Trở về truyện

Hồng Mông Thiên Đế ( Sắc ) - Chương 24: Ngươi Muốn Khiêu Chiến Ta?

Hồng Mông Thiên Đế ( Sắc )

24 Chương 24: Ngươi Muốn Khiêu Chiến Ta?

Lăng Phong đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa vào, một mùi nấm mốc xông vào mũi.

Trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một giường, một bàn, một ghế dựa, cái khác cũng không có, bất quá lại rộng rãi hơn nhà tranh trước đó của Lăng Phong tại Hoàng Long giản.

Mất hơn nửa canh giờ, Lăng Phong mới dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, sau đó đi ra ngoài tìm Bạch Tử Long, mở miệng hỏi:

- Sư huynh, có công việc gì để cho ta làm không?

Bạch Tử Long nhàn nhạt nói:

- Không cần, ngươi mới đến, hôm nay liền nghỉ ngơi đi!

- Tốt!

Lăng Phong gật đầu, sau đó chạy về gian phòng của mình, lấy ra lư hương, chuẩn bị tu luyện, hắn hiện tại muốn sớm đem tu vi của mình tăng lên.


Thế nhưng khi Lăng Phong chuẩn bị lấy linh thạch ra, lại không thấy túi tiền của mình.

- Ngọa tào!

Hắn sửng sốt một chút, đưa tay sờ soạng lần nữa, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống:

- Túi tiền của lão tử đâu? Làm sao lại không thấy?

Hắn có chút không tin, sau đó đem y phục của mình cởi ra, cuối cùng hắn xác định, túi tiền của mình đã mất.

- Túi tiền của ta làm sao lại mất?

Lúc này Lăng Phong như không còn hồn vía, cẩn thận nhớ lại trong đầu.

Cuối cùng hắn rút ra kết luận là túi tiền của mình đã bị trộm, mà người trộm tiền chính là Trình Vân.


- A. . . Hỗn đản. . .

Lăng Phong nhịn không được lớn tiếng gầm thét, hắn lập tức xông ra ngoài, Quan Vân Phượng vừa vặn bưng một hốt rác lá dâu từ trong sân đi qua, nhìn thấy Lăng Phong bộ dạng này, lập tức tránh ra, đối với hắn hỏi:

- Lăng Phong sư đệ, ngươi làm sao?

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Quan Vân Phượng, hai mắt đỏ bừng nói:

- Sư tỷ, túi tiền của ta bị trộm, khẳng định là bị Trình Vân trộm, tên kia ở đâu, ta muốn tìm hắn tính sổ!

- Cái gì?

Quan Vân Phượng trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Trình Vân vậy mà lại làm ra sự tình thất đức này, nàng đem hốt rác buông xuống, đi đến trước mặt Lăng Phong, ôn nhu nói:


- Lăng Phong sư đệ, ngươi bớt giận, đừng nói hiện tại chúng ta không có chứng cứ túi tiền của ngươi bị Trình Vân trộm, liền xem như hắn trộm, ngươi làm thế nào? Cái kia Trình Vân thế nhưng là đệ tử nội môn, tu vi ít nhất cũng là Trúc Cơ cảnh giới, ngươi đánh thắng hắn được sao?

- Chẳng lẽ bỏ qua như vậy?

Giờ phút này, Lăng Phong giống như núi lửa phun trào bất cứ lúc nào, trong túi có hơn bốn ngàn khối linh thạch, tất cả đều là hắn khổ cực kiếm được ( thật ra phần lớn đều là lấy được từ Trương Chính Trực ), nhưng hắn không ngờ, cuối cùng lại tiện nghi Trình Vân.

- Vậy còn có thể làm gì? Với chút thực lực này của ngươi, người ta một bàn tay liền có thể giết chết ngươi, chờ ngươi thực lực cường đại, lại tìm hắn báo thù đi!

Quan Vân Phượng cũng có chút bất đắc dĩ.

- Tốt một cái Trình Vân, ngươi chờ đấy cho lão tử!

Sự tức giận trong mắt Lăng Phong như muốn trào ra, nếu Trình Vân ở trước mặt hắn lúc này, cho dù thực lực hắn ra sao, hắn nhất định sẽ xông lên liều mạng với Trình Vân.

- Tốt tốt, hiện tại sinh khí cũng vô dụng, giúp ta hái lá dâu đi!

