Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 198: Chương 197: Tiên Tử

Kiều Kiều Sư Nương

198 Chương 198: Chương 197: Tiên Tử

Ngay lúc Lăng Phong tiếp tục rơi xuống dưới vực, hắn lại phát hiện phương hướng rơi có chút biến hóa, vốn đang rơi thẳng nay lại hơi xiên đi, xem ra nâng Nam Cung Vân lên cũng làm hắn thay đổi phương hướng.

Nhìn thấy vách núi nhọn hoắt chìa ra, Lăng Phong đột nhiên nghĩ ra một biện pháp tự cứu mình, vì thế ham muốn sống lại nổi lên.

Lăng Phong vội điều chỉnh phương hướng, xem chuẩn một gốc cây đại thụ mà bay tới, thân thể trong nháy mắt va chạm với cây liền phát lực, tận lực bảo vệ xương cốt của mình, đồng thời toàn thân cũng co lại tránh để ngực bụng cùng những bộ vị yếu hại bị va chạm.

Chỉ nghe thấy những âm thanh ghê người vang lên, thân hình Lăng Phong va chạm với cành cây như một viên đạn, những cành cây liên tục gãy do Lăng Phong va phải, nhưng cũng nhờ vậy mà tốc độ rơi của hắn đã giảm nhiều, cuối cùng, hắn cũng xem chuẩn thời cơ mà tóm được một cành cây thô to như miệng bát, rồi thuận thế rơi xuống một cành cây đại thụ.

Trái tim hắn lúc này mới bình tĩnh lại đươc, nhưng thân thể đau đớn khiến Lăng Phong phải cắn chặt răng, hắn vội quan sát kĩ thân thể, may mắn là chỉ có mấy vết thương nhẹ chứ không có trọng thương, chỉ có điều máu ở lưng vẫn chảy rất nhiều.

Lăng Phong vội vàng lấy thánh dược trị thương của Nam Cung thế gia ra, cố gắng rắc lên lưng, lúc này máu mới ngừng chảy. Sau khi xử lý xong vết thương Lăng Phong mới thở ra một hơi, nhớ lại những kinh nghiệm vừa rồi thật sự là như được sống lại vậy, trái tim bình tĩnh dần, lúc này mệt mỏi mới ập đến, Lăng Phong liền ngã xuống cảnh cây.

Lần thứ hai tìm được đường sống trong chỗ chết, một lần chính là tại Hoa Sơn khi trước, lúc đó Lăng Phong là tự mình chọn nhảy. Đó chính là tìm đường sống trong chỗ chết.

Nhưng hôm nay thì khác, đó chính là hắn không muốn chết, nhưng mà lại không thể chọn đường sống. Nhưng may mắn là trời cao phù hộ, may mà thoát hiểm.

Nằm đó một lúc, Lăng Phong đột nhiên nhớ tới phải nhanh chóng thông tri cho Nam Cung Hiên và Nam Cung Vân là mình thoát hiểm rồi, để họ tìm biện pháp cứu mình.

Vì thế Lăng Phong liền đứng dậy, vận khí hét vang một tiếng, tiếng hét vang vọng khắp sơn cốc, truyền ra ngoài, mà nhất thời trong núi lại truyền ra hồi âm.

Thoáng cái thanh âm của Nam Cung Hiên cũng truyền tới, tiếng hét đầy sung sướng, sau đó Nam Cung Vân cũng hét lên nàng cũng đang rất vui mừng, mà bao hàm trong đó còn cả tiếng khóc. Rồi Nam Cung Hiên thi triển truyền âm ngàn dặm nói với Lăng Phong:

- Vũ Nhi, con thế nào rồi?" Lăng Phong nhanh chóng đáp:

- Cha, hài nhi không sao vừa may rơi xuống một cây đại thụ." Nam Cung Hiên nói tiếp:

- Con đừng lộn xộn, cha lập tức nghĩ biện pháp cứu con." Lăng Phong tin tưởng là Nam Cung Hiên chắc chắn có thể cứu được mình bình an, vì vậy tâm tình liền bình tĩnh lại, có chút hăng hái quan sát khung cảnh xung quanh.

