Trở về truyện

Hoán Mệnh - Chương 10: Đêm Vũng Tàu Đáng Nhớ (2)

Hoán Mệnh

10 Chương 10: Đêm Vũng Tàu đáng nhớ (2)

Na Na, Hoàng My cũng lao đến, gia nhập vào. Bốn đứa con gái vật nhau tưng bừng, nước bắn tung toé. Mục đích của cuộc hỗn chiến này khá kì lạ... không tấn công cơ thể, chỉ giành lấy quần áo bơi… Nhật Vi ban đầu bị tấn công bất ngờ bị mất đi hàng phòng ngự tuyến trên. Nhưng với lợi thế hai tay không cần che đậy trước ánh mắt của Minh, Nhật Vi tung hoành tả xung hữu đột liên tục hạ gục những tuyến phòng ngự của địch nhân...

- Á…

Một thét hãi hùng vang lên khi một chiếc áo bơi đầu tiên bay lên vút lên không trung vẽ một đường cong tuyệt đẹp rơi phịch trên bờ. Sau đó liên tục những tiếng thét tuyệt vọng cùng với những mảnh đồ bơi vun vút lao đi không trở lại… Minh cười tủm tỉm đứng bên cạnh, không tham gia vào, nhưng nó dùng tấm lưng to bè của mình để che chắn tầm nhìn của đám thằng Sơn. Dù sao thì bốn đứa con gái này là của riêng mình, bị người ngoài nhìn một chút cũng không được. Cảnh tượng này rất bổ mắt ah…

- Á… đừng giỡn… quần tui… tuột… - Bội Linh tay che ngực, tay còn lại giữ miếng vải quần bơi bị kéo xệch, lộ hẳn nửa bờ mông trắng muốt.

- Á á… cho chết… ai ném đồ tui... - Na na nắm quần Bội Linh, tay còn lại che ngang hai bầu vú căng tròn không còn miếng vải.

- Đừng… đừng… tha cho mình đi… - Hoàng My tay che kín vị trí trống trải giữa hai chân, nhìn chiếc quần bơi nhỏ trong tay Nhật Vi nài nỉ.

- Hừ, mỗi đứa mất một mảnh… không thương lượng. - Nhật Vi nghiến răng ném đi.

Chiếc quần nhỏ đầu tiên cũng là duy nhất bay vút lên bờ trong ánh mắt tuyệt vọng của Hoàng My.


- Trời ơi… bạn có lộn không vậy ?! Mấy bạn không có áo, còn mình là

... không có quần ah… - Hoàng My mếu máo muốn khóc.

Nhật Vi áp ngực dán sát vào lưng Minh, xoay người nó như một tấm khiên che chắn. Hoàng My lao đến, đối diện Hoàng Minh gương mặt nàng đã đỏ ửng đến mang tai… Dù có gần một mét nước cách trở nhưng Minh cũng thấy được bàn tay nhỏ của Hoàng My không đủ che chắn vùng tam giác thầm kín của nàng. Phải biết rằng nhận xét trước đây của Minh về Hoàng My. Điểm hấp dẫn đến chết người trên cơ thể Hoàng My là từ vùng eo trở xuống. Nàng có một đường cong số 8 hoàn hảo, cực kỳ khêu gợi. Vậy mà giờ đây đường cong đó lại trần trụi lượn lờ ngay sát người Minh. Minh thấy quần bơi mình vô thức nổi cộm lên…

- Hay lắm, để mình lột truồng bạn xem sao…

Không vượt qua được người Minh, Hoàng My bất ngờ nhào thẳng vào người nó, choàng tay qua eo nó bắt lấy dây gút quần của Nhật Vi. Nhật Vi kêu ré lên, lùi lại, nhưng hai sợi dây quần vẫn bị Hoàng My túm chặt.

- Á… Đừng… bỏ tay...

