Trở về truyện

Hoán Mệnh - Chương 14: Đau Đớn

Hoán Mệnh

14 Chương 14: Đau đớn

Một tuần sau,

Bắt đầu học kỳ 2 chương trình học của Khối 12 bắt đầu căng thẳng hơn nhiều. Đôi khi Minh thật sự cảm thấy đuối, phải cầu cứu Nhật Vi và Bội Linh. Nhật Vi và Bội Linh là hai đứa có thành tích học tập tốt nhất… không chỉ trong nhóm mà so sánh với 12A7 và 12A6. Hai đứa đồng thời cũng là Lớp Phó học tập của hai lớp.

Học giỏi lại xinh đẹp, riêng Nhật Vi còn được gọi là hoa khôi của trường, Bội Linh và Nhật Vi đi đến đâu cũng được chào đón. Bao nhiêu đứa con trai mơ ước được một lần nắm tay một trong hai người đi dạo quanh trường thì tối về nhà có ngủ cũng phải cười đến không khép được miệng. Nhưng thật đáng tiếc, hai cô lớp phó học tập xinh đẹp nhất khối lại chỉ thích chơi chung với một thằng công tử pê đê… cuối tuần còn cùng nhau qua nhà kèm nó học.

Ngay lúc này, trong phòng Hoàng Minh thì buổi học kèm đang diễn ra vô cùng sôi nổi…

- Uwmmmm… ôi…

Trên chiếc giường lớn, giữa mớ sách vở ngang dọc tứ tung, có ba cơ thể trần truồng chồng chất lên nhau rên siết khoái lạc. Minh nằm dưới, Bội Linh ngồi lên hạ thể nó, không ngừng nhún nhảy miệng há hốc rên rỉ. Nhật Vi đối mặt với Bội Linh, quỳ gối hai bên đầu Minh, áp cái âm hộ thơm ngon cho nó ngậm mút, mái tóc dài rũ xuống che đi gương mặt xinh đẹp đỏ ửng say tình.

- Ôi… ôi… Minh ơi…

Hai tay Minh đỡ lấy cặp mông tròn trịa của Nhật Vi, miệng nó ngậm kín âm hộ của nàng để cái lưỡi say mê nạo vét sâu bên trong. Dương vật nó truyền đến cảm giác sung sướng khó tả. Bội Linh thật rất giỏi trong chuyện này nha. Không ai có thể tưởng tượng cô lớp Phó học tập ngoan hiền với chiếc kính cận nhỏ nhỏ xinh xắn lại có năng khiếu đặc biệt đối với làm tình. Nàng chỉ thử tư thế này lần đầu tiên hôm nay vậy mà đã làm Minh sướng đến ngất ngây suýt mấy lần cướp cò súng.


- Uwmmmm… ôi… sướng quá…

Bội Linh ngửa ra sau, chống hai tay lên đùi Minh. Cả cơ thể nàng bật cong lên trước từng nhịp từng nhịp… Âm hộ nàng như một cái miệng ngậm lút cán, lại mút ngược ra liên tục… Dương vật Minh như bị bẻ cong theo. Sự cọ sát trong thành âm hộ thay đổi bất ngờ làm Minh sướng không chịu nổi. Đang ngậm kín âm hộ Nhật Vi, mà nó vẫn phải hừ hừ kềm nén.

- Ôi… Minh ơi… Linh sướng quá… Minh ra… với Linh nha… ôi…

- Ah…

Bội Linh nhồi nhồi liên tục mấy cái rồi kẹp cứng hông Minh, cả người cứng ngắc… Minh vừa cảm nhận được dòng nước ấm bên trong nàng thì dương vật nó cũng phun trào mãnh liệt.

- Ôi… ah…

Bội Linh ngã xuống giường, thở hổn hển, miệng cười tươi thoả mãn. Nàng lại lồm cồm ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh, chỉ vài giây liền trở lại với cái khăn ướt… Lau qua sạch sẽ khắp hạ thể và dương vật Minh, rồi nhìn Nhật Vi nhoẻn miệng cười:

- Trả lại như mới nha…


- Phì…

Nhật Vi đỏ mặt cười, leo xuống khỏi người Minh. Nàng quỳ mọp xuống bên cạnh, há miệng đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc khúc thịt mới gục ngã của Minh. Chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng của Nhật Vi như có phép màu… nó chạm đến đâu thì nơi đó phồng lên… đến khi nằm trong miệng Nhật Vi, dương vật Minh đã cứng rắn như thép nguội.