Hắn chỉ thấy cây này đại thụ xum xuê, cành lá che trời, cũng không biết là đã trải qua mấy trăm năm không người rồi, bốn phía đều là kỳ hoa dị thụ, mây mù trắng lan tỏa trong núi, ánh mặt trời xuyên qua sương mù chiếu tới, khung cảnh rất kỳ dị.

Lăng Phong phải thầm than thở, hơn nữa trong núi còn truyền đến hương thơm ngát, có vẻ như dưới tán cây Lăng Phong ngồi phát ra. Lòng hiếu kỳ của Lăng Phong xuất hiện, hắn phòng chừng Nam Cung Hiên cũng không thể nhanh chóng cứu mình được, vì thế liền bám đại thụ tụt xuống.

Càng xuống phía dưới mùi thơm lại càng nồng hơn, rút cuộc khi đến phần rễ cây gắn trên vách núi Lăng Phong phát hiện ra một gốc Hồng thảo, vẻ ngoài như lan vừa thon lại vừa dài, hơn nữa còn rũ xuống tung bay, mùi thơm đúng là phát ta từ nó.

Lăng Phong tới gần nhìn kỹ, chỉ thấy phiến lá của nó màu đỏ, hương thơm thấm lòng. Với kiến thức uyên bác của hắn mà cũng không thể nhận ra cây này, lòng hiếu kỳ lại càng thêm mạnh mẽ, hắn liền cẩn thận hái lấy cây Chu Lan thảo để vào trong lòng, nghĩ đến lúc trở về tìm Tái Hoa Đà hỏi xem.

Vừa mới cất Chu Lan thảo đi, tiếng của Nam Cung Hiên cũng đã truyền tới:

- Vũ Nhi, có người xuống cứu con rồi, con chờ một chút." Lăng Phong liền trèo lên đỉnh cây đại thụ, hắn chờ người tới cứu. Mà vừa mới bò lên ngọn cây hắn thấy ngay một đôi tiên hạc đang bay, đúng là đôi tiên hạc đã công kích Nam Cung Vân, mà trên lưng một con lại có một cô gái đang ung dung ngồi.

Không, phải nói là tiên nữ.

Lăng Phong kinh ngạc đến quên cả hô, hắn kinh ngạc nhìn tiên nữ và đôi tiên hạc, trong lòng có cảm giác như "gặp tiên".

Một lát sau, đôi tiên hạc này có vẻ như phát hiện ra Lăng Phong, chúng giương cánh bay tới, dáng vẻ tiên nữ trên tiên hạc cũng dần rõ ràng, đến khi Lăng Phong nhìn rõ dung mạo của nàng, hắn lại càng cảm thấy kinh dị hơn, vì nàng hóa ra chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Tĩnh Du Tiên Tử.

Tiên hạc nhẹ nhàng vỗ mấy cái liền tới ngay trước mặt của Lăng Phong, Lăng Phong lại tiếp tục ngây ngốc nhìn Tĩnh Du tiên tử từ trên hạc nhảy xuống, Lăng Phong nhìn thấy nàng chỉ có thể nhận xét hai từ "kinh diễm"!

Lúc này Tĩnh Du tiên tử mặc trang phục của nữ, thân mặc la thường màu trắng, vóc người hoàn mỹ, mái tóc dài đen như một thác nước xõa xuống, đôi mắt như u đàm, cả người tỏa ra mùi hương như lan, mà dung mạo của nàng lại càng giống như tiên nữ trong truyền thuyết.

Thoạt nhìn thì Tĩnh Du tiên tử có vẻ cùng tuổi với Lăng Phong, nhưng mà nàng lại có một loại khí chất ung dung cao quý, khiến kẻ khác không khỏi tự ti mặc cảm.

Tĩnh Du nhẹ nhàng bay tới như một đám mây trắng, nàng ân cần hỏi Lăng Phong:

- Thế tử, người không khẩn trương sao?" Sau đó ánh mắt nàng chợt kỳ dị lóe lên, cẩn thận đánh giá Lăng Phong, cuối cùng mới rời ánh mắt phức tạp khỏi người Lăng Phong.

