Trở về truyện

Kiều Kiều Sư Nương - Chương 102: Chương 101: Kế Mẫu - Chân Ái

Kiều Kiều Sư Nương

102 Chương 102: Chương 101: Kế mẫu - chân ái

Lăng Phong tuy rằng hết sức khó chấp nhận việc làm của phụ thân, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận tình yêu vĩ đại của phụ thân đối với mình, hơn nữa còn tràn ngập sự gia trưởng bá đạo phong kiến. Nếu vì sự yêu thích có chút lệch lạc của bản thân, mà dám trù tính ra một việc như vậy, một sự an bài khiến người ta không thể chấp nhận nổi.Cái này tính là cái gì đây? Lăng Phong thực sự hiểu không rõ cho lắm.

- Cha, con cùng Lam Lam thương lượng tốt rồi, Hàng Châu đã không còn là nơi địa phương an toàn, đưa người dời đến Kim Lăng dưỡng thương, nán lại chút rồi sẽ đi." Lăng Phong không muốn tiếp tục vướng víu vào chuyện Thẩm Nhạn Băng.

Lăng Khanh nói:

- Lam Lam là ai? Nữ hiệp đã cứu ta sao?" Lăng Phong gật đầu, nói:

- Không sai, chính là nàng. Nàng mới chân chính là con dâu của người." Lăng Khanh mỉm cười nói:

- Nhi tử ngươi trưởng thành rồi, nhãn quang thực sự không tệ. Hơn hết nhà chúng ta có tiền, đừng nói mười đứa tám đứa con dâu, cho dù có trăm ngàn đứa, đều có thể nuôi nổi. Nhi tử, chuyện của ngươi và Nhạn Băng tự mình làm đi. Ta nghe lời ngươi an bài, đến Kim Lăng chữa thương, ta cũng không quản chuyện các ngươi nữa, lúc rảnh rỗi thì đến thăm ta. Được rồi, tên Liễu Nhất Đao kia lúc bắt ta, luôn hỏi ta mấy thứ rất khó hiểu. Hình như là cái gì võ công phái Tiêu Dao...." - Cái gì!? "Lăng Phong kinh ngạc nói:

- Cha, người nói Liễu Nhất Đao tra hỏi người về chuyện võ công phái Tiêu Dao sao?" Lăng Khanh gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hắn còn hỏi ta võ công phái Tiêu Dao có phải tổ truyền hoặc là người khác ký gởi cho chúng ta không?" Lăng Phong nói:

- Vậy người trả lời thế nào? " Lăng Khanh nói:

- Ta căn bản không biết, sao có thể trả lời chứ? Phong nhi, ta đoán chừng bọn chúng việc bọn chúng truy hỏi cùng trường mệnh mệnh nhà chúng ta cũng có chút quan hệ, cho nên ngươi nhất định phải bảo quản cho tốt trường mệnh tỏa tổ truyền." - Cha, con biết rồi. Nơi đây không thích hợp ở lâu, người đến Kim Lăng trước đi." Lăng Phong nói, đồng thời phân phó hạ nhân đỡ phụ thân ra ngoài. Lam Phượng Hoàng và tiên hạc đã đợi trong sân khá lâu, Lăng Phong căn dặn Lam Phượng Hoàng vài câu.

- Yên tâm đi, tướng công. Thiếp đích thân hộ tống lão gia đến Kim Lăng, chờ tất cả an bài ổn thỏa, thiếp liền quay về Hàng Châu tìm chàng, sau đó cùng nhau trở về Hoa Sơn. "Lam Phượng Hoàng mỉm cười nói.

