Trở về truyện

Hôm Nay Tiểu Chó Săn Bắn Chưa? - Chương 2: Chẳng Lẽ Là Tác Dụng Của Tinh Dịch Sao?

Hôm Nay Tiểu Chó Săn Bắn Chưa?

2 Chương 2: Chẳng lẽ là tác dụng của tinh dịch sao?

“Cô đứng yên đó đừng nhúc nhích.”

Nhạc Thanh Mộng luống cuống nắm chặt đôi tay nhỏ bé của mình, cô đứng yên tại chỗ, nhìn anh với khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ mà quyến rũ.

Tinh dịch màu trắng đục ở khóe môi cô thật sự quá chói mắt.

Dù sao, một cô gái nhỏ như vậy cũng không có sức uy hiếp gì, vì vậy Cố Ngọc Thần cầm khăn ở bên cạnh ném cho cô, "Lau mặt đi."

Chiếc khăn nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Ánh mắt của hai người đều dính chặt vào chiếc khăn.

Cố Ngọc Thần: "Tự mình sửa sang lại rồi đi ra đây."

Nói xong, anh mặc bộ đồ ngủ rồi vội vàng bước ra ngoài, anh cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.


Lúc này Nhạc Thanh Mộng cảm thấy vui mừng hơn là xấu hổ, đã rất nhiều năm rồi, anh là người đầu tiên có thể nhìn thấy cô.

Cô lau mặt, xua đi mùi tanh còn phảng phất vương trên chóp mũi, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Cố Ngọc Thần nhìn cô đi ra, hất cắm chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện.

Nhạc Thanh Mộng chậm rãi đi tới, dùng tay ấn vào ghế sô pha, quả nhiên cả người ngã vào trong đó.

“Tôi đứng là được rồi, anh muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

"Cô là ai? Tại sao cô lại ở đây?” Nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc kia, tròng mắt Cố Ngọc Thần khẽ nhúc nhích, nhìn động tác của cô mà trên mặt lại không có biểu cảm gì, anh cũng rất bội phục sự bình tĩnh của mình bây giờ.

Nhạc Thanh Mộng nhìn Cố Ngọc Thần, chớp chớp mắt, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cố Ngọc Thần khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô: “Sao? Không nói được à?"


"Hình như tôi tên là Nhạc Thanh Mộng, về phần tại sao tôi ở đây, tôi chỉ nhớ dường như tôi phải đợi một người trở về." Cô gãi đầu, mở hai tay nói tiếp, "Anh cũng thấy rồi đó, hình như tôi không phải con người."

Sau rất nhiều năm lăn lộn ở thời đại này, những gì nên biết cô đều biết rồi.

Những tập tính của người xưa đã phai nhạt rất nhiều, chỉ là ký ức trong đầu cô cũng theo đó mà ngày càng trở nên rối loạn.

Cố Ngọc Thần suy nghĩ một hồi cũng không biết có tin hay không, tiếp tục hỏi: "Cô đã ở đây bao lâu?"

"Chắc là... mấy trăm năm? Hay mấy nghìn năm? Tôi cũng không rõ lắm."

Đôi mắt đen kịt của Cố Ngọc Thần dừng trên người cô, im lặng một lúc lâu, thấy Nhạc Thanh Mộng cũng có phần hoảng sợ, anh mới thu hồi ánh mắt: "Mặc kệ trước đây như thế nào, tôi hy vọng cô sẽ không làm phiền cuộc sống của tôi."

Mặc dù vẫn còn rất nhiều vấn đề, nhưng thay vì hỏi cô, Cố Ngọc Thần cảm thấy tốt hơn hết là nên tự mình quan sát.


Vừa nhìn đã biết cô chính là một đứa ngốc, anh không thể hỏi được bất cứ điều gì cụ thể.

Nhạc Thanh Mộng vui mừng, vội vàng gật đầu: "Chắc chắn rồi, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền anh."

Cố Ngọc Thần không quan tâm đến cô nữa, nhớ lại cảm giác bị nhìn trộm lúc trước, có lẽ chính là cô.

Đúng là không biết xấu hổ!

