Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 144: Chương 143: Vô Song Động Tình

Kiều Kiều Sư Nương

144 Chương 144: Chương 143: Vô Song động tình

Trữ Vô Song cũng như vậy, nhưng đối phó với nàng cũng không phải dể, khi Tây Vực Ngũ Quỳ đánh tới nàng, thận hình nàng lập tức lóe lên, Vọt nhanh về phía trước, trực tiếp tấn công về hai người trước mặt. Dường như muốn cùng bọn chúng cá chết lưới rách! Mà Tậy Vực Ngũ Quỳ hiển nhiên không muốn cũng nàng động quy ư tận, hai người ở phía trước lập tức vội vàng né sang bên cạnh, mà người ở một bên cũng nhanh chóng tiến lên hỗ trợ chống đỡ. Nhưng mà, bọn họ đã nhằm, Trữ Vô Song không phải muốn cũng bọn họ liều mạng. Ngay lúc hai người kia né tránh đòn tấn công của nàng, nàng lại tiếp tục gia tăng tốc độ từ khe hờ tạo ra giữa bọn chúng mà thoát ra ngoài. Quả thật thân pháp như quỷ mị, Tây Vực Ngũ Quỳ mặc đù rất quen thuộc nhưng cũng giật mình không thôi. Mà Trữ Vô Song cũng không cho bọn chúng có cơ hội hồi phục lại tinh thần, nàng ổn định lại thân hình sau đó lập tức xoay người đánh ra một chường. Bời vì đang kinh hải, Tây Vực Ngũ Quỷ thân hình thoáng chững lại, nhưng trong giây phút chậm trễ đó, đã tạo cơ hội cho Trữ Vô Song. Một chưởng của nàng giống như tia chớp, trúng vào một người, hắn hét lên rồi gục ngã tại chỗ. "Tam ca!" "Lão Tam!" Những thanh âm khác nhau cùng gọi một ngời, kẽ bị Trữ Vô Song đánh trúng đúng là Hắc Vô Thường đứng hàng thứ ba trong Tây Vực Ngũ Quỷ.Tây Vực Ngũ Quỷ mặc dù giết người như rạ, thủ đoạn cũng không quạng minh chính đại, nhưng bọn chúng từ lúc mới nhập môn học nghệ mấy chục năm vẫn ăn chung mâm ngũ chung giường, thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt. Thấy huynh đệ mình bị thựơng vốn đã điên cuồng vô cùng giờ lại càng trờ nện hung tợn khác thường. "Trữ Vô Song! Người làm Tạm đệ ta bị thương, lại thêm một món nợ, hôn nay nhất định không tha cho ngươi. Chết đi!" Kẽ vùa nói chính là lão đại Bạch Vô Thường của Tây Vực Ngũ Quỷ. Vừa nói vừa bổ một chưởng về phía Trữ Vô Song. "Ðại ca, bắt nàng, bà nương này tướng mạo không tồi, bắt cả đồ tử đồ tôn của nàng phát tiết buồn bực, sung sướng mà lăng nhục phái Hoa Sơn một trận!" Lão Ngũ Thanh Diêm Vương tà ác nhất, tuy là báo thù cho huynh đệ nhưng bản tính cũng khó đổi! Bạch Vô Thường tấn công, ba kẽ kia cũng gia nhập vào vòng chiến.

Kỳ thật, nói về võ công chân chính, Tây Vực Ngũ Quỷ độc đấu thì không phải là đối thủ của Trữ Vô Song, nhưng Tây Vực Ngũ Quỷ hợp lực thì cũng khó có thể chống lại. Hơn nữa Tây Vực Ngũ Quỷ nhiều năm cùng nhau luyện võ, sáng tạo ra bộ Tây Vực Ngũ Quỷ tỏa hồn trận, năm người như một, Trữ Vô Song vốn là không thể thắng. Nhưng mà, Tây Vực Ngũ Quỷ quá chủ quan cho nên nhất thời khinh địch bị Trữ Vô Song một kích đắc thù, đánh ngã trước một người, mà lại cần có người chăm sóc, như vậy chỉ có ba người xuất chiến, có phần không giống với thói quen. Cho nên, Trữ Vô Song trong lúc nhất thời cũng không đến mức bại trận, chỉ là chống đỡ hơi khổ sờ. Lăng Phong đứng ở một bên quan sát, hắn thầm tính ra tay trợ giúp.