Lăng Khanh nhìn Lam Phượng Hoàng, mỉm cười nói:

- Lam Lam, Phong nhi nhà ta giao cho con, sau này phải tốn nhiều tâm tư mà chiếu cố hắn. Hay nhất là có thể sớm sinh quý tử cho Lăng gia chúng ta, khai chi tán diệp. Bằng không ta một mình sống rất buồn, có tôn tử cùng sống thì tốt rồi." Lam Phượng Hoàng khuôn mặt đỏ lên, mỉm cười nói:

- Lão gia... Cái này không phải chuyện một mình con là có thể hoàn thành." Lăng Khanh ha ha cười, nói:

- Con còn gọi ta là lão gia sao, đều đã là người một nhà rồi." - Cha, Lam Lam nhất định nỗ lực. "Lam Phượng Hoàng gọi một câu thật ngọt, Lăng Khanh vui vẻ vạn phần.

Lăng Phong căn dặn bọn họ chú ý an toàn trên đường, Lam Phượng Hoàng liền điều khiển tiên hạc đằng không phi hành thẳng đến Kim Lăng.

Tiễn biệt phụ thân, Lăng Phong cuối cùng cũng cảm giác như trút được một khối đá lớn, nhưng ngay sau đó còn có chuyện càng khó giải quyết hơn, Liễu Nhất Đao làm sao lại hỏi phụ thân về chuyện võ công phái Tiêu Dao? Nói như vậy bọn chúng thực sự vì võ công phái Tiêu Dao mà tới, xem ra bắt cha mình chỉ là cái cớ. Bất quá việc làm Lăng Phong đau đầu nhất chính là Thẩm Nhạn Băng nên an ủi thế nào đây?

Thẩm Nhạn Băng lúc này thần sắc buồn bã ngồi trong thư phòng, thấy Lăng Phong tiến vào, cũng chẳng thèm nói gì.

Lăng Phong đi tới tới ghế bên cạnh, tại đối diện cái ghế đối diện ghế nàng ngồi xuống.

Thẩm Nhạn Băng coi Lăng Phong tựa như không khí không thèm để ý, tiếp tục lẳng lặng ngồi yên.

Lăng Phong thở dài một hơi, nói:

- Thẩm tỷ, xin lỗi. " Thẩm Nhạn Băng lạnh lùng hỏi lại:

- Ngươi đi đi!" - Không, Thẩm tỷ. "Lăng Phong cẩn thận nói:

- Ta ở lại cùng nàng." Thẩm Nhạn Băng đột nhiên kích động đứng lên, nói:

- Ngươi cho là ngươi đang nghĩ gì ta không biết sao? Ngươi cùng phụ thân ngươi đều xấu xa như nhau, các ngươi quả thực không phải người, là ma quỷ..." Nói xong, từng hạt nước mắt như hạt đậu chảy xuống như vỡ đê, có thể dễ dàng thấy được của nàng xác thực đang thương tâm đến cực điểm.

Lăng Phong biết lúc này chân thật khuyên bảo sẽ không có tác dụng, chỉ có lấy độc trị độc, liền lên tiêng:

- Tỷ có thể mắng ta, nhưng không thể mắng cha ta. Không sai, ta thích tỷ, từ lần đầu tiên thấy ta đã thích tỷ rồi. Ta tự mình cũng không nhớ rõ, lúc đó ta thấy tỷ đến, liền la hét muốn lấy tỷ làm vợ. Phụ thân vì ta, cưới nàng vào Lăng gia. Ông ấy chưa bao giờ muốn coi tỷ là thê tử của mình, mà coi tỷ là con dâu, cho nên cũng không có cùng tỷ bái đường thành thân. Tất cả chuyện này, đều là vì thành toàn ước mơ của đứa con trai là ta." Để thuyết phục Thẩm Nhạn Băng, Lăng Phong cũng chỉ có biên ra mấy câu nói dối thật hay, nhưng hắn trong lòng rất rõ ràng, cho dù nói loạn lên nhiều thế nào, vẫn thủy chung có một chút là sự thật, bản thân hắn đích xác thích Thẩm Nhạn Băng, luôn luôn thích.

- Ngươi nói bậy!! "Thẩm Nhạn Băng kích động cả giận, nàng không thể tin được lời Lăng Phong.