- Vi nằm xuống nha…

- Uh…

Nhật Vi ngoan ngoãn nằm xuống, đưa tay đón lấy Minh nằm lên người. Minh cũng không vội vàng, nó hôn Nhật Vi thật sâu, rồi vuốt ve mơn trớn hai bầu vú căng tròn. Nếu Bội Linh làm Minh ngất ngây với tư thế cưỡi ngựa… Hoàng My làm Minh mê mẩn với tư thế nửa đứng chữ A và bờ mông cong vểnh. Thì đối với Nhật Vi, Minh yêu thích nhất tư thế truyền thống đối mặt thế này. Vì sao ư ? Vì gương mặt Nhật Vi rất đẹp, vẫn là đẹp nhất trong số các cô gái nó gặp gỡ cả hai đời cộng lại. Vì nàng có nụ hôn rất nhẹ nhàng lại da diết không muốn rời. Vì nàng nhìn nó với ánh mắt say tình khi nó làm nàng sung sướng…

- Ưm…

Môi vẫn dính chặt vào môi. Minh trườn người lên đẩy dương vật đi vào trong cơ thể Nhật Vi. Hơi thở cả hai như vỡ oà hoà vào nhau. Cặp đùi thon dài của Nhật Vi mở rộng, hạ thể ưỡn lên đón lấy từng đợt tiến sâu của Minh. Rút ra thật chậm rãi… hít lấy hơi thở thơm ngát của Nhật Vi, cơ mông Minh nổi cộm lại đẩy dương vật tới. Cửa mình của Nhật Vi như chờ sẵn, ưỡn lên đón nhận lấy nó, hơi thở nàng nồng nàn đê mê phả lên mặt nó. Thật sướng không tả nổi. Minh lần đầu tiên phát hiện ra làm tình một cách chậm rãi như vậy vẫn làm nó sướng ngất ngây.


- Uwmmm… Minh ơi…

Nhật Vi rên rỉ nỉ non, đôi môi say mê hôn rít lấy môi Minh. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng không cuồng nhiệt như mọi khi, lại run rẩy đưa ra cho Minh ngậm mút.

- Uwmm…

Bội Linh nằm bên cạnh cũng không có ngủ, mà mở mắt nhìn Minh và Nhật Vi đang ân ái. Hai người này hôm nay thật lạ, như đang luyện một bài tập dưỡng sinh cho mình xem… hít thở hít thở… Nhưng chỉ nhìn lâu một chút, Bội Linh tự nhiên cảm nhận được điều khác thường đang diễn ra… Không có hì hục bạo lực, không có rên siết mãnh liệt, cũng không có tư thế hoang dại cuồng dã. Nhưng trong mắt Bội Linh, Minh và Nhật Vi tay nắm tay, mắt đối mắt, từng chuyển động cơ thể đều một nhịp như đã hoà tan vào nhau. Tiếng rên rỉ của Nhật Vi cũng khác, từng tiếng rên khẽ phát ra từ miệng nàng như đã thấm trong hơi thở… Thiên nhân hợp nhất sao ? Chẳng lẽ đây mới là đỉnh cao ah ?

- Minh ơi… Minh ơi… ôi…

- Ah… ôi…

Hai người rên rỉ thật khẽ lại ôm nhau siết chặt. Nhìn cặp đùi Nhật Vi khép chặt và những múi cơ mông của Minh nổi cộm căng cứng… Bội Linh như cảm nhận được dòng tinh trùng đặc quánh nóng hổi đang xối xả phun trào trong người Nhật Vi… cổ họng nàng vô thức đánh ực một cái. Nơi đó chưa hết ê ẩm lại bắt đầu ươn ướt.

- Ưm...

Đợi một lúc lâu thấy Minh và Nhật Vi vẫn cứ ôm cứng nhau như thiếp đi, ngay cả chỗ đó cũng không muốn rời ra, Bội Linh có chút bực bội lên tiếng:

- Hết giờ giải lao rồi nha… bắt đầu học bài thôi.

- Ah… - Nhật Vi kêu khẽ mặt đỏ ửng.

Minh chống tay rời khỏi cơ thể Nhật Vi… Hai đứa vào nhà vệ sinh tẩy rửa liền quay lại. Bội Linh đã sắp xếp sách vở trên giường lại nghiêm chỉnh.