Nhưng mà giờ phút này hắn cũng không dể dàng ra tay, bời vì đối phương còn có một người lặng lẽ quan sát, tùy thời có thể ra tay, đó chính là nữ nhân có thể sai khiến Tây Vực Ngũ Quỷ, giờ đây nàng đang chăm chú nhìn vào cuộc chiến, tìm kiếm thời cơ thích hợp để ra tay. Lúc nay điều duy nhất Lăng Phong có thể làm là ngăn cản nữ nhân này ra tay với sự thúc của mình.

Tây Vực Ngũ Quỷ tiếng tăm lừng lẫy cũng không thể ngờ được rằng Trữ Vô Song so với Bạch Thạnh Tùng năm đó, không chút nào yếu hơn, thậm chỉ còn mạnh hơn vài phần.

Trận đấu giờ mới bắt đầu, thắng hay bại còn chưa thể biết, nhưng mà đối với Lăng Phong thì có thể ngắm Trữ Vô Song tuyệt vời cũng là một chuyện may mắn nhất đời người.

Rất nhạnh đã trôi qua nữa canh giờ! Ðệ từ Hoạ Sơn tại đại điện giờ phút này đang dọn dẹp chiến trường, căn bản là không hề biết tới đại chiến đang phát sinh ờ Lạc Nhạn Phong.

Kỳ thật mặc đù Tậy Vực Ngũ Quỷ vậy đánh một mình Trữ Vô Song, cho đù là bọn chúng đã nghiên cứu võ công Hoa Sơn phải nhiều năm cũng không phải là đối thủ của nàng. Dù là bọn chúng ba người liên thù, Trữ Vô Song cũng không hề yếu thế. Nhưng đối thù bây giờ là năm người, nàng chống đỡ cũng không hề dể dàng.

Thanh Diêm Vương đã sớm mê mẫn sắc đẹp của Trữ Vô Song đến chày nước dãi, giờ thấy lúc này đã chiếm thượng phong, càng không kiêng nể gì nữa. Ðại đao trên tay hắn huy vũ không ngừng, ngoài ra cũng ba mồm bốn miệng nói bậy nói bạ, Trữ Vô Song tuy rằng cố thanh tĩnh không để ý tới, nhưng cũng không thể nhịn được sự khiêu khích của hắn, trong lòng cũng loạn cả lên. Cao thủ quyết đấu kiêng kị nhất chính là trong lòng rối loạn phân tậm.

Đột nhiên Trữ Vô Song một chưởng đẩy lui lão nhị Hồng Phát Ma Hậu, còn chưa kịp xoay ngừơi, Thanh Diêm Vương bên cạnh thấy có cơ hội chiếm tiện nghi. Lúc này hai tay vươn ra, dùng một chiêu "Song long thương châu' công về phía ngực của Trữ Vô Song. Hắn nhân cơ hội Trữ Vô Song không thể tránh né liền ra tay muốn bóp vào hại quả tuyết lê của nàng. Trữ Vô Song cũng biết mình không thể may mắn thoát khỏi. Nghĩ thằm, nếu mà bị thằng nhải này làm nhuc, giết không được hắn liền tự vẫn. Vì vậy nàng cũng không tiếp tục tránh né, ngược lại chưởng một chưởng về thiên linh cái của hắn, đương nhiên là muốn đồng quy ư tận!

Thanh Diêm Vương không ngờ rằng nàng có thể làm như vậy, hoảng hốt không biết làm sao. Đột nhiên, một âm thanh nhỏ nhưng rật rõ ràng truyền tới, "A...Có người..." Rồi có vật gì đó kích trúng khuỷu tay hắn làm hắn không khỏi thất thần trong giây lát. Nhưng cao thù so chiêu há có thể phân tâm? Hắn dừng lại nhưng đổi lại Trữ Vô Song không hề do dư, một chường của nàng đánh lên thiên linh cái của Thanh Diêm Vượng. Lập tức, Thanh Diêm Vương kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cũng không kịp kêu lên là có người đánh lén, liền sau đó hai mắt trợn tròn mà tuyệt khí, máu tươi từ tai, mũi Và khóe mắt chày ra, bộ dạng trộng thật đáng sợ.

