Trở về truyện

Hoán Mệnh - Chương 60: Bại Lộ - Địch Tập Kích

Hoán Mệnh

60 Chương 60: Bại lộ - địch tập kích

Chiều 17h45 cùng ngày,

Vì Nhật Vi tạm ở đây nên đến giờ ăn Minh yêu cầu người phục vụ dọn lên bốn phần ăn trong phòng ông Khánh. Minh, Nhật Vi, ông Khánh và Hữu cùng ngồi vào bàn vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

Ông Khánh là người làm giàu từ hai bàn tay trắng, trải qua đủ cung bậc cay đắng của cuộc đời nên ông không hề kiểu cách lại vô cùng gần gũi bình dân. Đến hôm nay Minh mới có cảm nhận mới về ông. Điều này trước đây khi còn trong thân xác Hoàng Minh, anh cũng không cảm nhận được. Hữu cũng không xa lạ với Nhật Vi, chỉ có điều ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại nhìn Minh và Nhật Vi như không hiểu từ lúc nào hai người lại có mối quan hệ như vậy ?!

"Cộc… cộc…" - Chợt có tiếng gõ cửa phòng.

Minh buông đũa bước ra mở cửa, nhận ra người ngoài cửa là Hiền, thành viên Huyết thủ.

- Anh Minh. Người của ta phát hiện có một đoàn xe khả nghi đang tiến về đây.

Minh nhíu mày. Để đảm bảo có sự chuẩn bị anh cho người chặn đón các cửa ngõ tiến vào khu vực này. Trong đường kính 1,5 km tổng cộng có 3 cửa ngõ có người Hồng Bang đóng chốt

- Số lượng thế nào ? - Minh trầm giọng hỏi.


- Hai chiếc ô tô bốn chỗ và mười chiếc Ford Transit mười lăm chỗ...

Minh nhận thấy tình hình vô cùng bất ổn. Anh cũng không còn thời gian suy xét làm sao bọn chúng tìm được nơi này. Minh quay lại nói với Nhật Vi:

- Em ở đây với bác Khánh… không được xuống dưới.

Minh quay qua nhìn Hữu, nói gấp:

- Anh lập tức hạ cửa an toàn xuống. Không nghe được giọng của tôi không được mở cửa.

- Anh cẩn thận… - Nhật Vi lo lắng nao nao.

Minh đóng cửa lại, lập tức cùng Hiền chạy nhanh xuống lầu. Lối cầu thang đi ngang qua cửa nhỏ vào garage… Minh vừa phóng xuống, chợt dừng sững lại. Anh quay lại nhìn vào garage, quay lại hỏi Hiền sau lưng:

- Chiều nay có ai động vào xe tôi ?


Minh nhớ rõ ràng chiếc xe mình đậu rất sát vách tường bên trái, giờ lại nằm giữa garage.

- Ah… hình như có anh em lấy đi mua đồ gì đấy ?! Nhưng chuyện này có quan trọng không ạ ?

Người Huyết thủ này có tên thật là Hiền. Anh ta từng tham gia vào trận quyết chiến gần ba năm trước ở Nhà giam lớn. Khi đó anh ta chứng kiến trận chiến cuối cùng của Minh và vô cùng khâm phục anh. Vì vậy, anh ta cũng không nghĩ trong giây phút quan trọng này Minh lại quan tâm đến chuyện ai động vào xe riêng của mình. Rất không phù hợp với tính cách phóng khoáng rộng rãi của Minh.

Minh không trả lời bước vào garage bật công tắc đèn, Hiền tuy khó hiểu vẫn đi theo. Anh chợt cúi xuống thấp, đưa tay lấy ra vật gì đó bên dưới gầm xe. Đưa ra cho Hiền xem… Đó là một khối nam châm 6 mặt y như thứ Thanh sùi đã tìm thấy trên xe hắn.

- Xe tôi đã bị lộ biển số… Tôi đã dặn ai cũng không được mang nó ra khỏi đây… Nơi này đã bị lộ. - Minh trầm giọng nói. - Lập tức bấm chuông cảnh báo…

- Nghe rõ… - Hiền vẻ mặt căng thẳng lao đi như tên bắn.

"Tin tin tin…." - Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.


Người Hồng Bang túa ra từ mọi ngõ ngách, ai nấy đều lăm lăm những khẩu súng ngắn có đầu hãm thanh. Minh bước nhanh ra ngoài, vừa rút khẩu Glock 17 vặn đầu hãm thanh vào.

Minh rút bộ đàm, bấm nút nói:

- Lên rào chắn cổng…

Bên ngoài hai cánh cổng rào từ dưới đất có bốn trụ thép đường kính 15cm được bơm thuỷ lực từ từ trồi lên. Cao đến 50 cm thì dừng lại.

- "Đã xong…" - Trong bộ đàm có tiếng nói vọng ra.

- Bật điện hàng rào…

Trên tường bao chạy quanh căn biệt thự là một khung rào thép cao 1,8 mét trơn thẳng không có điểm leo trèo, bên trong lại được kết nối với hệ thống điện của căn nhà. Tuy điện thế gia dụng không đủ gây chết người, nhưng đủ để ngăn cản người leo trèo.

- "Đã xong…"

- Hạ tấm chắn cửa sổ…

Trên mỗi khung cửa sổ là một tấm chắn thép điều khiển điện dày 5mm đủ để ngăn đạn 7 ly AK-47.

- "Đã xong…"

- Bắn tỉa vào vị trí…


- "Đã xong…"

"Rầm…" - Ngay lúc này một tiếng động thật lớn vang lên ngoài cổng. Căn biệt thự chấn động chao đảo như bị nhổ bật cả gốc.

- Năm người ở lại giữ cửa vào nhà.

- Nghe rõ…

- Những người khác theo tôi… - Minh hét lên một tiếng, dẫn đầu lao ra sân.

Bên ngoài cổng rào cao 2,5 mét, một chiếc xe van 15 chỗ gầm rú, tuôn khói trắng mù mịt vẫn không xô ngã được bốn cây trụ thép trước cổng. Nhìn chiếc xe nhảy chồm chồm gào thét giận dữ như một con thú điên cuồng vẫn không nhích thêm được một phân, một số anh em Hồng Bang bắt đầu cười nhạt kinh thường. Có người còn ngồi xuống đất dựa lưng vào tường làm ra vẻ chờ đợi mệt mỏi. Riêng Minh lại cau mày cảm thấy có chút bất thường.