- Ok, học thôi…

Thế là buổi học kèm trong phòng Hoàng Minh một lần nữa quay lại đường lối nghiêm túc. Chỉ có điều, cả ba đứa cũng không mặc lại quần áo vì còn lần giải lao sau.

---++++-+-+++++----

Sáng thứ Hai,

Minh đến trường vừa trước cổng bảo vệ đóng lại. Nó chạy thật nhanh vào lớp… vừa đến cửa lớp, Minh liền sững lại. Cô Thoa chủ nhiệm đã đứng trong lớp, ánh mắt cũng vừa nhìn qua Minh. Cô lại không nói gì. Hú hồn.

Minh nhanh chạy vào chỗ ngồi, vừa ngồi xuống liền thấy Nhật Vi đá đá mắt với mình hướng về bục giảng. Minh nhìn lên, liền phát hiện ra vừa rồi mình đã bỏ sót hai nhân vật đứng cạnh cô Thoa. Đó là hai nam sinh, mặt đen như cột nhà cháy, đều cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo như vô tình lướt qua người Minh. Minh chợt có chút ớn lạnh… Đây là lần đầu tiên ở trong ngôi trường này nó có cảm giác bị uy hiếp. Minh chợt nhớ đến lời nói của Hạ Vy, hơi nhíu mày thầm tính toán.

- Đây là hai bạn học mới của các em. - Cô Thoa nói, tay hướng về người bên trái. - Bạn này là Hoạt, còn bạn này là Hữu… Vì hai bạn chuyển trường giữa năm nên ít nhiều sẽ gặp khó khăn. Cô mong rằng các em hỗ trợ hai bạn sớm theo kịp lớp… Chuyện này cô giao cho Nhật Vi nha.

- Dạ… - Nhật Vi vội đứng lên đáp.

- Rồi, hai em về bàn trống phía sau ngồi đi… có gì khó khăn cứ hỏi Nhật Vi… Vi là lớp Phó học tập của lớp.

- Vâng, cảm ơn cô.

Hai thằng Hoạt, Hữu đi về chỗ ngồi, lướt qua sát bàn Minh. Minh không hiểu sao tim mình cũng có chút đập nhanh hơn bình thường. Trong suốt mười bảy năm lăn lộn đường phố Minh đã trải qua không biết bao nhiêu lần đánh nhau đổ máu. Không ít lần một mình nó đối diện với cả chục thằng tương đương mình… Có lúc thắng, có lúc thua thê thảm thương tích đầy mình. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì Minh vẫn bình tĩnh, chưa bao giờ nó có cảm giác lông tóc dựng đứng như lúc này. Minh gần như có thể khẳng định hai tên học sinh này là đội lốt giả mạo hoặc cũng tương đương tuổi học sinh nhưng là những kẻ sống sót trên mũi đao lưỡi kiếm.

Cả buổi học ngày hôm đó Minh cứ nhấp nhổm không yên. Nó như cảm nhận được hai ánh mắt lạnh lẽo kia không lúc nào rời khỏi lưng mình. Ánh mắt đó như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành mũi dao sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể nó. Đương nhiên đó là cảm giác mà thôi. Dù hai kẻ này thật sự đến vì nó, nó cũng không tin chúng dám làm gì trong trường hoặc phải tìm kiếm một lý do thật tốt.

Từ lúc hồi sinh trong cơ thể Hoàng Minh, đây là lần đầu tiên Minh ý thức được đã đến lúc mình phải có hành động gì đó để chống lại bà mẹ kế của Hoàng Minh, hay ít ra để bảo vệ bản thân mình.

Có lẽ Minh đã suy nghĩ nhiều rồi. Sau ngày hôm đó không có chuyện gì xảy ra. Giờ giải lao, Hoạt và Hữu chỉ ngồi xa xa nói chuyện với nhau. Đôi lúc hai đứa đó cũng nhìn qua Minh nhưng cũng không thử tiếp cận hay gây hấn gì. Kể ra trong giờ giải lao đám học sinh nam chú ý đến Minh thì nhiều không đếm hết… Vì đơn giản là quanh Minh luôn có bốn cô gái xinh đẹp rực rỡ làm không ít người ganh tị.