Biến cố này thật là đột ngột, Trữ Vộ Song song tất nhiên là đã nhận ra có người tương trợ, nàng nhìn nhìn về hướng ám khí phát ra, đâu có ai khác ngoài Lăng Phong đang đứng đó! Trữ Vô Song kinh ngạc phát ra âm thanh, thanh thúy hỏi: "Là ngươi" Trữ Vô Song cũng đã nghĩ đến Lăng Phong sẽ ra tay trợ giúp, nhưng bất luận thế nào nàng cũng không ngờ được rằng thân thủ Lăng phong lại tới mức như Vậy. Lúc này quá sửng sốt cho nên quên mất bản thân tứ phía đang bị bao vậy hoàn cành nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh lén. Nữ nhân hầu hết đều hành động theo cảm tính, ngay cả cao thủ như Trữ Vô Song cũng không ngoại lệ.

Thật ra Lăng Phong ở một bên thấy Trữ Vô Song cùng Tậy Vực Ngũ Quy quyết đấu, Sớm đã muốn ra tay giúp đỡ, nhưng bọn họ quần đấu, hắn căn bản không có cơ hội xuống tay, lại còn phải để ý tới động tĩnh của nữ nhân kia, bởi vậy Lăng Phong chỉ một mực quan sát. Chỉ là, Trữ Vô Song có vẽ lực bất tòng tâm, mắt thấy nàng sẽ bị thương, trong lúc đó cái khó ló cái khôn, hắn móc ra một viên bạc vụn làm ám khí, không ngờ một kích như vậy lại làm cho Trữ Vô Song kinh ngạc ngắn ngơ.

Lão ngũ Tử Quái Hùng vốn âm độc tàn nhẫn nhất trong Tậy Vực Ngũ Quỷ thấy Lăng Phong lưng hướng về phía mình, có cơ hội đánh lén như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua! Vì vậy Tử Quái Hùng đột nhiên tấn công, một chiêu "âm phong tồi tâm" lặng yên vô thanh vô tức phát ra... "Vô sĩ!" Lăng Phong thấy rõ ràng, cố hết sức mà phi thân tới, tốc độ cực kỳ mau lẹ, những cao thủ tại hiện trường cũng không ai có thể nhìn rõ. Nhưng khoảng cách giữa Tử Quái Hùng cũng Trữ VÔ Song rất gằn, mà Trữ Vô Song lại vừa trải qua ác đấu thể lực tiêu hao nghiêm trọng không còn khí lực tránh né nữa, Lăng Phong liền đem Trữ Vô Song kéo vào trong lòng mình, một chưởng của Tử Quái Hùng cũng kích vào sau lưng Trữ Vô Song. Cũng may Lăng Phong phản ứng cực nhanh, hắn thuận thế ôm Trữ Vô Song xoay mấy vòng trên không, một cước đã vào ngực của Tử Quái Hùng "A..." Tử Quái Hùng bị hắn đã bay ra ngoài văng xa hơn mười trượng, thất khiếu chảy máu, xem chừng là không thể sống sót.

Lúc này, Tây Vực Ngũ Quỷ và nữ nhân cằm đầu kia mới nhìn rõ điện mạo của Lăng Phong, vậy mà lại là một hậu sinh khôi ngô còn trè tuổi!

Sờ đĩ Lăng Phong liều lĩnh ra tay cứu giúp chủ yếu là do Thanh Diêm Vương muốn chiếm tiện nghi của Trữ Vô Song, việc này tuyệt đối không thể dể dàng bỏ qua, trong lòng hắn lúc này tức giận vô cùng. Ðáng tiếc là người tính không bằng trời tính, mặc dù Lăng Phong làm cho Thanh Diêm Vương không chiếm được tiện nghi nhưng lại để cho Tử Quái Hùng đánh lén Trữ Vô Song, mặc đù hắn cố gắng hóa giải chưởng này, nhưng Tử Quái Hùng cũng không phải là hạng tốt lành, hắn dùng chưởng lực âm nhu mà tồn thương tới Trữ Vô Song.