Hai đứa con gái giằng co qua lại thật vui, chỉ có thằng Minh đứng kẹt giữa là khổ. Hoàng My khá cao, bụng dưới của nàng không ngừng ép lên khối u dưới quần Minh. Bộ ngực nàng không quá lớn lại vô cùng co giãn săn chắc ép lên ngực nó. Ánh mắt Minh lúc này nhìn qua vai Hoàng My nhìn xuyên qua làn nước. Cặp mông của nàng lộ ra thật căng tròn nở nang trắng nõn không ngừng lay động. Minh nuốt nước bọt ừng ực. Bàn tay dưới nước lén lút đưa lên đặt lên bờ eo của Hoàng My như muốn ngăn giữ nàng, lại như vô tình trượt ra sau rơi xuống... Bàn tay Minh mở căng ra hết cỡ áp lên bờ mông trần trụi mát rượi của Hoàng My, mân mê vuốt ve… Thật là căng cứng ah… ôi… chết mất

Hoàng My giằng co từ từ chậm lại, gương mặt không ngẩng lên vẫn lộ ra màu đỏ đang lan ra đến cả vành tai. Nàng biết Minh đang làm gì… nhưng không hiểu sao lại không muốn phản kháng.


- Này… buông tay được chưa ?!

Giọng nói của Nhật Vi vang lên sau lưng, làm Minh giật thót, tay cũng suýt rụt lại. Nhưng hú hồn, nàng không nói Minh mà thở hổn hển nhoài người qua vai Minh, nói chuyện với Hoàng My. Hoàng My vẫn cúi đầu trong vòng tay Minh, che giấu hai gò má đỏ ửng, ấp úng nói:

- Mình… mình… không biết đâu… bạn phải lấy quần cho mình.

Minh sướng rơn người. Phía sau là hai bầu vú mơn mởn ép chặt, phía trước là một bờ mông trần trụi để yên cho mình khám phá. Những ngón tay nó chậm chậm tiếp tục cuộc thám hiểm tiến sâu xuống dưới, tìm về miệng núi lửa đang âm ỉ nóng hừng hực kia.

- Hi hi… lát để Minh lên gom hết đồ xuống là được rồi… làm gì căng thẳng mà mặt đỏ ửng vậy. - Nhật Vi nói.

- Mình… đâu… có…

Khi đầu ngón tay vừa Minh vừa cảm nhận được sự ấm áp, thì hai cơ thể trần trụi khác đã áp sát tới… nó đành tiếc nuối thu quân về.


- Ôm đủ chưa ?!

Bội Linh và Na Na chen vào, đẩy Hoàng My sang bên cạnh. Nhật Vi cũng từ sau lưng Minh áp sát… Minh nhận ra như cả nhóm năm đứa đã di chuyển về phía cuối hồ, càng xa mọi người. Với mực nước ngang ngực thì tầm mắt từ xa nhìn lại cũng bị choá sáng không thấy được bên dưới… Đã qua một trò chơi nghịch phá hoang dại… giờ phút này cả nhóm năm đứa như có một sự đồng loã ngấm ngầm gì đó. Một chút phấn khích nhỏ đang từ từ nhen nhóm chỉ chờ bùng phát.

Dưới mặt nước, Minh vươn hai cánh tay ra ôm luôn bốn vòng eo nhỏ kéo vào sát mình. Bốn gương mặt xinh đẹp lúng túng đến đỏ ửng lên… tim loạn nhịp. Bản thân Minh và cả Hoàng Minh đều chưa bao giờ trải qua một chuyện hoang đường như thế này. Nhưng bản năng Minh mách bảo… Khoảnh khắc này đôi khi một lời nói cũng phá tan bầu không khí. Chỉ có hành động, đúng mực không quá sỗ sàng, là phù hợp nhất…

