truyền lại kiệt tác cho đời sau!." Lăng Phong gật gật đầu, chưởng quầy lại quay sang Tây Môn Đình Đình nói:

- Nếu như phu nhân không chê, có thế cho xá muội ra sức, xá muội cũng đã làm việc này cho rất nhiều khách quý của tiểu điếm." Tây Môn Đình Đình nhìn về hướng Lăng Phong, cất tiếng hỏi:

- Cái này giá bao nhiêu?" Chưởng quầy nói:

- Không nhiều lắm, năm ngàn lượng bạc trắng, nếu như phu nhân muốn có thể thương lượng.

Tây Môn Đình Đình nghe xong mới nói:

- Cái này mắc quá, ta còn muốn xem cái khác!" Lăng Phong muốn Tây Môn Đình Đình mang thử xem, nhưng mà Tây Môn Đình Đình đè tay hắn lại, tỏ ý không muốn thử. Kỳ thật Lăng Phong xem thường cái giá tiền này, chỉ là vì cử chỉ của Tây Môn Đình Đình làm cảm động. Đừng xem bộ dáng nàng trước là thiên kim đại tiểu thư, khi được gã vào Nam Cung thế gia như biến thành người khác, giống như hiền thê lương mẩu, vô cùng hiền thục, không còn nghi ngờ rằng điều này càng làm tăng thêm rất nhiều hão cảm trong lòng Lăng Phong.

Thế là Lăng Phong gật đầu với chưởng quầy, cười nói:

- Này chưởng quầy, phiền người giới thiệu giúp các thứ phù hợp với nội tử…" Chưởng quầy vẫn như trước không lộ vẻ xem thường trong ánh mắt, mà là cười nói:

- Công tử khách khí, mời hai vị chờ một chút…" Quay người đi ra ngoài. Không lâu sau, chưởng quầy lại mang vài món trang sức tiến đến, tuy không cao quý hoa lệ như vừa rồi nhưng cũng rất tinh xảo mê người. Sau cùng Tây Môn Đình Đình cũng chọn ra một đôi khuyên tai trân châu, nạm vàng cẩn ngọc. Tất cả không quá ba trăm lượng bạc.

Lăng Phong lấy ra ngân phiếu, cười nói:

- Tại hạ cùng tiện nội đều là người ngoài nghề, từ đây về sau nếu có cơ hội sẻ học hỏi với chưởng quầy nhiều hơn." Chưởng quầy cười nói:

- Công tử khí độ bất phàm, bổn điếm tùy thời chờ đại giá của công tử cùng phu nhân trở lại. Mời hai vị làm thủ tục…" Xoay người lấy khế ước đưa cho Lăng Phong xem qua, lại từ mâm gổ lấy ra một tấm đồng bài, nói:

- Đây là vật chứng của bổn điếm dành cho khách quý, công tử và phu nhân có thể dùng tấm đồng bài khi ghé thăm các tiệm chi nhánh ở kinh thành, Trường An, Lạc Dương, Dương Châu sẽ được tiếp đón với giá ưu đải.

Lăng Phong gật gật đầu, im lặng tiếp nhận, tại hai tờ khế ước ký tên lên. Rồi lấy đồ vật cùng Tây Môn Đình Đình cáo từ đi ra.

Nháy mắt một cái là đã quá trưa, Lăng Phong hỏi:

- Đói bụng không?" Tây Môn Đình Đình gật gật đầu, Lăng Phong vỗ tay cười nói:

- Vậy thì đi, chúng ta hãy nếm thử đồ ăn ngon của Hàng Châu, để ta đưa nàng đến Túy Tiên Lâu." Túy Tiên Lâu là một tòa ba tầng lầu cao, là lá chắn phía đông của cửa ngỏ con đường lớn phía nam thành Hàng Châu, người đến người đi, ngựa xe như nước, có mười tám tên tiểu nhị dàn hàng danh dự đón thực khách. Quần áo chỉnh tề, nói năng nhỏ nhẹ với nụ cười, âm thanh không lớn nhưng rộn rã khắp sân. Khi Lăng Phong cùng Tây Môn Đình Đình là nam nử trẻ trung áo quần thanh lịch bước đến, sớm có người tiến lên hầu hạ tiếp đãi.

Lăng Phong cùng Tây Môn Đình Đình bước vào Túy Tiên Lâu, mặc dù đã quá thời gian ăn cơm trưa, trong tiệm vẫn như cũ đầy kín người hết chỗ. Tiểu nhị đưa đường đối với Tây Môn Đình Đình đặc biệt quá đẹp, chẳng những tìm ra bàn ăn mà còn bày chén mời trà, hoàn toàn xem Lăng Phong như cái bóng. Tây Môn Đình len lén nhìn thần sắc Lăng Phong, Lăng Phong làm mặt quỷ nhìn nàng, nàng bật cười lên tiếng "ha". Bốn phía thực khách nhìn thấy liền há hốc cả mồm, quên cả món ăn ngon. Tây Môn Đình Đình tự biết thất thố, vội vàng ngồi xuống.