Giờ phút này sắc mật Trữ Vô Song vàng như nến, thấy vậy trong lòng Lăng Phong thương tiếc không thôi. Bản thân Lăng Phong cũng không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác như vậy, có lẽ bởi vì nàng là tiền bối của mình sao? Là mình xuất phát từ tôn trọng đối với nàng chăng? Không, đây là loại cảm giác giống như người bạn thân mình yêu mến bị tổn thương. Thật ra Lăng Phong trời sinh đã có tính chiếm hữu rất mạnh, hắn thấy Trữ Vô Song bị thương, mậc dù Tư Quái Hùng đã mất mạng nhưng hắn vẫn không thoải mái, hắn đem Trữ Vô Song đặc ở một bên, đứng lên đì về phía nữ nhân cằm đầu cùng Tây Vực Tam Quỷ còn lại, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nữ nhân nọ mà tiến đến.

Bất giặc trước tiên phải bắt vua, Tây Vực Ngũ Quỷ bật quá chỉ là quận cờ của nữ nhân kia. Ðã như vậy sao không trực tiếp hạ độc thủ với kẻ ở phía sau .

Nữ phỉ cằm đầu Võ công cũng không tằm thường, nhưng khi Lăng Phong hướng về phía nàng đi tới, nàng cãm thấy một cỗ áp lực vô hình tư bốn phương tám hướng ập tới, lập tức giống như rơi vào hầm băng. "Ngươi là Hoa Sơn Lăng Phong?" Nữ nhân nọ kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Lăng Phong nhìn nữ nhân này, trong mắt lộ ra sát khí nói: "Nói, tại sao lại làm như vVậy, các ngươi là ai?" "Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi, đây là chuyện của ta cùng Bạch Thanh Tùng với Trữ Vô Song, ngươi tốt nhất tránh sang một bên!" Khẩu khí của nữ nhân rất dứt khoát.

Lăng Phong cười lạnh, nói: "Ðây là Hoa Sơn, mà ta lại là đệ tử Hoa Sơn phái, nếu ngươì muốn ở chốn này làm xằng làm bậy, trước tiên phải bước qua xác ta." "Chi bằng ngươi?" Trong ánh mắt nữ nhân nọ lộ ra một tia khinh thường, mặc đù khinh thường nhưng ẩn chứa một chút lo lắng, nhưng dù sao cũng kiên định hơn vừa nảy rất nhiều.

Nhưng mà Lăng Phong lại lộ ra nụ cười quỷ quái, nói: "Ngươi muốn thử một chút sao? Ta chưa bao giờ giết nữ nhân!" Vừa nói, Lăng Phong cũng không thèm để ý tới nàng, thân hình hắn nhoánh lên đánh về phía Tây Vực Tam Quỷ, Bạch Vô Thường phàn ứng trước tiên, Vội vàng lui về phía sau. Nhưng ngay lúc hắn cho rằng đã thoát được một kiếp thì Lăng Phong bỗng nhiên xuất hiện ở phía bến phải của hắn. Trên khuôn mặt nở nụ cười tà quái, một chưởng lạnh như băng ấn lên ngực Bạch Vô Thường. "Bình..." Một luồng máu tươi điên cuồng phun ra, Bạch Vô Thường đã chết như vậy. "Ðại ca..." Nhị quỷ còn lại thấy thế cùng nhau hô to một tiếng, cùng đánh về phía Lăng Phong!

Lăng Phong căn bản không Xem chúng vào mắt, Vung chưởng đánh ra "Bich, bich..." Hai tiếng, kèm theo hai tiếng hét thê thảm, hai người còn lại của Tây Vực Ngũ Quỷ cũng đã mất mạng, thật sự trờ thành "Tây Vực Ngũ Quỷ", cùng nhau sum họp ở âm tào địa phủ.

