162 Chương 162: Quyển 2 Chương 131: Khinh Là Thất Bại(2)
“ Nè lão nên biết rằng trên chiến trường khinh địch là chết, không nói nhiều !” Long Phong vừa thở vừa hít vừa nói chuyện..
“ Có thể do ta giết nhiều người quá, mà những người đó không hề mạnh mẽ gì nên thành ra tâm tính ta kêu ta nên coi thường,....khụ khụ….” Bá lão ho liên tục, vết thương càng ngày càng nặng. Lão quay qua nhìn Long Phong cười rồi nói :” Lúc trước ta cũng có một đứa cháu như ngươi, cười đùa vui vẻ nhưng cũng không được bao lâu thì nhà ta bị người ám hại, thì ra mục đích chỉ là vì con dâu của ta……”
“ Cả gia đình bị giết, chỉ có mình ta sống nhưng một lão già như ta thì làm được gì. Lúc đó có một tên xuất hiện trước mặt ta, hắn nói rằng :” Nếu ngươi muốn có sức mạnh để mà trả thù, thì hãy làm quân cờ của bọn ta…”
“ Trong đầu ta lúc đó chỉ muốn trả thù cho người nhà nên không quan tâm tới cái gì hết nên giết, giết và lúc mình nhận ra thì đã giết không biết bao nhiêu……” Long Phong hối hả hỏi Bá lão…
“ Vậy môn công pháp Huyết Ngục Tà Công và Ngục Huyết Hoàng Chưởng là do hắn đưa cho lão à ?”
“ Đúng vậy, hắn nói rằng môn Ngục Huyết Hoàng Chưởng chỉ là dành cho những người đóng góp cao nhất mới được học, và nhóc đã thấy uy lực rồi đó….” Bá lão cười nói nhìn Long Phong. Còn Long Phong thì cúi đầu suy nghĩ, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì liền lên tiếng hỏi :” Tổ chức đó tên gì và ông có thứ hạng trong cái tổ chức đó không ?”
“ Tổ chức đó được gọi là Huyết Ngục Các, bọn hắn nằm ở trên Trung Vực. Ở Hạ Vực này cũng có phân nhánh của bọn họ nhưng chỉ có một. Còn thứ hạng của ta là 70, trên ta cũng có nhiều tên còn là quái vật, và toàn bộ nằm ở trên Trung Vực, và những gì ta biết cũng chỉ có nhiêu đó. Nhóc hãy cố gắng mà tìm cách đi lên và nhớ phá huỷ chiếc nhẫn này trước khi đi, nó có thể định vị vị trí của người đeo cho bọn chúng, còn bây giờ ta muốn ngủ….Đừng có làm phiền ta………”, Bá lão từ từ nhỏ nhẹ, nhắm mắt rồi thiếp ngủ đi, trên mặt lão vẫn nở một nụ cười rất là tươi.
Long Phong bắt đầu vái ba lạy rồi đào một cái hố để chôn lão, xong xui hắn cầm lên một cái giới chỉ của lão lấy hết đồ bên trong rồi phá hủy nó, sau đó quay đầu đi trở lại, khi tới nơi thì thấy tên Bổ Tân đã bị chế trụ. Long Phong tức khắc đi tới lấy cái nhẫn, lấy hết đồ rồi lập tức phá nát nó, rồi Long Phong bắt đầu phá nát Võ Khí và kinh mạch trong người tên Bổ Tân.
“ Lưu đại nhân, ngài có thể bắt tên này về thẩm vấn rồi đó. “
“ Cảm tạ thiếu gia đã tìm được hung thủ, ta thay mặt toàn bộ người bị hắn giết và người trong làng Mạn Đà cảm ơn ngài….” Lưu Thiên cười chắp hai tay mà cảm ơn, Long Phong gật đầu sau đó nhớ tới mình còn đang thiếu người, liền cười hỏi :” Lưu Thiên, bổn Vương Gia có việc muốn kêu ngươi làm ?”
Lưu Thiên, Công Sách và Bạch Chiêu liền quỳ xuống nói:” Vương Gia cứ nói !”
“ Chắc ngươi cũng biết là Tây Châu thành và Nguyệt Lãm thành là lãnh địa mới của ta, ta muốn cho ngươi về làm thành chủ của một trong hai nơi này, ngươi có đồng ý không ?”
Lưu Thiên mừng rỡ nói :” Vương gia, được làm việc cho ngài chính là phúc phận của Lưu Thiên !” Long Phong gật đầu cười mà nghĩ thầm tên này rất là thông minh.
“ Công Sách và Bạch Chiêu, hôm nay ta phong cho các ngươi làm một người sẽ chịu trách nhiệm đào tạo nhân tài và tìm kiếm nhân tài ở hai thành này, một người sẽ là thống lĩnh Cấm Vệ bảo vệ an toàn cho Tây Châu và Nguyệt Lãm thành, thế nào ?”
“ Cảm tạ vương gia, thảo dân sẽ phục vụ ngài hết sức mình….” Công Sách và Bạch Chiêu mừng rỡ mà lên tiếng cảm ơn
“ Được rồi, chút nữa ta sẽ cho người dẫn các ngươi đi, còn bây giờ đi về chuẩn bị xét xử đi….” Long Phong vẫy vẫy tay rồi nói, còn Triệu Ngân và Phất Trần Ly liền hỏi :”Còn đệ/thiếu gia ?”
