20 Chương 20: Từ bỏ ma cụ
"Files, lại đây một chút."
Giờ nghỉ ngắn ở cuối tầng sáu đã bắt đầu. Cậu thò đầu ra khỏi lều gọi Files, người đang giặt đống quần áo lót dính đầy tinh dịch và dâm thủy từ tối hôm qua. Cô ấy không hề lưỡng lự bỏ chúng xuống rồi nhanh chóng chui vào lều.
"Có chuyện gì vậy thưa ngài?"
Nhìn về vòng tay ma cụ để điều khiển gió trên tay Files, cậu cất tiếng
"Vứt thứ đó đi, tôi sẽ dạy cho em thế nào là ma pháp thực thụ."
"Không dùng ma cụ sao? Nhưng em không thể sử dụng ma pháp nếu không có nó."
Cậu lắc đầu.
"Nó là thứ đang giới hạn khả năng của em, em sẽ mãi không thể đạt tới sức mạnh thực sự nếu tiếp tục phụ thuộc vào nó."
"Em hiểu rồi."
Nghe vậy Files gật đầu rồi cởi chiếc vòng ra.
Mặc cho niềm tin của con người hiện tại là chỉ có ma cụ mới có thể giúp điều khiến ma lực, thế nhưng Files sẵn sàng tin những gì cậu nói mà không hề thắc mắc thêm một lần nữa.
"Được rồi, giờ ra ngoài nào."
Cậu đưa Files đến một chiếc hang nhỏ, nơi mà không có người. Sau đó ra lệnh cho cô ấy nhắm mắt lại.
"Files, hãy nhắm mắt lại. Tôi cần em cảm nhận được dòng chảy ma lực trong cơ thể mình."
Cô ấy gật đầu.
"Vâng."
Nhưng sau một lúc, hàng mày thanh mảnh của Files nhíu lại.
"Em… em đã làm ngài thất vọng… Nếu như không có ma cụ… em sẽ không thể cảm nhận được dòng chảy ma lực…"
Cậu đặt tay lên vai Files, vì lí do nào đó, run rẩy nhẹ cắn môi một cách quyến rũ. Giờ thì nhắm mắt lại lần nữa nào, tôi sẽ giúp em cảm nhận được chúng. Cậu sử dụng ma lực của mình như một đường dẫn, truyền khắp các mạch ma lực của cô ấy.
"Ah! Em nghĩ mình bắt đầu cảm nhận được nó!"
Đứng từ đằng sau, cậu chạm đến đến từng chỗ trên cơ thể Files theo thứ tự. Dọc cánh tay, ngực, bụng và đùi.
Khi cúi xuống để chạm đến đùi, chiếc mũi thính của cậu có thể ngửi thấy mùi dâm thủy quen thuộc phảng phất nhè nhẹ trong không khí. Quần lót của cô gái hư hỏng này đã hơi ướt chỉ vì bị cậu sờ mó. Có lẽ cơ thể của cô ấy đã trở nên nhạy cảm hơn kể từ khi phải trải qua nhiều sự kích thích cực độ.
Nhưng giờ không phải là lúc quan tâm đến điều đó, Files đã mở mắt sau khi đã hoàn toàn cảm nhận được ma lực một cách tự nhiên.
"Giờ thì thử dùng ma pháp của em đi."
Files xòe tay ra trong khi cố gắng điều khiển ma lực. Những làn gió xoáy hình thành trên lòng bàn tay cô ấy rồi biến thành một cơn lốc nhỏ tí hon, tuy nhiên vẫn không ổn định. Cô ấy mở to mắt, ngạc nhiên tột độ về điều mà mình vừa làm được.
"K-không thể tin được! Em đang không đeo ma cụ mà vẫn có thể sử dụng được ma pháp! Thật sự có chuyện này sao!?"
"Cố gắng ổn định lại ma lực nào. Đừng để nó dao động quá nhiều."
"Vâng!"
Không hổ danh là người có điểm thi xuất sắc nhất trong lần thi đầu vào của học viện. Cô ấy nhanh chóng điều chỉnh lại ma lực của mình. Cơn lốc xoáy trên tay đã trở nên ổn định nhanh chóng.
"Ma pháp về bản chất chính là sự tưởng tượng. Hãy dùng trí tưởng tượng của em để tạo hình cho ma lực."
Files gật đầu, cô ấy đưa tay ra phía trước, tạo thành một lưỡi đao gió lớn hơn tất cả những lần trước rồi bắn đi.
Ruỳnhhhhhhhhhhh!!!
Lưỡi đao gió đã cắt lên tường hang một đoạn dài và sâu. Sức phá hủy mạnh hơn rất nhiều so với khi dùng ma cụ.
"Tại sao lại như vậy!? Trước đây em đâu thể có đòn tấn công mạnh như thế chứ?"
Files ngạc nhiên về khả năng của mình. Đó là điều hiển nhiên khi cậu nói rằng ma cụ là thứ làm thui chột khả năng của con người.
"Vì ma cụ tuy là thứ có thể giúp em dễ dàng điều khiển ma lực. Nhưng nó không phải là cơ thể của em, chỉ là một vật chứa nhỏ không thể nào chứa hết được ma lực mà em vốn có. Hay nói cách khác, nó là thứ giới hạn sức mạnh của em lại."
Files nhìn tay mình trong khi vui mừng.
"Nếu như mọi người cũng biết về điều này thì đây sẽ là một chấn động lớn mất."
Cậu gật đầu.
"Vì vậy em nên giấu đi việc mình không cần dùng ma cụ. Vì nó sẽ gây nguy hiểm cho em khi bị những kẻ xấu nhòm ngó."
Cô ấy tỏ ra thất vọng khi cậu nói rằng không được tiết lộ điều này cho bất kì ai.
"Vậy là không thể giúp những người khác mạnh lên giống em sao…?"
"Quá tốt bụng chính là điểm yếu của em. Nào, giờ thì rời khỏi đây thôi. Em cần thay chiếc quần lót mới rồi đấy."
Files nhíu mày nhìn cậu một cách khó hiểu. Nhưng rồi cô nàng nhận ra điều mà cậu nói là gì, nhìn xuống dưới chân. Háng của cô ấy đã ướt nhẹp, dâm thủy rỉ ra từ dưới chiếc váy ngắn, rớt từng giọt trên mặt đất mỗi khi bước đi.
"Khôngggggg!!! Không phải như ngài nghĩ đâuuuuu!!!"
Cô ấy ngồi sụp xuống vì xấu hổ với đôi mắt ứa lệ.