Nữ phỉ cằm đầu thấy Lăng Phong giết người vô hình, trong lòng rúng động vô cùng, bất chấp cả phong độ lập tức trong tay phóng ra một mũi ám khi, Lăng Phong kinh hãi lập tức vận khí ngăn cản! "Bộp..." Một tiếng, ám khi bỗng nhiên hóa thành một luồng khói tím đày đặc, nương theo luồng khói nữ phỉ nọ vôi vàng phi thân mà chạy. Lăng Phong vì lo cho vết thương của Trữ Vô Song nên không đuổi theo! "Sư thúc, ta đỡ người về phòng." Lắng Phong vừa nói, cũng không đợi Trữ Vô Song gật đầu liền nâng nàng dậy, ôn hương nhuyễn ngọc, Lăng Phong ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng cảm thấy một loại cãm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, xa lạ là vì đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân thể với sư thúc, quen thuộc là do trên người Trử Vô Song tản ra hơi thờ giống như Bạch Quân Nghi, thậm chí còn thành thục hơn. Trong đầu Lăng Phong đột nhiện xuất hiện một ý niệm tà ác, Trữ Vô Song, Bạch Quận Nghi, Lục Phi Nhi nếu như tổ mẫu tôn ( bà, mệ, cháu) cả ba đời các nàng cùng phục thị mình, thì lúc đó sẽ như thế nào nhỉ? Trong nháy mắt suy nghĩ này làm cho tâm thần Lăng Phong rung động, lại nhìn Trữ Vô Song, trên khuôn mặt của nàng thế mà lại bỗng nhiên đỏ ửng, chằng lẽ nàng cũng đang nghĩ tới về điều đó?

Về tới phòng, Lăng Phong giúp Trữ Vô Song thôi cung quá huyệt một lúc, sau đó cho nàng uống Hoa Sơn định thần đan. Khộng hề che dấu, hai mắt Lắng Phong nhìn chằm chằm vào sư tổ mẫu xinh đẹp. Mậc dù hai người không nói gì thêm, nhưng mà đến khi Trữ Vô Song ngủ thì đôi tay ngọc lại nắm chật lấy hai tay của Lăng Phong. Lăng Phong cãm thụ thời khắc ôn nhu này, Vẫn không có rời khỏi phòng Thữ Vô Song. để cho Trữ Vô Song nắm lấy tay mình. hắn tưa vào bên giường từ từ Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng chim hót làm cho Lăng Phong bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, ánh mặt trời chiếu vào chói mắt phải một lúc lâu mới mở mắt được.

Một mắt mở ra, nhưng lại phát hiện mình đang nằm ở trên giường, mà Trữ Vô Song lại đang ngồi ở bên mép giường, cập mắt ôn nhu như nước đang thậm tình nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại khuôn mặt khẽ hồng lên, thật là cực kỳ xinh đẹp động lòng ngời.

Chỉ thấy nàng ôn nhu mĩn cười, ghé vào tai hắn ôn nhu nói: "Ngươi đã tỉnh, uống chút cháo nha, ta vừa mới nấu đó!" Nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp làm sao, khuôn mặt mỵ lực kinh người. Lăng Phong kinh hãi... nàng... thật sự nàng chính là sư thúc uy nghiêm của mình sao? Giờ đây sao nàng lại phong tình vạn chủng mê người đến vậy! Trong lòng Lăng Phong một cỗ nhiệt lưu từ từ dậng lên... Lăng Phong đi tới bàn ăn cùng Trữ Vô Song ngồi đối diện. Lúc này mới phát hiện Trữ Vô Song thương thế cũng chưa hồi phục hẳn, hắn quan tâm hỏi: "Sư thúc, thương thế của người đã lành hẳn chưa" "Làm sao nhanh như vậy được, phải điều dưỡng ít hôm nữa mới khỏi hẳn." Trữ Vô Song nhẹ giọng nói, uống hai miếng cháo nóng, nàng hỏi: "Phong nhi, Võ công của ngươi hơn xa ta, ta quan sát thấy Ðộc Cô Cửu Kiếm của ngươi cũng đã luyện đến tầng thứ năm rồi, tại sao ngươi vẫn một mực ẩn dấu thực lực vậy?" Trong lòng Lăng Phong hợi trầm xuống, thằm nghĩ cuối cùng nàng cũng hoài nghi mình rồi. Vì vậy thấp thỏm nói rằng: "Thật ra, ta cũng không có y định làm Vậy. Sư thúc, ta nói thật với người. Hoa Sơn mặc dù là danh môn chính phái, nhưng mà những năm gần đây không còn được như trước, rất nhiều đệ tử lòng dạ hẹp hòi, không muốn đệ tử nhập môn sau mạnh hơn mình, khắp nơi chèn ép, thậm chí là bức hại. Ðệ tử cũng không muốn gây chuyện thị phi, cho nên vẫn ẩn dấu võ công..." "Vậy võ công này là do ai dậy ngươi?" Trữ VÔ Song không chút nào kinh ngạc khi nghe Lăng Phong nói, nàng đối với đệ tử Hoa Sơn phái cũng nhìn ra được một số sự việc, nhưng nàng quan tâm hơn chính là võ công của Lăng Phong.