Nghe được Tĩnh Du nói, Lăng Phong mới hồi phục tinh thần, rồi trả lời nàng:

- Tiên tử, sao lại là nàng, tiên hạc này của nàng sao?" Tĩnh Du mỉm cười, như xác nhận với Lăng Phong, rồi nàng nói:

- Thế tử, không ngờ mới cách biệt không lâu, ta lại may mắn gặp mặt thế tử lần nữa. Mới vừa rồi Tĩnh Du trên núi đã biết việc của thế tử, đối với ý chí cứu người liều mạng của thế tử, Tĩnh Du vô cùng khâm phục. Còn vấn đề thế tử vừa hỏi, thì Tĩnh Du cũng chỉ là một con người như thế tử, muốn ngao du sơn thủy thì đều nhờ vào hai con tiên hạc này thôi.

Hôm nay vừa lúc Tĩnh Du cưỡi hạc du sơn, khi lên đến đỉnh núi liền để chúng tự do bay lựơn, không ngờ được hai con tiên hạc này lại gây họa lớn như vậy, làm hại huynh muội thế tử thân rơi hiểm cảnh, cũng may là thế tử đại nhân đại nghĩa mới không biến chuyện này thành đại họa. Tĩnh Du là chủ nhân của tiên hạc, vì thế thay chúng xin lỗi thế tử." Sau khi nàng nói xong, lại cúi người thi lễ với Lăng Phong một cái.

Lăng Phong liền vội đáp lễ, nói:

- Tiên tử không cần tự trách, chuyện hôm nay là do xá muội cũng sai, không thể toàn bộ trách đôi tiên hạc được." Tĩnh Du nói:

- Đôi tiên hạc này là Tĩnh Du nuôi lớn từ nhỏ, chúng rất thông linh. Chúng vốn muốn cứu lệnh muội, chỉ là không ngờ bị Nam Cung tiền bối hiểu nhầm, lại dùng chưởng đánh đuổi, nếu không…" Lăng Phong thầm hiểu ra vấn đề.

Tĩnh Du lại nói tiếp:

- Chuyện nhỏ này thế tử biết là được rồi, Tĩnh Du cũng không nói cho Nam Cung tiền bối, khi thế tử lên núi cũng không cần phải nói cho Nam Cung tiền bối. Đôi tiên hạc này gây họa xong liền thông tri cho ta là có chuyện đã xảy ra, nhưng mà ta cũng không biết là chuyện gì, vì thế vội vàng phi xuống núi, đến vách núi thì mới thấy lệnh tôn và lệnh muội, như vậy mới hiểu mọi chuyện, vì thế lệnh tôn liền nhờ Tĩnh Du xuống cứu thế tử. Chút nữa Tĩnh Du liền cùng thế tử cưỡi hai con tiên hạc này lên, tránh để Nam Cung tiền bối và Nam Cung tiểu thư nóng lòng."

Lăng Phong lúc này mới cảm thán về sự tinh ý của Tĩnh Du, nàng cố gắng giữ mặt mũi cho Nam Cung Hiên. Vì thế hắn không nhịn được nhìn đôi tiên hạc gây họa này, trên mặt lại đầy vẻ kinh nghi nghĩ thầm :'' Việc mình hôm nay thiếu chút mất mạng đúng là do chúng ban cho, xem ra sau này leo núi cứ là đem theo tiên hạc cho an tâm ''.

Nghĩ đến đó, Lăng Phong lại nghĩ thầm :'' Trên giang hồ cưỡi tiên hạc xem ra không chỉ có mình mình.

Sau khi Lăng Phong tạ ơn cứu mạng của Tĩnh Du, hắn liền cùng Tĩnh Du sải bước lên lưng hạc. Sau khi ngồi yên ổn trên đó thì tiên hạc bỗng kêu lớn sau đó cùng giương cánh bay lên trên vách núi. Khi bay lên tư thế của Tĩnh Du ngồi trên tiên hạc rất thong dong ưu nhã, loại cảm giác này khiến nàng như siêu nhiên thế giới này.