Quan Vân Phượng nói, sau đó duỗi ra cái kia thịt hồ tay, vỗ nhẹ Lăng Phong một cái.

Lăng Phong chịu đựng lửa giận trong lòng, cùng Quang Vân Phượng đi hái lá dâu.

Lúc chạng vạng tối, lúc đang dùng cơm, Lăng Phong mở miệng đối với Bạch Tử Long bọn hắn nói:

- Sư huynh, sư tỷ, các ngươi có thể hay không cho ta mượn một chút linh thạch?

Hiện tại Lăng Phong rất muốn lập tức tăng lên tu vi của mình, sau đó đi tìm cái kia Trình Vân báo thù, cho nên hắn hiện tại rất cần linh thạch.

Bạch Tử Long ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Lăng Phong lập tức trả lời:

- Có bao nhiêu muốn bao nhiêu!

Bạch Tử Long khẽ lắc đầu, nói:

- Ta tháng này trợ cấp, tiêu cũng hơi nhiều, nên trên người bây giờ chỉ có 30 khối linh thạch!

- Ta có 50 khối!

Quan Vân Phượng mở miệng nói.

- Ta có 20 khối!

Trương Đại Cát cũng mở miệng nói.

- Ta chỉ là còn lại năm khối!"

Phùng Thiên Tường có chút ngượng ngùng nói.

Lăng Phong đứng lên, có chút cúi đầu với Bạch Tử Long bọn hắn, nói ra:

- Vậy cám ơn sư huynh sư tỷ , chờ ta có tiền, nhất định sẽ trả lại cho các ngươi gấp đôi!

Bạch Tử Long đối với Lăng Phong khoát tay, nhàn nhạt nói:
- Trả lại gấp đôi ta cũng không cần, ngươi là sư đệ của chúng ta, giúp ngươi cũng là điều nên làm!

Cơm nước xong xuôi , Bạch Tử Long bọn hắn đều đem linh thạch trong tay chi Lăng Phong mượn.

Lăng Phong cầm linh thạch, trở lại phòng của mình, triệu hồi ra lư hương, đem linh thạch ném vào, sau đó bắt đầu tu luyện.

Hắn là một gia hoả có thù tất báo, cái này Trình Vân trộm của hắn nhiều linh thạch như vậy, hắn tuyệt đối sẽ cùng Trình Vân không chết không thôi.

Cho nên, hắn sẽ không lãng phí một chút xíu thời gian.

Cuộc sống sau này của Lăng Phong đều rất nhẹ nhàng, có đôi khi giúp Bạch Tử Long chặt rau cho heo ăn, có đôi khi giúp Quan Vân Phượng hái lá dâu.

Công việc chủ yếu của Quan Vân Phượng, chính là nuôi tằm, nàng nuôi mấy chục cái chủng loại, trong đó đắt nhất chính là Tử Nhãn Huyền Băng Tằm.
Nghe nói Tử Nhãn Huyền Băng Tằm, phải nuôi ba năm mới có thể kết kén, cái này Tử Nhãn Huyền Băng Tằm tơ tằm , bình thường đều là dùng để làm nữ tính nội y, mười phần quý hiếm.

Trương Đại Cát thế nhưng là phụ trách nuôi con lừa, nuôi bò, bất quá những con lừa cùng trâu, đều không phải là thú thông thường, bọn chúng đều là Linh thú bị thuần phục.

Phùng Thiên Tường thế nhưng là phụ trách nuôi những phi cầm, nuôi gà, nuôi vịt loại hình, những này gà vịt cùng phi cầm, cũng đều là linh cầm.

Mà Bạch Tử Long phạm vi liền tương đối rộng, nuôi cá, còn muốn chăn heo, mặt khác ba người công việc, hắn đều tinh thông.

Trừ cái đó ra, Lăng Phong còn phát hiện một cái bí mật, vô luận là Bạch Tử Long, Trương Đại Cát, hay là Phùng Thiên Tường, đều ưa thích Quan Vân Phượng.
Cái này khiến Lăng Phong hiếu kỳ không thôi, đây chính là tình tay bốn.

Mỗi đêm, Lăng Phong đều nghe được những nữ tử kia hô bắt tặc, mấy ngày kế tiếp, hắn cũng dần dần thích ứng sinh hoạt tại Súc Mục phòng.

Bởi vì Lăng Phong mới tới, cho nên tạm thời chỉ có thể trở thành một cái làm việc vặt.

Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua.