Qua ngày hôm đó, Minh liền ném mọi nghi vấn ra khỏi đầu. Cũng vài lần trong lớp nó thử nói chuyện với Hoạt và Hữu như hai thằng bạn học mới này dường như mới trên núi xuống, rất ít tiếp xúc với nhân loại. Hỏi gì nói đó, cứ như sợ nói dư một lời sẽ gây chết người.

Thứ Tư, cùng tuần. Đây là một ngày Minh sẽ ghi nhớ đến hết cuộc đời này.

Buổi sáng ba tiết học diễn ra khá bình thường. Kết quả kiểm tra toán của Minh đạt điểm 8, làm nó cười không khép miệng lại được. Thật ra nếu còn là Hoàng Minh, điểm 8 này sẽ làm nó khóc sưng cả mắt ah. Nhưng Minh lại khác, để có con số 8 này nó đã phải học kèm với Nhật Vi và Bội Linh bao nhiêu buổi. Rất cực khổ nha.

Đến giờ giải lao, tinh thần phơi phới vui vẻ, Minh và bốn đứa Nhật Vi tay khoác tay đi ra căn tin trường.

- Còn mấy bữa nữa là sinh nhật của Nhật Vi rồi… nôn nóng quá ah…

- Ừ… sinh nhật Hoàng Minh tháng 7, Na Na tháng 8… mất hai cái sinh nhật trong hè… chán chết.

- Ba mình đặt nhà hàng rồi nha… bữa đó mấy bạn tha hồ diện đồ đẹp… mà phải mang theo bạn trai nha. Vì Hoàng Minh hôm đó dành riêng cho birthday-girl rồi.

- Phì… chưa gì nó chia quà rồi… đáng ghét...

Năm đứa dàn hàng ngang mà đi choáng hết hành lang, vừa đi vừa cười đùa inh ỏi, vui không tả hết. Đến trước cửa căn tin trường, học sinh dồn đống lại thật đông đúc. Đột nhiên có tiếng la hét, đỗ vỡ ồn ào…

"Đánh nhau rồi…"

"Tránh ra…"

Minh và bốn đứa con gái chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đám đông học sinh trước mặt chợt dồn ngược về phía nó. Đám người tản ra né tránh để Minh vừa thấy được hai thằng con trai đang đấm đá túi bụi dồn ép nhau về phía mình. Một thằng trong đó khá quen mặt, dường như là học sinh Khối 11 của trường. Nhưng thằng đánh nhau với nó từ cách ăn mặc luộm thuộm với nét mặt lạ lẫm Minh đoán là người bên ngoài. Làm sao có một kẻ bên ngoài vào tận đây đánh nhau với học sinh trường nhỉ ?

"Hự"

Minh còn đang suy nghĩ thì thằng học sinh Lớp 11 kia đá một cú thật mạnh vào bụng kẻ kia. Tên kia gục xuống ôm bụng trong tiếng xuýt xoa khen ngợi của đám học sinh xung quanh. Minh lại thấy có chút lạ. Thằng học sinh Lớp 11 người gầy yếu nãy giờ đấm đá chả ra sao, tự nhiên lại lợi hại bất ngờ như vậy ah ? Ánh mắt Minh nhìn qua lưng vai thằng học sinh Lớp 11 đang đứng thở hổn hển ngay trước mình, nhìn xuống tên thanh niên đang ôm bụng thở ồ ồ kia. Bất chợt, Minh thấy tên đó như rút gì ra từ tay áo…

- Cẩn thận… - Minh chỉ kịp hô lên một tiếng.

Gần như cùng lúc với tiếng của Minh, tên thanh niên kia nhanh như ánh chớp phóng người lao thẳng vào đối thủ. Tay nó lăm lăm một vật gì đó đâm thẳng tới… Thằng học sinh lớp 11 lại bình tĩnh đến lạ thường chỉ xê ngang một bước… mũi tấn công không đổi hướng mà lao thẳng đến ngực Minh.

Thời khắc sinh tử chỉ trong tích tắc. Minh muốn rút tay lên đỡ, nhưng nhận ra hai cánh tay mình bị kẹt cứng bởi đám người chen chúc hai bên. Tất cả đã muộn… Thời khắc này Minh lại thấy rõ cả ánh mắt quyết tâm của kẻ sắp giết mình và cả lưỡi dao nhọn hoắt loé sáng đã đến ngay trước ngực. Khi Minh chờ đợi một cơn đau nhói ập đến thì trước ngực lại truyền đến một cảm giác ấm áp lạ thường. Thời gian như ngừng lại, âm thanh xung quanh biến mất...