Minh đặt lên gò má Nhật Vi một nụ hôn, lại quay sang hôn lên mặt Hoàng My, lại chậm rãi hôn qua Na Na, rồi đến Bội Linh… Cả bốn đứa con gái đều không phản đối, gương mặt chỉ ửng đỏ hơn và đón chờ. Vòng tròn lại lặp lại, nhưng nụ hôn này là đến những đôi môi. Nhật Vi thản nhiên đón nhận, còn đáp trả cuồng nhiệt. Hoàng My ngượng ngùng, hai gò má cũng nóng ran lên. Chiếc lưỡi nhỏ lần đầu tiên được thăm hỏi rất ngỡ ngàng lúng túng. Na Na như chờ đợi mất kiên nhẫn, hôn rít lấy môi Minh. Chiếc lưỡi nhỏ cũng bắt chước người ta lại vụng về đến yêu chết người. Bội Linh lách người tới mỉm cười thật tươi đánh tan sự nghi ngờ của đối thủ, chợt hai tay choàng qua cổ Minh. Hai bầu ngực căng tròn trần trụi của nàng cũng không che đậy nữa, ép chặt vào ngực Minh, đôi môi tìm đến cuồng nhiệt hôn như bão táp...

- Ưm….

Minh có chút bối rối rồi. Đến lúc này dường như mọi thứ tự do nó sắp xếp đều bị xáo trộn hết. Nhật Vi, Hoàng My, Na Na đều chồm đến ép cả người Minh vào thành hồ bơi. Những hơi thở chồng chéo lên nhau lại không chút hỗn loạn… Môi tìm đến môi, lưỡi cuộn vào lưỡi… Hai bàn tay Minh được chào đón nồng nhiệt, những bầu vú căng tròn ưỡn ẹo tự dâng đến cho nó sờ nắn thoả thích. Bắp đùi Minh được phần dưới trống trải của ai đó kẹp chặt, giữa cặp đùi thon dài đó lại ấm nóng đến lạ kì. Rồi đến dây quần bơi Minh bị nới lỏng. Con quái vật đã thức tỉnh bên trong như được giải thoát. Những bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh không ngần ngại túm lấy dương vật cứng ngắt to lớn của Minh luân phiên sục sục, vuốt ve…

"Ah… thật sự là muốn tử hình bốn con bé này ngay lập tức". Minh nghiến răng kềm nén. Nếu nơi này không phải là hồ bơi, bên kia xa xa còn một nhóm người tò mò, Minh có lẽ đã vác súng ra trận… Mà đứa Minh sẽ chọn tử hình đầu tiên chắc chắn là đứa đang ư ử kẹp cứng bắp đùi nó, còn cọ cọ chỗ ấm nóng nham nhám cỏ xanh làm nó ngứa ngáy muốn điên lên. Minh thật sự là chịu không nổi. Nếu bắt nó chịu đựng kiểu tra tấn này thêm vài phút có lẽ "dây nứng" cũng dãn ah. Minh nghiến răng kiên quyết rụt hai bàn tay về, từ chối sự cám giỗ của những bầu vú mơn mởn căng tròn vây quanh. Nó kéo quần bơi lên, thắt dây lại, dưới ánh mắt tiếc nuối, gương mặt đỏ ửng của bốn cô gái.

- Bây giờ mình lên ăn…

- Ưm… - Bốn đứa Nhật Vi mặt đỏ ửng, gật gật đầu như có lỗi.

- Tối nay Minh sẽ đánh đòn từng bạn… đánh đến xin tha mới thôi

Minh gầm gừ đe doạ, rồi nhún người chống tay bước lên thành hồ.

- Hi hi…


Bốn đứa Nhật Vi mặt đỏ bừng nhìn nhau cười khúc khích. Bốn đứa tự động trùng người xuống thấp, lưng đưa ra ngoài, Hoàng My được vây quanh vào góc, che chắn những ánh mắt người khác.

- Ôi… xấu hổ chết người ah…

- Mình sau lần này có lẽ mất cảm giác xấu hổ luôn rồi…

- Không ngờ bốn đứa mình đều ham trai như nhau… hi hi…

- Mình chỉ mê Minh thôi… trai khác không thèm nhé.