- Năm người ra phía sau nhà… nhanh.

Minh vừa dứt lời thì phía sau căn nhà liền vang lên âm thanh ầm ầm, mặt đất rung chuyển như địa chấn. Gương mặt anh biến sắc, hét lớn:

- Đao Thần và mười lăm người ở lại. Còn lại theo tôi ra phía sau…

Phía sau có năm người Hồng Bang được bố trí, nhưng nếu địch thủ tràn vào sẽ không cầm cự nổi. Minh dẫn đầu lao nhanh đi theo sau là hơn mười Huyết thủ bám sát gót. Vừa vòng ra đường bên hông Minh sững sờ… Vách tường phía sau trống hoác một lỗ lớn hơn hai mét. Hai bên còn những sợi thừng lớn dùng để nối vào xe kéo sập vách tường.

Trước mặt Minh là một rừng người đang ùn ùn đao kiếm sáng loáng vừa tiến vào vừa chặt chém điên cuồng vào nhóm người Hồng Bang. Phía sau những kẻ đó là một nhóm người ném dây có móc câu lên ban công tầng một, bắt đầu leo lên.

- Bắn dây…

Minh hô lớn, khẩu súng trong tay anh nhanh như chớp toé lửa. Hai viên đạn xuyên qua nòng hãm thanh phát ra âm thanh xoẹt xoẹt khàn đục… Sợi dây thừng dưới sức nặng cơ thể của một người trưởng thành căng cứng chợt bựt một tiếng… đứt đoạn…

- Ah….

Hai gã đàn ông kêu lên một tiếng từ trên không bốn mét rơi thẳng xuống đầu đồng bạn bên dưới.

- Ahhhh…

Một loạt tiếng kêu khác vang lên, ba gã còn lại cũng bị bắn đứt dây rơi xuống bởi họng súng của Huyết thủ. Minh không lựa chọn bắn người vì họ có rất nhiều người, kẻ này chết sẽ có kẻ khác thay thế. Và đúng như anh dự đoán, đám người này chỉ có năm sợi thừng móc câu… Giờ phút này chúng chỉ có thể nghiến răng căm tức mà tấn công vào nhà.

- GIẾT….

Minh cùng mười Huyết thủ áp sát ngăn lại dòng người ùn ùn tiến vào từ khoảng trống trên vách rào. Trong tình huống giáp lá cà không ai dám khinh suất dùng súng. Khoảng cách quá gần, đạn có thể xuyên qua cơ thể địch nhân gây tổn thương đồng bạn. Cuộc hỗn chiến đao kiếm bắt đầu... Từng lưỡi đao chém xuống nếu không có âm thanh kim loại chát chúa thì mưa máu tung toé. Dáng người Minh cao lớn nổi bật trong đám người, súng đeo dưới cánh tay, đao trên tay phải, mũi lê bên tay trái… Mũi lê quen thuộc ngày nào ông Long tặng cho Minh vẫn sắc bén vô cùng. Anh như hổ lọt vào bầy dê chém ngang chặt phải làm đám người Hải Đường bang ngã rạp la hét thảm thiết. Đao của Minh mạnh mẽ như mãnh hổ, còn mũi lê trong tay trái lại âm hiểm như rắn độc. Loé lên là có kẻ ngã gục ngay cả la hét cũng không kịp phát ra.

Sau ba năm trui rèn trong máu lửa Minh lúc này đã hoàn toàn lột xác. Anh như một mũi thương vô kiên bất tồi của Hồng Bang, chỉ có tiến về phía trước xuyên thủng thân thể kẻ thù không chùn bước. Minh dẫn đầu nhóm Huyết Thủ dàn ngang hai bên tạo hình tam giác tiến lên như thế chẻ tre.

"Keng…"

Trong đám người Hải Đường bang cuối cùng cũng có một kẻ chặn đứng được đường đao của Minh. Hắn là một người đàn ông cao lớn, râu quai nón, áo phanh ngực lộ ra cả đám lông đen rậm rạp. Hắn dùng một cây rìu loại bản lớn cán dài bằng thép vô cùng nặng. Chỉ một cái gạt ngang cũng đủ làm cả cánh tay Minh tê rần.

- CHẾT ĐI...

Gã đàn ông hét lên phấn khích vung rìu quét ngang nhanh như chớp. Đây là tình thế dồn ép bắt buộc phải đón đỡ, vì chỉ cần Minh lùi lại người Huyết thủ bên cạnh sẽ lãnh trọn một đòn chí mạng.

- Ahhhh…. - Minh gầm lên, kềm chặt cây đao đón đỡ.

- "Kengggg…" - Một tiếng kim loại chát chúa làm màn nhĩ tất cả mọi người chấn động ong ong.

Minh loạng choạng ngã vào người bên cạnh, lưỡi đao trong tay cong oằng, hai cánh tay tê dại. Chưa kịp hít hơi gã đàn ông lại bổ tới… Lần này lưỡi rìu của hắn bổ thẳng xuống đầu Minh như muốn chẻ đôi cơ thể anh làm hai. Lưỡi rìu chưa đến không khí phía trên đã dồn ép nén lại nặng nề như núi lở. Minh hét lên một tiếng, chân bước chếch về trước, siết chặt cây đao đã cong oằn chém ngược lên trên.

- Ahhhhh….

"Uỳnh…"

Một tiếng hét đau đớn và một âm thanh lớn chấn động cả mặt đất như cùng lúc vang lên. Đám người Hải Đường bang và Hồng Bang không hẹn cùng ngừng lại nhìn. Gã đàn ông kia đau đớn bóp chặt bàn tay vẫn không ngăn được máu rỉ ra nhỏ giọt rơi xuống. Chiếc rìu lớn của gã rời tay cắm ngập sâu trên nền gạch xi măng đúc dầy 3 phân. Xung quanh còn vung vãi mấy ngón tay rỉ máu.

Minh thở hổn hển buông cây đao cong oằng rơi trên đất. Anh vừa quay người nhận một cây khác thì bất ngờ gã đàn ông đó rút súng. Bàn tay còn lại đầy máu của hắn siết chặt khẩu súng giơ lên, nhắm thẳng vào đầu Minh nghiến răng rít lên...