Cuối đuôi mắt Minh chỉ chớp nhoáng hai bóng người lao vụt qua… Tên thanh niên kia ngã xuống đất. Nhưng ánh mắt Minh vẫn cố định ngay phía trước. Một bờ vai áo dài thanh mảnh, một mái tóc đen óng được búi cao, một chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp và một mùi hương thoang thoảng quen thuộc…

"Nhật Vi… "

Hai tay Minh run rẩy đỡ lấy bờ vai Nhật Vi, cả người nàng liền mềm nhũn ngã vào lòng nó. Mặt Nhật Vi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền… Khi Minh nhìn xuống trước ngực nàng, trái tim nó quặn thắt đau đớn như vừa có thứ gì vỡ nát mất đi…

- Nhật Vi… không… không…

Mũi dao cắm ngập chỉ lộ ra phần cán. Máu bắt đầu thấm ướt vải áo dài trắng loan ra thật nhanh...

- KHÔNG… KHÔNG… ĐỪNG… KHÔNG…

Tay Minh run rẩy đè chặt lên vết thương của Nhật Vi, miệng nó gào thét muốn màu đỏ chết chóc đó dừng lại. Nhưng nó cứ lan ra, lan ra ướt đẫm cả bàn tay nó.

"Không, trời ơi… Nhật Vi…"

"Vi ơi… Vi ơi…"

"Cứu… gọi cấp cứu… có người bị đâm rồi…"

Minh không nghe được gì nữa. Nó chỉ ngồi đó, hai mắt đỏ hoe, ôm chặt Nhật Vi trong lòng.

Nhân viên y tế trường xuống thực hiện sơ cứu cầm máu. Xe cấp cứu tới, Minh và cả ba đứa Na Na đi theo Nhật Vi vào bệnh viện… Ông bà Vượng, ba mẹ Nhật Vi đến, lo lắng, khóc lóc, còn hỏi chuyện Minh. Ông Khánh, ba Hoàng Minh cũng đến… Tất cả chuyện đó xảy ra trong đầu Minh rất nhanh như một đoạn phim tua nhanh. Không chút âm thanh, không có màu sắc… Đầu óc nó trống rỗng vô hồn chỉ biết đi theo người khác, ai hỏi trả lời và chờ đợi. Cho đến khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt, âm thanh người bác sĩ vang lên bên tai…

"Vật nhọn gây nứt xương lồng ngực, tổn thương phổi phải, mất máu nhiều nhưng đến bệnh viện kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng… cần tĩnh dưỡng…"

Nghe hết lời bác sĩ nói, cả người Minh như người sắp chết ngạt lấy lại được sinh khí. Nhật Vi còn sống, Nhật Vi sẽ vượt qua… Nó siết chặt nắm tay, khoé mắt nóng ran khó kềm nén.

Ba tiếng đồng hồ sau,

Sau khi mọi người vào thăm, Minh là người cuối cùng bước vào phòng bệnh của Nhật Vi. Căn phòng nhỏ sạch sẽ còn trang bị khá đầy đủ tiện nghi, còn có hoa tươi… Nhưng trong mắt Minh lúc này chỉ có thân hình thon thả trên chiếc giường bệnh kia.

Ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn gương mặt xinh đẹp thiêm thiếp ngủ của Nhật Vi, Minh chợt thấy khoé mắt mình nặng trĩu. Một giọt nước mắt lăn dài trên mặt, giọt nước mắt đầu tiên trong mười bảy năm tồn tại qua hai cuộc đời. Rồi giọt nước mắt thứ hai, thứ ba… Minh không thể kiểm soát được nữa rồi. Nó gục đầu xuống bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Nhật Vi mà khóc.

Dù rất nôn nóng, nhưng Minh không muốn vào chung với mọi người thăm Nhật Vi vì sợ mình không kềm được cảm xúc của mình. Khi nhìn Nhật Vi ngã xuống, khi nhìn dòng máu đỏ kia loan đẫm cả vạt áo… Minh dường như đã hiểu ra thứ gì quan trọng nhất của cuộc đời mình. Trước đây khi được hoán đổi thể xác, nó sống tham lam như một kẻ được hồi sinh từ cõi chết. Nó chỉ biết nhìn vào quá khứ khổ cực của mình mà cho rằng những thứ nó hiện có là món quà đền bù của ông trời. Lẽ dĩ nhiên là cả thế giới này phải thuộc về nó. Không, nó sai rồi. Có lẽ ông trời cho nó một cơ hội được sống đúng nghĩa sống, nhưng nếu nó không biết gìn giữ tất cả sẽ mất đi… Nó sẽ trở lại một thằng Minh như ngày nào.

