121 Chương 121
"Có vẻ như hắn không đủ kiên nhẫn để xem được nữa rồi."
Nói rồi, cậu ngừng nghịch ngợm dưới váy Emilias. Cô nàng tỏ ra hụt hẫng và bất mãn, thở hổn hển với cái âm đạo lỏng lẻo rỉ đầy dâm thủy.
"Ahh... ta sắp ra rồi..."
Cậu nâng cằm cô nàng rồi thì thầm.
"Tôi hứa rằng tối nay sẽ làm cho em sướng theo cách mà em muốn."
Mặc dù cùng Emilias đang ở một độ cao mà mắt người thường không thể nhìn rõ được, nhưng cậu cũng chưa có nhu cầu làm tình vào thời điểm hiện tại. Bởi còn phải kiểm tra xem tình hình Vanilla như thế nào, liệu cô nàng có suy sụp tinh thần hay không khi binh lính đã chết gần hết.
Trở lại lâu đài, có thể thấy đám ma cà rồng đều đã bị cháy thành tro bụi. Cùng với đó là hàng loạt thi thể của binh lính. Vài trăm người giờ chỉ còn vài chục người còn sống sót. Có vẻ như binh lính đã nhìn thấy cuộc chiến của cậu từ xa, những ánh mắt tỏ vẻ khinh thường cậu lúc trước đều trở thành sự kính nể và sợ hãi. Cậu bước đến đâu, họ đều tách ra nhường đường đến đó.
Được giải thoát khỏi kết giới bảo vệ, Vanilla ngồi bệt xuống đất, òa khóc nức nở khi thấy khung cảnh hoang tàn chết chóc xung quanh.
"Xong thật rồi… Xong thật rồi… hức… Đội quân của vương quốc giờ đã không còn… Hức… giờ phải làm như thế nào đây… Nếu như ta có thể tự điều khiển khả năng tiên tri như ý mình muốn thì chuyện này đã không xảy ra…"
Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Vanilla. Thấy cậu đang dỗ dành người phụ nữ khác, Emilias có vẻ như không hài lòng nên đã quay mặt đi.
"Emilias, giúp tôi tìm kiếm tất cả những thứ có giá trị của thành phố rồi tập trung lại một chỗ. Lũ ma cà rồng này muốn tồn tại chắc chắn có những người sống để cung cấp máu cho chúng, hãy tìm kiếm họ. Xong những việc này thì bày bố một ma pháp trận cưỡng chế dịch chuyển để đưa những người còn sống sót trở về."
"Vâng thưa ngài."
Emilias nói xong thì bay đi. Còn cậu lúc này ngón đặt vào giữa trán Vanilla.
"Đừng khóc nữa, gia đình của những binh lính đã chết sẽ nhận được sự đền bù xứng đáng. Còn nếu cô lo lắng về sự tồn vong của vương quốc, tôi sẽ bảo vệ nó. Hiện tại như cô mong muốn, tôi sẽ cho cô sức mạnh để kiểm soát khả năng tiên tri của mình."
Cậu truyền ma lực vào não bộ Vanilla, khiến những dòng chảy ma lực vốn đã nhiều hơn người bình thường của cô nàng lại càng thêm dày đặc.
"Đây là... ta đang nhìn được những khoảnh khắc của tương lai ngay trước mắt…"
Vanilla ngạc nhiên cực độ, đôi mắt sưng húp vì khóc của cô nàng đảo đi đảo lại xung quanh. Cậu mỉm cười, ngừng chuyền ma lực rồi rời tay ra.
"khả năng của cô vốn bị giới hạn vào trong giấc mơ là vì những mạch ma lực trong não bộ chưa được khai thông hoàn toàn. Giờ thì tôi đã làm điều đó, thậm chí cải tiến nó một chút. Cô sẽ có thể nhìn thấy tương lai bất cứ khi nào mình muốn. Càng nhìn xa về tương lai thì độ chính xác càng giảm, điều này cô cũng biết. Ban đầu có lẽ cô sẽ có chút nhầm lẫn giữa hiện thực và tương lai khi hai hình ảnh của chúng hòa trộn với nhau. Mỗi khi như vậy chỉ cần nhắm mắt và thở sâu, cô hiểu chứ?"
Vanilla nhẹ gật đầu.