- Đi chết đi…

- CẨN THẬN…

Nghe tiếng hô thất thanh, Minh liền cúi thấp đầu chồm người thật nhanh về phía trước. Nhưng vẫn không tránh thoát được phát súng thù hận đó, bờ vai trái anh đau nhói thốn đến tận óc… Minh vừa ngã xuống lập tức được đám Huyết thủ tràn lên che chắn.

- BẮN….

Một tiếng hô lớn một cây kim đâm vào trái bóng bơm căng hết cỡ… Những họng súng Hồng Bang đồng loạt khai hoả về phía đối diện không chút thương tiếc. Gã đàn ông kia lãnh trọn ba phát đạn xuyên đầu ngã gục trong vũng máu. Đám người Hải Đường bang phía trước hỗn loạn ngã rạp xuống. Lớp phía sau mới kịp phản ứng rút súng bắn trả điên cuồng… Không một tiếng súng nổ, chỉ có âm thanh xoèn xoẹt của những viên đạn qua nòng hãm thanh rít trong không khí cũng đủ làm da đầu tê dại sợ hãi. Không có tiếng súng nổ, lại làm tinh thần người ta run lên sợ hãi vì không biết cái chết sẽ đến vào lúc nào… Tiếng la hét đau đớn, âm thanh những cơ thể đổ gục trên nền đất và những bức tường bị đục lỗ chỗ tung toé bụi mù mịt… Minh đã được đám Huyết thủ kéo ra phía sau.

Phía Hải Đường bang đông hơn, tất cả đều được trang bị những khẩu K59 uy lực mạnh. Nhưng kỹ thuật bắn của bọn chúng không được đào tạo như Huyết thủ. Khoảng trống lối đi sau nhà rộng hơn năm mét dài gần ba mươi mét trống trải chỉ có thể nép vào những gờ chân tường của căn nhà… Những phát đạn của Hải Đường bang tỏ ra thiếu chính xác thường chỉ đục lỗ trên tường hoặc tối đa là gây thương tích nhẹ với Huyết Thủ. Nhưng ngược lại, từng phát súng của Huyết thủ lại không khác gì đao của họ, vô cùng sắc bén lại biết phối hợp nhuần nhuyễn. Người thứ nhất bắn một phát vào chân cho địch nhân ngã ra khỏi chỗ ẩn núp, người thứ hai liền bồi thêm một phát xuyên thủng qua người. Nhóm Hải Đường bang tập kích phía sau nhà thương tích thảm trọng…

- RÚT LUI…

Một tiếng hô lớn của ai đó vang lên. Đám Hải Đường bang nghiến răng bắn dồn thật gắt như mưa, vừa ùn ùn lùi lại qua lỗ hổng trên tường, rút đi như thuỷ triều để lại hơn mười thi thể bất động.

Minh tựa lưng vào tường, thở hổn hển. Xung quanh anh là ba Huyết thủ khác cả người bê bết máu, thoi thóp thở. Minh nghe được âm thanh ồ ồ rả rích như một đội quân xung phong áp trận phía trước nhà. Anh nhặt một thanh đao dưới đất, chống người đứng dậy, cũng không nhìn lại vệt máu đỏ thẫm chảy dài trên vách tường mình vừa tựa lưng vào.

- Mười người ở đây… canh giữ lỗ hổng đó. Hai người kéo anh em bị thương vào trong nhà... Còn lại theo tôi… - Minh nói.

Minh mang theo năm Huyết thủ còn khoẻ mạnh chạy ngược lên phía trước khuôn viên căn biệt thự… Vừa qua vách tường hông, anh thoáng yên tâm khi thấy hai cánh cửa lớn bằng gỗ lim đen bóng vào trong nhà vẫn ở trạng thái khoá chặt từ bên trong.

Cánh cổng rào lớn trống hoác, cũng dùng những sợi thừng lớn choàng qua rồi dùng sức xe kéo đổ. Phía trước khoảng sân rộng một trận hỗn chiến khác không hung hiểm như phía sau nhưng khắp nơi cũng thi thể đầy máu bất động.

Minh nhìn lên nóc nhà hai bên, ánh sáng trời chập tối vừa đủ để thấy loáng thoáng năm mái đầu đen ngấp nghé… Đó là nhóm ba người bắn tỉa phía trước, bao gồm cả Huyết Phục Đao. Minh giơ bàn tay lên không nắm lại… Đó là ám hiệu cố thủ tại chỗ.

- Xông lên…

Minh và năm Huyết thủ gia nhập vào vòng chiến. Vai trái bị thương, tạm thời thu mũi lê vào bao. Còn một tay một đao Minh điên cuồng chém ngang bổ dọc tiến thẳng về phía trung tâm sân. Nơi đó, Đao Thần hai cánh tay ướt máu đang chật vật chống đỡ bốn tên đàn ông mạnh mẽ áp chế. Từ lần bị thương nặng ở Nhà giam lớn, dù ông đã hồi phục nhưng sức khỏe không còn cường tráng như trước nữa. Những đường đao sắc bén ông truyền thụ cho Minh, bây giờ trong tay ông lại lỏng lẻo rời rạc trước những đòn phối hợp hiểm hóc của bốn tên địch nhân.

- Ahhh… Đám Hải Đường bang khốn kiếp…

Đao Thần mặt đỏ ửng rịn ướt mồ hôi nghiến răng giơ cây dao lớn lên đỡ nhát chém từ trên xuống. Chợt bốn gã trước mặt hét thảm, loạng choạng tản ra… Trước ánh mắt ngơ ngác của Đao Thần, Thuận Minh xuất hiện như một Chiến Thần mạnh mẽ… Từng cái vung đao đều vẫy máu, từng nhát chém đều để lại một thi thể đổ gục. Ánh mắt Đao Thần ửng đỏ phấn khích loé lên một tia vui mừng, khoé miệng ông nở một nụ cười hiếm hoi khó gặp. Ông như thấy được một tương lai vững mạnh của Hồng Bang từ hình ảnh người thanh niên này.

- CẨN THẬN…

Nghe tiếng hét của Minh, Đao Thần sực tỉnh. Ông vung cây dao lớn gạt ngang đỡ lấy một nhát đâm chí mạng sau lưng, nhưng sau lưng lại đau nhói. Một mũi lê nhọn hoắt từ phía sau xuyên thủng ra trước ngực áo ông, máu đỏ loan ra nhiễm đỏ cả vạt áo.