Trước khi dục vọng bùng lên, cảnh tượng tinh dịch trắng đục dính trên đôi môi đỏ mọng của cô lần lượt hiện lên trong đầu anh, người thiếu nữ ngây thơ quyến rũ, quần áo mỏng manh, khi ngồi xổm ở một bên còn có thể nhìn thấy rãnh ngực sâu, đường cong đầy đặn hấp dẫn, thân thể anh lại bắt đầu cứng ngắc.

Anh thầm mắng một tiếng, bước vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Ngoài cửa, Nhạc Thanh Mộng không kìm lòng được đi dạo loanh quanh trong phòng khách, bóng người tùy ý xuyên qua ghế sô pha và bàn trà.

Sau khi trút được niềm vui bị đè nén hồi lâu, cô mới nhận ra một vấn đề, tại sao anh có thể nhìn thấy cô một cách đột ngột như vậy?
Ngón tay cô lướt nhẹ khóe môi, cảm giác nóng hổi do tinh dịch bắn tung tóe lên mặt dường như vẫn còn sót lại, Nhạc Thanh Mộng vừa xấu hổ vừa bực mình.

Nhưng hình như cô đã chạm vào đồ vật nào đó của anh, nên cô mới bị anh nhìn thấy.

Hơn nữa không biết có phải do ảnh hưởng trong lòng cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy hình như tâm hồn mình trở nên tỉnh táo hơn.

Khoảng thời gian dài ở nhân gian khiến sự sáng suốt của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng có vẻ như từ khi anh chuyển đến đây, trạng thái của cô đã dần ổn định lại.


Thậm chí đêm nay cô còn cảm thấy linh hồn của mình yên ổn hơn rất nhiều.

Trong lòng cô có một loại cảm giác không thể nói nên lời.

Nhạc Thanh Mộng hận không thể đi tìm Cố Ngọc Thần ngay lập tức, mặc dù cánh cửa đó vô dụng với cô, nhưng thật sự cô không dám đi vào.
Nếu lỡ chọc người ta tức giận, cô sẽ không thể nhờ vả anh việc gì.

Nghĩ đến đây, Nhạc Thanh Mộng đã bình tĩnh lại.

Cô nắm chặt tay, thề thốt quyết định ngày mai mới đi tìm anh, tốt nhất là khiến anh xuất tinh lần nữa, xem nó có thực sự có lợi cho cô hay không.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy thật an tâm.

Nhưng ở trong phòng, Cố Ngọc Thần nằm trên giường, tâm trí hoàn toàn bị xâm chiếm bởi sự xuất hiện đột ngột của Nhạc Thanh Mộng.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên.

“Anh Cố, ra ngoài uống rượu không?” Chung Phù ầm ĩ ở đầu bên kia điện thoại.

Cố Ngọc Thần bực bội nói: “Không đi.”

"... Anh Cố, anh đừng cáu kỉnh như vậy, hiện tại bố anh cũng không ép anh phải lập tức kết hôn với ai đó mà."

Cố Ngọc Thần hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa, vừa nghĩ xem người phụ nữ bên ngoài hiện tại đang làm gì, vừa nhàn nhạt trả lời: "Biết rồi, cậu đi chơi vui vẻ, tôi không đi đâu."
Chung Phù dừng lại một lúc rồi trả lời, "Được rồi, vậy để lần sau.”

"Ừ."

Cúp điện thoại, Cố Ngọc Thần nằm trên giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nhưng căn phòng này được cách âm rất tốt, anh không hề nghe thấy một chút âm thanh gì.

Anh không khỏi nôn nóng.

Một lúc sau, anh vẫn không nhịn được đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Nhạc Thanh Mộng đang đứng ở ban công, trên người mặc một bộ quần áo giống quần áo cổ đại, gió thổi nhẹ qua, tay áo bồng bềnh, dáng người đơn độc, như thể một giây sau cô có thể thuận gió mà đi.

Anh không khỏi bước nhanh về phía trước, vội vàng quát: "Nhạc Thanh Mộng, cô đang làm gì vậy?"

Nhạc Thanh Mộng đang say mê ngắm sao, bị giọng nói phía sau làm giật mình cả người run lên, quay đầu nhìn Cố Ngọc Thần đang không ngừng bước đến gần cô.
“Tôi…tôi đang ngắm sao!” Cô duỗi tay chỉ lên bầu trời đêm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.