Lăng Phong tiếp tục nói:

- Ta không có nói bậy, vì sao ta không gọi tỷ là mẹ, mà là tỷ tỷ. Bởi vì trong đáy lòng ta luôn coi tỷ là thê tử của ta, ta luôn yêu tỷ. Một năm trước ta biết chuyện nam nữ, ta muốn tỷ, yêu tỷ. Kết quả tỷ phát hiện ta đối với tỷ sản sinh tình cảm lưu luyến, liền đưa ta lên Hoa Sơn. Chẳng lẽ không đúng sao?" - Ngươi im miệng!! Ngươi không phải người, là ma quỷ!! "Con mắt Thẩm Nhạn Băng bao hàm nước mắt, biểu tình phẫn nộ tiến lên mắng Lăng Phong:

- Ngươi là đồ ma quỷ... ma quỷ hại người..." Lăng Phong cũng có chút hoảng loạn, nhất cử nhất động của Thẩm Nhạn Băng quá khác thường, quá kích động, Thẩm Nhạn Băng tiến lên một bước, hắn liền lùi một bước, dưới tình huống Thẩm Nhạn Băng áp sát, hắn đã đụng phải tường.

Lăng Phong cũng rưng rưng nói:

- Tin hay không tùy tỷ, từ lần đầu thấy tỷ, lòng ta đã thích tỷ rồi. Khi đó ta không biết đây là tình yêu, chỉ biết lúc ở cùng tỷ rất vui vẻ. Tỷ đế nhà ta, tỷ là người hiểu rõ ta nhất, tỷ thương ta, cưng ta, cũng không gò ép bản thân mà yêu ta. Có tỷ làm bạn cả ngày, ta cả đời đều không quên được, ta đã âm thầm hạ quyết tâm, ta lớn lên nhất định phải lấy tỷ, hảo hảo yêu tỷ, để tỷ vĩnh viễn bên ta, cho tỷ hạnh phúc và hưởng đầy ắp tình yêu. Ta vì tỷ làm việc tỷ thích, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ tỷ. Tỷ vui vẻ, ta sẽ vui vẻ, tỷ không vui, ta liền trêu cho tỷ vui. Trong lòng ta, tỷ vĩnh viễn đẹp nhất, nữ nhân trong mộng ta thấy chỉ có một, đó chính là tỷ đó!" Thân thể của Thẩm Nhạn Băng đột nhiên run lên, cả người cũng như choáng váng đứng lên, run giọng nói:

- Ma quỷ, ngươi là ma quỷ. Ngươi vì sao muốn nói với ta lời như vậy? Cha ngươi khiến ta thấy cuộc sống thật tuyệt vọng, trong cái nhà này, chỉ có ngươi mang đến cho ta vui vẻ và hạnh phúc. Thế nhưng vì sao ngươi là con hắn!! Ta hận phụ thân ngươi, hận ngươi là con của hắn. Hận ngươi vì sao không sinh ra sớm vài năm, ngươi tên bại hoại này, trong một năm ngươi rời nhà này, ta trong mộng cũng mơ thấy ngươi, ta nhớ đến thật khổ..." Nói mấy câu sau, Thẩm Nhạn Băng bản thân cũng không biết mình đang nói gì nữa.

Lăng Phong cúi đầu, nói:

- Mặc kệ tỷ có thừa nhận hay không, tỷ không phải thê tử của cha ta, bởi hai người nào có cưới hỏi đàng hoàng, cũng không có phu thê chi thực. Cho nên, tỷ chỉ là đại tỷ tỷ cha ta đưa về thôi, ta yêu tỷ, tỷ yêu ta nào có liên quan gì đến luân thường đạo lý chứ..." - Oa..." Thẩm Nhạn Băng đột nhiên khóc lớn, toàn thân liền nhào vào lòng Lăng Phong. Ai có thể lý giải và tưởng tượng, sự đấu tranh và thống khổ trong nội tâm Thẩm Nhạn Băng, tất cả bí ẩn bốn năm gần đây đều đã giải khai, sự phẫn hận áp chế lâu ngày từ nội tâm trào ra, trong nháy mắt hóa thành nước mắt cuộn trào mãnh liệt, làm ngập chìm nội tâm hai người...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.