Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 133: Chương 132: Nga My Ngọc Nữ Vũ Thanh

Kiều Kiều Sư Nương

133 Chương 133: Chương 132: Nga My ngọc nữ Vũ Thanh

Thời gian bái đường chỉ một canh giờ, bởi vì không mời ngoại nhân cho nên chỉ có hạ nhân trong nhà cùng ăn mừng và chứng kiến. Dù vậy, cả lễ đường được bố trí rất khang trang, xanh vàng rực rỡ, hơn nữa toàn bộ nghi lễ bái đường đều dựa theo trình tự thông thường, ngay cả giờ cũng được chọn giờ tốt. Thừa dịp thời gian còn chưa tới, Lăng Phong mang theo hưu thư (1) phụ thân đã viết tới Đường gia một chuyến. Cùng Đừng Vũ Vi sớm chấm dứt chuyện này, coi như làm rõ một nỗi khúc mắc trong lòng. Lăng Phong cũng không biết rằng, giờ phút này Đường Vũ Vi cũng như hắn, là một nhân vật lừng lẫy tiếng tăm trong võ lâm, chính là Nga My ngọc nữ, là hiệp nữ trẻ tuổi nhất có hy vọng có thể thừa kế Nga My phái. Đường Vũ Vi thật ra là tên khi còn bé của nàng, mười hai năm trước chưởng môn Nga My phái Vân Thanh sư thái đi du lịch Tô – Hàng, phát hiện ra nàng là kỳ tài luyện võ, bởi vậy mang nàng tới Nga My học nghệ. Sau mười hai năm, giờ đây Đường Vũ Vi đã trở thành nữ đệ tử đích truyền xuất sắc nhất của Nga My phái trong vòng trăm năm qua. Tài năng mới của võ lâm bài danh thứ tám, tuyệt sắc bảng bài danh thứ sáu. Nàng ở Nga My sơn đổi tên thành Vũ Thanh. Nghe nói trước đó còn có Chỉ Ngọc Tranh đệ tử kiệt xuất nhất Nga My phái cũng có thể so cao thấp. Đệ tử Nga My phái trong vòng trăm năm qua đồng thời sản sinh hai đệ tử trăm năm khó gặp. Không thể không nói phương pháp dạy bảo của Vân Thanh sư thái rất tốt. Đường gia hôm nay cũng lo liệu hỷ sự, Đường gia tam công tử hôm nay cùng nữ nhi của Lưỡng Giang tuần phủ đính hôn, tại nơi đây đã tới hàng trăm quý nhân. Trong đại sảnh Đường gia thắp đè sáng rực, bầu không khí vô cùng vui vẻ. Lăng Phong tay không mà đến, chứng kiến tình huống này, ở bên cạnh mua một cái hồng bao, sau đó lấy ngân phiếu một vạn lượng bên người cho vào. Lúc này tại đại môn, quản gia ngăn Lăng Phong lại, nói:

- Người trẻ tuổi, thiếp mời của người đâu? ". Lăng Phong nói:

- Ta không biết hôm nay Đường gia có hỷ sự, ta hôm nay là tìm gặp Đường lão gia, ta họ Lăng là con trai của Lăng Khanh". "Tìm lão gia?" Quản gia xem bộ dạng của Lăng Phong, thấy hắn anh tuấn bất phàm, cũng không dám quát mắng, nói:

- Hôm nay Đường phủ có hỷ sự, phỏng chừng không có thời gian tiếp đón ngươi, ta xem ngươi nên quay về đi, hôm khác trở lại!". Lăng Phong mỉm cười nói:

- Như thế này đi, không bằng ngươi thay ta đem phong thư này đưa cho Đường lão gia, mặt khác hồng bao này là lễ vật chúc mừng của ta đêm nay, xin mời nhận lấy". Quản gia tiếp nhận hồng bao, nói:

- Ghi lễ một phần, Lăng gia công tử Lăng Phong, lễ kim…" Nhẹ nhàng rút ngân phiếu ra, vừa nhìn thấy lúc này mới kinh ngạc hồi lâu không nói lời nào, lắp bắp nói:

- Lễ kim một vạn lượng bạc trắng". "Một vạn lượng?" Đường gia mặc dù được xưng là phú thương chi gia, cùng quan trường quan hệ mật thiết, nhưng phần nhiều là tặng lễ cho người khác, nếu có người cầu Đường gia tặng lễ cũng không lớn. Hơn nữa từ khi Minh triều thành lập đến nay, đối với tham quan trừng trị rất nghiêm minh, bởi vậy quan viên thu vào không được nhiều lắm, tặng lễ đều rất ít. Như Lăng Phong này vừa ra tay đã là một vạn lượng bạc, nhiều như vậy chính là buổi tối hôm nay lần đầu tiên Đường phủ nhận được. Lăng Phong mỉm cười nói với quản gia:

