Trở về truyện

Hôm Nay Tiểu Chó Săn Bắn Chưa? - Chương 6: Cởi Quần Áo

Hôm Nay Tiểu Chó Săn Bắn Chưa?

6 Chương 6: Cởi quần áo

Cố Ngọc Thần hơi híp mắt, hai tay chống trên giường, dục vọng bên trong vốn đã rất mạnh, cô còn cố ý mê hoặc anh, khiến quân lính hoàn toàn tan rã, anh âm thầm nghiến răng, nắm chặt tay, cố gắng áp chế dục vọng đang cương cứng.

Nhưng cô gái trước mặt hoàn toàn không có ý buông tha cho anh, thậm chí còn từng bước đến gần anh.

Đôi mắt Nhạc Thanh Mộng như có móc câu, từng bước câu lấy tình cảm của anh, cô bước đến trước mặt anh, sau đó quỳ xuống giữa hai chân đang mở rộng của anh, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi, da thịt non mềm ửng đỏ như ẩn như hiện, khuôn mặt cô ngày càng tiến lại gần côn thịt.

Sắc mặt Cố Ngọc Thần càng thêm dữ tợn, trên trán lộ ra gân xanh, hai tay không nhịn được muốn kéo cô gái trước mặt qua, nhưng vẫn lướt qua không khí như trước.

"Đệch! Mẹ kiếp!" Dục vọng mãnh liệt của Cố Ngọc Thần bùng phát vô cớ, xen lẫn lửa giận của dục vọng không được thỏa mãn, côn thịt trướng đến phát đau, thậm chí còn hơi tím tái.

Anh kéo quần tây xuống, côn thịt cứng ngắc được thả ra khỏi quần tây, nhảy lên vài cái trong không khí, lỗ quy đầu chảy ra vài giọt trong suốt, toàn bộ côn thịt nổi đầy gân xanh.

Khi đến gần, tác động thị giác thực sự rất lớn, dường như còn có một luồng khí nóng bỏng. Nhạc Thanh Mộng nhìn côn thịt to như cánh tay của trẻ con, vô thức nuốt nước miếng.

Cố Ngọc Thần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, anh không còn mất tự nhiên như lúc đầu nữa, về phương diện này anh vẫn rất tự hào.


“Thật đáng tiếc... Nếu không thì tôi sẽ làm cho cô cảm thấy thật sung sướng và thoải mái.” Đôi mắt Cố Ngọc Thần đỏ lên, anh nghiến răng nói với cô gái đang ngồi xổm dưới đáy quần mình một cách quyết liệt.

Mặc dù Nhạc Thanh Mộng vẫn luôn nói chuyện rất tùy tiện, nhưng khi xảy ra chuyện gì đó, thân thể cô nhịn không được run lên, nhanh chóng lùi mông về phía sau, cố gắng tránh xa.

“Sao vậy? Cô sợ cái gì? Cô lùi xa như vậy, đến lúc đó tôi lại không thể bắn lên người cô thì không phải lãng phí lắm à!" Cố Ngọc Thần nắm côn thịt di chuyển lên xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô ngượng ngùng nhát gan sau khi lớn lối quyến rũ mình, anh cố ý châm chọc, tựa như làm như vậy thì anh có thể trải qua cảm giác sung sướng khi ra vào thân thể cô.

Nhạc Thanh Mộng mím môi giả vờ ngoan ngoãn, như thể người vừa nhảy múa quyến rũ anh không phải cô.

“Lại đây, ngồi chỗ này nhìn.”

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Ngọc Thần buộc Nhạc Thanh Mộng trở về, bắt cô ngồi xổm ở bên cạnh, động tác của anh rất nhanh, ra sức vuốt ve ở trước mặt cô.

Quy đầu cách môi cô chưa đến 5 centimet, chỉ cần anh nhích lên một chút là có thể chạm đến linh hồn cô.

