Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 192: Chương 191: Phụng Chỉ Thành Hôn

Kiều Kiều Sư Nương

192 Chương 192: Chương 191: Phụng chỉ thành hôn

Lăng Phong nguyên bản huyễn tưởng Từ Diễm Quân sẽ tiếp thu lời đề nghị của mình, mỗi ngày đều gặp nhau ở luyện võ trường cùng mình luyện kiếm, thế nhưng không nghĩ tới ngày thứ hai Từ Diễm Quân lại lỡ hẹn.

Lăng Phong ngây người một canh giờ cũng không thấy nàng tới. Đến Ngọc Phượng Các hỏi, đám tỳ nữ lại nói Từ Diễm Quân đang bế quan tiến tu, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.

Đây rõ ràng là là cố ý tráng né mình mà, Lăng Phong nghĩ thầm, mặc dù có điểm tiếc nuối thế nhưng đối với việc này hắn cũng không có biện pháp.

Tại Nam Cung thế gia ngoại trừ Tần Thục Phân đã bị mình thu về, ngoài ra còn có Xuân Cầm Hạ Kỳ Thu Thi Đông Mai tứ nữ, Nam Cung Vân vẫn còn xem mình như kẻ thù, về phần những nữ nhân khác, Lăng Phong rất ít khi nhìn thấy, cũng chưa biết làm sao câu thông đây.

Mà mấy ngày nay Tần Thục Phân tới kì hành kinh tự nhiên là không thể bồi tiếp Lăng Phong. Khiến lần này hắn đem Xuân Cầm tứ nữ lộng thật là thảm. Lăng Phong bị Từ Diễm Quân cự tuyệt trong lòng đầy bụng oán khí, toàn bộ đều đem phát tiết trên người Xuân Cầm tứ nữ, vì thế cho nên mấy ngày nay tứ nữ cũng nhịn không được mà giơ cờ trắng đầu hàng.

Khoảng thời gian từ giờ cho tới lúc mà Nam Cung Hiên yêu cầu Lăng Phong tới kinh thành càng ngày càng gần, Lăng Phong trái lại không muốn xuất phát quá sớm, hắn mượn việc chưa học xong bí kíp cho nên cần một chút thời gian nữa. Trong lòng thầm nghĩ chưa làm xong việc bản thân sẽ không tới kinh thành.

Hôm nay Nam Cung Hiên đột nhiên mời đám họ hàng tới gia đình dự lien minh hội nghị. Toàn bộ đám người trực hệ của Nam Cung thế gia đều tới, bao gồm Nam Cung Bân, Nam Cung Vũ, Nam Cung Bằng, Nam Cung Hồng đều không ngoại lệ, còn có đường chủ các phân đà từ khắp nơi tới tham dự hội nghị. Nam Cung Hiên thần sắc ngưng trọng làm cho mọi người mơ hồ cảm nhận được một đại sự mơ hồ sắp phát sinh.

Nam Cung Hiên nhìn một chút đám người có mặt ở đây, đồng thời để Lăng Phong ngồi vào vị trí phía bên trái mình, lão nhìn bốn phía sau đó trầm giọng nói:

- Ngày hôm nay khẩn cấp mời mọi người đến là bởi vì Nam Cung thế gia sắp trải qua thời khắc nguy hiểm nhất trong vòng 500 năm qua, trong mỗi một lần gặp nguy hiểm chúng ta đều vượt qua được đó là nhờ mọi người đồng lòng đoàn kết. Ta hi vọng lần này chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất trí đối phó với ngoại nhân." Lời nói của Nam Cung Hiên rất hào hùng. Trong lòng Lăng Phong thầm nghĩ: ''Chẳng lẽ là có chuyện biến cố xảy ra, sẽ không hủy bỏ việc mình tới kinh thành chứ?

- Hội nghị ngày hôm nay có hai vấn đều trọng yếu cần thảo luận, thứ nhất là, cần xác định vị trí chưởng môn nhân của Nam Cung thế gia..." Lời còn của Nam Cung Hiên chưa nói hết, nhất thời mọi người trong phòng họp đều xì xầm, ghé đầu nghị luận.

Sắc mặt Nam Cung Tuấn trở nên xanh lè, mọi người cũng không nghĩ tới Nam Cung Hiên triệu tập hội nghị này là để xác lập người nối nghiệp, hơn nữa lại không có báo trước.