Lăng Phong nói mình tại hồ nước tìm được Tử Hà Thần Công của Hoa Sơn, đồng thời ở bên vách đá tìm thấy vỏ học điển tịch mà Lệnh Hồ Sung cùng Phong Thanh Dương tiền bối lưu lại, còn có sư nương cũng âm thầm cậy hắn bí kíp Ðộc Cộ Cửu Kiếm. Đương nhiên, Lăng Phong nói một nữa là sự thật, nói nhiều như vậy chỉ là muốn xóa tan nghi ngờ cũa Trữ Vô Song, hắn cũng không có đem chuyện tình Tiêu Dao Vương kể ra, càng không nói chuyện mình tự luyện Tiêu Dao ngư nữ tâm kinh.

Trữ Vô Song than thở một tiếng, nói: "Cho dù người khác tìm thấy những bí tịch đó cũng chưa chắc có được thành tựu như ngày nay của ngươi, nếu không Hoa Sơn phái cũng không đến nỗi như bây giờ. Ðiều này chỉ có thể nói là do ngươì thong minh hơn người, thiên phú cực cao." "Sư thúc, người quá khen! Ta... thật ra ta không có xuất sắc như Vậy." Lăng Phong có chút chột dạ, trả lơi.

Trữ Vô Song nói: "Thật ra nội công của ngươi còn hỗn tạp khí tức một số môn phải khác, nêu ta cãm giác không sai thì ngày hôm qua ngươì chữa thương cho ta có dung thủ pháp của Tiêu Dao phái" "Ðiều này,.." Lăng Phong không ngờ Trữ Vô Song lại nhạy cãm đến như vậy, chỉ từ một điểm nhỏ như vậy cũng có thể cãm nhận được.

Trữ Vô Song dường như nhìn thấu tâm tư Lăng Phong, nói: "Năm đó Bạch Thạnh Tùng cũng Tiêu Dao Vương tranh ngôi Vị thiên hạ đệ nhất, cuối cùng Tiêu Dao Vương bị Bạch Thạnh Tùng đánh bại, trước khi giết chết Tiêu Dao Vương ta chắc rằng Bạch Thạnh Tùng nhất định là lấy được Tiêu Dao võ công bí tịch. Ngươi tại hồ nước lấy được di vật của Bạch Thạnh Tùng cùng Hoa Sơn bí tịch, không có khả năng chưa thấy Tiêu Dao bí tịch!" "Sư thúc! Ngừơi... người tại sao lại cho rằng sư tổ, hắn..." Lăng Phong tuyệt đối không nghĩ rằng Trữ Vô Song đối với trượng phu mình như vậy, đây căn bản không phải là một đôi phu thê đằm thắm, nên mới thể hiện sự hoài nghi như thế, phải biết rằng học trộm võ công của môn phải khác là phạm vào điều tối ky của võ lâm, càng huống chi Bạch Thạnh Tùng là võ lâm minh chủ, Trữ Vô Song sao lại có thể nói ra như vậy?

Trữ Vô Song lạnh nhạt nói: "Thật ra cả hai đều đã chết, cằn gì sợ hãi người khác biết đến nữa. Bạch Thanh Tùng trước là trượng phu của ta, ta so với bất cứ ai cũng hiểu rõ hắn hơn, hắn là một kẽ rất có dã tâm. Thật ra năm đó hắn làm không ít chuyện sai trái, điều này cũng là nguyên nhân mà ta cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt..." "A? Người cùng sư tổ ân đoạn nghĩa tuyệt sạo?" Lăng Phong không ngờờ Trữ Vô Song cùng Bạch Thanh Tùng lại đì tới tình trạng như vậy.