Cả người Cố Ngọc Thần hưng phấn không chịu được, anh hơi ngẩng cổ lên thở hổn hển, mắt liếc nhìn cô, ánh mắt anh lưu luyến từng li từng tí trên cơ thể cô.


“Cởi quần áo ra."

Nhạc Thanh Mộng co người lại, hai mắt lập tức mở to, vẻ mặt hoài nghi nhìn anh.

"Sao? Không phải cô nói sẽ nghe lời tôi à?” Giọng nói anh khàn khàn trầm ấm, gợi cảm chết người.

Nhạc Thanh Mộng trừng mắt nhìn anh chăm chú, cuối cùng cũng từ từ bị thu phục dưới áp lực của anh.

Dù sao cũng là cô cầu xin người khác, cô không thể chống lại được.

Đôi môi đỏ mọng khẽ dao động, lẩm bẩm điều gì đó, lùi về sau vài bước, cô quay lưng về phía anh rồi chậm rãi vén quần áo lên.

Cố Ngọc Thần nhìn cô đang kìm nén bực bội, hai má hơi phồng lên, tựa hồ muốn mắng anh nhưng phải co người đứng dậy, ngược lại khiến dục vọng trong lòng anh tan biến đi vài phần.


“Xoay người lại.”

Động tác dưới tay anh di chuyển không nhanh không chậm, côn thịt thô to đã được bôi trơn, ở trong tay anh cọ xát phát ra tiếng nước.
Rõ ràng động tác của anh rất dâm dục, ánh mắt anh cũng mang tính xâm lược mạnh mẽ, nhưng cách nói chuyện lại nghiêm túc giống như đang đàm phán vậy, nếu không nhờ tiếng hít thở nặng nề và mồ hôi trên trán mà chỉ nhìn mặt anh, thì cô không thể tưởng tượng được anh đang làm loại chuyện thư giãn này.

Nhạc Thanh Mộng run rẩy xoay người vén tay áo lên, chậm rãi cởi bỏ nút thắt, chiếc áo rơi xuống đất, như thể rơi vào trong lòng anh.

Động tác dưới tay chợt gia tăng sức lực, một sự sảng khoái xen lẫn đau đớn đột ngột tập kích vào đầu anh, anh thất thần nhìn cô chằm chằm: "Tiếp tục..."

Nhạc Thanh Mộng mím môi, vừa tức giận vừa khó chịu, cố ý cởi quần áo bên trong một cách chậm chạp.

“Làm sao bây giờ. Dường như tôi không có cảm giác gì nữa." Anh nói.

Nhạc Thanh Mộng ngước mắt liếc nhìn côn thịt trong tay anh, dữ tợn ngạo nghễ căng cứng, chảy ra một cỗ dịch nhầy trong suốt từ lỗ quy đầu trước mắt cô.
“Anh! Chỗ nào không còn cảm giác!!”

Cố Ngọc Thần dùng ngón tay cái ấn vào lỗ nhỏ trên quy đầu, trong lòng thở dài sảng khoái, nhưng trên mặt lại nhẫn nhịn khoái cảm, nở nụ cười xấu xa, nói: "Cô chậm quá, có lẽ cảm giác của tôi trôi hết rồi."

Nhạc Thanh Mộng nhìn dáng vẻ vô lại của anh, tức giận dậm chân, dứt khoát kéo phăng áo lót, hai bầu ngực trắng nõn lập tức nhảy ra, đung đưa trong không khí, đỉnh hồng mai dựng đứng run rẩy, e thẹn như vừa chớm nở.

Thân trên trần trụi, cô không khỏi ngượng ngùng nhắm mắt lại, vai nhịn không được hơi rụt lại, sắc hồng xấu hổ từ vùng cổ cô lan dần ra, từ từ nhuộm đỏ làn da vốn đã trắng nõn của cô, khiến cô càng thêm hấp dẫn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.