Lăng Phong thì lại chưa quen, ngồi lên hắn ôm chặt lấy cổ tiên hạc, chỉ là tiên hạc bị ôm cổ có vẻ không dễ chịu hắn, nó run lên mấy cái như là khó chịu với Lăng Phong vậy!

Tĩnh Du ngồi bên cạnh thấy dáng vẻ khờ khạo này của Lăng Phong, nàng không nhịn được cười "hi hi".

Mỹ nhân cười đúng là khuynh thành, khiến Lăng Phong có chút ngây ngốc, hắn thầm nghĩ sau này có thể giữ lấy nàng, cùng nàng cưỡi hạc ngao du, vậy thật là hạnh phúc.

Tĩnh Du cười nói:

- Thế tử bóp cổ tiên hạc như vậy, nó hiển nhiên là không chịu rồi, người cứ thả lỏng đi!" Lăng Phong lúc này mới từ trong giấc mở trở về hiện thực, hắn mỉm cười, cũng học Tĩnh Du ngồi trên lưng hạc, hai người cưỡi hạc phi hành, quả thật là xinh đẹp như một bức tranh, Lăng Phong cứ thế không nhịn được mà thưởng thức bức tranh mỹ nữ, hưởng thụ cảm giác cưỡi tiên hạc ngao du hiếm có.

Mà nhất là cảm giác ở cùng Tĩnh Du, nhìn nụ cười nhẹ nhàng của nàng, cứ thể lứơt qua mây mù, càng lúc càng bay cao, trong lòng Lăng Phong vẫn muốn cứ được cưỡi tiên hạc bay cùng nàng như thế này mãi.

Đáng tiếc là cảm giác hạnh phúc đều vô cùng ngắn ngủi, chỉ lát sau tiên hạc đã đưa Lăng Phong vững vàng lên vách núi.

Khi Lăng Phong từ trên tiên hạc nhảy xuống trước mặt Nam Cung Hiên và Nam Cung Vân, Nam Cung Vân không để ý gì cả mà nhào vào lòng hắn, đôi tay ôm chặt lấy hắn không nhịn được thất thanh khóc rống lên trong lòng Lăng Phong.

Hai mắt của Nam Cung Hiên cũng đầy lệ nóng đi tới, lão cầm lấy tay Lăng Phong rất lâu cũng không nói lên lời.

Thời khắc này tình cảm rất là nồng đậm, trong lòng Lăng Phong cũng rất cảm động, nhưng mà đồng thời cũng lo lắng Nam Cung Vân có thể quá kích động mà tiết lộ thân phận bí mật của mình, vì thế hắn vội vàng lừa Nam Cung Vân, mà Nam Cung Vân thì cứ khóc như mưa, hắn mãi mới nói được với nàng.

Nam Cung Hiên lại là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ủ ê này, lão sau khi khống chế lại tâm tình liền nói với Tĩnh Du:

- Hôm nay ít nhiều đều cám ơn tiên tử đã cứu tiểu nhi từ dưới vực sâu lên, đại ân đại đức như vậy lão phu không thể không báo, sau này có việc gì cần đến Nam Cung thế gia, tiên tử cứ việc mở miệng. Lão phu khi còn trẻ từng tương trợ lệnh sư, không ngờ hôm nay tiên tử còn cứu tiểu nhi một lần, thật là kỳ diệu!" Lăng Phong lúc này cũng tiến đến nói:

- Ân cứu mạng của tiên tử, Nam Cung Vũ trọn đời không quên ''.