Trữ Vô Song lạnh nhạt nói: "Không nói tới điều này nữa, ngươi còn không trả lời ta, rốt cuộc ngươi có luyện võ công của Tiêu Dao phái hay không?" Lăng Phong cúi thấp đầu nói: "Sư thúc, không đối gạt người, ta quả thật có luyện một ít." "Cuối cùng thì ngươi cũng nói lời thật..." Trữ Vô Song nói xong, trong lòng đột nhiên đau xót, mặt mày xanh xao. "Sư thúc, người, người làm sao vậy!" Lăng Phong quan tâm hỏi.

Trữ Vô Song lắc đầu nói: "Không việc gì đâu, ngươi ra ngoài một chút, ta muốn vận khí chữa thương..." "Có muốn ta hỗ trợ không..." "Không cằn đâu, ngươi ra ngoài đì thôi." Trữ Vô Song bảo Lăng Phong đì ra ngoài, còn bản thân vận khí chữa thương.

Lăng Phong ở ngoài cửa chời đợi, cho đến khi Trữ Vô Song ngừng vận khí chữa thương hắn mới yên lòng. Nhưng mà Lăng Phong đột nhiên cảm thấy lòng mình không thể bình tĩnh, cứ rục rịch không yên ổn, làm cho hắn xúc động bất an chỉ muốn tìm điều gì đó để phát tiết, nhất là muốn nữ nhân, loại cãm giác này càng lúc càng mãnh liệt làm cho cả người hắn khí huyết quay cuồng. Lăng Phong vốn định vận khí ngăn cản sự ham muốn này, kết quà là càng đè nén thì bộc phát càng mãnh liệt.

Dưới tình huống như vậy, bất đắc dĩ Lăng Phong chỉ có thể gọi tiên hạc tới đem hắn trở về Hoạ Âm thành nơi ôn nhu của hắn.

Lam Phượng Hoàng nhìn thấy đại điêu bay về phía Hoa Sơn biết là Lăng Phong gọi tới, bời vậy Lăng Phong còn chưa trở về nàng đã gọi Thẩm Nhạn Băng cùng Ngọc Thanh, Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ tới đại đường chờ đợi phu quân trờ về. "Tướng công, chàng đã trở về!" Nhìn thấy Lăng Phong hạ xuống, Lam Phượng Hoàng là người đầu tiên tiến lên. "Bạo bối, có phải là đang nghĩ đến ta hay không!" Lăng Phong ôm lấy Lam Phượng Hoàng, một tay không thật thà áp lén khuôn ngực đẹp đẻ của nàng. "Xấu xa, người ta không muốn!" Lam Phượng Hoàng hờn dỗi. Nhưng mà Lăng Phong đã bế nàng lên, cười tà ôm lấy Lam Phượng Hoàng quay về phía tứ nữ còn lại nói: "Ta rất ít thời gian. khó khăn lắm mới có thể trở về một chuyến các nàng Ngũ nữ hiển nhiên không còn cách nào khác, cũng không trở lại phòng nữa. Ngay tại đại đường đóng cửa lại, sau đó đều thoát y phục, tháo dây lưng lộ ra thân thể ngạo nhân. Lăng Phong mắt phát ra quang mang, giống như là muốn lập tức bốc cháy. Hắn ôm lấy Lam Phượng Hoàng, cười nói: "Tỷ tỷ tốt, hôm nay đệ đệ sẽ yêu thương tỷ thật đầy đủ!" Lam Phượng Hoàng ngượng ngùng "xì" một tiếng, nhẹ giọng mắng: "Ngượi là cái tên được tiện nghi còn ra về khoe mẽ, muốn khi dể người ta, còn nói cái gì mà yêu thương người ta, hừ!" Nàng hừ nhẹ một tiếng, giống như là không hài lòng.

Nhưng Hứa Phượng Phượng lại gấp đến mức không thể chờ, kêu lên "Tướng công, Lam tỷ tỷ không muốn, chàng khi dể thiếp là được rồi!" Nói xong nhào về phía Lăng Phong. "Bao bối Phượng Phượng. Tới đây nào, để tướng công yêu thương nào!"Nói xong, Lăng Phong một chút cũng không khách khi ôm lấy Hứa Phượng Phượng, đè lên người nàng. Lam Phượng Hoàng vốn là muốn làm nũng không ngờ lại bị Hứa Phượng Phượng đoạt mất tiên cơ, cực kỳ hối hận nhưng chỉ có thể chờ đợi, quan sát màn xuân sắc đại chiến đang diễn ra trước mắt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.