“ Ta có việc phải đi làm, theo lệnh ta đi về trước, chút ta sẽ về….” Long Phong xoa đầu hai người mà nói sau đó xoay người mà đứng. Những người khác cũng bắt đầu gật đầu, quay người mà đi về Mạn Đà trấn. Một hồi sau thì xung quanh chỉ còn một mình Long Phong, hắn mở mắt rồi cười nói :” Ngọa Long tiên sinh, ngài đã tới rồi sau không ra nào……”
Lập tức một cơn gió thổi qua Long Phong, rồi tiếng cười nói vang lên và tiếp là một thân ảnh đáp xuống. Hắn mặc một bộ đồ trắng, tay cầm quạt, khuôn mặt thư sinh yếu đuối hiền lành, nhân ái nhưng lại có sức thu hút kì lạ...:” Long công tử quả nhiên danh bất hư truyền…”.
“ Đâu đâu, Gia Cát tiên sinh mới là nhân trung chi long, ta còn lâu mới sánh bằng. Chúng ta vào thẳng vấn đề chính, ta biết ngài cũng không muốn đợi lâu…..Ta muốn mời ngài xuống núi và về làm quân sư cho ta cả đời, cho tới khi ngài và ta còn một hơi thở cuối cùng….”
Gia Cát Lượng nghe xong thì cười, nhìn Long Phong một hồi rồi nói :” Không biết thiếu gia tại sao lại muốn một kẻ thư sinh như ta phụ vụ ngày ?”
“ Bởi vì ta có thể cho ngươi một cái nhìn mà ngươi chưa bao giờ thấy được, một người có thể đưa ngươi lên một tầm cao khác, cho ngươi một cơ hội khiến cho mọi người nhìn ngươi với cặp mắt thán phục…”
“ Vậy ngài nghĩ gì về thời loạn thế này ? Ước mơ của ngài là gì ?” Gia Cát Lượng nhìn Long Phong hai mắt nhìn hắn, nhíu lại mà ngắm chặt Long Phong. Còn Long Phong thì cảm nhận được có một con rồng như đang nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần Long Phong làm sai một nước thì hắn sẽ bị cắn chết lập tức….
“ Thế giới này là một bàn đạp cho ta để ta đi lên đỉnh điểm của đỉnh phong, và các ngươi chính là người đồng hành cùng ta bước lên đỉnh phong đó. Các ngươi sẽ đi cùng ta lên đó mà nhìn từ trên xuống dưới, tạo ra một kì tích mãi mãi lưu truyền….” Long Phong đưa tay ra, lập tức một ngọn lửa xuất hiện trên tay hắn, từ từ nó chuyển đổi thành nhiều hình dạng, sau đó Long Phong lập tức bóp nát ngọn lửa đó…
Gia Cát Lượng nhìn Long Phong mà ngẩn ra, vì vừa rồi hắn cảm nhận được một luồng khí làm cho hắn ớn lạnh, run rẩy mà muốn quỳ xuống trước mặt người này. Gia Cát Lượng cười to lên, sau đó đi tới trước mặt Long Phong, hắn cười cười rồi quỳ xuống nói :” Gia Cát Lượng xin ra mắt thiếu gia !”
“ Hahaha được rồi, đứng lên đi, ngươi hãy thu dọn hết đồ đạc, ngày mai đến phủ đệ của Lưu Trương mà gặp, lúc đó chúng ta cùng xuất phát về Kim La thành….” Long Phong đưa tay nâng Gia Cát Lượng đứng lên, sau đó cười nói…
“ Vậy thì thuộc hạ ngày mai sẽ gặp lại thiếu gia !” Gia Cát Lượng cười nói
“ Cầm lấy cái này đi, đây là vật mỗi thuộc hạ của ta đều có, có thể bảo vệ ngươi khỏi người khác. Trong đó có đan dược chữa vết thương. Còn gì thì ta sẽ giải thích rõ hơn lúc về phủ….” Long Phong lấy ra một chiếc nhẫn và đưa cho Gia Cát Lượng sau đó giải thích…
“ Vậy thuộc hạ về chuẩn bị, ngày mai gặp lại thiếu gia !” Gia Cát Lượng chắp tay cuối đầu nói, rồi xoay người đi về gia phủ mà chuẩn bị.
Sau khi xử lý chuyện bên này xong Long Phong xoay người rời đi, quay người trở về Lưu phủ. Còn lúc này ở một nơi nào đó thì có một lão già đang ngồi mà uống trà, thì có một tên chạy vào hối hả :” Bẩm đại trưởng lão, số 70 của chúng ta đã chết rồi…”
“ Cái gì ! Chết ở đâu ?” Lão già này bất ngờ mà nhìn tên thuộc hạ vừa bẩm báo
“ Dạ bẩm, nơi cuối cùng của hắn là ở một nơi Hạ Vực, còn cụ thể chỗ nào thì không biết, vì đối phương đã phá huỷ cái nhẫn trước khi chúng ta kịp thời định vị….”
“ Đồ vô dụng, chúng ta đã mất hơn năm tên ở cái nơi nhỏ bé chết tiệt đó, nếu không phải vì lão già chết tiệt canh cửa và cấm chế phá toá thì ta đã xuống đó mà giết hết đám người đó rồi….” Tên trưởng lão tức giận vỗ bàn một cái, sau đoa hít sâu vào và nói :” Được rồi, kêu người ở dưới đó hãy tạm thời dừng hành động lại ít nhất ba đến năm năm, vì bọn trên cao đã ngửi thấy mùi kì lạ sẽ ra tay hành động lúc đó chúng ta lại tổn thất hơn nhiều….”
“ Vâng đại trưởng lão….” sau đó hắn lui ra theo ý của vị trưởng lão này, còn đại trưởng giáo thì thở dài ra, đứng dậy và đi tới gần cửa số, nhìn ra ngoài hắn nói nhỏ :” Kế hoạch của ta không được thất bại….”