Minh cúi xuống nhặt mấy mảnh quần áo bơi vứt vung vãi… Vừa đứng lên quay lại thì thấy bao nhiêu ánh mắt tò mò dồn hết vào mình, mặt nó cũng có chút nóng lên, cười giả lả:

- Không có gì… không có gì… Mọi người cứ thoải mái đi ah…

Minh ném mấy mảnh đồ bơi xuống cho nhóm Nhật Vi. Mấy đứa lại quây quần đứa này che chắn cho bên trong mặc lại áo bơi. Minh quay lại ghế lấy chồng áo choàng tắm đặt xuống bên cạnh hồ và chờ. Nhật Vi lên trước, mỉm cười với Minh, liền quay người để Minh khoác áo lên. Na Na lên kế tiếp, khoác áo xong còn trùm lên cả đầu giấu cái mặt đỏ bừng. Tiếp nữa là Hoàng My rồi đến Bội Linh… Hoàn thành trách nhiệm xong, Minh mới tự mặc áo cho mình.

"Quá lợi hại… Tại hạ nể anh Hai rồi đó…"

Người lên tiếng là thằng con trai tên Thịnh, bạn của Sơn. Nó còn dựng ngón tay cái lên với Minh. Thịnh ngồi bên bạn gái, hai đứa đang cầm hai miếng tôm hùm nướng ăn ngon lành. Nghe bạn trai nói, đứa bạn gái ngồi bên cạnh còn bĩu môi ra vẻ khinh bỉ. Hạ Vi bên này đã đi lên lầu từ lúc nào, bỏ lại Sơn ngồi đó hậm hực khó chịu ra mặt.

- Mình đi ăn thôi… - Sơn đứng lên, ngoắc tay với thằng bạn.

- Ơ… không phải mình ăn ở đây sao ? - Thịnh và bạn gái nhìn xuống hai miếng tôm ăn dở, hỏi.

- Đây là tiệc của người ta… mình có được mời đâu mà ăn… - Sơn muốn phát cáu với thằng bạn.

- Ặc… - Hai đứa ngượng đỏ mặt, bỏ xuống thì dở mà ăn tiếp càng kì cục.

"Cũng không có gì… anh em một nhà mà… ở đây ăn chung cho vui…" Minh và nhóm nữ đang ngồi trên ghế, nghe được, Minh lên tiếng.

Hoành Sơn không quay lại, cũng không trả lời Minh chỉ nói với Thịnh:

- Mày muốn ở lại thì cứ tự nhiên… Tao lên gọi Hạ Vi đi ăn.

Sơn vừa bước lên bậc cầu thang, Minh từ xa réo theo: "Nhắn dùm Hạ Vi anh mời xuống ăn luôn nha…". Sơn hừ một tiếng khó chịu, không trả lời chạy vội lên cầu thang.

Thịnh khoác vai bạn gái quay người bước đi. Trước khi đi còn giơ miếng tôm ăn dở trên tay, nhìn về phía Minh nói lớn:

- Cảm ơn anh Hai nha. Tôm nướng rất ngon đó.

Lát sau, tiếng xe mô tô gầm rú vang dội rồi đi mất.

- Tên đó như rất ghét Minh nha. - Na Na bĩu môi nói.

- Nó không phải ghét bình thường mà nó... đang ghen với Minh… - Bội Linh nói.

- Hừ, có kẻ muốn vớt nàng tiên cá của hắn lên bờ… Lấy gì không ghét… - Nhật Vi khoanh tay hậm hực.

- Thôi, thôi… quên nó đi. Đi ăn nào.