Lúc này Nam Cung Vân cũng đã bình tĩnh lại nói với Tĩnh Du:

- Đa tạ tiên tử, tiểu muội không biết phải làm sao mới tốt…" Tĩnh Du nói:

- Nam Cung tiền bối cùng thế tử và Vân cô nương không nên khách khí, sự tình vốn là do đôi tiên hạc này của vãn bối, vãn bồi vì thế không thể làm ngơ được chỉ có kiệt lực ra tay cố gắng sửa sai. Ngược lại thì thế tử gặp nguy nhưng thể hiện ra đại trí tuệ, thật là khiến vấn bối vô cùng khâm phục, đủ để thấy được Nam Cung tiền bối tài học sâu rộng, có phương pháp dạy con. Sư tôn cũng thường nhắc đến chuyện hành hiệp trượng nghĩa của Nam Cung tiền bối năm xưa, vãn bối vô cùng kính ngưỡng." Nam Cung Hiên nói:

- Lệnh sư chẳng hay còn khỏe không?" Tĩnh Du lại nói:

- Nhờ phúc của lão tiền bối, sư tôn vẫn mạnh khỏe, chỉ là gần đây ít qua lại giang hồ mà thôi." Nam Cung Hiên trầm mặc một lúc, giống như đang nhớ lại chuyện cũ năm đó, phải một lúc lâu mới lại nói:

- Sau này tiên tử gặp lại lệnh sư, phiền chuyển lời chào hỏi của ta đến lệnh sư." Tĩnh Du nói:

- Vãn bối sẽ chuyển cáo. Mới rồi vãn bối đang ngắm cảnh trên đỉnh núi, ý còn chưa tận tiên hạc đã lên báo tin, bởi vậy chạy vội xuống. Giờ mọi chuyện đã xong, vãn bối xin phép quay lại đỉnh núi, không biết Nam Cung tiền bối cùng thế tử có cùng đi không?" Nam Cung Hiên vội nói:

- Tiên tử có nhã hứng như vậy, chúng ta tất nhiên phụng bồi. Huống hồ chúng ta đến leo núi, còn chưa kịp lên tới đỉnh, nay có thể cùng tiên tử đồng hành, đúng là vinh hạnh." Vì thế Nam Cung Hiên, Tĩnh Du, Lăng Phong và Nam Cung Vân liền cùng nhau leo lên đỉnh núi. Dọc đường đi, Nam Cung Vân cứ bám chặt lấy tay Lăng Phong không chịu buông.

Lúc lên đến đỉnh núi thì tầm mắt mọi người liền được mở rộng, chỉ thấy đỉnh núi rất rộng rãi, những ngọn núi bốn phía cao vút như đao kiếm, biển mây bay quanh, mà giờ lại là lúc mặt trời lặn, mặt trời đang phát ra những ánh sáng cuối cung trong ngày, khiến biển mây càng thêm mỹ lệ, đúng là tràng cảnh đẹp đẽ mê người.

Mọi người đều cảm thấy vô cùng thư thái, chìm đắm trong mê say, mãi đến khi mặt trời nấp sau dãy núi phía Tây thì mới hồi phục lại tinh thần.

Tĩnh Du lúc này nói:

- Trành cảnh hôm nay ấn tượng như vậy quả thật là thiên hạ to lớn, thế giới thật thần kỳ, con người so với thiên địa thật là nhỏ bé! Huống hồ dục niệm của con người là vô tận, vì quyền lợi danh tiếng làm hại thế gian, sao có thể so với thiên địa!" Nói xong mặt nàng hiện lên vẻ suy tư.

Những lời này của Tĩnh Du đúng là phát ra từ trong tâm. Giang hồ hôm nay không ngừng phân tranh, chính tà đại chiến rất căng thẳng. Không cần nói đến giang hồ, chỉ tạm nói qua việc tranh vương vị trong hoàng thất đã là gay gắt lắm rồi, huynh đệ thù địch lẫn nhau.

Hơn nữa Mông Cổ ở quan ngoại lại đang nhìn ngó, cũng muốn chia một chén canh, bởi vậy xung đột không ngừng nổi lên, chiến tranh nhỏ ở biên giới phát sinh liên tục, khắp nơi bề ngòai đều an bình, nhưng mà bão tố lại ẩn ẩn ở bên trong, căng thẳng vô cùng.

Trong võ lâm thì chính tà liên tục vì lợi ích của mình mà gây chiến, câu tâm đấu giác, không cẩn thận là bị diệt trừ ngay.

Cả giang hồ là như vậy, kỳ thật cũng là vì có nhân tố cho phép.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.