- Ahhh…

Minh hét lên, lao qua cạnh ông. Cây đao lia ngang như một tia sáng loé lên theo sau là hai tiếng hét thảm. Anh đỡ dưới cánh tay Đao Thần, ánh mắt đảo qua phía cánh cổng đổ. Người Hải Đường bang ùn ùn tràn vào như vỡ đập.

- RÚT VÀO NHÀ… NHANH…

Minh hét lớn, ngay lập tức ba Huyết thủ lao đến che chắn. Anh một tay dìu Đao Thần tay còn lại cầm đao quét ngang mở đường. Một Huyết thủ phía sau thổi còi báo hiệu rút lui cho những người đang ngoan cường cố thủ phía sau nhà. Căn nhà sẽ là hào chiến cố thủ thứ hai của Hồng Bang.

Hai cánh cửa gỗ lớn mở ra, một nhóm Huyết thủ bên trong dùng súng bắn yểm trợ cho nhóm người rút vào trong. Đám người Hải Đường bang ẩn núp trước làn đạn ập tới. Họ cũng không vội vã, Hồng Bang đã là cá trong rọ.

Hai cánh cửa gỗ lim dày đen bóng cứng rắn như tấm thép được đóng chặt lại. Bên trong còn được chặn ngang hai ống thép vuông gia cố vững chắc. Người Hồng Bang đều ngã nhào lăn ra đất thở hổn hển mệt mỏi.

- Tôi đã gọi cứu viện… Tổng bộ đang phái người đến, chúng ta phải cầm cự trong nửa tiếng.

Một Huyết thủ nói với Minh. Đây bước thứ hai đã thống nhất từ trước. Khi nhóm người Minh rút vào trong nhà cố thủ thì phải gọi cứu viện.

- "Chúng ta không chờ được nửa tiếng đâu… Ông ta sẽ chết vì mất máu…"

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang bên tai, Minh giật thót mình quay lại hoảng hốt kêu lên:

- Nhật Vi… em… sao em lại ở đây ? Anh đã bảo em phải ở trên phòng ông Khánh mà…

Nhật Vi cả người lấm lem máu đang giúp đỡ băng bó cầm máu cho Đao Thần. Minh nhìn quanh phát hiện không ít anh em Hồng Bang bị thương được đưa vào trước đều đã được băng bó cẩn thận.

- Em học Y mà… em có thể giúp được… - Nhật Vi bận rộn đến ướt cả mồ hôi trán, trả lời cũng không nhìn lên Minh. - Ông lão này đang mất máu rất nhanh…

- Thật không hiểu Hồng Bang mấy người thiếu người thế nào lại để một ông già lớn tuổi như vậy còn chém chém giết giết chứ...

Minh không biết nói gì, chỉ che mặt cười khổ. Mấy anh em Hồng Bang xung quanh cũng quay mặt đi nén cười. Còn khuôn mặt già nua tái nhợt của Đao Thần lúc này cứ giật giật, ông nhìn lên gương mặt xinh đẹp lại nghiêm túc của Nhật Vi, không nhịn được nữa cũng phì cười.

- Ha ha… Con bé này vui thật…

- Ông không được cười… cười máu càng dồn ra nhiều hơn... - Nhật Vi tay giữ chặt trên ngực Đao Thần, gắt lên.

- Được rồi… không cười... Ha ha…

Ngay lúc này ngay bên ngoài cánh cửa có một giọng nói lanh lảnh thánh thót vang lên vừa đủ cho tất cả mọi người ở tầng Trệt đều nghe được.

- "Nhật Vi nói đúng đấy… Đao Thần không chờ được lâu đâu… Ha ha..."

- Đó là tiếng của Hải Đường… - Nhật Vi bật thốt lên.

Minh nhíu chặt hàng lông mày. Kẻ địch đã áp sát ngay ngoài lớp cửa. Gần đến mức có thể nghe được người bên trong nói chuyện. Vậy mà anh lại đang đứng giữa sự lựa chọn sống chết của Đao Thần.

"Mở cửa ra đi… Các người chỉ cần giao ông Khánh ra… Là có thể đưa Đao Thần đi cấp cứu… Chúng tôi tuyệt không ngăn cản. Ông ta là thần tượng giới lục lâm ah… Chết như vậy thật quá đáng tiếc...". - Giọng Hải Đường lại vang lên.

- Quên đi… Ta không đi đâu hết… - Đao Thần nằm trên sàn nhà, giọng khàn đục nói.

Minh nhìn quanh mọi người lại nhìn Đao Thần, anh hít sâu một hơi đứng dậy.

- Mở cửa…

- Không được… - Đao Thần gắt lên giận dữ.

Minh thở dài nhìn Đao Thần nói:

- Cháu không thể nhìn ông chết như vậy…

- Ta chết cũng không sao… Hồng Bang không đầu hàng. - Đao Thần nói, giọng ông yếu ớt lại vô cùng kiên quyết.

- Cháu không đầu hàng. - Minh trầm giọng nói. - Cháu có cách khác…

Đao Thần nhìn lên ngạc nhiên, ông càng ngạc nhiên hơn khi thấy sự trêu đùa trong mắt Minh. Phải, đó chính là sự nghênh ngang mà trêu đùa. Minh bước lại gần, nói nhỏ với Đao Thần, chỉ ba chữ, một cái tên làm hai mắt ông chợt bừng sáng. Minh lại quay sang người Huyết Thủ bên cạnh ra lệnh:

- Bật đèn sân lên… Mở cửa…

Nhật Vi không biết Minh vừa nói gì với ông lão kia. Lúc này nàng vô cùng hồi hộp siết chặt hai nắm tay nhìn cánh cửa từ từ được mở ra. Nàng lo lắng nhìn dáng người cao lớn hiên ngang thong dong của Minh. Hai cánh cửa vừa hé mở, gần như ngay lập tức hơn mười Huyết Thủ tràn lên vây quanh người anh như một bộ khôi giáp bằng thịt người với những họng súng tua tủa chĩa thẳng về phía trước. Trong mắt Nhật Vi lúc này Minh thật cao lớn sừng sững như một vị chúa tể thao túng sống chết của vô số sinh linh.