Năm đứa đến ngồi bàn ăn đã dọn sẵn. Menu hôm nay Minh hoàn toàn uỷ quyền cho dì Hương chọn lựa… Nhìn thức ăn trên bàn, Minh tấm tắc khen trong lòng. Nước miếng cũng tự ứa ra… Ngay cả trong ký ức của Hoàng Minh cũng không nhiều lần ngồi trước một bàn tiệc sung túc như vậy. Tôm hùm làm 4 món: hấp, nướng mọi, nướng phô mai, sốt tiêu… Bò wagyu Úc làm 3 món: nướng steak, xiên que củ quả, nướng phủ phô mai chảy… Ngoài ra còn sò điệp Sanriku Nhật bản nướng, hàu nướng trứng cá tuyết, Cá hồi Nauy Sashimi…. Góc bàn còn ướp sẵn mấy chai rượu vang cả trắng lẫn đỏ.

Bốn đứa Nhật Vi, Hoàng My, Na Na và Bội Linh cũng ngồi nhìn mà nhấp nhổm không yên. Lần phạt vạ này cũng có chút hoành tráng rồi…

- Ăn thôi…

- Ừm… ăn thôi… nhìn thôi cũng đói muốn xỉu rồi.

Dì Hương hỏi ý Minh rồi mở rượu vang, rót cho mọi người. Minh cũng mời bà ngồi xuống cùng ăn nhưng bà dứt khoát từ chối.

Miễn cưỡng người ta cũng không được. Minh cũng không để ý nữa, vì nó hiện đang có rất nhiều chuyện phải bận tâm…. Như phải cắn miếng tôm Nhật Vi đưa trước hay nhận miếng thịt của Bội Linh trước đây… Trước ánh mắt dỗi hờn của hai cô gái, Minh bắt lấy cả hai bàn tay nhỏ, há miệng thật to đút luôn một lúc vào… Nhai nhồm nhoàm.

- Hi hi...

- Ăn ăn… há miệng ra…

Chưa kịp nuốt xuống lại đến hai miếng khác của Hoàng My và Na Na. Minh đón luôn cả hai, bất chấp đút vào cái gì nó cũng ăn. Minh bắt đầu hiểu vì sao vua chúa thường sống không thọ ah… Ngoài lý do lao lực do giường chiếu quá độ, có lẽ còn có lý do tiêu hoá nha. Nuốt không kịp nhai…

Dì Hương đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này cứ che miệng cười suốt. Hôm nay bà nhận ra lời đồn về cậu Hai thật sai quá sai… Cậu Hai không những không đồng tính mà còn rất phong lưu đa tình nha. Bà cũng không hiểu sao. Dù cậu Ba mang tiếng lăng nhăng nhưng những lần bà thấy, cậu ta chỉ đi với mỗi một cô gái, trong khi cậu Hai ngoan hiền có tiếng lại ôm ấp một lúc cả bốn người… Nhưng điều khó hiểu là bà vẫn thấy gần gũi cậu Hai hơn.

- Dì Hương… nước… nước…

- Nghẹn rồi… đã bảo đừng đút nữa mà… - Nhật Vi sốt ruột, vuốt vuốt lưng Minh.

- Bạn trước mình, sao không ngưng đi… - Na Na phụng phịu nói.

- Tôm dễ nuốt hơn thịt bạn hiểu không ?

- Không hiểu đấy.

- Thôi thôi…

Hớp một ngụm nước của dì Hương đưa, Minh nhăn mặt xua xua tay không cho Nhật Vi và Na Na cãi nhau nữa. Dù biết hai đứa này rất thương nhau lại luôn khắc khẩu, nhưng ngồi giữa hai đứa con gái đốp chát qua lại quả thật không dễ chịu chút nào. Minh phải bổ sung một chút. Điều dẫn đến tuổi thọ ngắn của vua chúa có lẽ là viêm màng tai, đau đầu dẫn đến đoản mệnh ah.

Minh vươn người đứng lên, xoa xoa bụng nói:

- No rồi… bây giờ các bạn ngồi đó để tại hạ phục vụ cho nha…

Bốn đứa con gái ngay lập tức mắt sáng lên, chen chúc ngồi kín sát lại chờ đợi.

- Được nha… mình ăn tôm hùm… mà chỉ ăn thịt thôi… không lấy phô mai.