Càng nghĩ mũi dao định mệnh đó Minh càng run rẩy sợ hãi… Vì mũi dao đó suýt cướp đi người con gái quan trọng trong lòng nó.

Bàn tay nhỏ của Nhật Vi cử động, Minh ngẩng đầu lên. Nhật Vi đã tỉnh lại, nàng nhìn nó với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười. Nàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Minh, nói thật nhỏ:

- Anh không phải là Hoàng Minh, đúng không ?

- Anh… mình...

Minh sững người, vội lau nước mắt, ấp úng không biết trả lời thế nào. Tại sao nàng hỏi như vậy ? Nàng biết gì đó sao ? Tại sao nàng xưng hô với mình khác trước ?

- Tại sao… bạn hỏi như vậy ? - Minh cố giữ giọng mình bình thường nói.

Nhật Vi mỉm cười, gương mặt tái nhợt có chút buồn bã như nghĩ đến chuyện gì.

- Vì Hoàng Minh mà em quen biết… sẽ không bao giờ khóc vì em.

Minh hơi nhíu mày như muốn lục lọi trong ký ức của Hoàng Minh. Nhật Vi nói tiếp:

- Hoàng Minh mà em quen biết… từng khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ biết khóc vì người khác.

Minh im lặng. Dù lúc này trong đầu nó có vô số lý do để nói cho qua chuyện, để xoa dịu nghi vấn của Nhật Vi, nhưng nó không làm được. Từ lúc Minh nhận ra Nhật Vi là một phần quan trọng của cuộc đời mình, nó không thể nói dối với nàng.

- Hi hi… chắc là do thuốc mê còn trong đầu nên mình nói lung tung rồi. - Nhật Vi phì cười tự giễu mình. - Từ ngày bạn tỉnh lại có bao nhiêu chuyện đổi khác chứ…

- Không…

Minh chợt ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Nhật Vi. Ánh mắt nó nhìn nàng với một sự quyết tâm mãnh liệt.

- Không phải Vi nói sai… Mình thật sự là…

"Cộc cộc…" - Chợt tiếng gõ cửa vang lên.

Ông Khánh, ba Hoàng Minh đẩy cửa bước vào. Cửa phòng bệnh viện có khung kính, nên có thể nhìn rõ bên trong. Ông thấy con trai đang nói chuyện với Nhật Vi nên chỉ lịch sự gõ cửa trước khi vào.

- Ba… - Minh đứng dậy.

- Ừ, thôi con để Nhật Vi nghỉ ngơi. - Ông Khánh nói. - Ở đây có cô Vượng trông chừng. Con đi với ba có việc…

- Dạ…

Minh nhìn qua Nhật Vi, nàng gật đầu. Gương mặt tái nhợt không biểu hiện lên suy nghĩ gì.

- Mai mình vào thăm bạn. - Minh nói liền bước theo ông Khánh.

Nhật Vi nhìn theo bóng lưng Minh đi khuất. Khoé mắt nàng có chút nóng lên rồi nặng trĩu, một giọt nước mắt lăn dài xuống bên gò mà. Vậy là nàng đoán đúng. Nàng đã yêu một người, lại không phải người nàng vẫn tưởng. Ngay cả trước khi Minh ấp úng nửa thừa nhận như khi nãy, Nhật Vi đã gần như khẳng định suy đoán của mình. Khi nàng thấy những giọt nước mắt đó, nàng cảm nhận được sự ray rứt đau khổ và tình cảm sâu đậm mà Minh dành cho mình. Cũng như sự biến chuyển của tình cảm nàng, nếu là một Hoàng Minh khi xưa sẽ không làm mình rung động như vậy. Vì thế, trong khoảnh khắc mũi dao kia sắp cướp đi mạng sống của Minh, nàng gần như theo phản xạ mà dùng thân mình cản lại.

"Nhưng Hoàng Minh chân chính đang ở đâu ?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.