Bên ngoài sân đèn cao áp bốn góc chiếu rọi sáng như ban ngày. Đám người Hải Đường bang đông nghịt hơn trăm người lăm lăm súng đứng sau lưng một cô gái. Cô ta dong dỏng cao gương mặt xinh đẹp băng lạnh với mái tóc ngắn ấn tượng. Nhìn cô ta một bộ vest trắng tinh không chút vấy bẩn đứng trước một đám người lấm lem máu quả thật vô cùng tương phản.

- Lâu rồi không gặp…

Hải Đường nhìn Minh cười lạnh. Lại thấy Minh không trả lời chỉ nhếch mép cười, cô ta hừ lạnh rít lên:

- Giao lão Khánh ra đây… các người có thể đưa người đi cấp cứu…

- Ha ha…

Minh bật cười, anh phất tay ra hiệu, đám Huyết Thủ vây quanh liền tản ra hai bên người anh, súng vẫn lăm lăm chĩa thẳng.

- Tôi có một cách trao đổi khác không biết cô có muốn nghe không ? - Minh cười tủm tỉm hỏi.

- Cách gì ? - Hải Đường nghiến răng như rất căm ghét kiểu cười cợt tự tin của Minh.

- Đám người Hải Đường bang các người từ đâu đến thì cút về nơi đó… để đổi lấy cái mạng của cô.

Hải Đường nheo mắt nhíu mày có chút không hiểu. Đám Hải Đường bang phía sau thì bắt đầu nhao nhao chửi bới. Một gã mặt ốm dài như ngựa chợt bước tới, giơ súng lên chĩa thẳng vào Minh, rít lên:

- Nói nhăng nói cuội… Mày có tin tao bắn nổ đầu mày không ?

Minh nheo mắt nhìn thẳng vào hắn, gằng từng chữ:

- Tôi rất ghét người khác chĩa súng vào mình…

- Vậy thì sao ? Tao thích đấy ! - Gã mặt ngựa ngông nghênh thách thức.

- Vậy thì chết đi…

Minh vừa dứt lời thì một âm thanh rít lên từ xa. Đầu gã mặt ngựa lệch nghiêng một bên, hai mắt hắn trợn ngược lên như muốn nhìn cái lỗ thủng giữa trán đang nhỏ ròng ròng. Cơ thể gã rũ xuống, ngã xuống đất ngay dưới chân Minh.

- MẸ KIẾP… có bắn tỉa…

Đám Hải Đường bang xôn xao hoảng hốt nhìn quanh. Đáng tiếc những bóng đèn cao áp chói mắt bốn phía như những bức màn che giấu tung tích của đám người Huyết Phục Đao.

Đúng như vậy. Khi nãy Minh nói với Đao Thần cũng là ba chữ "Huyết Phục Đao" làm ông yên tâm. Đây là lá bài tẩy của Minh vốn dành để đối phó thuốc nổ bị ném vào căn nhà từ xa. Nhưng dường như Hải Đường bang cũng không muốn công khai với mọi người mình có thuốc nổ, nên không sử dụng. Và giờ đây lá bài tẩy của Minh lại đem về một giá trị quyết định khác… Minh có khả năng uy hiếp ngược lại Hải Đường bang. Dĩ nhiên, nếu Hải Đường, con gái của Bang chủ không xuất hiện ở đây, thì sự uy hiếp này cũng nhỏ bé không đáng kể.

- Tôi khuyên các người đứng yên… Ở đây tôi chỉ muốn uy hiếp một người mà thôi… - Minh đứng trước đám người Hải Đường bang đang bàn tán, nói lớn.

Một số kẻ còn dùng thân mình vây kín lấy Hải Đường. Minh nhìn thấy cũng không ngăn cản, chỉ cười nhạt nói:

- Không cần che chắn cô ta làm gì… Chẳng có ý nghĩa gì đâu… SVD 7.62 ly trong khoảng cách 150 mét xuyên táo không có gì khó cả.

Hải Đường hậm hực cũng không thèm ai che chắn nữa, đẩy gạt đám thuộc hạ ra bước tới. Cô ta rút ra một khẩu Glock 17 như loại Minh thường dùng, nhắm thẳng vào Minh, rít lên:

- Anh muốn chết trước không ?

- Tôi nói rồi… Tôi rất ghét người ta chĩa súng vào mình… - Minh nheo mắt nhìn Hải Đường, hai tay vẫn buông thỏng cũng không buồn giở lên ngăn cản.

Hải Đường siết chặt khẩu súng, răng nghiến lại ken két. Cô ta cũng biết hậu quả to lớn thế nào nếu mình bắn chết Minh. Hải Đường bang đang ở giai đoạn quan trọng không thể sơ sẩy. Nếu Hồng Bang dốc toàn lực trả thù thì Hải Đường bang dù có trợ giúp của thế lực chống lưng cũng không thể chịu nổi. Hải đường bang cần thêm thời gian…

Hải Đường biết ngược lại Minh cũng không dám giết mình. Cô mà mất mạng thì tất cả đám người có mặt ở đây đều phải chết, bao gồm cả người Hải Đường bang mà cô mang theo. Nhưng như vậy không phải là tình thế hai bên lại cân bằng sao ? Cô ta mím môi căm phẫn, bỏ súng xuống.

- Anh muốn gì ?

- Không phải tôi đã nói rồi sao ? - Minh nhếch mép cười, nói.

- Không thể có chuyện đó… Hôm nay Hải Đường bang tổn thất không ít… Tôi cần một kết quả để trả lời với Bang chủ.

Minh hơi nheo mắt nghi ngờ, anh cảm thấy Hải Đường đang có một ý đồ gì đó. Minh hất hàm nói:

- Cô có ý kiến gì nói đi !?

Hải Đường làm ra vẻ trầm ngâm đắn đo rồi nhìn Minh lạnh lùng nói:

- Tôi muốn giải quyết chuyện hôm nay bằng một trận quyết đấu… Giữa anh và một thuộc hạ của tôi.

- Nếu anh thắng, người Hải Đường bang hôm nay sẽ rút về… sẽ không tiếp tục quay lại đây cho đến ngày 27/7.

- Nếu anh thua… Người Hải Đường bang cũng sẽ rút đi, nhưng mang theo lão Khánh và… cả Nhật Vi.