Lăng Phong tức thì bị một câu nói này của Nam Cung Hiên làm cho khó hiểu, theo lý thuyết mà nói Nam Cung Hiên tuyển người quả thực không sai, thế nhưng tốt xấu gì cũng phải nói với mọi người một câu trước, điều này chẳng phải nói là đơn phương quyết định hay sao! Việc này hoàn toàn không phù hợp chút nào.

Đổi lại nếu là trước đây Tần Thục Phân nhất định sẽ rất cao hứng, thế nhưng lúc này trong lòng nàng căn bản không còn ý nghĩ báo thù cùng tranh cầu danh lợi nữa, nàng thầm nghĩ mình có thể cùng Lăng Phong ẩn cư nơi sơn lâm, thật vui vẻ mà sống mới chính là điều vui sướng nhất.

Bởi vậy khi Nam Cung Hiên quyết định, trái lại sẽ thành vật cản trở sinh hoạt hạnh phúc của bọn họ, bởi vậy cho nên Tần Thục Phân lúc này một chút cao hứng cũng không có.

- Các ngươi đều im lặng cho ta!" Nam Cung Hiên đột nhiên rống to một tiếng, toàn trường nhất thời yên lặng lại. Không hổ là một đời anh hùng, mặc kệ nói như thế nào lão ở trong cái nhà này vẫn là người nắm quyền uy vô thượng.

Nam Cung Hiên nói tiếp:

- Ta sở dĩ không cùng các người thương lượng trước là bởi vì tình huống đột nhiên phát sinh biến hóa. Tình thế bây giờ buộc ta phải an bài như vậy. Tiếp theo các ngươi chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của ta là được!" Điều này căn bản không phải cái gì mà thảo luận nữa, mà đó giống như một mệnh lệnh độc tài của Nam Cung Hiên thì đúng hơn, thế nhưng trong một xã hội quân quyền có địa vị tối cao, gia chủ chính là người có địa vị, lời nói cao nhất, không ai có thể phản bác.

Nam Cung Hiên trầm giọng nói:

- Ta tuyên bố vị trí đại gia chủ, chưởng môn nhân Nam Cung thế gia đời thứ thứ hai mươi bảy do Nam Cung Vũ kế thừa!" - A..." Mặc dù tất cả mọi người đều dự liêu trước được kết quả này, thế nhưng khi nghe được lời Nam Cung Hiên tuyên bố, toàn bộ đám người trong phòng vẫn nhịn không được mà phát ra một tiếng cảm thán.

Sắc mặt Nam Cung Tuấn lúc trắng lúc xanh, oán hận nghiến răng ken két, hai mắt trợn trừng nhìn Lăng Phong, hận không thể đem hắn ăn sống vậy.

- Cha... Hài nhi còn nhỏ mà..." Lăng Phong là người đầu tiên đứng lên muốn từ chối.

Nam Cung Hiên nói:

- Vũ nhi, ngươi không phải nói gì nữa, hiện tại ta tuyên bố ngươi là người kế thừa, chứ chưa nói ngươi là chưởng môn ngay." Đám người ngồi đây nhất thời đều gập đầu tán thành, lời nói của Nam Cung Hiên rất rõ ràng, lão chỉ là lập vị trí dự bị mà thôi, chỉ cần Nam Cung Hiên lão một ngày còn sống, vị trí gia chủ vẫn là của lão.

Xem ra lão đã sớm muốn lập người thừa kế rồi, là muốn loại bỏ ý định muốn tranh đoạt của Nam Cung Tuấn cùng với đám người khác. Lão là vì Nam Cung thế gia mà chuẩn bị một bước đệm trước, hơn nữa lão còn muốn chuẩn bị làm một đại sự khác.

Lăng Phong gật đầu ngồi lại chỗ cũ.

Nam Cung Hiên tiếp tục uy nghiêm nói:

- Ta làm như vậy là bởi vì Nam Cung thế gia sắp phải đối mặt với một trường hạo kiếp, vạn nhất trong kiếp nạn ta có gặp phải bất trắc gì, các ngươi hãy dốc lòng đề bạt Vũ nhi, đem Nam Cung thế gia một lần nữa phát dương quang!" - Cha..." Lăng Phong kêu lên một tiếng, Toàn trường lại một lần nữa nháo nhào. Bởi vì cảm giác như trong lời nói của Nam Cung Hiên giống như là đang lập di chúc, như vậy xem ra lần này Nam Cung thế gia đối mặt với một nguy cơ không nhỏ, bằng không với tính cách của Nam Cung Hiên, tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.