Sau nửa canh giờ, bề mặt cơ thể Lăng Phong lại phủ một lớp chất nhầy màu nâu xám, đây là những tạp chất mà hắn bài xuất ra khỏi cơ thể.

Bỗng nhiên, thân thể của hắn chấn động mạnh, hắn lập tức từ từ mở mắt, trong đôi mắt của hắn, hai đạo tinh mang lóe lên một cái rồi biến mất, hắn chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười.

- Rốt cục đả thông đầu thứ tư chủ kinh mạch, cái này đầu thứ tư chủ kinh mạch độ rộng, so đầu thứ ba chủ kinh mạch chí ít rộng gấp đôi, cũng may chân khí của ta đầy đủ hùng hậu! Dựa theo như vậy tình huống, đầu thứ năm chủ kinh mạch chi mạch, hẳn là sẽ càng nhiều! Cái này con đường tu hành, thật là càng về sau càng khó a!
- Cuối cùng cũng đả thông được đường kinh mạch thứ tư. Chiều rộng của đường kinh mạch thứ tư rộng ít nhất gấp đôi đường kinh mạch thứ ba, cũng may chân khí của ta đầy đủ hùng hậu! Dựa theo tình huống này, đường kinh mạch thứ năm là hẳn sẽ còn phải lớn hơn nữa! Con đường tu luyện này thật sự càng ngày càng khó!

Lăng Phong phất phất tay, cảm giác toàn thân mình tràn đầy lực lượng.

Hắn đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một cái đui đèn dùng thanh đồng rèn đúc, hơi dùng lực một chút, chỉ thấy đui đèn kia lập tức biến hình.

- Đột phá đến Luyện Khí tầng bốn, sức lực của ta cũng tăng lên rất nhiều!"

Cảm thán xong, cúi đầu cầm lấy túi tiền của Trương Chính Trực mở ra, chỉ thấy túi tiền kia đã rỗng tuếch, tất cả linh thạch đều bị hắn phung phí hầu như không còn.
- Hơn một trăm khối linh thạch a, cứ như vậy hết rồi! Nếu như không bị tên khốn Trình Vân kia cướp đi, lão tử cũng sẽ không nghẹn khuất như vậy!

Vừa nghĩ tới Trình Vân, lửa giận trong lòng Lăng Phong lại xông ra.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng bao phủ khắp mặt đất.

Những côn trùng kia nhao nhao từ trong hang của mình leo ra, một số vui vẻ chơi bản giao hưởng của riêng mình, trong khi những con khác thì đối đầu với nhau, xúc tu chạm vào xúc tu, như thể chúng đang nói về yêu đương!

Tắm rửa xong, Lăng Phong đang cùng Bạch Tử Long, Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường cùng nhau ăn cơm, Quan Vân Phượng không biết đi làm cái gì, cũng không có ở cùng một chỗ.

Ầm!

Cửa Súc Mục phòng bỗng nhiên bị người phá, thân ảnh cao lớn của Trương Chính Trực lập tức vọt vào, hắn giờ phút này hai mắt đỏ bừng, đã hoàn toàn mất đi lý trí.
- Lăng Phong, nộp mạng đi!

Khi Trương Chính Trực nhìn thấy Lăng Phong ở đằng sau, lập tức vọt tới phía hắn.

- Muốn chết!

Bạch Tử Long sầm mặt lại, bát cơm trong tay lập tức lập tức đập tới Trương Chính Trực.

- Ầm!

Mặt Trương Chính Trực bị bát cơm đập trúng, lập tức bay rớt ra ngoài.

- Trương Chính Trực, ngươi cho rằng Súc Mục phòng chúng ta là chợ bán thức ăn sao? Thích đến lúc nào thì đến? Ta đếm đến ba, nếu ngươi không lăn ra ngoài cho ta, ta không ngại giết ngươi!

Dứt lời, một cỗ sát khí lạnh như băng trên người Bạch Tử Long tản ra.

Trương Chính Trực giật mình một cái, trong nháy mắt thanh tỉnh không ít.

Tại Huyền Kiếm tông, chính xác là có quy định như vậy, loại người tự tiện xông vào cửa như hắn , Bạch Tử Long hoàn toàn chính xác có tư cách giết hắn .