Minh nhíu mày suy nghĩ… Nếu bình thường với thân phận của Minh, không dễ tiếp nhận quyết đấu với thuộc hạ của Hải Đường… Nên nhớ quyết đấu hai người không phải là đâm chém hỗn loạn thông thường, mà là đại diện danh dự của Bang hội mà chiến đấu. Nếu chiến bại mất mạng là chuyện nhỏ, bội nhọ danh dự của Bang hội mới là chuyện Minh đáng suy nghĩ. Minh bây giờ không phải là một nhóc tì choi choi đòi quyết đấu khi xưa ở Nhà giam lớn, anh đã có tư cách đại diện Bang chủ… Mọi quyết định cần phải cân nhắc.

- "Anh Minh…"

Ngay lúc Minh đắn đo suy nghĩ thì giọng Nhật Vi vang lên sau lưng. Nàng bước đến gần anh, vẻ mặt lạnh băng đảo qua Hải Đường hai mắt đang nhìn mình. Nhật Vi ghé sát tai Minh giọng kềm nén run run nói:

- Ông lão trong kia sắp không chịu nổi nữa…

Minh không còn lựa chọn gật đầu thật mạnh. Anh quay qua Hải Đường nói:

- Được… Tôi sẽ thay mặt Hồng Bang chấp nhận lời khiêu chiến của Hải Đường bang với một điều kiện bổ sung…

- Ngay bây giờ, người của tôi phải đưa Đao Thần đi cấp cứu.

- Được thôi… - Hải Đường gật đầu thoải mái.

Nhật Vi đứng bên cạnh Minh, tay nắm chặt, những ngón tay đã đâm vào da thịt đến rớm máu. Nàng thật muốn kéo anh ra khỏi chuyện chém giết giang hồ này. Nhưng nàng biết mình không thể. Phía trên kia còn tính mạng của ông Khánh trông chờ vào anh. Nhật Vi lúc này lại đâm hận ông Hiển, chính ông đã đẩy Minh vào con đường gập ghềnh gian nan này. Nàng lại quay sang hận chính bản thân mình… Nếu không phải ngày đó nàng nông nổi đưa ra bằng chứng buộc tội cho ông Hiển thì có lẽ Minh ngày hôm nay sẽ không đối mặt với những thử thách sống chết như vậy.

Hai Huyết Thủ cẩn thận đưa Đao Thần ra ngoài căn biệt thự để lên xe đi cấp cứu. Mặt ông đã trắng bệch vì mất máu, ánh mắt nhìn Minh như muốn nhắn nhủ. Anh chỉ gật đầu. Không một lời hứa nào có thể đưa ra khi chính Minh còn chưa biết đối thủ của mình là ai ?!

Đám người hai bên tản ra chừa một khoảng sân rộng với những ngọn đèn chiếu thẳng xuống sáng rỡ như ban ngày. Giang hồ có quy củ của giang hồ. Khi tranh chấp giữa hai bang hội không thể giải quyết ổn thoả, để tránh tổn thương đến một mất một còn, thì những trận quyết đấu thường là cách thường xuyên được sử dụng nhất. Khi biện pháp giải quyết mẫu thuẫn bằng quyết đấu được chấp thuận, nhân thủ hai bên tuyệt đối ngừng chiến, chỉ được đứng quan sát, cũng không cần đề phòng… Những hành vi âm hiểm lợi dụng sơ hở để tấn công đối phương luôn bị giới giang hồ khinh rẻ. Thế đấy, người không hiểu thì nói "giang hồ tiết khí là thứ đánh rắm tự khen thơm"... Nhưng chính thứ khí tiết dở dở ương ương đó lại là yếu tố vô cùng quan trọng để duy trì truyền thừa bất diệt của những thế hệ người trong giang hồ.

Minh vỗ nhẹ lên bàn tay của Nhật Vi trấn an. Anh nhận một thanh đao của Huyết Thủ thong dong nhẹ nhàng bước ra giữa khoảng sân trống. Dáng người anh cao lớn, áo lấm lem vết máu, bờ vai trái còn ướt đẫm một vết thương chưa băng bó. Dưới ánh đèn từ bốn hướng những chiếc bóng của anh đổ xuống chân mờ nhạt như ảo ảnh.

Lúc này, phía bên Hải Đường bang hàng người cũng tách ra nhường một lối đi nhỏ. Một người đàn ông cao lớn chạc 30 tuổi, một thanh đao lớn gác ngang vai nghênh ngang bước ra. Minh hơi nheo mắt lại quan sát hắn. Gương mặt hắn góc cạnh, đầu húi cua, trên má còn một vết sẹo sâu hoắm kéo dài đến cả vành tai. Đây là gương mặt hoàn toàn lạ lẫm đối với Minh, hắn chưa xuất hiện trong trận tập kích chiều nay.

Hắn nhìn Minh nhếch mép cười làm cả gương mặt méo mó dị dạng như ác quỷ. Giọng gã nghèn nghẹt âm u như đến từ địa ngục.

- Ra đây là một "Thần" thứ hai vừa xuất hiện của Hồng Bang…

- Chiến Thần Thuận Minh sao ? Khặc khặc… Hôm nay tao sẽ cắt cái đầu Chiến thần của mày xuống… trả thù cho anh tao…

Minh nheo mắt, vẻ mặt vô cảm. Anh cũng không biết từ lúc nào người ta gán ghép rồi lan truyền cái biệt danh nghe như "đánh rắm" đó cho mình. Minh rất ghét người ta đặt biệt danh cho mình, nhưng cái miệng là của người ta, anh không cản được. Thậm chí ở Hồng Bang Minh từng có không ít biệt danh, trong đó người ta gọi anh nhiều nhất là… Minh Phò mã. Nhưng sau ba năm luyện đao cùng Đao Thần, tập súng cùng Huyết Phục Đao, Minh tuyệt đối là người có chiến lực mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Hồng Bang… Qua nhiều lần chấp hành nhiệm vụ, sự sắc bén của Minh dần thể hiện trước mắt nhiều người. Và cái biệt danh "Minh Phò mã" cũng đi vào quên lãng được thay thế bằng một biệt danh khác… Hễ cứ nói ra là sấm sét giăng đầy trời, xấu hổ đến mức Minh chưa bao giờ dám tự nhận... Chiến Thần Thuận Minh.

- Nói nhiều quá… Tới đi… - Minh huơ cây đao hai vòng, hấc hàm nói.

- Mày không hỏi anh tao là ai sao ? - Tên đàn ông Hải Đường bang nghiến răng tức giận.