- Tam đệ, Vũ nhi làm người thừa kế chúng ta cũng không có phản đối gì, dù sao cũng đều nhìn hắn lớn lên chúng ta cũng rất yên tâm, thế nhưng trong lòng ngươi có điều gì lo lắng, Nam Cung thế gia gặp phải nguy cơ gì đó cũng không thể nói cho chúng ta nghe được hay sao, ngươi xem có thể hay không..." Nam Cung Vũ tính tình thẳng thắn, lão nhịn không được đặt câu hỏi.

Nam Cung Hiên nói:

- Nhị ca, ngươi an tâm chớ có nóng, ta hiện tại có một chuyện muốn nói cùng mọi người." Lão nói xong liền xuất ra một phong thư, mở ra cho Nam Cung Vũ bọn họ xem, một bên giải thích nói:

- Đây là ba ngày trước Hồ Điệp Môn chính thức hướng Nam Cung thế gia ta phát ra thư khiêu chiến, Trang Chi Điệp vì chuyện Trang Thượng Khanh con hắn bị chết. Trang Chi Điệp nói Trang Thượng Khanh kỹ không bằng Vũ nhi, chết không còn gì để nói, thế nhưng Hồ Điệp Môn không cam lòng chịu thua, ước định ba tháng sau tại bờ Tây hồ cùng Nam Cung thế gia nhất quyết phân cao thấp. Bên nào thua thì để bên thắng toàn quyền xử lý..."

- Khinh người quá đáng..." Nam Cung Vũ lúc này đứng lên nói:

- Mặc dù nói Trang Chi Điệp võ công cao cường, nhưng vị tất đã là thiên hạ vô địch. Tam đệ, nếu Trang Chi Điệp tự mình tới khiêu chiến, cũng không có gì đáng sợ, chúng ta cứ đứng ra nghênh chiến là được." - Không sai, lúc trước ta vẫn lo lắng người của Hồ Điệp Môn sẽ ám toán sau lưng, hạ độc... Hiện tại tốt rồi, hắn muốn minh đấu, chúng ta sẽ phụng bồi, chân đao chân thương đánh một trận, Nam Cung thế gia chúng ta vị tất đã thất bại dưới tay Hồ Điệp Môn hắn?" Nam Cung Bân cũng phụ họa nói.

Môn phái trong võ lâm tranh đấu như vậy là chuyện bình thường, nếu có khiêu chiến mà không tiếp thụ vậy môn phái này cũng không nên đặt chân trên chốn gian hồ nữa. Hồ Điệp Môn dám quang minh chính đại khiêu chiến Nam Cung thế gia hiển nhiên là trong lòng tự tin mười phần, thế nhưng Nam Cung thế gia lại không có lý do cự tuyệt, bởi vậy bất kể như thế nào một trận đấu này đều là sinh tử chiến của Nam Cung thế gia.

Nam Cung Hiên lúc này nói:

- Đại ca, nhị ca, các ngươi an tâm đừng nóng. Việc này cũng không phải là giản đơn như vậy, cùng ngày ta nhận được thư khiêu chiến liền dùng bồ câu đưa tin cho Tây Môn thế gia cùng Công Tôn thế gia, còn thông tri cho cả minh chủ võ lâm Lục Thanh Phong cùng với Thiếu Lâm, Vũ Đương. Thế nhưng ngày thứ hai liền nhận được tin của các phái, nguyên lai Hồ Điệp Môn cũng đã mời các đại phái tới, thỉnh thiên hạ võ lâm tới để làm chứng việc luận bàn võ công. Mọi người đều nhất trí cho rằng kỳ thực đó là tín hiệu khiêu chiến của ma giáo thập bát liên minh đối với chính phái võ lâm, bởi vậy trận chiến này cũng không phải cuộc chiến của một mình Hồ Điệp Môn cùng Nam Cung thế gia mà chính là cuộc chiến sinh tử giữa chính tà hai phái. Chỉ là Nam Cung thế gia chúng ta và Hồ Điệp Môn đi tiên phong mà thôi." Nam Cung Bân nói:

- Nói như thế, vậy thái độ của các môn phái khác như thế nào? Bọn họ sẽ ra tay viện trợ hả?" Nam Cung Bằng nói:

- Trang Chi Điệp yêu cầu đơn độc gia tộc chúng ta luận võ, bên bại sẽ bị bên thắng xử phạt. Trang Chi Điệp độc chính là ở chỗ này, hắn dĩ nhiên là mượn cái cớ Trang Thượng Khanh bị giết để phất cờ báo thù, công khai muốn cùng nhà ta luận võ công bình để kết thúc mọi việc. Như vậy dù cho các môn phái khác có muốn xuất thủ tương trợ cũng không cách nào nhúng tay vào sự phân tranh giữa Hồ Điệp Môn cùng gia tộc chúng ta. Nói cách khác chúng ta nếu như không thắng được Trang Chi Điệp, dù cho bọn họ có huyết tẩy Nam Cung thế gia chúng ta, người khác cũng không thể ngăn cản!" Nam Cung Hiên gật đầu nói:

- Tứ đệ nói lời đó cũng chính là điều ta đang lo lắng. Hiện tại các đại phái đều tỏ thái độ đến lúc đó sẽ đến Tây hồ trợ trận, bởi vậy đến lúc đó Trang Chi Điệp thắng, hắn muốn khai đao với Nam Cung thế gia, các phái trong võ lâm cũng sẽ không có cách..." - Cha, Trang Thượng Khanh là ta giết, họa này cũng là do ta gây nên, cứ để hài nhi nghênh chiến cùng Trang Chi Điệp là được..." Lăng Phong tuy rằng không phải là Nam Cung Vũ, thế nhưng đối với Nam Cung Hiên rất có hảo cảm, nhiều ít cũng chó điểm hổ thẹn. Hơn nữa bên trong Nam Cung thế gia, ngoại trừ chính hắn phỏng chừng không ai có thể là đối thủ của Trang Chi Điệp, bằng không Nam Cung Hiên cũng không trịnh trọng như vậy.

Kỳ thực Nam Cung thế gia mọi người trong lòng đều rõ, người ngồi đây ai cũng nói là không chấp nhận thua cuộc, kì thực không có một ai xứng là đối thủ của Trang Chi Điệp. Thế nhưng nhận được thư khiêu chiến, không thể không ứng chiến, cho nên Nam Cung Hiên mới làm ra quyết định, chính bản thân mình sẽ đi nghênh chiến, đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cho nên lão mới tuyên bố Lăng Phong chính là người thừa kế tiếp theo của gia tộc, như thế sau khi lão chết mới có thể loại bỏ được ý niệm trong đầu những kẻ có dã tâm gây bất lợi đối với Lăng Phong. Đồng thời còn ba tháng nữa để Lăng Phong thích ứng được với vị trí gia chủ này, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.

Nam Cung Hiên nói:

- Vũ nhi, ngươi đã quên những gì ta đã nói rồi sao? Chúng ta đã trải qua hơn nửa đời người rồi, các ngươi mới là thế hệ trẻ của Nam Cung thế gia, bởi vậy nghênh chiến với Trang Chi Điệp phải do đích thân ta ra tay, chẳng lẽ các ngươi biết ngoài ta ra còn ai có thể làm đối thủ của Trang Chi Điệp nữa sao?" Toàn trường lại một lần nữa im lặng như tờ, nếu chuyện này đã định, cũng không ai đứng ra phản đối nữa.

Ngay sau đó Nam Cung Hiên phân phó những chuyện cần làm trong ba tháng tiếp theo, mọi người trong Nam Cung thế gia đều xuất động đi mời tất cả các vũ lâm nhân sĩ chính phái ba tháng tới Tây hồ chứng kiến quyết chiến. Chỉ cần càng nhiều vũ lâm nhân sĩ chính phái, như vậy Hồ Điệp Môn lại càng không dám lỗ mãng, đến lúc đó cũng có thể dùng thanh thế áp đảo đối phương.

Sau khi hội nghị kết thúc, Nam Cung Hiên liền lưu lại Lăng Phong cùng bốn người huynh đệ, tại hậu đường thư phòng thương nghị chuyện tình Lăng Phong kế thừa chức vị gia chủ.

Nam Cung Hiên nói:

- Các vị, kỳ thực trước đây ta muốn để cho Vũ nhi tới kinh thành liên lạc cùng nhị vương tử, rời xa nơi thị phi này, để bảo đảm việc duy trì chuyện hương khói của Nam Cung thế gia. Thế nhưng hiện tại không có khả năng làm như vậy nữa, ba tháng tiếp theo ta muốn bế quan luyện võ, mà chuyện của Vũ nhi nhờ các thúc bá mấy người dạy bảo, kỳ thực hiện tại ta lo lắng nhất chính là Tuấn nhi, nó vẫn nhìn chằm chằm vị trí gia chủ, ta hi vọng các ngươi có thể hiệp trợ Vũ nhi, đồng thời áp chế Tuấn nhi một chút, gần đây nó thường xuyên đi lại với Phích Lịch đường, ài." Nam Cung Bân gật đầu nói:

- Tuấn nhi tính tình thiếu kiên nhẫn, không làm được việc lớn, điểm này tam đệ ngươi cứ yên tâm. Kỳ thực chúng ta đều muốn Vũ nhi tiếp quả vị trí chưởng môn, nhất định sẽ toàn tâm giúp đỡ nó..." Kỳ thực trong lòng Nam Cung Bân bọn họ rất ủng hộ Nam Cung Vũ làm gia chủ, dù sao Nam Cung Vũ trước đây cũng chỉ ở nhà chăm chỉ luyện võ không có hỏi đến gia sự, nếu hắn làm chưởng môn nhân, cũng sẽ không can thiệp nhiều vào công việc kinh doanh, quyền lợi và lợi ích của bọn họ được đảm bảo, thậm chí còn phát triển hơn nữa.

Nam Cung Tuấn lại không giống như vậy, hắn dụng tâm quá nặng, hơn nữa lại ham muốn quyền lực, cấu kết với Phích Lịch đường, vạn nhất để hắn làm gia chủ, như quyền lợi của Nam Cung Bân bọn họ nhất định sẽ bị tước đi một phần không nhỏ, thậm chí bị cướp sạch. Xuất phát từ lợi ích Nam Cung Bân bọn họ không có lý do gì mà không ủng hộ Lăng Phong làm gia chủ.

Nam Cung Vũ gật đầu nói:

- Không sai, Vũ nhi vừa nhu thuận lại thông minh, để nó làm chưởng môn nhất định sẽ đem võ học của Nam Cung thế gia phát triển đến đỉnh vinh quang!" Lăng Phong đứng một bên vẫn không lên tiếng, chỉ là làm ra vẻ rất "Quan tâm" tới lời mấy vị thúc bá nói, thỉnh thoảng lại gật đầu biểu thị lòng cảm ơn.

Nam Cung Hồng nói:

- Lúc này Hồ Điệp Môn mặc dù là quang minh khiêu chiến, thế nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng bọn chúng đâm sau lưng đả thương người. Bởi vì chuyện này liên quan đến số phận của Nam Cung thế gia, ta nghĩ chúng ta nên sớm an bài tốt mọi chuyện. Dù sao ai cũng không biết số phận sau ba tháng sau của chúng ta như thế nào!" Nam Cung Hiên nói:

- Ngũ đệ, ngươi định an bài ra sao?" Nam Cung Hồng chính là người quản lý nội vụ gia tộc, mọi việc ăn uống, đi lại nhỏ nhặt ... Đến việc lớn như kết hôn, tang sự đều do lão quản lý. Kỳ thực lão cũng chính là một quản gia gia tộc. Lúc này lão lên tiếng:

- Tuấn nhi tuy rằng đã thành hôn, thế nhưng lại chưa có con nối dõi. Hiện tại tam ca đã quyết định Vũ nhi làm người thừa kế, mà ba tháng sau lại đối mặt với sinh tử đại chiến, đệ nghĩ nên an bài hôn sự cho Vũ nhi đi, hay nhất là để cho thê tử của Vũ nhi trong ba tháng hoài thai mầm mống của Nam Cung thế gia..." - Không sai!" Nam Cung Hiên liên tục gật đầu nói:

- Ta cũng quên mất chuyện này, hai tháng nữa là Vũ nhi tròn mười tám tuổi rồi, cũng nên thành thân thôi. Hơn nữa Thượng Quan gia nha đầu kia cũng đã là một cô nương rồi, ta xem ra việc này nên sớm quyết định. Cứ như vậy Nam Cung thế gia chúng ta cũng sẽ không lo chuyện không có người nối nghiệp nữa!" Lăng Phong vừa nghe như vậy thầm nghĩ: ''Mấy người này không đi quan tâm tới chuyện đại chiến mà bây giờ lại đi quan tâm tới chuyện cưới xin, thực sự vượt quá sự tưởng tượng của bản thân mà. Nếu như Trang Chi Điệp muốn tiêu diệt Nam Cung thế gia có sinh hạ hài tử cũng vô dụng, huống chi là đứa trẻ vẫn đang trong bụng ''.

Bất quá trong lòng Lăng Phong rất khẳng định, Trang Chi Điệp nhất định không phải là đối thủ của mình, bởi vậy việc cưới lão bà cho mình càng khiên bản thân sung sướng, chuyện tốt như vậy, đương nhiên là hắn không cự tuyệt rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.