Bất quá Bạch Tử Long không có lựa chọn tiếp tục động thủ, bởi vì Bạch Tử Long biết, Trương Chính Trực này ở chỗ Thi Vũ phòng, thực lực rất mạnh.
Mà Trương gia phía sau Trương Chính Trực cũng là một cái gia tộc khổng lổ, hắn cũng không muốn bởi vì nhất thời tức giận mà chọc phiền toái lớn.

Trương Chính Trực hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Phong, cắn răng nói:

- Lăng Phong, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần sau ta lại nhìn thấy ngươi, là ngày chết của ngươi!

Sau khi nói xong, Trương Chính Trực chuẩn bị quay người rời đi, thế nhưng Lăng Phong lại đem đôi đũa trong tay hung hăng ngã tại trên mặt bàn, đột nhiên đứng lên, đối với Trương Chính Trực quát:

- Trương Chính Trực, đã ngươi nghĩ chịu chết, lão tử hôm nay liền thành toàn ngươi!

- Này! Ngũ sư đệ, ngươi muốn làm gì?

Bạch Tử Long, Trương Đại Cát, Phùng Thiên Tường lập tức quay đầu nhìn Lăng Phong, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Lăng Phong hai mắt nhìn chòng chọc vào Trương Chính Trực, trầm giọng nói:
- Ta hôm nay liền muốn cùng hắn chấm dứt ân oán, mỗi ngày đều bị hắn nhớ thương, hắn không phiền, ta còn phiền đâu!

Thời khắc này Lăng Phong, sớm đã không phải là Lăng Phong lúc mới vừa tới Súc Mục phòng, tu vi hiện tại của hắn, cũng tăng lên tới Luyện Khí tầng bốn.

Thế nhưng, lúc này bọn Bạch Tử Long còn chưa biết tu vi chân chính của Lăng Phong.

- Ngũ sư đệ, ngươi đây là muốn cùng Trương Chính Trực quyết đấu? Đầu ngươi không có sao chứ?

Phùng Thiên Tường đi đến bên người Lăng Phong, đưa tay lên trấn Lăng Phong sờ, muốn nhìn một chút Lăng Phong có phải hay cháy hỏng đầu không.

- Tứ sư huynh, ta không sao, đầu óc ta tốt vô cùng, ta chính là muốn cùng hắn quyết đấu, không chết không ngừng!

Lăng Phong nhìn Trương Chính Trực, trong hai mắt toát ra một tia ngoan độc.

- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Trương Chính Trực cũng có chút kinh ngạc, tên ghê tởm này, hiện tại thế mà dám khiêu chiến hắn, điều này làm hắn có cảm giác như là đang nằm mơ.

- Đúng, chính là muốn khiêu chiến ngươi, ngươi không phải muốn giết ta sao? Hôm nay ta liền muốn nhìn xem, đến cùng thì ngươi có bản lĩnh này hay không!

Lăng Phong nói, đi từ bên cạnh bàn cơm đến giữa phòng khách.

- Ngũ sư đệ, chớ có xúc động, ngươi không phải là đối thủ của hắn!

Nhìn thấy Lăng Phong giống như thật sự chuẩn bị cùng Trương Chính Trực liều mạng, Bạch Tử Long lập tức tiến lên đem hắn ngăn lại.

- Đại sư huynh, ngươi tránh ra, hôm nay có ta thì không có hắn, có hắn không có ta!

Sự tàn nhẫn của Lăng Phong cũng đã bộc lộ, Trình Vân trộm đồ của hắn, để hắn tức sôi ruột, hắn hiện tại cũng cần tìm người phát tiết một chút.
- Ngũ sư đệ, chớ hồ nháo!

Bạch Tử Long quát một tiếng, sau đó quay đầu đối với Trương Chính Trực quát:

- Còn đứng ở đó làm gì? Muốn chết sao? Nếu ngươi không đi ta liền giết ngươi!

Bị Bạch Tử Long một quát mắng như thế, Trương Chính Trực nhịn không được lui về phía sau một bước.

Đang lúc hắn chuẩn bị quay người rời đi, Lăng Phong lại nói với Trương Chính Trực:

- Đi ra ngoài cửa đi, nơi này không tiện động thủ!

Nói xong, Lăng Phong dẫn đầu hướng bên ngoài đi.

- Ngươi đã muốn chết, vậy đừng trách ta!

Nhìn bóng lưng Lăng Phong, Trương Chính Trực nghiến răng nghiến lợi nói.