- Bại tướng mà thôi… Hỏi làm gì ?

- Ha ha… Hô hô

Đám Huyết Thủ Hồng Bang cười vang cả sân. Sự ngông nghênh này rất xứng với biệt danh Chiến Thần, lại mang theo hương vị của Đao Thần làm họ hết sức gần gũi thích thú.

Riêng Nhật Vi thì khoanh hai tay trước ngực như muốn ngăn trái tim nhỏ bé của mình không nhảy ra ngoài. Tiếng cười đùa của đám đàn ông ngay bên tai nhưng nàng không cười nổi. Gương mặt xinh đẹp của nàng đã tái nhợt không còn giọt máu.

- Con mẹ mày… Anh tao là Hoài Lâm… Còn tao là Đông Hải ... - Gã nghiến răng lao đến, hét dài. - Mày nên biết tên kẻ giết chết mày...

Giây phút này, Minh có chút chưa nhớ kịp Hoài Lâm là ai. Nhưng thấy cách Đông Hải dùng đao, trong đầu anh liền nhớ đến gã đầu lĩnh của Hải Đường bang đã chết trong tay mình đêm quyết chiến trong nhà giam lớn gần ba năm trước. Cây đao của Đông Hải rất dài, phải gần 1,2 mét, đầu đao thô dày nặng trĩu, phần thân mỏng nhẹ. Tay phải hắn hoành đao, tay trái áp trên sống đao sẵn sàng chuyển hướng tấn công bất cứ lúc nào.

Lúc này đám người Hồng Bang và Hải Đường bang đều im phăng phắc, những ánh mắt sáng rực chăm chú quan sát. Đối với những kẻ quanh năm sống trên mũi đao, lưỡi kiếm, được chứng kiến đầu lĩnh mình quyết đấu còn phấn khích hơn xem đàn bà thoát y rất nhiều.

Đông Hải hoành đao trước ngực rất có phong phạm cao thủ. Hắn bước đến từng bước, bộ vị vững chắc lại nhẹ nhàng. Hai mắt gã long lên sòng sọc, miệng gầm gừ như dã thú. Minh có chút nhíu mày… Quả thật chỉ quan sát vài giây anh có thể kết luận, Đông Hải và Hoài Lâm khi xưa dù có cùng một lò luyện xuất xứ, nhưng lại là hai thái cực khác nhau hoàn toàn. Hoài Lâm thì cẩn trọng kín kẽ, còn Đông Hải lại thiên về tấn công cuồng mãnh.

Không có thời gian cho Minh suy nghĩ. Đến trước hai mét, Đông Hải chợt chồm tới, cây đao quét ngang chém thẳng vào giữa người Minh… Đao chưa tới mà gió đã rít lên sắc bén không tưởng.

- Ahhh… - Tiếng hét sợ hãi của Nhật Vi lúc này lại vô cùng chói tai.

Minh huơ cổ tay cũng không dùng nhiều lực đưa thân đao ra gạt ngang… Một tia lửa toé ra và tiếng vang chát chúa làm màn nhĩ mọi người chấn động.

"Keng…"

Nhưng lúc này trong mắt mọi người chứng kiến cánh tay cầm đao của Minh bị hất tung lên không, yếu ớt như không chịu nổi một kích. Đám Hải Đường Bang phấn khích đến mặt mũi đỏ bừng, mím môi nín thở nhìn Đông Hải lao thẳng tới sát người Minh như một cơn lốc. Hắn gầm lên, trở lưỡi đao vung ngược lên chém thẳng vào giữa bộ ngực mở rộng không phòng bị của Minh như muốn chẻ anh làm hai nửa.

Trong mắt Đông Hải và tất cả mọi người, Minh chỉ có thể lùi lại. Cây đao trên không còn chưa kịp thu về thì lấy gì để chống đỡ.

Trong lúc đám người Hồng Bang căng thẳng toát mồ hôi… Nhật Vi nhắm chặt hai mắt, tay che kín mặt không thở nổi. Thì bất ngờ Minh không lùi mà chân phải dịch chuyển chếch lên nửa bước, xoay người vừa đủ trong tích tắc để lưỡi đao kia lướt qua sát bờ vai. Cây đao bên tay phải của Minh trên không lật nhẹ, theo đà xoay người chém mạnh xuống…

"Phập…"

- Ahhhh….. - Một tiếng hét thảm vang lên.

Đông Hải ôm bờ vai máu tuôn xối xả, loạng choạng lùi lại, gương mặt trắng nhợt đau đớn, hai mắt còn nhìn Minh khó tin đến tột độ. Vết thương của hắn rất sâu từ bắp vai phải xả xuống lộ ra cả xương vai trắng nhỡn. Tay cầm đao của Đông Hải run rẩy không nâng lên nổi, đành chuyển cây đao qua tay trái.

Đám Hải Đường bang lúc này lạnh ngắt, hai mắt mở tròn không tin nổi. Đây còn là đầu lĩnh của chúng sao ? Một chiêu đã trọng thương không còn lực tái chiến ? Gương mặt xinh đẹp của Hải Đường lúc này vô cùng âm trầm khó xem… Cô ta đưa ra yêu cầu quyết đấu vì nghe thuộc hạ báo cáo Thuận Minh đã bị thương. Còn Đông Hải lại là thuộc hạ có chiến lực mạnh nhất của cô, vốn đã sớm muốn giết chết Thuận Minh. Thuận Minh có chết trong trận quyết đấu thì Hồng Bang cũng không có lý do để trả thù… Ngờ đâu tính toán của Hải Đường lại trở thành tự đem dây buột mình.

Nhật Vi lúc này gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, hai mắt nàng rưng rưng nhoè lệ không ngăn được nước mắt. Nàng cũng không tin nổi rằng Minh lại dễ dàng đả thương đối thủ như vậy. Nàng không tưởng tượng được ba năm nay anh đã trải qua rèn luyện khắc khổ thế nào để từ một thanh niên chạy bàn quán ăn để trở thành một Chiến thần mà người khác ca tụng.