"Ta hiểu rồi…"
"Vậy thì cô cũng chuẩn bị đi. Một lúc nữa Emilias sẽ đưa toàn bộ những người còn lại trở về, cả cô nữa."
Khi cậu vừa quay đi, thì Vanilla đã níu áo cậu lại. Một tay đặt trên ngực, cô nàng ngước lên nhìn cậu với một ánh mắt quả quyết.
"Tôi muốn đi cùng cậu…"
"Nơi này thực sự rất nguy hiểm đối với một người bình thường như cô. Không thể được."
Lúc này Emilias vung tay, từ dưới lòng đất hàng loạt vàng bạc đá quý trồi lên, bay ra từ những khu nhà. Cùng với đó là hàng loạt những vũ khí bậc cao tụ lại trước mặt cô nàng.
Đối mắt với cậu, Vanilla hiểu được rằng mình không thể đi cùng, chậm rãi buông tay. Vừa đúng lúc Ana bước tới trước cậu.
"Vậy tôi thì sao?"
"Cô cũng vậy Ana, điều mà tôi và Emilias sắp phải đối đầu không phải một người bình thường có thể hứng chịu."
Lúc này thân phận của Emilias cũng không cần phải che giấu nữa, hóa giải ma pháp thay đổi trở lại hình dáng ban đầu . Không còn tóc đen hay mắt đen, toàn bộ mái tóc và màu mắt đều trở thành màu bạch kim.
"Nữ thần!!! Là nữ thần kìa!!!"
Những người lính nhanh chóng nhận ra Emilias chính là nữ thần, vội vã quỳ rạp người xuống dưới đất. Vannila, Ana thì đều phải tròn xoe mắt. Sau vài giây ngơ ngác Ana cũng vội cúi đầu.
Thấy cảnh tượng này cậu cũng không khỏi giật mình đôi chút. Vì chưa từng nghĩ quyền lực của Emilias lại lớn đến cỡ này. Cô nàng nhẹ nhàng mở miệng, giọng ẩn chứa sự lạnh lùng uy nghiêm.
"Ma cà rồng chúa đã bị ta giết chết, những con ma cà rồng khác trong thành phố này sẽ tự biến thành tro bụi. Nhưng điều đó không có nghĩa là nguy hiểm đã qua đi. Ngày hôm nay ta sẽ đưa các người trở về cùng với những món đồ giá trị của thế giới này, cũng như là sự đền bù cho những linh hồn xấu số."
"Vâng thưa nữ thần, mọi điều mà người nói bề tôi đều đã nghe rõ!"
Một người nói trước rồi đồng loạt những người khác theo sau.
"Đứng dậy đi, ta sẽ đưa các ngươi về."
Được sự cho phép của Emilias những binh lính mới dám đứng dậy. Lúc này sự chú ý của họ đột ngột thay đổi sang cậu hình như đều là vì muốn biết rốt cuộc cậu có thân phận gì.
Đại tướng lĩnh Frank người đang vác theo tên con trai Kale vô dụng đang ngất xỉu của mình chỉ cúi đầu lặng thinh, vì lão biết rằng lúc trước mình đã chọc nhầm người, cả Gallan cũng vậy.
Ana sau khi đứng dậy, nhẹ cúi đầu một lần nữa với khuôn mặt có chút lo lắng.
"Bề tôi thật có lỗi vì bấy lâu nay không nhận ra người chính là nữ thần…"
Emilias nghe được vậy liền mỉm cười đắc ý, mấp máy môi chỉ đủ để cho Ana nghe rõ.
"Ta và ngươi đêm nào cũng đều cùng nhau trèo lên giường phục vụ ngài ấy, vậy mà ngươi vẫn sợ ta đến thế ư?"
"Chuyện này…"
Thấy Ana đang bối rối, cậu liền chen vào giải thoát tình huống khó xử này.
"Được rồi chuyện này sẽ bàn sau. Giờ thì đưa mọi người trở về đi Emilias."
"Vâng thưa ngài."
Dù là một nữ thần nhưng lại gọi cậu như một đấng bề trên. Điều đó khiến những binh lính lúc này không khỏi kinh sợ khi chạm phải ánh mắt của cậu. Quân lính được chỉ đạo đứng chụm lại một chỗ, Emilias thực hiện vẽ ma pháp trận dịch chuyển. Còn cậu búng tay sử dụng khả năng điều khiển không gian của mình để định vị tọa độ không gian chuẩn xác nhất cho cô nàng. Đứng trong vòng sáng, thân ảnh lúc này đang dần mờ đi, thì bỗng Vanilla hét về phía cậu.