- Bạch lão đại, chúng ta nên làm sao đây? Muốn hay đem Ngũ sư đệ cho trói lại không? Sau đó dội nước để hắn tỉnh táo một chút?

Phùng Thiên Tường cùng Trương Đại Cát đều ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Long.
Bạch Tử Long nhìn bóng lưng Lăng Phong, lắc đầu nói:

- Không cần, ta nhìn Ngũ sư đệ cũng không phải người đầu óc có vấn đề, hắn bình thường so với chúng ta đều thông minh hơn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ, nói không chừng hắn thật sự có cách đối phó Trương Chính Trực, chúng ta đi ra xem một chút, nếu hắn thật sự không đánh lại được Trương Chính Trực, chúng ta lại ra tay cũng không muộn!

-Đi!

. . .

- Lăng Phong, chịu chết đi!

Trương Chính Trực vừa ra khỏi cửa liền lập tức đánh về phía Lăng Phong, hắn cũng không dám kéo dài thời gian chút nào.

Bởi vì hắn sợ hãi Lăng Phong bỗng nhiên lật lọng, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất đem Lăng Phong đánh cho tàn phế, không cho hắn có cơ hội đổi ý, để giải mối hận trong lòng.

Lăng Phong không nghĩ tới Trương Chính Trực dĩ nhiên gấp gáp như thế, hắn không kịp bày ra tư thế, lập tức liền quơ nắm đấm hướng tới trước mặt Trương Chính Trực đánh tới.
- Ầm! Răng rắc!

Hai quyền đối nhau, Lăng Phong cảm giác được một cỗ lực đạo khổng lồ đập lên nắm đấm của mình, làm thân thể của hắn chấn động mạnh một cái.

Mà Trương Chính Trực, lại hét thảm một tiếng, cả người bay ngược ra bên ngoài sáu bảy mét, rơi xuống mặt đất.

Giờ phút này, bọn Bạch Tử Long mới vừa từ cửa đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn Lăng Phong đánh bay Trương Chính Trực.

- Ta thao, Ngũ sư đệ đây cũng quá mạnh rồi?

Trương Đại Cát đột nhiên lắc đầu một cái, không thể tin nhìn một màn trước mắt này.

Bạch Tử Long cùng Phùng Thiên Tường cũng đồng dạng khiếp sợ không thôi.

- A. . .

Trương Chính Trực bưng bít lấy cánh tay phải của mình, nằm trên mặt đất kêu thảm, bộ dạng thống khổ.

Lăng Phong hai mắt nhìn chằm chằm Trương Chính Trực, cười lạnh nói:
- Trương Chính Trực, ngươi mỗi ngày đều hô hào muốn giết lão tử, ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, nguyên lai là một cái bao cỏ! Làm ta quá thất vọng!

Trương Chính Trực lung la lung lay từ dưới đất đứng lên, nhìn về phía Lăng Phong trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Hắn không nghĩ tới Lăng Phong thế mà ẩn dấu sâu đến như vậy, từ một quyền kia đụng nhau kia, hắn cảm giác được mình cùng Lăng Phong chênh lệch thật lớn.

Lăng Phong vốn chính là trời sinh thần lực, hiện tại tu vi của hắn cùng Trương Chính Trực tương đương, thực lực tuyệt đối có thể nghiền ép Trương Chính Trực.

Ở trước mặt Lăng Phong, Trương Chính Trực liền cơ hội thi triển pháp thuật đều không có.

- Thế nào, còn muốn đến hay không? Muốn đến hay không?

Lăng Phong vung nắm đấm của mình với Trương Chính Trực, ánh mắt rơi vào trên một cánh tay khác của Trương Chính Trực, trên mặt xuất hiện một tia nghiền ngẫm.
Ý tứ rất rõ ràng, nếu như ngươi còn dám tới, lão tử đem một cánh tay khác của ngươi cũng chặt đứt.

- Lăng Phong, ngươi đợi đấy cho ta, việc này không xong đâu!

Trương Chính Trực hung tợn trừng Lăng Phong một chút, dùng tay trái cố định cánh tay phải của mình, chịu đựng đau đớn, cũng không quay đầu lại mà chạy.

- Ai, thật chán!

Nhìn bóng lưng Trương Chính Trực chạy trối chết, Lăng Phong có chút thất vọng lắc đầu.

- Ngũ sư đệ, lợi hại, không nghĩ tới ngươi che dấu sâu như vậy!