Lúc này chỉ có Minh mới hiểu rõ mọi chuyện. Thật ra Đông Hải cũng rất oan uổng. Dù Minh có chiến lực mạnh thế nào cũng không thể dễ dàng như vậy một chiêu đã làm hắn trọng thương. Sự thật lại khá đơn giản… Vì Minh đã nắm được cơ số cách xử đao của hắn. Dù Đông Hải và Hoài Lâm có phong cách chiến đấu khác nhau nhưng cách dùng đao là từ một thầy mà ra. Chẳng khác nào hai cái tam giác đồng dạng, dài ngắn thế nào vẫn là đồng dạng mà thôi. Nếu Đông Hải biết Minh cũng phải mất sức ba bò chín trâu mới hạ được gã tiều phu dùng búa, vốn là bại tướng của hắn, có lẽ đã uất nghẹn đến chết ngay được.

Thấy Minh cầm thanh đao còn nhỏ máu lừng lững bước tới, Đông Hải vội lùi lại… Cây đao nặng cầm bên tay trái có vẻ không vững, vừa giơ lên đã run rẩy...

- Mày… mày có dám dùng tay trái đấu với tao không ? - Hắn lắp bắp nói, gương mặt cũng hơi ửng đỏ vì ngượng.

- Tại sao tao phải dùng tay trái ? - Minh cười nhạt, vẫn bước tới.

- Như vậy… là không công bằng… tao… tao… chỉ có thể dùng tay trái. Mày ngon thì đổi tay…

Đông Hải nhăn nhó cảm giác vô cùng ê mặt khi phải nói chuyện sống sượng như vậy. Nhưng hắn còn muốn sống ah.

Khó có thể tả cảm giác của người Hải Đường Bang lúc này, xấu hổ ah. Người nào mặt cũng sượng sùng, hơi cúi xuống không dám nhìn người. Không ngờ trong một trận quyết đấu danh dự Hải Đường bang lại bị chính người của mình bôi nhọ một cách khó xem như vậy. Nhiều ánh mắt nhìn về phía Hải Đường, mong cô lên tiếng nhận thua. Thà thua trong danh dự còn hơn để cái tên Hải Đường bang bị người ta phỉ nhổ khinh thường. Nhưng đáng tiếc, Hải Đường nắm chặt hai tay, ánh mắt âm trầm không lên tiếng.

- Tao cũng muốn chiều mày lắm… Mà vai trái tao cũng có vết thương này…

Minh xoay người lại, vô tư không suy nghĩ đưa vết thương còn rỉ máu trên vai ra cho Đông Hải xem. Như đã chờ sẵn cơ hội này Đông Hải lập tức lao đến như một tia chớp, lưỡi đao dùng hết sức chém thẳng vào cổ Minh.

- KHÔNGGGGG…

Toàn trường sững sờ im phăng phắc nín lặng, chỉ có tiếng hét hãi hùng của Nhật Vi vang vọng cả bầu trời.

Ngay khoảnh khắc lưỡi đao của Đông Hải như một tia chớp lia tới sau gáy, Minh như nhìn thấy được… Cả người nhanh như chớp chùn thấp xuống, đầu rũ về phía trước, chỉ vừa đủ để lưỡi đao sắc bén kia lia qua mái tóc. Cùng lúc đó cây đao trong tay Minh lật ngược đâm mạnh ra phía sau.

"Phập…"

Tiếng da thịt bị xuyên thủng vang bên tai. Minh nghiến răng vặn cổ tay, đầu lưỡi đao ngập trong bụng Đông Hải xoáy ngang rồi phá một đường ra ngoài. Máu nóng phun thành vòi, nội tạng trào ra đổ xuống đất...

- Mày… mày…

Đông Hải buông rơi thanh đao, tay chỉ vào Minh thì thào. Cơ thể hắn run rẩy rồi ngã quỵ xuống đất.

Toàn trường lạnh ngắt, tiếng kim rơi vẫn có thể nghe được. Minh người đứng thẳng lên, cây đao nhỏ máu hờ hững cầm trên tay. Anh quay lại ánh mắt bỏ qua cái thi thể bất động dưới chân mà nhìn thẳng về phía Hải Đường. Gương mặt cô ta tái xanh ánh mắt từ thi thể Đông Hải với phần nội tạng tràn ra khỏi khoang bụng, lại nhìn qua Minh. Cô ta mím môi phất tay ra hiệu:

- Hải Đường bang… rút.

Hải Đường ngay lập tức quay người đi hai chân có chút luống cuống vội vã. Được vài bước cô ta như không thể kềm được nữa, che miệng chạy thẳng ra ngoài…

"Oẹ…"

Khi tiếng nôn mửa của Hải Đường vang lên bên ngoài cũng là lúc người Hồng Bang hò reo như dậy sóng.

- HA HA… Hồng Bang thắng rồi…

- Hồng Bang muôn năm… Chiến thần Thuận Minh vạn tuế….

- CHIẾN THẦN THUẬN MINH VẠN TUẾ…

Người Hải Đường bang yểu xìu rút đi, mang theo những thi thể đồng bọn. Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng đối với người Hồng Bang, ít nhất là trong đêm nay. Tất cả mọi người vây kín quanh Minh, nhảy nhót la hét, tiếng tung hô vang dậy cả bầu trời. Lúc này Huyết Phục Đao và năm Huyết thủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cũng trở về cùng nhau vui vẻ chúc mừng.

Nhật Vi đứng xa xa nhìn Minh, nàng lau nước mắt, lại lau vẫn không hết. Khoảnh khắc này nàng là người muốn nhào vào lòng anh nhất. Nhưng Nhật Vi biết mình không thể, ít nhất là trước mặt những người Hồng Bang. Nàng không muốn gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Minh và Hạ Vi.

- Đủ rồi… Chúng ta còn những anh em khác bị thương cũng phải đưa đi bệnh viện… Nhanh.

- NGHE RÕ…

Minh vừa dứt lời thì tiếng hô lớn tuân mệnh của hơn bốn mươi Huyết Thủ vang dậy cả bầu trời đêm tĩnh mịch. Âm thanh nhiệt huyết vang dội đó vô thức len lỏi vào trong lòng Nhật Vi làm tâm hồn nàng chấn động. Trong đầu nàng vô thức hiện lên hai hình ảnh đối lập của anh… Một Minh mặc trang phục cảnh sát uy nghiêm lặng lẽ. Và một Thuận Minh đứng thẳng bất khuất được vô số Huyết Thủ vây kín tầng tầng như một bộ giáp bằng thịt người. Nhật Vi chợt nhận ra dường như cả hai hình ảnh này đều làm trái tim nàng thổn thức rung động.

--------------++++++++++----------------

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.