"Nhất định phải bình an trở về đấy! Những gì xảy ra hôm nay cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi! Và… cảm ơn vì món quà mà cậu đã tặng!"
Vòng sáng chiếu lên bầu trời rồi biến mất, lúc này chỉ còn lại Emilias cùng cậu đang nhìn nhau. Cậu mở lời đầu tiên."
"Những con người bản địa sống sót ở đây không còn ai sao?"
Emilias lắc đầu.
"Vẫn có con người đang sống dưới cống ngầm của thành phố này. Nhưng do bị săn đuổi quá lâu, phải trốn chui lủi dưới nơi bóng tối khiến những kẻ này không còn giống như những con người, không có cách để cứu vãn nữa. Theo ta nên để cho chúng tự sinh tự diệt thì hơn."
Dứt lời thì một cuộn giấy da bay đến trên tay, Emilias từ từ mở nó ra. Sau khi trầm tư một lúc thì liền đưa nó lại cho cậu.
"Hình như nó là bản đồ của thế giới này, xin hãy xem đi thưa ngài."
Cậu nhận lấy tờ giấy, đảo mắt qua xem xét một lượt. Tấm giấy da này đúng thực là bản đồ thế giới. Thế giới này được cấu tạo nên bởi một lục địa thống nhất dạng tròn, được chia làm nhiều vùng từ rìa đến trung tâm. Mỗi vùng đều được cai quản bởi những vị thần, càng gần trung tâm thì cấp bậc của những vị thần càng cao, chính là nói kẻ địch của cậu sẽ càng mạnh.
Trong lúc đang suy nghĩ xem nên làm gì vào bước tiếp thì cậu cảm nhận được cơ thể mềm mại của Emilias áp vào sau lưng.
"Ta có món quà này dâng lên ngài…"
Nói rồi Emilias nâng một cây đinh dài đang tỏa ra bóng tối đen kịt.
"Đây là…?"
"Xương sườn của thần Bóng Tối, nguyên liệu tốt nhất để làm ra phong ấn."
Nói rồi cô nàng đẩy cây đinh bóng tối nhập dần vào cơ thể cậu. Sức mạnh lại được phong ấn thêm một tầng nữa khiến cho cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi đã liên tục phải phải kiềm chế sức mạnh của mình.
Hít thật sâu, cậu quay lại rồi hôn cô nàng một cách mãnh liệt nhất có thể. Hai chiếc lưỡi đã có một cuộc vật lộn điên cuồng ngấu nghiến như muốn nuốt chửng nhau vậy. Trong suốt nghìn năm bên nhau trong quá khứ, Emilias chưa từng một lần khiến cậu thất vọng.
Hôn một lúc, bất chợt cô nàng nắm lấy tay cậu đưa xuống dưới váy, đặt bàn tay cậu vào trong lỗ hậu.
"Nn…♡ Ha...♡♡♡"
Lỗ hậu cô nàng vẫn còn lỏng lẻo do làm tình quá độ vào những đêm trước, bàn tay cậu mặc dù đã hoàn toàn đặt bên trong nhưng vẫn để lại chỗ trống lớn. Cậu đã rút tay ra khỏi lỗ hậu của cô nàng sau khi nụ hôn kết thúc. Mỉm cười nhìn biểu cảm hứng tình cực độ, hụt hẫng xen lẫn khó chịu nhưng vẫn phải cố nhịn của cô nàng, cậu cất giọng.
"Nữ thần của tôi, em từ bao giờ đã trở nên sa đọa đến mức này vậy? Mỗi lần chúng ta hôn nhau thì em đều kéo tay tôi xuống dưới váy. Chắc hẳn em đang thèm lắm đúng không? Người ta thường nói cái gì khó có được thì càng khiến người ta hài lòng khi được sở hữu. Vậy nên, chúng ta sẽ chờ cho đến khi mấy cái lỗ lỏng lẻo của em lành lại."
Mở bản đồ, cậu nhìn về nơi tiếp theo cần hướng đến.