Lăng Phong thấy người bên cạnh vẫn kín đáo nghiêng mắt nhìn nàng, cười nói:

- Nương tử trời sinh đoan trang quyến rủ, ta là tướng công mà cũng phải theo mọi người ngắm nàng nha.

- Ba hoa!" Tây Môn Đình Đình thốt một câu, nhưng trong lòng thật là vui thích, cúi đầu mỉm cười thần thái sung sướng.

Lăng Phong thấy tiểu nhị đứng ở bên ngơ ngẩn trố mắt nhìn nàng, hắc hắc cười nói:

- Tiểu nhị ca, đem mấy món ngon nhất của Túy Tiên Lâu lên đây, lại mang theo một bình rượu Hoa Điêu ngon nhất đi.

Một thoáng sau những món mà Lăng Phong gọi đã được mang lên, Lăng Phong không khỏi than thở, người đẹp quả nhiên không thể đối xử như người bình thường. Tây Môn Đình Đình không để ý mọi người đang ngắm nhìn, nụ cười tươi tắn, ánh mắt long lanh, lại tăng thêm hấp dẩn, làm ai cũng mê mẩn quên cả rời đi.

Ăn uống khoảng chừng một canh giờ, Lăng Phong cười nói:

- Đồ ăn của Túy Tiên Lâu quả nhiên rất ngon, nhưng ta mong muốn sau này được ăn món ăn do nương tử tự tay nấu cho ta." Tây Môn Đình Đình vui mừng nói:

- Vậy thì sau này thiếp mổi ngày sẻ làm thức ăn cho tướng công, chỉ là tướng công ăn lại chê dở…" Lăng Phong cười nói:

- Chỉ cần là nương tử làm là ta chẳng bao giờ chê! Đó gọi là cơm tấm lòng, không những ăn no mà còn làm ấm áp trong lòng." Tây Môn Đình Đình kinh ngạc nhìn Lăng Phong si ngốc nói:

- Có thể sống như vậy với tướng công suốt đời, cho dù làm thần tiên Tây Môn Đình Đình này quyết không đổi!" Lăng Phong trong lòng cảm kích, cười nói:

- Chuyện nào có đáng gì? Tướng công ta không mang chí lớn, chỉ muốn sống một cuộc đời thoải mái…" Dừng lại một chút, Lăng Phong nhỏ giọng thần bí nói:

- Chỉ là tướng công ta làm người có điểm hoa tâm, mà giang hồ lại nhiều mỹ nữ, đến lúc đó không tránh khỏi kiếm thêm mấy tiểu lão bà, khiến nương tử nàng lại nổi cơn ghen đuổi ta ra khỏi cửa!" - Đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường thôi, kỳ thật thiếp cũng đã sớm nghĩ đến điều này, chỉ cần tướng công đừng bỏ quên Đình Đình là được rồi, thiếp tự không oán không hối tiếc!" Tây Môn Đình xác định nói.

Lăng Phong cảm động đến cực điểm nói:

- Hảo nương tử, ta nhất định luôn thân thương, yêu mến nàng!" Tây Môn Đình Đình ngượng ngùng, lại thấp giọng nói:

- Tướng công, vừa rồi chàng nói thiếp vì chàng mà sinh bảo bảo, chàng muốn nam hài hay nữ nhi?" Lăng Phong nói:

- Chỉ cần nương tử thay ta sinh nở, dù con trai hay con gái ta đều yêu mến!" Tây Môn Đình Đình kiều mị liếc nhìn Lăng Phong, Lăng Phong lại nói:

- Bất quá hiện giờ Nam Cung thế gia có nhu cầu cấp bách là nối dõi tông đường, tự nhiên là con trai được sủng ái hơn một chút…" Tây Môn Đình Đình gật đầu:

- Tướng công, tiện thiếp cũng đã biết rồi." Lăng Phong cười nói:

- Nương tử , nhìn bộ dáng nàng kìa, làm như chuyện sinh nam hay sinh nữ, là do nàng muốn tạo thành là được sao?" Tây Môn Đình Đình mỉm cười nói:

- Tây Môn thế gia của bọn thiếp có tổ phương bí truyền, xem xét trên mặt chọn lựa ngày giờ, lại phối hợp phương thuốc tổ truyền, có thể khống chế việc sinh nam sinh nữ." - A!" Lăng Phong nói:

- Việc sinh hài tử này lại còn xem giờ, ta nghĩ muốn nàng làm sao bây giờ? Ta có thể không nhịn được a!.." Tây Môn Đình Đình mỉm cười nói:

- Chàng nha! Chẳng chịu suy nghĩ, cũng không phải nói là không thể làm chuyện kia, chỉ cần chọn thời gian thích hợp là có thể mà!" Nói xong, nàng cũng nhịn không được mặt hơi đỏ lên.

Đúng vậy, Lăng Phong có thể tùy ý khống chế bản thân, việc này là chuyện nhỏ, nghĩ đến chọn thời gian để thụ thai, đó là việc nhẹ nhàng để đổi lấy chuyện quá tốt. Nghĩ tới đây, lại nhìn thấy Tây Môn Đình Đình đỏ bừng gương mặt, Lăng Phong lập tức cảm thấy "cái gì đó" nở ra!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.