- Thịt bò nướng xiên nha… bỏ ớt chuông ra…

- Cồi sò điệp xiên nướng… không lấy hành tây…

- Tôm nướng tiêu xanh nha, mà đừng cay quá… cảm ơn…

Dì Hương và hai người phục vụ cũng có chút bối rối với bầy chim non rối rít đòi ăn này. Nhưng Minh là ai chứ ?! Là một bồi bàn chuyên nghiệp không cần bút viết ghi note nha… Nó đơn giản bước lại quầy thịt nướng, bắt đầu chọn lựa. Thêm cái này bớt cái kia… không sai sót một chút gì. Những món này đều đã chế biến nên sau khi nướng sơ lại liền bốc khói nghi ngút… Trong bốn cặp mắt tròn xoe sao bay lấp lánh của đám Nhật Vi, bốn cái đĩa đồ ăn trên một bàn tay, không phải chồng chéo lên nhau mà được những ngón tay khéo léo của Minh nâng lên tạo hình quạt xếp một cách điệu nghệ… Tay còn lại để sau lưng, thật sành điệu bước tới, Minh cúi người chào:

- Rất hân hạnh được phục vụ các Quý cô.

- Hi hi.. Anh phục vụ đẹp trai quá…

- Sò điệp cho Na Na, Tôm tiêu không cay cho Nhật Vi, thịt nướng xiên cho Hoàng My không ớt chuông, còn tôm hùm nướng mọi cho Bội Linh…- Minh gọi tên một món, bàn tay còn lại nhẹ nhàng đón xuống từng đĩa thức ăn thật gọn gàng không chút rơi vãi.

- Wahhh… hay quá…

- Hi hi… Bạn học bưng đồ ăn ở đâu vậy ? Cứ như làm bồi chuyên nghiệp ah… chỉ mình được không ?

- Đang làm tiểu thư không làm, đi học bưng bàn làm gì ah…

- Mình thích nha...

Na Na dùng dằng đòi học Minh chỉ cười xoà không tiếp tục nói đến chuyện đó. Mọi người đều nói cười rôm rả. Ngay cả dì Hương cũng tham gia nói chuyện vui vẻ. Nhưng lúc này chỉ có Nhật Vi bên cạnh Minh lại im lặng ăn chậm rãi như suy nghĩ đến điều gì. Khi nãy, Minh vừa bưng chồng đĩa lên, Nhật Vi nghe được hai cô phục vụ nhà hàng lén nói với nhau:

"Thằng Dương nhà hàng mình bưng bàn bao nhiêu năm mà chồng bốn đĩa thế này còn chưa dám ah…"

"Gặp cao thủ ah…"

Hai cô phục vụ chỉ khen ngợi cho vui, lại không phân tích điều gì khác. Nhưng Nhật Vi không phải hai người họ, nàng chơi với Hoàng Minh từ bé nha. Nàng biết rõ Hoàng Minh chưa bao giờ đi làm ngoài… dù là tới Tập đoàn ngồi nóng ghế lấy lương cũng chưa bao giờ, vậy đừng nói đến việc đi bưng bàn quán ăn. Ngoài ra, Hoàng Minh trước đây ngoại trừ tính cách ẻo lả, nhưng tay chân vẫn vụng về như bất kỳ một thằng con trai nào khác. Nhìn lại gương mặt đẹp trai của Minh, lại nhìn bao nhiêu người vây quanh Minh nói cười vui vẻ… Nhật Vi chợt nhớ đến câu trả lời như vô tình lỡ miệng của Minh khi mình hỏi về người con gái tên Ngọc Nga. "... Mình từng đi làm công cho nhà chị ta suốt mười năm…". Chuyện này có thể sao ?! Nhật Vi cố tưởng tượng đến hình ảnh một công tử Hoàng Minh gầy gò của mười năm trước chạy đông chạy tây trong cái quán ăn chật chội đó… Thật không hợp lý. Nhật Vi mỉm cười một mình. Nàng cười những suy nghĩ lung tung của mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.