- Vậy làm phiền quản gia ngươi rồi, tạ hạ cáo từ!". "Lăng công tử, ngươi… ngươi không vào nhà ngồi uống một chén rượu hỷ sao?" Quản gia nọ thấy Lăng Phong ra tay hào phóng, biết hắn không phải là người tầm thường, bởi vậy đặc biệt mời vào. Dù sao có tiền thì xử lý sự việc cũng sẽ rất dễ dàng. Lăng Phong nói:

- Không được, nhà ta còn có hỷ sự, cùng vui cùng vui" Vừa nói xong liền xoay người rời đi. Quản gia nhìn thấy Lăng Phong đã rời xa, không dám chậm trễ, lúc này mới đem phong thư đưa cho Đường lão gia. Trờ lại Thải Điệp Di, trong đại sảnh đèn thắp sáng rực, không khí vui vẻ. Lăng Phong sau khi thay y phục tân lang, sư nương, Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng cùng Chu Tú Kỳ tứ nữ cũng đã mặc y phục tân nương đội mũ phượng đang chờ bái thiên địa, mà Lăng Khanh ngồi trên cao đường cao hứng không thôi. Nhìn tứ nữ trang sức màu hồng tân nương dáng vẻ rất mỹ lệ, Lăng Phong cảm thấy hưng phấn, hận không thể đem các nàng ôm vào trong phòng thống khoái mà cùng nhau phát tiết một trận. "Nhất bài thiên địa…" Bà mai, người chủ trì lễ nghi bắt đầu tiến hành nghi thức bái đường, Lăng Phong cùng tứ nữ đồng thời bái đường. "Nhị bái cao đường…." "Phu thê giao…" "Chậm đã…" Ngay lúc bà mối tuyên bố "phu thê giao bái" , đột nhiên từ ngoài đại đường đi vào hai người. Thanh âm là do nữ nhân phát ra, thanh âm cực kỳ dễ nghe nhưng bên trong lại phảng phất ngang ngược cùng ghét hận. Lúc này, một nam một nữ khoan thai hện thân tại đại sảnh Thải Điệp Di, Lăng Phong mơ hồ dự cảm được một hồi quyết đấu sắp xảy ra. Nam cao lớn anh vũ, khuôn mặt vuông vắn, sóng mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng phân minh, hai mắt giống như mở như nhắm, thỉnh thoảng có tinh quang lóe lên. Nhìn qua ước chừng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, da tay thậm chí so với nữ hải tử còn trơn mềm hơn. Nhưng lại không có chút cảm giác nào ẻo lả, trái lại nhãn thần sắc bén, trong tay nắm trường kiếm, tràn ngập vẻ mị lực bá đạo mạnh mẽ của nam tính, vừa nhìn liền biết là nhân vật khó dây vào. Mà nữ, có thể nói là tuyệt sắc giai nhân. Sau một cái liếc mắt, Lăng Phong đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho chấn động. Bất ngờ chấn động, cho nên thân thể của Lăng Phong run lên một chút, cảm giác giống như bị điện giật. Nàng nọ thuần khiết như ngọc, khuôn mặt trắng hồng mỏng manh như thổi nhẹ cũng có thể vỡ, cái mũi ngọc thanh tú như quỳnh dao, eo ong, vai gầy, phong tư tự nhiên, mặt như tranh vẽ, kiều diễm thơm mát vô cùng. Mái tóc đen nhánh chảy dài xuống vai như thác nước, ngũ quan tinh xảo hoạt bát, cần cổ thon dài mềm mại giống như bạch ngọc, trước ngực một đôi ngọc thỏ ngạo nghễ rung động. Bất luận diện mạo hay vóc người, khuôn mặt hay da dẻ đều đẹp tới mức làm người ta rung động. Cả thân thể nàng hội tụ của tinh hoa đất trời, tràn ngập sức hấp dẫn tự nhiên cùng cảm giác tươi mát, từng tế bào trên thân thể nàng toát ra sự mỹ lệ, nàng tự như tiên tử hạ phàm, nhưng nàng tạo cho người ta một cảm giác không thể xâm phạm. Nàng có tiên khí nhưng không có sự lãnh ngạo của tiên tử, nàng là tiên tử của trần gian. Sắc đẹp của mỹ nữ trươc mắt có thể cùng Lam Phượng Hoàng so sánh, có thể nói là tuyệt săc giai nhân. Nếu như nói ở đây, sư nương mang vẻ đẹp phong vận thành thục, Lam Phượng Hoàng thì có vẻ đẹp dễ thương xinh tươi thì mỹ nữ trước mặt thanh thuần thoát tục mang theo một vẻ đẹp tiên cốt. Nhìn thấy nàng, Lăng Phong dường như có một cảm giác thân thiết quen thuộc, phảng phất trước kia đã từng nhận biết đối phương. Trực giác nói cho Lăng Phong biết, nàng chính là Đường Vũ Vi. Đường Vũ Vi sau khi vượt qua cánh cửa, lùi ra phía sau khoảng cách nửa trượng, giống như muốn cùng nam nhân nọ giữ một khoảng cách. Nam nhân chậm rãi đi vào phòng, một bộ dáng thong thả ung dung, không có thần sắc lo lắng. Từ trang phuc trên người hắn có thể thấy hắn cũng là đệ tử phái Nga My. Nga My phái cũng có nam đệ tử xuất sắc như vậy? Chỉ nghe hắn chậm rãi nói:

- Tại hạ là Trần Tiêu Bằng của Nga My phái, tối nay mạo muội viếng thăm, xin hỏi Lăng Phong Lăng công tử có ở đây không" Nếu như có người cho rằng phái Nga My chỉ có nữ đệ tử mà không có nam đệ tử thì cực kỳ sai lầm rồi. Nga My phái chẳng những có nam đệ tử, hơn nữa số lượng còn không ít. Nhưng mà Nga My phái lấy ni cô làm chủ đạo, bởi vậy nam đệ tử ở Nga My phái không có bất cứ địa vị gì đáng kể, thậm chí có thể nói giữ vai trò hạ nhân làm việc vặt. Hơn nữa, khoảng nơi nam đệ tử sống cùng sân xá của nữ đệ tử cũng xa tới vài ba dặm. Nam nữ hữu biệt, bình thưởng tập luyện hay niệm kinh cũng không ở cùng một chỗ, chỉ có thời gian đại hội Nga My phái hay sự kiện khẩn cấp mới có thể được triệu tập cùng một chỗ thương thảo đối sách. Trần Tiêu Bằng có thể nói là nam đệ tử kiệt xuất nhất của phái Nga My từ trước đến nay, hắn vì nam đệ tử phái Nga My mà giữ tôn nghiêm, được nam đệ tử của Nga My phái xưng là thiên kiêu chi tử, đồng thời cũng là một trong những thanh niên thập đại cao thủ. Hắn xuất hiện, đã nâng cao vị trí của nam đệ tử phái Nga My trong võ lâm. Hứa Phượng Phượng nói bên tai Lăng Phong:

- Trần Tiêu Bằng là sư đệ của Vân Thanh sư thái. Trong giới thanh niên chỉ kém hơn Vân Tùng đại biểu kiệt xuất của Võ Đang". Lăng Phong nhìn hai người, nói:

- Ta chính là Lăng Phong, không biết hai vị tìm ta có chuyện gì?". "Ngươi?" Đường Vũ Vi nhìn Lăng Phong, đặc biệt trên người hắn có một thân hồng y của tân lang, cực kỳ rực rỡ vì thế đột ngột nói rằng:

- Khó trách Lăng công tử muốn tới nhà ta thối hôn, thì ra đêm nay muốn làm tân lang. Diễm phúc không nhỏ a, một mình cưới bốn người…" Lăng Khanh vừa nghe thì biết nàng là Đường Vũ Vi, đột nhiên trở lên kích động, nói:

- Thì ra là Vũ Vi hả? Lâu như không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi!". Đường Vũ Vi gậy đầu nói:

- Lăng bá bá, lần này ta đến chủ yếu là muốn nói đến chuyên thân sự của ta cùng Lăng Phong. Không phải hắn từ bỏ ta, mà là ta muốn từ bỏ hôn ước với hắn!". "Điều này…" Phụ thân Lăng Phong nhất thời không biết làm sao, ông đưa ánh mắt nhìn về phía Lăng Phong, trong lòng đầy mâu thuẫn. Lăng Phong hít sâu một hơi, lãnh đạm nói:

- Thì ra cô nương không hài lòng với việc bị ta từ bỏ, sợ trong võ lâm truyền đi thì thật mất mặc cho nên mới cố ý tới đây cải chính lại sự thật, rằng là Đường gia đại tiểu thư ngươi chủ động từ phu chứ không phải là bị Lăng Phong ta từ thê, không biết ta nói như vậy có đúng hay không?" Lời này vừa nói ra, lập tức đưa tới ánh mắt của Đường Vũ Vi cùng Trần Tiêu Bằng, bọn họ lúc này mới nhẩn ra, Lăng Phong này nguyên lai cũng là nhân sĩ võ lâm, chẳng lẽ hắn chính là võ lâm trong truyền thuyết của Hoa Sơn "nhất kiếm phi tiên" Lăng Phong? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Thì ra Đường Vũ Vi từ Nga My phái vội vàng trở về tham gia hôn lễ của Tam ca, không nghĩ tới tại tiệc rượu lại thu được thư từ thê của Lăng Phong, nàng rất tức giận, liền đuổi theo tới đây. Trần Tiêu Bằng này vẫn thầm mến Đường Vũ Vi, tự nhiên là theo sát như bóng với hình. Đường Vũ Vi lúc nghe thấy hai chữ "Lăng Phong" cũng cảm thấy quen tai, nhưng không thể ngờ Lăng gia Lăng Phong công tử chính là người nổi danh nhất trong chốn võ lâm Nhất Kiếm Phi Tiên Lăng Phong. Trần Tiêu Bằng cũng rất ngạc nhiên, thấp thỏm hỏi:

- Không biết Lăng công tử có phải là người của phái Hoa Sơn?" Lăng Phong ha hả cười một tiếng, nói:

- Không dám, Lăng Phong ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Đại công tử của Lăng gia cũng chính là Hoa Sơn Lăng Phong". "A?" Con mắt hai người Trần Tiêu Bằng cùng Đường Vũ Vi đều sáng ngời, quả thật chính là Hoa Sơn Lăng Phong. Hắn bây giờ là nhân vật tỏa sáng nhất võ lâm. Đến mức không người nào không biết, không người nào không nghe tới, thậm chí đã có người thổi phòng thành thanh niên bài danh đệ nhất tuấn tài bảng. "Nhất Kiếm Phi Tiên Lăng Phong!" Trần Tiêu Bằng nói từng chữ một, trong mắt lại lộ ra sự đố kỵ cùng sát khí. Dường như Lăng Phong là kẻ thù giết cha của hắn vậy. Lăng Phong liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn là một kẻ trẻ tuổi cuồng nhiệt truy cầu công danh. Ánh mắt Trần Tiêu Bằng nói cho Lăng Phong biết hắn muốn khiêu chiến, hắn khát khao thành danh. Đường Vũ Vi dường như cảm thấy bầu không khí khong bình thường, nhưng vẫn thản nhiên lãnh đạm nói:

- Lăng thiếu hiệp, không ngờ ngươi là một kẻ phong lưu, Mặc kệ ngươi là ai, lời vừa rồi của ta là sự thật. Đây là hưu thư của ta gửi cho ngươi!" Vừa nói vừa phóng tín thư về phía Lăng Phong. Cao thủ so chiêu, chỉ cần một mảnh lá cây cũng có thê giết người, huống chi là một phong tín thư. Đường Vũ Vi đang cố ý dò xét thực lực của Lăng Phong, bởi vậy lá thư bay ra giống như một lưỡi phi đao bay thằng muốn xuyên vào trái tim Lăng Phong. Nhanh, chuẩn, ngoan độc. Nếu như chỉ là cao thủ thông thường, đừng nói là tiếp lá thư này, chỉ cần hơi chạm vào chắc chắn ngón tay sẽ gãy lìa. Lăng Phong mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra tiếp kẹp lấy, sát chiêu của Đường Vũ Vi lập tức biến mất một cách vô hình. Đường Vũ Vi cả kinh, bởi vì người có công lực kình người như vậy, trên đời tuyệt không quá mười người. Đường Vũ Vi vốn rất lợi hại, phóng mắt nhìn vào thiên hạ, người có thể tiếp được một chiêu vừa rồi của Đường Vũ Vi cũng chỉ có khoảng bốn mươi đến năm mươi người. Nhưng mà Lăng Phong có thể tùy ý nhẹ nhàng tiếp lấy chiêu như vậy, thật sự không vượt quá mười người. Ngay cả Vân Thanh sư thái của phái Nga My cũng không có khả năng làm được. Phải biết rằng một chiêu vừa rồi của Đường Vũ Vi đã vận tới tám thành công lực, nhưng mà lúc Lăng Phong tiếp thư, dường như dùng tới không đến một thành công lực. Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đường hiệp nữ hành tẩu giang hồ, danh tiếng tất nhiên rất quan trọng, nhưng mà sự tình luôn có thứ tự trước và sau, nếu ta từ thê trước, thì ngươi làm sao có thể từ phu nữa?" "Phong nhi!" Lăng Khanh không muốn làm cho sự tình trở lên phức tạp hơn nữa, liền đứng lên nói:

- Dù sao kêt quả cũng như nhau, cần gì so đo chuyện này!" Lăng Phong cuối cùng vẫn là thiếu niên khí thịnh, hơn nữa sau khi thấy Đường Vũ Vi, càng thêm tức giận nói:

- Cha, chuyện khác con có thể nhịn. Nàng ta gả cho Vương gia, làm nương nương, con đã thành toàn cho nàng ta. Nhưng bây giờ là tự thân tới cửa người khiêu khích, thật sự là không thể nhịn được nữa". "Lăng Phong, ngươi nói gì, tự vả vào miệng, ăn nói một chút cho sạch sẽ đi, ai muốn gả cho Vương gia hả?" Đường Vũ Vi tức giận đến cực điểm. Bình thường nàng vẫn tu thân dưỡng tính, rất có ít khi nào tức giận như hôm nay, chỉ là lời Lăng Phong thật sự làm thương tổn tới lòng nàng. Điều này làm cho nàng cực kỳ khó chịu. Lăng phong nói:

- Đường Vũ Vi, đừng giả bộ. Nếu không phải ngươi gả cho Vương gia, bức bách gia đình ta viết hưu thư cho ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bày đặt không cưới mỹ nhân như ngươi ư? Ta cũng không phải thái giám…" "Lăng Phong, ngươi thật đáng ghét…" Đường Vũ Vi đang muốn phát tác, Trần Tiêu Bằng liền ngăn cản nàng:

- Sư muội, đừng xúc động!" Đường Vũ Vi lạnh nhạt nói:

- Đây là chuyện giữa ta cùng hăn, không liên quan gì tới ngươi!". Lăng Khanh sợ mọi chuyện trở lên ầm ĩ, đứng lên nói:

- Đường chất nữ, lời của Phong nhi nói đều là sự thật, nếu như cháu hoài nghi thì có thể trở về hỏi phụ thân của cháu. Lúc đầu chính hắn muốn đưa thư từ hôn, sau đó ta nói chuyện này không thể làm chủ, chờ Phong nhi trở về mới quyết định…" Đường Vũ Vi nghe Lăng Khanh nói như vậy, cảm thấy có thể tin tưởng được vài phần, nhưng không thể chấp nhận sự vũ nhục vừa rồi của Lăng Phong, nói:

- Mặc kệ thế nào, hôm nay ta tới là muốn từ phu" Lăng Phong nói:

- Nếu như ta kiên quyết không thừa nhận thì ngươi có thể làm gì cơ chứ?" Trần Tiêu Bằng tiến lên lạnh nhạt nói:

- Lăng Phong, người khác sợ ngươi, không có nghĩa là Nga My phái chúng ta cũng sợ ngươi đâu" Lăng Phong lạnh lùng nói:

- Không nên hơi một tí là lôi môn phái ra. Người cùng ta đều là người trong giang hồ, đều là nam nhân. Phái Nga My có sợ ta hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là ngươi có sợ ta hay không thôi?" Trần Tiêu Bằng cười lạnh:

- Nếu đã vậy thì không còn gì để nói. Lăng Phong, xuất kiếm đi. Để cho ta lãnh giáo cái được gọi là Nhất Kiếm Phi Tiên vô địch của ngươi!" Điều này không thể nghi ngờ là hướng tới Lăng Phong khiêu chiến. "Ồ! Thật ra ta cũng chưa từng so chiêu qua với cao thủ phái Nga My, vừa đúng lúc có thể thử một chút!" Lăng Phong lạnh lùng trả lời. Lời này nói ra chính là Lăng Phong đã tiếp nhận lời khiêu chiến của hắn. Nhất thời, cả đại sảnh lập tức yên tĩnh. Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, sát khi bao phủ mỗi tấc không khí trong đại sảnh, Quyết đấy tựa hồ là không thể tránh khỏi, sắp xảy ra. Sư nương, Lam Phượng Hoàng cùng Hứa Phượng Phượng các nàng đối với Lăng Phong một chút cũng không lo lắng. Chỉ cảm thấy đêm nay đáng ra phải là đêm vui vẻ hoàn mỹ, thế mà lại trở thành xung đột đổ máu, ít nhiều cũng có cảm giác tiếc nuối. Từ chuyện này, bọn họ cảng thêm kiên định muôn rời khỏi võ lâm, quyết tâm ẩn cư. (1) Hưu thư: Thư từ hôn

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.