Bạch Tử Long mỉm cười hướng Lăng Phong đi tới, trong lời nói, mang theo một tia trêu chọc.

- Đúng đấy, một chiêu đánh bại Trương Chính Trực, cũng đủ để kiêu ngạo!

Phùng Thiên Tường cùng Trương Đại Cát đi tới, hai người trên mặt đều mang ý cười.

- Sư huynh, các ngươi hiểu lầm, ta cũng không dám che dấu cái gì, ta là vừa lúc mới đột phá, không nghĩ tới Trương Chính Trực cùi như thế!
Lăng Phong đưa tay gãi đầu của mình, có chút ngượng ngùng nói ra.

- Ngươi thật sự mới vừa đột phá?

Bạch Tử Long bọn hắn có chút hoài nghi nhìn Lăng Phong.

- Đúng vậy, ta là hôm nay mới đột phá đến Luyện Khí tầng 4, vốn tưởng rằng Trương Chính Trực rất lợi hại, kết quả lại rác rưởi như thế, làm ta sợ muốn chết!

Lăng Phong có chút sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực của mình.

Bạch Tử Long cùng Trương Đại Cát bọn hắn liếc nhau một cái, sau đó tất cả mọi người lộ ra bộ dáng đáng tiếc.

- Thế nào? Có vấn đề sao?

Nhìn thấy vẻ mặt này của bọn Bạch Tử Long, Lăng Phong cảm giác dường như có chút không thích hợp.

- Ngũ sư đệ, ngươi vừa rồi quá xúc động rồi, ngươi đánh thắng được Trương Chính Trực, mặc dù hả giận, nhưng thực lực của ngươi cũng bại lộ, Trương Chính Trực khẳng định biết tu vi thật sự của ngươi, nếu như hắn đi Chấp Pháp đường tố cáo ngươi, nói tu vi của ngươi đột phá đến Luyện Khí tầng bốn, tên tuổi hạng nhất tạp dịch của ngươi liền không giữ được!"
Bạch Tử Long nhìn Lăng Phong, lắc đầu có chút thở dài.

Huyền Kiếm tông có quy định, tu vi một khi đột phá đến Luyện Khí tầng bốn, vậy sẽ phải thăng cấp làm đệ tử ngoại môn.

Một khi thăng cấp làm đệ tử ngoại môn, Lăng Phong liền phải Lăng Phong sẽ phải hoàn thành các nhiệm vụ cơ bản mà môn phái giao cho, vì vậy hắn không thể ở trong nhã ở tại Súc Mục phòng mà nhàn nhã như bây giờ.

Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ cơ bản, mới có thể xem như chính thức là một đệ tử ngoại môn.

-Hơn nữa, cái này còn không phải nhất quan trọng nhất, một khi ngươi thăng lên làm đệ tử ngoại môn, liền bị tông môn phái đi chấp hành nhiệm vụ cơ bản, thế lực sau lưng Trương Chính Trực rất mạnh, ngươi nếu ở Súc Mục phòng, chúng ta còn có thể bảo hộ ngươi, nếu là ngươi rời đi Súc Mục phòng, ta sợ Trương Chính Trực sẽ sử dụng thủ đoạn âm hiểm đối với ngươi!
Trương Đại Cát nhìn Lăng Phong, có chút lo lắng nói ra.

- Hừ, sợ cái gì! Có bản lĩnh thì bọn hắn cứ việc phóng ngựa tới!

Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

Lúc này, Trương Chính Trực đã chạy đến dưới chân núi Thanh Ngưu, nhớ tới thực lực Lăng Phong bày ra vừa rồi, hắn lòng còn sợ hãi.

- Không nghĩ tới, Lăng Phong vậy mà đã nhanh chóng đột phá đến Luyện Khí tầng bốn!

Trương Chính Trực rất không cam tâm, nhớ lại tất cả sỉ nhục mà Lăng Phong gây ra trên người mình, hắn hận không thể đem Lăng Phong chém thành vạn mảnh.

Nhưng bây giờ hắn lại bi ai phát hiện, căn bản chính mình đánh không lại Lăng Phong.

- Coi như thực lực ngươi so với ta mạnh hơn thì như thế nào, ta Trương Chính Trực có 100 loại phương pháp có thể giết chết ngươi!

Trương Chính Trực trong mắt lóe lên một mạt hàn quang, ngẩng đầu hướng phía núi Thanh Ngưu đằng sau nhìn thoáng qua, liền quay người rời đi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.